15+16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, ngày 12 tháng 7 năm 2019, trời mưa.

Sáng hôm nay lúc tôi phải đi mẹ tôi hỏi tôi mấy giờ vợ tôi về. Tôi nói đại khái là năm giờ chiều.

Mưa càng lúc càng to, đánh "lộp bộp" vào cửa sổ, lớp kính thủy tinh tựa như một màn nước, làm mờ cả thế giới ở bên ngoài.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho vợ tôi.

Em đến đâu rồi? Để anh đi đón.

Không cần đâu, mưa to lắm, để em tự gọi xe về là được rồi. Thế đã nhé, xe đến rồi.

Tôi ngồi trong phòng khách, không biết là ngồi đợi được bao lâu rồi, ngoài cửa chợt vang lên tiếng khóa, sau đó thì cửa mở.

Tôi đứng dậy, trông thấy nửa người của vợ tôi đều đã bị ướt đẫm, áo sơ mi trắng trở nên trong suốt, đáng tiếc là bên trong lại là áo ba lỗ, cho nên tôi chẳng nhìn được cái gì cả.

May là người khác cũng không nhìn được.

Vợ tôi vừa cởi giày vừa oán thán hôm nay trời mưa to quá.

Tôi nói em đi tắm nước ấm trước đi, để anh đi nấu trà gừng cho em.

Vợ tôi gật gật đầu, cởi áo sơ mi ném vào trong sọt quần áo, lấy một chiếc áo tắm rồi đi vào trong phòng tắm, chỉ chốc lát sau bên trong liền vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Tôi chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút, xách vali của vợ tôi vào trong phòng ngủ, lấy quần áo cùng các thứ ở bên trong vali ra để cất đi.

Trời vẫn đang mưa, kim đồng hồ chỉ đến số sáu.

Tôi hỏi vợ tôi đã tắm xong chưa, em ấy nói cũng gần xong rồi. Tôi bèn bật bếp lên bắt đầu nấu trà gừng.

Lúc vợ tôi vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, tôi đã làm xong trà gừng và đặt nó ở trên bàn.

Uống hết trà gừng là có thể ăn cơm rồi. Tôi vừa nói vừa lấy mấy hộp thức ăn tôi mua sáng nay ra khỏi tủ lạnh, sau đó xếp vào đĩa rồi cho vào lò vi sóng để làm nóng.

Hai chúng tôi ăn cơm luôn giữ im lặng, ngoại trừ tiếng bát đũa ra thì cũng chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Trước kia cơm nước xong xuôi đều là do vợ tôi rửa bát đũa, thế nhưng lúc em ấy phải đi công tác thì lại khác. Bởi vì đi công tác thôi là đã mệt chết rồi, cho nên về nhà phải được nghỉ ngơi nhiều hơn. Mẹ tôi đã nói như vậy.

Cho nên dù cho tối nay có bị mất ngủ cả đêm chỉ vì câu câu nói Lạp Sênh kết hôn với tôi cũng chỉ bởi vì tôi có một người bố lắm tiền của bạn trai cũ của vợ tôi, tôi cũng không muốn mở miệng hỏi em ấy vào lúc này.

Em ấy đã mệt lắm rồi.

Tôi không nỡ để cho em ấy phải mệt thêm nữa.

Yêu vợ của anh.

Chủ nhật, ngày 13 tháng 7 năm 2019, trời quang.

Hôm nay là chủ nhật, sáng sớm vợ tôi dẫn tôi tới nhà thờ để làm lễ Misa.

Trong nhà thờ không có nhiều người lắm, nhưng vẻ mặt của mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, không ai dám nói với nhau câu nào.

Tôi ngồi im ở hàng ghế cuối nhìn vợ tôi. Nhìn em ấy hát Kinh Thánh, đọc "Kinh Thánh", nghe Cha giảng đạo, sau đó đi nhận Tiệc Thánh.

Tiệc Thánh gồm có nước trái cây và bánh mì. Mỗi lần tới nhận Tiệc Thánh, vợ tôi thường sẽ nhận lấy hai phần, một phần cho mình và một phần cho tôi.

Nói đến cũng kỳ, tuy rằng tôi đã ăn rất nhiều phần Tiệc Thánh, thế nhưng tôi lại chưa hề tín đạo bao giờ cả. Vợ tôi cũng chưa bao giờ đề cập với tôi về chuyện muốn tôi nhập giáo. Không lẽ mỗi lần em ấy đều đưa tôi đến lễ Misa cũng chỉ là bởi vì muốn nhận được thêm một phần Tiệc Thánh để tiết kiệm tiền ăn sáng của tôi ư?

Nghĩ vậy, tôi chợt cảm thấy vợ tôi có hơi bị tham tiền rồi, chẳng lẽ đúng thật là vợ tôi kết hôn với tôi cũng chỉ là bởi vì tôi có một người bố giàu có ư?

Chẳng lẽ đúng thật là bởi vì bố tôi đã đưa cho bố mẹ của em ấy rất nhiều tiền cho nên em ấy mới chịu gả cho tôi ư?

Ăn sáng xong, chúng tôi đi bộ dọc theo con đường nhỏ để về nhà.

Mưa xuống làm cho con đường đá tỏa ra mùi cỏ xanh nhàn nhạt, ngửi vào rất dễ chịu.

Trời vẫn còn sớm, người trên đường cũng không có nhiều lắm, tôi liền nắm lấy tay của vợ tôi.

Tôi hỏi em ấy, có phải là bởi vì bố anh đã cho bố mẹ em rất nhiều tiền cho nên em mới chịu gả cho anh có đúng không?

Vợ tôi dừng bước lại, quay sang nhìn tôi rồi hỏi, ai nói với anh như vậy?

Tôi nói, là bạn trai cũ của em.

Vợ tôi nhìn tôi giống như đang nhìn một tên bệnh hoạn, nói, rốt cuộc thì anh với La Bân có quan hệ gì hả, tại sao anh ta nói cái gì anh cũng tin mà em nói cái gì anh cũng đều không chịu tin vậy? Em đã nói bao nhiêu lần rồi, anh ta không phải là bạn trai cũ của em!

Tôi ân hận cúi đầu xuống, cảm thấy vợ tôi nói đúng lắm, là tôi đã sai rồi.

Vợ tôi thấy tôi không nói gì cả, bèn tức đến nỗi bỏ tay tôi ra rồi đi lên trước. Đi được vài bước thì lại chạy về, lớn tiếng nói, ừ đấy, vì thấy bố anh có tiền cho nên tôi mới chịu gả cho anh đấy, giờ anh định tính thế nào, muốn ly hôn chứ gì?

Tôi cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói, không phải thế anh chỉ muốn nói với em là tiền của bố anh đều là tiền của mẹ anh hết anh có tiền riêng của mình anh muốn hỏi em là phải cần bao nhiêu tiền thì cả đời này em mới không còn muốn ly hôn với anh nữa.

---

#VL: Từ chương sau sẽ là góc nhìn của anh thụ :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#đam