Chapter 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những đứa trẻ lớn chơi nhà rõ ràng đáng sợ hơn nhiều.

Một người tóc đỏ có thể được nhìn thấy một cách tình cờ - như khi lảng vảng xung quanh và tất cả - công khai tán tỉnh Đại Hoàng tử.

Ngoài ra, vị đại hoàng tử nào đó, người mà những quý tộc này sẽ mua "vở kịch hạng ba đáng sợ" này. Bé con của anh ấy thậm chí còn đẩy họ đến mức họ đã quen với sự hiện diện của nhau.

"Điện hạ, ngoại trừ lấy đi hơi thở của em, ngài còn có thể làm cái gì không?" Cale hỏi vào một buổi chiều giữa hư không, trong một bữa tiệc, không hơn không kém! Anh ta thậm chí không bận tâm đến khả năng bị xa lánh vì quá táo bạo.

"Ta chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, nhưng đó là trước khi ta gặp em," Alberu nói trong một cuộc họp ngay trước khi Cale Henituse lên xe ngựa đến thăm Callie. Tôi thề là có tia lửa thay vì hoa xung quanh.

"Ngài giống như một loại rượu ngon; em càng uống nhiều, em càng cảm thấy tốt hơn." Cale trêu chọc một lần khác trong khi uống rượu như một con cá trước mặt nữ hoàng, phối ngẫu và các phi tần.

"Không có gì ngạc nhiên khi bầu trời có màu xám - tất cả màu sắc đều ở trong mắt ngươi," một ngày nọ, Alberu nói trong khi Deruth Henituse đang bốc khói vì ngốn quá nhiều thức ăn cho chó trong ngày, và ngay cả con trai của ông cũng trông rất hài lòng (thực chất là ghê tởm). Ai nói trời tối, ảm đạm, hay bất cứ tính từ nào mà bạn muốn dùng để tổng hợp mọi thứ khi mặt trời mọc và cao trên bầu trời? Bầu trời trong xanh và khá nóng nên không thể coi là tối được. Hoàng tử đầu tiên phải bị mù hoặc mất trí.

"Đừng lo lắng, ông nội, Hyunnie rất lành mạnh và bình thường," Thất hoàng tử nói một cách cởi mở, khi Nhị Hoàng tử bất lực (đã) cổ vũ họ.

Và... ai lại muốn một Cale Henituse quyến rũ chứ? "Nếu gợi cảm là một tội ác, em sẽ có tội như bị buộc tội." Đó là Kabedon tuyệt vời khi cho Alberu ăn quả mâm xôi hoang dã từ rừng. Các cô gái đang nô đùa xung quanh Alberu thì Cale bước vào với một chiếc giỏ dệt dễ thương mà quản gia của anh ấy đã chuẩn bị trước. Hình tượng ngầu lòi của anh đã bị chiếc giỏ màu hồng đó phá hỏng. Nhưng anh ấy trông thật ngầu khi ấn Alberu vào ghế, tay qua đầu, chân kẹp giữa hai chân. Nữ hoàng Amiah thậm chí còn tuyên bố: "Hoàng tử đầu tiên sẽ ở dưới quyền người vợ tuyệt vời của mình" trong khi nhâm nhi tách trà.

"Em nghe nói nụ hôn là 'ngôn ngữ của tình yêu'. Thỉnh thoảng ngài có muốn nói về nó với em không?"

*Squeal* Thay vì theo dõi Alberu, có 'Baby Cale và Hyunnie Prince Fanclub', được phê duyệt và thậm chí được công nhận bởi hoàng gia. Phải, vị vua đầu trọc đó đã đi trước và chấp thuận đơn thỉnh cầu được gửi đến ngay trước khi lời cầu hôn được đệ trình.

"Yuck, sến quá," Robbit cười khẩy khi ôm Callie của mình. Anh ấy không thể nhìn vào họ vì họ ở trên nhau. "Họ thậm chí còn có một câu lạc bộ người hâm mộ."

"Mommy xinh đẹp, và Hyunnie cũng đẹp trai, đặc biệt là khi anh ấy là 'cái đó'." Callie bật cười khi chứng kiến ​​Mommy của mình và Hyunnie làm quen với nhau theo cách kỳ lạ nhất có thể. "Anh cũng thế với Iris-noona."

Robbit cau mày. "Anh sẽ không ngạc nhiên nếu họ thực sự yêu nhau," Robbit nói khi hôn lên cổ Callie. Họ chỉ thỏa thuận vì Robbit đã hứa với họ một số viên ngọc tuyệt vời*.(Callie sẽ được Anh Ribbit của mình trả công bằng mấy viên ngọc khi ngoan ngoãn để cho anh ta hôn hít:))

"Ha ha! Nhột quá!" Callie bật cười khi nhìn Hyunnie của cậu đứng lên đấu tranh với Mommy của cậu, người hiện đang trêu chọc người kia trong khi trao đổi những câu thoại chết người và hoàn toàn kinh tởm.

Lời cầu hôn này được thực hiện bởi phe của tam hoàng tử.

"Em có chắc là sẽ không giao cho Hyung sự dạy dỗ tuyệt vời của ông nội Benedict không?" Robbit hỏi. Anh ấy đã rất đau khổ vì cuốn sách của ông nội Benedict.

"So với anh Ribbit, Hyunnie xử lý cuộc sống tình yêu của mình một cách hoàn hảo ngay cả khi không có sự khôn ngoan của ông nội Benedict!" Callie khoe khoang.

Trên thực tế, Alberu đã đọc cuốn sách đó trước khi HỌ bắt đầu trò chơi của mình.

"Em  chỉ cần thêm dầu vào lửa, không cần phải giấm vào vết thương ướp muối, Anh Ribbit," Callen nói, đặt lòng bàn tay lên tay Robbit.

[Đ/N: 🤣🤣🤣🤣🤣🤣]

"Chà, đau đấy em yêu," Robbit nói, nghịch tay Callie.

Đó là một số lãng mạn (chiến tranh) điên cuồng.

Có điều gì đó đang làm phiền Callen, nhưng Robbit đã chọn bỏ qua nó.

(Thực sự là cảnh Cale cùng Alberu tán tỉnh nhau nó sến muốn nổi da gà luôn á:))

.

.

Một ngày nọ, Robbit đến Cung điện Niềm vui để gặp Callen. Anh tình cờ để ý thấy em trai mình đang đọc tài liệu trên bàn của Alberu. Cách cậu đọc nó và ký nó thật khác thường. Anh ấy đợi cho đến khi Callen ra khỏi phòng trước khi bước vào và đọc tài liệu mà Callen đang làm.

Tay anh run dữ dội; đó không phải là công việc của một đứa trẻ năm tuổi.

Khi anh ấy ngẩng đầu lên, Ron và Eruhaben đang nhìn anh ấy.

Họ làm một cử chỉ im lặng.

Họ nhận thức được điều đó. Họ biết điều đó.

Chỉ có cậu là không biết.

.

.

"Aigoo, khi nào chuyện này mới kết thúc đây?" Alberu cau mày hỏi.

"Hyung," Robbit nói với Alberu khi họ rời khỏi đại sảnh.

Cale Henituse quay vào trong sau khi liếc nhìn họ một cái. Antonio cũng rời đi khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Không có ai ở gần đó, và họ không thể tìm thấy bất cứ ai.

"Hãy cẩn thận với Callen," Robbit nghiêm nghị nói. "Em biết anh có thể nghĩ rằng em đang lo lắng về mọi thứ quá nhiều, nhưng..." anh nói với anh trai mình.

"Anh biết," Alberu trả lời. "Và anh biết rằng Callen không muốn bất cứ thứ gì từ bất kỳ ai," anh nói, nhìn em trai mình như thể hiểu ý định của anh ta.

Không thể phủ nhận rằng đứa trẻ mà họ yêu quý có thể là điểm yếu và mối đe dọa lớn nhất của họ.

"Anh biết, vậy mà không nói cái gì?" anh hỏi.

Robbit ý thức được rằng Callen không bình thường, nhưng khi Alberu bị thương, cậu không thể phủ nhận hành động của mình. Đối với một đứa trẻ năm tuổi, trở thành người thân của Thần chết đã là một điều bất ngờ, nhưng nhìn cách em ấy cư xử như một kẻ thống trị, anh không khỏi cảm thấy rằng đứa trẻ đó rất nguy hiểm, nhưng em ấy không làm gì tổn hại đến họ. Anh nhớ lại đứa trẻ đó đã run như thế nào khi giữ quần anh. Điều đó tự nó phá vỡ suy nghĩ của anh ấy.

Nhưng anh không thể rũ bỏ cảm giác rằng em ấy có thể là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của họ.

"Robbit... Anh muốn em đối xử với em ấy như cách mà em luôn làm."

Những lời của Alberu xuyên thấu trái tim anh. Khi anh nhìn anh trai mình, anh nhận thấy một biểu hiện khác lạ trên khuôn mặt anh ấy.

"Em có thể không nhận ra điều đó, nhưng đứa trẻ đó có nghĩa là cả thế giới đối với anh."

Đứa trẻ đó đã ở bên anh khi không có ai khác.

"Từ chối sự tồn tại của em ấy cũng giống như từ chối chính anh."

Đứa trẻ có mặt đã mang lại sự sống cho cung điện hoang vắng này.

"Anh hy vọng em cũng cảm thấy như vậy, sau tất cả những gì em ấy đã làm cho em."

Robbit cảm thấy một cái vỗ nhẹ vào sau vai mình. Ngay sau đó, một cô bé tóc đen dễ thương thò đầu qua khe hở của cánh cửa nhìn vào anh.

Callen đến gần anh ta và yêu cầu được bế. Robbit đã làm như vậy và cảm giác bình tĩnh đã cuốn trôi sự lo lắng của anh ấy.

"Hyunnie, em sẽ về sớm thôi."

"Đừng đến trễ," Alberu nói khi anh quay trở lại văn phòng của mình, Cale Henituse đi theo sau anh.

Robbit trở lại xe ngựa của mình, nhìn Callen. Đứa bé quàng hai cánh tay nhỏ bé quanh cổ, cái ôm nhẹ quen thuộc làm nó bớt lo lắng.

"Anh để ý sao?" Callen hỏi, "Là em khác biệt, phải không?"

Anh gật đầu. Anh ấy muốn gạt nó sang một bên một cách tình cờ như Alberu.

"Nhưng điều đó sẽ không thay đổi vì anh là anh trai của em, Ribbit."

Anh có thể cảm thấy cái ôm của đứa trẻ siết chặt quanh cổ anh.

"Thông qua những giấc mơ của em, Hyunnie có thể nhìn thấy ký ức của em; Ông White nói rằng em có thể chọn người để chia sẻ quá khứ của mình và sợ rằng bây giờ em có thể được chấp nhận", cậu nói, trái tim run lên.

"Em không có gia đình, bạn bè, thậm chí không có người yêu để chết vì nó. Nhưng trong cuộc đời này..."

Giọng cậu càng trầm hơn.

"Bây giờ em đã có một gia đình: Hyunnie và anh Ribbit."

Robbit dừng lại và nhìn xuống đứa trẻ trong vòng tay anh. Em trai anh có một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt và dường như hiểu mọi thứ.

"Em... không muốn đặt ra bất kỳ kỳ vọng nào... nhưng em hy vọng anh hiểu, Anh Ribbit."

"Hẹn gặp lại anh vào ngày mai, anh Ribbit!" Callen nhảy khỏi cánh tay của anh ta và bỏ chạy.

"Đợi đã-!"

Ngay cả trước khi Robbit có thể làm gì đó, hàng rào xung quanh Cung điện Niềm vui đã tan vỡ.

Những người đàn ông mặc áo choàng đen, với năm ngôi sao đỏ và một ngôi sao trắng trên áo choàng của họ, xuất hiện và bao vây đứa trẻ.

"CALLEN!" Giọng Alberu như sấm. Anh lướt qua không trung, một âm thanh chói tai cắt ngang không khí. Ngay cả Choi Han cũng đến trợ giúp Callen, nhưng câu thần chú dịch chuyển tức thời dưới chân anh ta ngay lập tức biến mất.

"Hyunnie!" Callen hoảng sợ, đưa tay về phía Alberu khi những sợi xích đen quấn quanh người .

Khi một luồng khí đen bắn xuyên qua bầu trời, phá vỡ phép thuật dịch chuyển tức thời, Robbit rút kiếm và chém kẻ thù của mình.

"CHÚA TÔI!"

Callen đã đủ nhanh. Cậu cố gắng chạy nhanh nhất có thể khi những sợi xích đen vụt qua bầu trời và kéo cậu a đi đâu đó. Robbit nắm lấy tay Callen nhưng một dòng xoáy cực mạnh xuất hiện, nuốt chửng em trai anh.

"Buông ra ..." Callen thì thầm.

"Em đang làm—?!"

Callen mặt khác đã đâm vào tay anh ta bằng chiếc ghim mà mình đang cầm. Cậu không thể không buông tay và lao về phía trước, Alberu hét lên trong vô vọng.

"CALLEN!"

Tiếng hét của anh xuyên qua không khí. Mỗi người trong số họ đã được giành lại thời điểm kẻ thù của họ biến mất khỏi tầm nhìn. Mọi người nhìn Choi Han lao đi cùng với những người khác.

"Ai đó đủ mạnh để vượt qua hàng rào của rồng," người đàn ông tóc vàng nói, một tiếng gầm lớn phát ra từ ông ta. "Các vị điện hạ, lo liệu việc phải làm đi."

Người đàn ông cũng biến mất khỏi tầm nhìn khi chuông cảnh báo vang lên.

"Chết tiệt." Alberu nguyền rủa. Cuộc nổi loạn đã bắt đầu.

Nó bắt đầu ngay sau khi Callen bị bắt đi.

"Robbit." Alberu quay ra nhìn em trai mình. "Hãy chuẩn bị cho bất cứ điều gì xảy ra ngay bây giờ. Họ sẽ tìm thấy Callen. Vì vậy, hãy ngẩng cao đầu."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro