Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Náo nhiệt chấm dứt, đám đông cũng về. Đối mặt với một đống bừa bãi, Minh Triệu buồn bực đá văng đôi giày cao gót, tự túc đi đôi dép lông màu hồng, tựa vào sô pha, xoa mắt cá chân đau nhức.

"Sao thế này, mười hai giờ, đến lúc cô bé lọ lem cởi giày thủy tinh rồi à?" Giọng Kỳ Duyên lạnh lùng vang lên.

Minh Triệu ngẩng đầu nhanh, cô vừa vụng trộm đưa cho chị tờ giấy, mời chị ở lại sau khi người về, vốn tưởng chị đã đi, nên cô sinh hờn dỗi, không nghĩ tới, chị thật sự không đi.

"Đúng vậy, mười hai giờ, cô bé lọ lem sẽ hiện nguyên hình ." Minh Triệu cắn đầu lưỡi, nghịch ngợm cười.

"Đêm nay, gấu còn không có cơ hội khiêu vũ với em." Kỳ Duyên giường như nói vô tình, nhưng nghe thế nào vẫn thấy có chút oán hận.

"Ai bảo gấu được hoan nghênh như vậy, bị một đám mỹ nữ vây chật như nêm cối, em lại gần còn không được cơ mà." Minh Triệu chu miệng.

"Thế giờ, gấu có vinh hạnh mời em khiêu vũ một điệu không?" Kỳ Duyên cúi người vươn tay.

"Em cởi giày rồi." Tay đặt lên lòng bàn tay chị, Minh Triệu cười đến yêu diễm.

"Tùy em mà."

Không có âm nhạc, hai người nhảy theo nhạc trong lòng, không ngờ không có lỗi nào.

"Thích quà gấu tặng không?"

Kỳ Duyên cảm thấy không khí có chút mờ ám, nên tìm lời để nói.

"Không thích."

Tay tự tiện nâng vòng ruby đeo trước ngực, cô ghét bỏ bĩu môi.

"Vì sao?"

Không nghĩ tới cô trả lời thẳng thắn vậy, chị nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.

"Bởi vì không phải thứ em muốn ."

Lại đi sát vào trong lòng chị, Minh Triệu dựa vào ngực chị, rầu rĩ nói.

"Vậy em muốn cái gì, gấu mua cho em."

Có phải vì không mở điều hòa không? Sao trong phòng lại nóng vậy?

"Nếu, em nói em muốn một lễ vật, là gấu, gấu có cho em không?"

"Bé, giọng hài hước của em, gấu thật sự không dám khen tặng."

Dịch dần ra phía sau từng bước, cô nâng đầu, thẳng tắp nhìn về phía chị.

"Kỳ Duyên, em không hay nói giỡn, thứ em muốn , chính là gấu"

"Thôi nào, Bé, đừng làm loạn."

Buông tay cô ra, Kỳ Duyên cũng lui về phía sau từng bước một. Cô không gọi chị là chị nữa, mà dám gọi thẳng tên của chị, làm cho tâm chị không chịu được xốn xang.

"Kỳ Duyên, em thật sự không có hay nói giỡn, gấu chờ một chút."

Nói xong, cô nhấc váy chạy lên tầng, một lát sau lại nhẹ nhàng quay lại, đứng ở trước mặt chị, vừa chạy, có chút thở gấp, ngực phập phồng, chị nhìn mà miệng lưỡi phát khô.

"Kỳ Duyên, em nói thật. Chị xem, ngay cả thứ này em cũng chuẩn bị ."

Nhìn thứ gì trong tay cô, mặt Kỳ Duyên bỗng mất tự nhiên hồng hồng. Thực buồn cười, đại công tử đào hoa là thế, vậy mà chỉ vì nhìn thấy "đồ dùng phổ biến" kia mà đỏ mặt, cái này mà truyền ra ngoài, người ta cười đến chết mất.

"Bé, xin lỗi. Giờ không còn sớm, gấu nghĩ cần phải trở về, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Ho nhẹ một tiếng, chị chật vật xoay người, định rời đi thì...

"Kỳ Duyên, gấu nhìn em này, em có gì mà không thể?"

Giọng nói của cô kéo Kỳ Duyên quay người lại.

Minh Triệu đứng trước mặt chị, hóa ra dưới bộ lễ phục kia, không mặc gì ư?

Nghĩ cô cả đêm mặc bộ quần áo như vậy ngay trong gian phòng lúc ẩn lúc hiện, còn cùng người khác khiêu vũ, chị thật sự xúc động tới mức muốn bóp chết cô.

Ánh mắt từ trên xuống dưới, không e dè lưu luyến trên người cô. Tầm mắt xuống khu rừng rậm u tối kia, con ngươi chị sẫm lại.

Chị nhìn chăm chú, làm cho tâm Minh Triệu rất muốn rớt ra ngoài. Giả bộ trấn định, cô cố lấy dũng khí bước tới gần chị.

Kỳ Duyên nắm chặt tay, khắc chế trong lòng không biết là lửa giận hay là dục vọng nữa.

Ngực chị phập phồng, trong lòng thầm cổ vũ cô, khi cô lại gần chị, tự chủ của chị chính thức tuyên bố tan rã.

Mặt vùi vào lồng ngực rắn chắc, cảm giác được chị cứng ngắc, Minh Triệu cười đắc ý.

====Tính kế=====

Nâng mặt cô lên, chị không chút dịu dàng hôn lên đôi môi đang nói của cô.

Hơi thở của thổi tới mặt cô, cô hồi hộp, cô biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cô chỉ lo lắng, cô không đủ tốt đẹp thôi.

Cô đang nghĩ nếu mình ngất tại đây trong cái hôn này thì sao, chị lại chậm rãi buông cô ra, ngồi cười ôm lấy cô.

" Phòng ngủ của em là gian nào vậy?"

"Phòng trên tầng 2 ý." chị vội vàng làm cô đỏ mặt, lắc đầu cười xấu xa.

"Cứ cười đi, giờ cho em cười thoải mái, ngốc lắm tí nữa cho em khóc cầu xin luôn." Chị ra giọng uy hiếp, cô lại ôm sát chị.

Đem cô đặt ở trên giường, ga giường mang màu đỏ thẫm tục tĩu, môi chị cong lên, cô thật đúng là chuẩn bị rất chu đáo.

"Cười đi, em biết chị cảm thấy tục tĩu nhưng em thích."

"Là lần đầu tiên?" Chị bỗng nhiên cau mày hỏi.

"Đương nhiên không phải." Minh Triệu biết, nói là lần đầu tiên, nhất định sẽ dọa chị chạy mất dép.

"Tiểu yêu nữ!"

Chị nói lời này, không mang ý mắng ngược lại cảm thấy thoải mái hơn một ít.

Nhưng nghe đến cô đã đem thân cho người khác, nghĩ đến tên đã từng thấy điều tốt đẹp của cô trước chị, chị có chút bực mình.

Nhưng ngay cả chị cũng không rõ ràng, rốt cuộc chị tức cái gì.

Cởi áo khoác, quỳ xuống khóa người trên người cô, từ trên nhìn xuống, cô có chút ngượng ngùng, tay thì che trên che dưới nơi quan trọng.

"Giờ còn biết thẹn thùng?" Kỳ Duyên không có ý tốt, cười cười cúi đầu, hôn lên nơi chị đã hàng ngày muốn đến đòi mạng.

"Kỳ Duyên......"

Tay chị như thi triển ma pháp, mỗi nơi đụng chạm trên người cô đều tác động đến hô hấp của cô.

Cảm giác như vậy, quá mức kích thích, cô trông như lúc nào cũng có thể ngất.

"Thoải mái đi, em chỉ cần cảm thụ là được rồi." Phản ứng thành thật của cô cũng làm cho chị cũng rất hưng phấn.

"Vâng."

Nụ cười hoàn mỹ một chút, lại mị hoặc một chút của cô, nếu cô biết, nhất định khó coi cực kỳ.

Bởi vì cô đang hồi hộp, tâm sắp rớt ra ngoài.

.

"Bánh trôi nhỏ, em rất đẹp......"

chị lại vừa gọi biệt hiệu của cô, cái giọng ái muội khàn khàn ở bên tai cô vang lên, thân cô từng đợt run rẩy.

Cô không kiên nhẫn vặn vẹo thân mình, phun ra một tiếng thanh thoát tới rên rỉ.

"Em thật mẫn cảm, gấu còn chưa bắt đầu đâu." Cười khẽ , phản ứng của cô, thật tốt.

Kỳ Duyên ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô, cô sợ hãi rên muốn đứng dậy, móng tay cào lên tấm lưng tráng kiện.

"Đừng nóng vội, bánh trôi nhỏ, gấu có thể cho em nhiều nữa ......"

Giống như trẻ con bú sữa mẹ làm cô có cảm giác tê dại.

Khoái cảm xa lạ, một luồng hơi nóng từ bụng theo giữa hai chân chảy ra, cô xấu hổ khép hai chân lại.

Bàn tay to của chị vỗ về chơi đùa, một khác ngón tay khác dùng lực vuốt ve, đau đớn cùng vui sướng, cô sắp không chịu nổi.

Ngón tay thô ráp đi vào vùng đất mềm mại nhất của cô, cẩn thận đâm vào, thăm dò đi tới.

"Duyên!"

Ngón tay đi vào, cô cảm thấy có chút không khoẻ, trong nháy mắt, còn có một dòng điện từ ngón tay chị truyền tới, lan ra toàn thân cô.

Cô nắm chặt ga dưới giường, móng tay dùng sức quá lớn, sinh đau.

"Xem kìa, em nhiệt tình quá ......"

Ngón tay rút khỏi, đặt trước mắt cô, trên mặt lóe ra sự tinh ranh, làm cho cô muốn choáng váng, rồi giả bộ mất trí nhớ.

"Gấu đừng thế......"

Cô sắp phát điên mất rồi.

"Muốn như vậy, còn muốn nhiều nữa......"

Hôn lấy môi cô, đầu lưỡi cùng cô dây dưa chơi đùa, ngón tay trở về nơi mà nó đã từng bắt đầu công thành đoạt đất, cô cảm thấy mình hình như có thể thích ứng thì một ngón tay nữa lại thêm vào.

chị ra ra vào vào, khẽ động tới nơi thần kinh mẫn cảm của Minh Triệu, chị nếm thử nơi tư mật của cô, làm cô kinh hoảng không biết như thế nào cho phải.

"Duyên, đừng như vậy, em không chịu được......"

Cảm giác càng ngày càng kỳ quái, Minh Triệu sợ, sợ mình sẽ ngất xỉu đi.

Trong thân thể giống như có một quả cầu lửa lớn, cô sắp bị ánh sáng và sức nóng tổn thương, lại tìm không thấy biện pháp giải quyết, chỉ phải nắm chặt cánh tay Kỳ Duyên, thỉnh cầu chị cứu giúp.

"Bánh trôi nhỏ, em có thể mà......"

Ngón tay đang rảnh lại tăng tốc độ, Minh Triệu rướn cao người, ôm chặt chị, rốt cục sau một tiếng thở dài, đạt lần cực khoái đầu tiên.

"Em rất tuyệt."

Nghiền ngẫm ngón tay đoan trang của mình đã làm thân thể Minh Triệu thành màu phấn hồng, cô đã cho chị rất nhiều kinh hỷ.

Không thể đợi thêm chút nữa,chị nhanh chóng cởi quần áo mình, bỏ thứ che đậy duy nhất trên thân thể, chị nghe được tiếng Minh Triệu hít không khí.

"Tiểu bánh trôi, em còn chưa vừa lòng sao?"

"Biến thái!" Minh Triệu xấu hổ và giận dữ nhắm mắt lại, thật đáng sợ, thật lớn dữ tợn! Cô thật sự có chịu được nó sao?

"Em ngốc, đợi một lát em sẽ rất thích!"

Không cùng cô nói lời vô nghĩa, một cái động thân, hai người kết hợp nhất thể.

Không nghĩ mình sẽ quan tâm đau đớn, nhưng cô vẫn đau tới rớt nước mắt, không muốn cho chị nhìn thấy, cô giả vờ ôm chị, đặt đầu chị qua vai.

Chị không có cố kỵ, bừa bãi va chạm, cô cắn răng vẫn nhịn không được một tiếng tiếng kêu đau đớn.

Rốt cục cảm giác đau đớn dần dần vơi đi, kia thân hình tê dại lại đánh úp lại, dưới thân cô từng đợt run rẩy vì vô số dòng nhiệt tình cảm của chị.

Rốt cục chị gầm nhẹ, để trận đấu sức này tới cảnh giới cao nhất.

Hô hấp bình ổn, kích tình rút đi, Kỳ Duyên không chút lưu luyến đứng dậy.

"Vì sao gạt gấu?"

"Gì cơ?"

"Đây là lần đầu tiên của em." Phản ứng trúc trắc của cô, mặt còn chưa khô nước mắt, ga giường còn ám lại vết máu, tất cả là bằng chứng.

"Em ......"

"Em có biết mình đang làm cái gì không!" Chị tức giận, vì xúc động.

"Gấu, em cũng không muốn làm cái gì, chỉ là muốn gấu thôi

"Em có biết, gấu không chạm vào xử nữ!"

"Chỉ làm như một lần phóng túng, chúng ta hoan ái, gấu tất yếu phải như vậy sao."

"Gấu hy vọng không có lần sau!" Lời của cô, không những làm chị tức giận, ngược lại càng thêm tức giận, phóng túng? hoan ái? Chết tiệt đối với cô đây chính là vậy. Chị lại quay về chốn hoan ái!

Mà chị chết tiệt không biết đến tột cùng tức cô vì cái gì, vẫn nên tự trách mình!

Thấy chị tức giận, Minh Triệu lại tuyệt không sợ, giảo hoạt cười.

"Đợi chút!" Cô gọi chị lại.

"Còn có việc gì à?"

"Dù sao làm cũng làm rồi, lần thứ mấy, có khác gì đâu. Lần đầu tiên, cũng chẳng khác lần 2, qua là lần thứ hai tới lần n như nhau. Gấu sẽ không mất hết hy vọng đấy chứ? Nhưng mà, nên làm, cũng đừng lãng phí, gấu giúp em đi, cùng dùng hết nó, được không?" Lắc lắc cái hộp trong tay, cô cười mị hoặc.

Kỳ Duyên vừa mới bình ổn dục vọng, giờ lại rục rịch.

Rốt cục, chị đầu hang theo bản năng, cô quả nhiên có bản lĩnh, khiêu khích xúc động nguyên thủy nhất trong chị.

Ngay cả khi chị phong lưu đã thành tính, cũng chưa thử qua lưu luyến với một cô gái lâu như vậy.

Một ngày hai đêm, bọn họ ngay cả nhà cũng chưa ra khi nào, ngoại trừ điều tất yếu là ăn cơm và nghỉ ngơi, họ chỉ ở trên giường vận động, thậm chí ban đêm Minh Triệu còn bò khỏi giường trần truồng ngồi gặm một cái đùi gà, chị nằm ở trên giường không biết làm sao khi có tinh thần, một tay hạ gục cô, cô tức giận lấy chân chị làm chân gà cắn!

Bọn họ phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng, chị giống như một tiểu tử lần đầu nếm trái cấm, lần lượt mê mệt bới kích tình của cô.

Cuối cùng cũng dùng xong, chị buông người trên tay, lại có chút không tha.

"Em là tình nhân hoàn mỹ." Chị cười.

"Gấu cũng thế." Minh Triệu cũng cười, thân thể đau, xương cốt đau, đầu đau, thế thì sao, chị là Kỳ Duyên mà cô muốn.

" Nhưng mà bữa tiệc nào cũng có kết thúc, hy vọng em nhớ kỹ, quan hệ của chúng ta, dừng ở đây."

"Vâng." Minh Triệu cười có chút thâm ý, Kỳ Duyên, có một số việc, sợ không phải do gấu quyết định đâu.

*******************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro