Lạc sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Văn Nghiêm Văn] LẠC SƠN
Tên gốc: 落山
Tác giả: 帕恰
Link: https://tingting73952.lofter.com/post/31e52446_1cc89d27b
* Cảnh báo BE
* Bối cảnh thực tế

Trùng Khánh có tàu xuyên thành phố, phố núi có người Lưu Diệu Văn yêu.

Mùa đông ở thành phố núi hiếm khi có tuyết rơi, năm nay lại đặc biệt lớn, đè lên cây tùng bách già cỗi, trải đầy đường nhựa, trắng xóa vô tận.
Nghiêm Hạo Tường từ trong bệnh viện thành phố đi ra, mặc áo khoác màu xám mỏng manh, trên mặt bịt khẩu trang thật chặt, trong tay cầm một tờ bệnh án. Tuyết đến thực sự thích hợp, giống như thông báo ung thư dạ dày của anh.
Đại khái là trời tuyết quá lạnh, không có tư sinh đi theo, người trên đường cũng rất ít ỏi, anh buông xuống ý nghĩ gọi Hân ca đến đón, tự mình đi ra cửa bệnh viện.
Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, anh lại như không có tri giác, thẳng đến lần thứ hai vang lên, mới chậm rãi lấy từ trong túi ra, là cuộc gọi video của Lưu Diệu Văn, ảnh đại diện của người nọ hiện trên màn hình cười xán lạn.
"Nghiêm Hạo Tường, anh đi đâu vậy? Bên ngoài tuyết lớn lắm, nhanh chóng trở về đi!" Bên kia video bóng người chợt lóe lên, Nghiêm Hạo Tường nhìn nửa ngày cũng không nhìn thấy mặt mũi của người ta, nhìn hình ảnh xung quanh thì giống như đang ở trong phòng bếp.
"À đúng rồi, đợi lát nữa lúc trở về mua giúp em một ly matcha frappuccino ở dưới lầu ký túc."
"Em biết anh khẳng định muốn nói uống đá không tốt, nhưng Văn ca của anh cơ thể rất khỏe, cho nên nhớ mua lên nha."
Nghiêm Hạo Tường cười cười, mặc dù anh biết Lưu Diệu Văn đại khái không nhìn vào màn hình điện thoại. Anh đáp một tiếng "Được", Lưu Diệu Văn bên kia ào ào ngừng lại, cậu lau tay cầm lấy điện thoại di động: "Làm sao vậy, hôm nay đi đâu? Tâm trạng không tốt sao? "
"Tiểu Văn, em hỏi nhiều quá, anh không kịp trả lời."
"Anh không sao chứ?" nhìn khóe miệng Nghiêm Hạo Tường bật cười, Lưu Diệu Văn mới yên tâm.
"Anh sẽ mau chóng trở về, bằng không phòng bếp không còn, Mã ca cùng Đinh ca sẽ đánh chết chúng ta."
Nghiêm Hạo Tường cúp video, sau khi biết mình bị bệnh thì cảm xúc dâng trào lên, nhưng Lưu Diệu Văn là công tắc tất cả cảm xúc của anh.
Cũng không bi thương đến khóc rống như xem trong phim, chỉ đơn giản là sau khi kiểm tra sức khỏe, đi trên đường về nhà nghĩ muốn mang cho người yêu một ly đồ uống yêu thích, sau đó đột nhiên ý thức được, thì ra mình và cậu chỉ còn một năm có thể ở chung, hoặc là, cũng không đến một năm.
Nghiêm Hạo Tường chưa từng sợ cái gì, Lưu Diệu Văn là điểm yếu duy nhất của anh.

"Một ly matcha frappuccino, cảm ơn."
Nghiêm Hạo Tường giơ tay kéo khẩu trang lên trên, thắt chặt áo khoác trên người một chút, ngoài ý muốn lại sớm có dự đoán được mấy nữ sinh cầm điện thoại chụp không ngừng, gương mặt đều rất quen thuộc, anh chỉ là thán phục sự cố chấp của các cô.
Lo lắng ảnh hưởng đến khách trong cửa hàng, anh đi đến vị trí góc chờ, những người đó không chết không thôi cũng đuổi theo, ở bên cạnh anh vây quanh thành nửa vòng tròn, giơ điện thoại di động chụp không ngừng.
Đám người đông đến mức anh có chút khó thở, dạ dày đột nhiên đau đớn một trận, Nghiêm Hạo Tường hít sâu vào một hơi.
May mắn không để tiểu Văn xuống, bằng không người bị chặn ở chỗ này sẽ là cậu, Nghiêm Hạo Tường ít nhiều nghĩ có chút may mắn, đúng là con người khi yêu sẽ luôn đặt đối phương lên trên mình.
Hệ thống sưởi trong cửa hàng bật rất lớn, đầu anh nóng có chút mờ mịt, anh suy nghĩ đồ uống phỏng chừng đã làm xong, đứng lên muốn đi lấy, lại bởi vì đã lâu không nhúc nhích mà lảo đảo một chút.
Không có ngã trở về như dự đoán, thân thể anh được một bàn tay hữu lực chống đỡ, lập tức chắn ở phía trước là một hình bóng vừa quen thuộc vừa an tâm.
"Tết âm lịch cũng không về ăn tết sao hả?" giọng điệu Lưu Diệu Văn có chút không tốt, kỳ nghỉ vốn đã ngắn, mỗi ngày vì ứng phó với những người này mà chậm trễ rất lâu.
Những người đó cũng không có bất kỳ ý xấu hổ nào, nửa bước không lùi tiếp tục ấn nút chụp hình, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy mình đã có thể dự đoán được hotsearch ngày mai, anh đưa tay kéo quần áo Lưu Diệu Văn: "Không cần phải cãi nhau với các cô ấy, cầm đồ uống đi thôi. "
Lưu Diệu Văn gật gật đầu, dẫn Nghiêm Hạo Tường đi ra khỏi đám người, ở giữa xảy ra vài lần xô đẩy, Nghiêm Hạo Tường suýt nữa đứng không vững.

Chờ đến khi vào cửa tiểu khu, bảo vệ ngăn hết tư sinh ở bên ngoài, Nghiêm Hạo Tường mới thở phào nhẹ nhõm, đưa matcha frappuccino lên tay Lưu Diệu Văn, đầu cũng lười biếng thuận thế dựa vào vai cậu. Lưu Diệu Văn mười lăm tuổi bả vai đã rộng hơn anh, hiện giờ gần mười tám tuổi, sớm đã có cảm giác của người trưởng thành.
"Sao em lại ở Starbucks?"
"Nghĩ lát nữa phía dưới khẳng định có người chặn, hôm nay tâm tình anh lại không tốt, đợi lát nữa anh đánh người, Phi ca sẽ mắng chết chúng ta." Lưu Diệu Văn nói ra sinh động, trên mặt đều là thần thái thiếu niên, trong mắt tỏa sáng.
Lưu Diệu Văn là đứa trẻ duy nhất trong nhóm chưa trưởng thành, nên Nghiêm Hạo Tường cảm thấy, khí tức thiếu niên ở trên người cậu vốn không có gì kỳ quái.
Mùa xuân mới đang đến gần, tiểu khu cũng treo rất nhiều đèn lồng đỏ, cây ven đường cũng treo đầy đèn lồng cam, đều là ngụ ý tốt, ngụ ý năm mới không khí mới, ngụ ý năm sau đại cát đại lợi.

Ký túc xá trống vắng, năm người còn lại đều về nhà ăn tết, Lưu Diệu Văn có công việc cần sắp xếp nên không thể trở về nhà, Nghiêm Hạo Tường liền nói với gia đình năm nay ở lại ở trong nước ăn tết.
"Không khí tết ở Canada không được như trong nước, con sợ không náo nhiệt." Nghiêm Hạo Tường nói như vậy với gia đình.

Kỳ thật ở ký túc xá cũng không có gì náo nhiệt, đơn giản là trước khi các anh em rời đi hỗ trợ dán xong câu đối, treo đèn lồng, nhân viên công tác hỗ trợ mua sắm đồ tết, nhưng là Nghiêm Hạo Tường chưa từng cùng Lưu Diệu Văn một mình ăn tết, đón tết cùng cậu bạn nhỏ luôn vui vẻ hơn một chút.

Không ngoài dự đoán, ký túc xá tràn ngập mùi khét, Nghiêm Hạo Tường đổi dép lê, quay đầu trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn một cái. Lưu Diệu Văn ngượng ngùng gãi gãi đầu, lại biến thành bộ dáng Lưu hoàn tử: "Muốn nấu bữa tối cho anh..."
Nghiêm Hạo Tường không nhịn được cười, nhéo nhéo mặt cậu, cởi áo khoác đặt trên giá gỗ ở cửa ra vào, xắn ống tay áo đi vào phòng bếp. Bóng dáng anh trai đột nhiên cao lớn trong mắt cậu, giống như một vị anh hùng cứu thế, Lưu Diệu Văn xách ly matcha frappuccino ngồi vùi xuống sô pha, thuận tay ôm gối, từ trong túi lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt.

(#Thời đại thiếu niên đoàn Nghiêm Hạo Tường xuất hiện tại bệnh viện)
Một dòng chữ đỏ treo cao trên bảng hot search weibo, Lưu Diệu Văn sợ tới mức trượt tay, phản ứng đầu tiên là lại bị paparazzi tạo tin đồn, bấm vào nhìn kỹ liền phát hiện thân ảnh màu xám cao ngất của Tường ca, ống kính mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận ra sống mũi ưu việt cùng làn da trắng của người nọ.
- Nghiêm Hạo Tường!
Lưu Diệu Văn vội vàng nhảy xuống sô pha, chạy vào phòng bếp giữ chặt tay anh, cứng rắn kéo đến phòng khách ngồi, đem màn hình điện thoại di động hướng về phía Nghiêm Hạo Tường, nói: "Anh bị bệnh? "
Vẻ mặt Nghiêm Hạo Tường không thay đổi, đẩy điện thoại di động ra, anh nói: "Là bệnh dạ dày, gần đây dạ dày vẫn không thoải mái, đến kê đơn thuốc uống. "
Dạ dày Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn rất kém, Lưu Diệu Văn biết, cho nên ngày bình thường sẽ luôn chú ý đến chế độ ăn uống của anh, matcha frappuccino mình thích uống cũng chưa bao giờ dám mua cho anh nếm thử hương vị.
Lưu Diệu Văn hiếm khi lạnh mặt, bất mãn thu hồi điện thoại di động trở lại sofa, cậu chán ghét bộ dáng Nghiêm Hạo Tường không cần cậu, rõ ràng ở bên nhau hơn hai năm, nhưng vẫn coi cậu như một đứa trẻ.
Ánh mắt Nghiêm Hạo Tường ảm đạm một chút, không có lên tiếng dỗ dành bạn trai nhỏ như thường ngày, anh ngồi một hồi rồi chậm rãi đứng lên đi tới, đưa tay sờ sờ áo khoác đặt ở cửa ra vào, tờ thông báo bệnh án trong túi đã bị nhăn nhúm, sờ vào túi một chút, anh lấy ra ném vào thùng rác, sau đó nhấc thùng rác lên mở cửa đi ra ngoài.
Lưu Diệu Văn tức giận thì tức giận, ánh mắt lại vẫn yên lặng liếc Nghiêm Hạo Tường. Thân hình cởi áo khoác có vẻ đơn bạc hơn nhiều, bên trong chỉ mặc một bộ áo đơn, cửa đóng một tiếng cũng không phát ra tiếng động nữa. Lưu Diệu Văn mở điện thoại di động gọi đồ ăn bên ngoài, nằm một hồi không thấy anh quay lại, vẫn là đứng lên cầm áo khoác mở cửa đuổi theo.

Bên ngoài tuyết ngừng, tiểu khu vẫn trống rỗng, Lưu Diệu Văn chỉ cần đi về phía trước vài bước liền nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đứng bên cạnh đèn đường, hoàng hôn đổ trên người anh của cậu, lẻ loi đơn độc. Nghiêm Hạo Tường hình như vẫn như vậy, cao lãnh lại cự tuyệt người ngoài, giống như tuyết đọng trên đỉnh núi cao, vĩnh viễn đối với người khác nho nhã lễ độ lại giữ vững chừng mực.
Nghiêm Hạo Tường chỉ mất khống chế đối với cậu.
Mũi Lưu Diệu Văn chua xót, sải bước đi tới kéo tay anh, khoác áo cho Nghiêm Hạo Tường, hạ thấp tư thế, dịu dàng nói với anh: "Bên ngoài rất lạnh, Tường ca, chúng ta trở về đi, sắp tám giờ, Xuân Vãn sắp bắt đầu rồi. "
Nghiêm Hạo Tường tay cóng đến không cử động được, sắc mặt thoáng dịu lại một chút, nói: "Không phải không muốn trở về," anh quay đầu, có chút ngượng ngùng: "Anh quên mang theo chìa khóa, cũng không mang theo điện thoại di động. "
Lưu Diệu Văn không nhịn được cười ra tiếng, xoa xoa tóc Nghiêm Hạo Tường, kéo người đi về nhà. Bầu trời đêm nay rất đẹp, chiếu rọi lấp lánh trong sân lớn của ký túc xá, nhà của lũ vịt cũng sáng bóng, mọi điều tốt đẹp làm cho người ta không nỡ phụ lòng đêm nay.

Bọn họ là khách quen của cửa hàng kia, đồ ăn đặt đã được đưa đến nhà, Nghiêm Hạo Tường hoảng hốt cảm thấy giống như ký túc xá có thêm một nàng tiên ốc.
Không đúng, là nàng tiên ốc tiểu Văn.
Lưu Diệu Văn vừa vào cửa liền vội vàng vào phòng bếp, cầm coca và gừng định nấu canh gừng. Cậu không có năng lực sinh hoạt gì, cho nên các ca ca nhất trí cho rằng nên đem thuốc bảo mệnh này dạy cho cậu, Lưu Diệu Văn cũng không nghĩ tới lần đầu tiên dùng, là vì Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường vòng qua bên cạnh bật TV, mở hộp đồ ăn ra, cầm bát đũa, đặt xuống đối diện nhau. Bên ngoài đã có người bắn pháo hoa, rực rỡ chói mắt nở rộ trên không trung, lại từng chút từng chút rơi xuống, đột nhiên có hình dáng đêm giao thừa.
Lúc canh gừng nấu xong, Xuân Vãn cũng bắt đầu không sai biệt lắm, Lưu Diệu Văn một bên chạy, một bên cầm chén tới, đặt ở trước mặt Nghiêm Hạo Tường, nhìn chằm chằm người nọ chờ anh uống xong mới yên lòng.
Rốt cuộc vẫn không nấu cho Tường ca được một bữa cơm, nguyện vọng năm nay của Lưu Diệu Văn xem như đã thất bại. Nhưng Nghiêm Hạo Tường cũng không thèm để ý chuyện này, anh thích ngồi cùng một chỗ với Lưu Diệu Văn, tựa như bây giờ vừa xem Xuân Vãn vừa ăn cơm, thỉnh thoảng vui vẻ một chút, sẽ làm cho anh sinh ra một loại cảm giác năm tháng yên bình.
Nghiêm Hạo Tường vẫn cảm thấy mình rất giống một người lữ khách, anh luôn cảm thấy thời gian không đủ nhiều, tiến bộ không đủ nhanh, cho dù mọi người đều nói anh làm thật sự rất tốt. Lúc ở cùng Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường sẽ hy vọng thời gian chậm hơn một chút, lại chậm hơn một chút, chuyện gì cũng chậm một chút. Từ từ gặp nhau, từ từ yêu nhau, từ từ già đi, từ từ là thanh âm nghe rất tốt.

Xuân Vãn sắp kết thúc, Lưu Diệu Văn từ trên bàn lấy một chai rượu vang đỏ, đổ vào trong ly, khoảng một phần ba liền dừng lại, sau đó đưa cho Nghiêm Hạo Tường một ly sữa nóng, đẩy tới trước mặt anh.
"Bạn nhỏ không thể uống rượu." Nghiêm Hạo Tường nhíu nhíu mày.
"Em sắp trưởng thành rồi." Lưu Diệu Văn có chút bất mãn, cậu nóng lòng muốn thử rượu ước chừng bắt đầu từ năm mười sáu tuổi.
Ài, là trẻ vị thành niên thực sự rắc rối.
"Uống sữa đi." Nghiêm Hạo Tường giơ tay thay đổi vị trí hai cái ly, Lưu Diệu Văn chưa kịp ngăn lại, Nghiêm Hạo Tường đã ngửa đầu đổ rượu vang đỏ vào miệng. Rượu từ miệng trôi xuống, theo thực quản chảy vào trong dạ dày, khiến cho dạ dày một trận đau đớn.
Tay trái Nghiêm Hạo Tường dùng sức ấn lên dạ dày, biểu tình lại không có gì thay đổi, đẩy sữa nóng về phía trước, nói: "Trẻ nhỏ nên uống sữa. "
Lưu Diệu Văn vẻ mặt bất mãn nhìn chằm chằm anh, vì áp lực nên vẫn uống sạch sữa nóng. Đồng hồ đếm ngược Xuân Vãn bắt đầu vang lên, Lưu Diệu Văn đứng dậy đi ra ban công, Nghiêm Hạo Tường đi theo phía sau cậu.
Đếm ngược đến "1", Lưu Diệu Văn xoay người ôm lấy anh của cậu, nâng cằm nhẹ nhàng đặt lên mái tóc Nghiêm Hạo Tường, giống như cún con hấp thu ấm áp cọ tới cọ lui.
"Tường ca, chúc mừng năm mới!"
Nghiêm Hạo Tường giơ tay vuốt ve lưng bạn trai, vừa chặt vừa thẳng tắp, quanh thân được ấm áp bao bọc, anh nghiêng đầu tránh cằm cậu, nhẹ nhàng cọ đến một bên má cậu, nói: "Tiểu Văn, chúc mừng năm mới. " qua vai cậu, anh có thể nhìn thấy cả thế giới.

Nghiêm Hạo Tường rất ít khi chủ động đến gần cậu như vậy, anh là người kiêu ngạo dè dặt. Hơi thở của anh từ từ phả vào trong tai, nháy mắt khiến tai Lưu Diệu Văn đỏ bừng.
Trên ban công có không ít pháo hoa được chuẩn bị cho bọn họ chơi, Lưu Diệu Văn vẫn là tâm tính trẻ con, cầm pháo hoa hưng phấn chạy vào trong sân, Nghiêm Hạo Tường đi theo phía sau. Hôm nay anh có thái độ khác thường, chỉ muốn gần gũi với tiểu Văn.
- Tường ca xem đi!
Pháo hoa trong tay thiếu niên bắn ra ánh sáng lấp lánh, chiếu lên khuôn mặt, giống như những vì sao trong đêm tối. Từ ngày gặp nhau, mùa đông tan hết, ngân hà rộng lớn của Nghiêm Hạo Tường, mỗi ngôi sao đều là ánh sáng của Lưu Diệu Văn.
Nghiêm Hạo Tường cười nhìn cậu náo loạn, nhìn cậu cầm pháo hoa nhảy nhót trong sân. Anh từ trong túi áo cầm điện thoại di động lên, camera hướng về phía khuôn mặt thiếu niên, nhỏ giọng nói: "Hy vọng tiểu Văn mỗi ngày đều vui vẻ như hôm nay, vạn sự như ý, thừa gió phá sóng... sau đó, lớn lên chậm hơn một chút. "

Nghiêm Hạo Tường sợ nhất là không náo nhiệt, Lưu Diệu Văn náo nhiệt.

Đầu năm mới, chưa kịp nhận lì xì chúc tết, đến trước lại chính là công việc.
Ngày mùng 2 tết Thời Đại Phong Tuấn đã chính thức quay lại làm việc , tuy rằng mới đầu năm, công việc đã liên tiếp được lên kế hoạch.
Thông báo sân khấu tạm thời nhận được khiến bảy người không kịp điều chỉnh trạng thái trong tết, liền phải dấn thân vào phòng luyện tập.
Âm nhạc hết lần này đến lần khác, Nghiêm Hạo Tường càng thêm lực bất tòng tâm, bước nhảy theo rõ ràng vô lực không ít, cũng bỏ sót mấy nhịp. Thể lực của anh bởi vì sinh bệnh đã rất không tốt, còn có tác dụng của thuốc làm cho thể lực của anh rõ ràng không bằng trước. Mã Gia Kỳ thân là đội trưởng, nhìn chằm chằm vào gương rất rõ ràng có thể bắt được sự thiếu hụt của Nghiêm Hạo Tường, vì thế dừng bước nhảy, dừng nhạc, vỗ vỗ tay ý bảo mọi người nghỉ ngơi trước.
"Hạo Tường theo anh ra ngoài một chút." Sắc mặt Mã Gia Kỳ không dễ nhìn lắm, anh là đội trưởng, cũng là nhị ca của nhóm, trình diễn không tốt sẽ bị người qua đường mắng, bởi vì mình đã từng trải qua, cho nên càng không hy vọng chuyện tương tự xuất hiện trên người em trai.
"Mã ca." đứng ở hành lang cách phòng huấn luyện khá xa, bầu không khí trầm mặc một hồi, Nghiêm Hạo Tường mở miệng trước, bởi vì vận động quá độ, mồ hôi vẫn đổ ra ngoài theo gương mặt, từng giọt từng giọt chảy xuống, thân thể run rẩy dựa vào vách tường bên cạnh.
"Em bị bệnh."
"Có chút nghiêm trọng."
Mã Gia Kỳ nhíu nhíu mày, lời nói dạy dỗ dừng lại không có lối thoát. Cậu em này bình thường rất ít khi để lộ sự khó chịu, lúc trước huấn luyện đến loét dạ dày cũng không có biểu hiện ra ngoài, thẳng đến khi ngất xỉu được đưa đến bệnh viện, mọi người mới biết được tình trạng của anh.
"Bệnh gì?"
"...... ung thư dạ dày, " Anh nhìn sắc mặt Mã Gia Kỳ mất đi trầm ổn, nói: "Có lẽ không kịp rồi. "
"Đùa cái gì vậy?!" Mã Gia Kỳ kéo cổ áo anh, đầu ngón tay nắm chặt đến tái xanh trắng bệch: "Nghiêm Hạo Tường, dọa người rất vui phải không? "
Nghiêm Hạo Tường đứng yên không nhúc nhích, mặc Mã Gia Kỳ túm lấy cổ áo của mình, anh nhìn chằm chằm vào mặt Mã Gia Kỳ, thật lâu mới mở miệng: "Không còn kịp nữa, anh... giai đoạn cuối rồi. "
Không hề có dấu hiệu báo trước, Mã Gia Kỳ toàn thân run rẩy, buông ngón tay nắm chặt cổ áo ra, có chút vô lực rơi xuống đất, không ngừng lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể chứ... không thể..."
Anh và Nghiêm Hạo Tường quen biết không lâu hơn các thành viên khác, nhưng anh thật sự đau lòng với người em trai này, Mã Gia Kỳ ra mắt sớm, sau khi vào Thời Đại Phong Tuấn áp lực vẫn rất lớn, nhưng anh càng hy vọng có thể giúp bọn họ chịu bớt áp lực.
"Diệu Văn, biết không?"
Nghe được tên Lưu Diệu Văn, vẻ mặt Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn không thay đổi hơi nhu hòa một chút, nói: "Không có ý định nói với em ấy, chỉ cảm thấy sau khi em rời đi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhóm, nói trước một tiếng sẽ tốt hơn... nhưng tiểu Văn vẫn là một cậu bạn nhỏ, sẽ không tiếp nhận được." khóe miệng Nghiêm Hạo Tường hơi nhếch lên, lại cười khổ.
Anh hình như đã quên mất năm mười sáu tuổi, bộc lộ hăng hái muốn cùng Lưu Diệu Văn phải bạc đầu đến già, anh cũng quên mất mình kỳ thật mới mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành mà thôi. Nghiêm Hạo Tường còn chưa nói hết, không chỉ có hy vọng Mã Gia Kỳ chuẩn bị sẵn sàng, kỳ thật chính anh gánh vác hơi lâu, lâu đến mức rất muốn dựa vào lòng anh trai nghỉ ngơi một chút, anh quá mệt mỏi.

Thanh âm vừa rồi của Mã Gia Kỳ có chút nóng nảy, truyền đến phòng huấn luyện bên kia, tuy rằng nghe không rõ nội dung, nhưng trực giác của năm người đều cho biết tình hình không tốt lắm, liền chạy tới xem tình huống.
Lưu Diệu Văn là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Nghiêm Hạo Tường.
Cậu rất kinh ngạc, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mã Gia Kỳ không kiềm chế được như vậy, một Mã Gia Kỳ ngồi xổm bên tường, vùi đầu vào trong tay không nói lời nào, cậu cho rằng hai người xuất hiện cãi vã.
Bầu không khí nhất thời có chút ngưng đọng lại, không ai lên tiếng, chỉ còn lại tiếng nức nở của Mã Gia Kỳ ở trong lối đi trống trải, có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Thật lâu sau, Mã Gia Kỳ từ trong khuỷu tay chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ lên không còn nguyên dạng, khàn giọng mở miệng nói: "Diệu Văn và Hạo Tường về trước, anh và mọi người nói chút chuyện."

Đêm trước buổi biểu diễn trên sân khấu, họ đã thực hiện buổi diễn tập cuối cùng cho chương trình. Sau khi kết thúc thời gian đã rất muộn, Nghiêm Hạo Tường ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, Lưu Diệu Văn đưa cho anh một ly nước nhỏ, là các anh trong nhóm giao cho cậu, tới đốc thúc anh uống nước.
Mã Gia Kỳ đột nhiên lấy điện thoại di động ra: "Cùng nhau chụp ảnh chung đi mọi người. "
"Được." liên tiếp đáp lại, sáu người khác nhao nhao đứng lên đi đến bên Mã Gia Kỳ. Lưu Diệu Văn hứng thú nhất, hắn cảm thấy mỗi lần chụp ảnh chung giống như đang chụp ảnh gia đình vậy.

TNT LUÔN LÀ MỘT GIA ĐÌNH.

Tưởng là ảnh kinh doanh nên theo thói quen đứng theo vị trí, Mã Gia Kỳ lại không ấn nút chụp, Đinh Trình Hâm mở miệng nói: "A Tường đứng ở giữa đi, lại đây, đứng bên cạnh tiểu Mã. "
"Đinh ca? Như vậy Tường ca sẽ bị mắng." Lưu Diệu Văn theo bản năng ngăn cản.
"Không sao, đây là ảnh riêng tư, không gửi." Mã Gia Kỳ nâng tay lên ý bảo Nghiêm Hạo Tường đứng ở giữa, Nghiêm Hạo Tường biết dụng ý của bọn họ, cười một chút liền xoay người di chuyển đến giữa.
"Ba, hai, một."
Bức ảnh đã ghi lại hình ảnh khuôn mặt tươi cười của những thiếu niên khi đó, tất cả mọi người đều nhìn ống kính, Nghiêm Hạo Tường xuyên qua màn hình, lặng lẽ nhìn về phía Lưu Diệu Văn.

Từ đầu mùa xuân đến cuối mùa hè, các thiếu niên liên tiếp không ngừng nhận được thông báo di chuyển, Nghiêm Hạo Tường lại có thể cảm giác được thân thể của mình dần dần biến mất.
Mã Gia Kỳ nhìn không nổi trạng thái của anh, đến công ty xin nghỉ phép một ngày, dẫn Nghiêm Hạo Tường đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả rất tệ, so với dự đoán của Nghiêm Hạo Tường là cùng Lưu Diệu Văn đón thêm một tuổi, có lẽ là không thể.
"Lúc trước đã nói với Nghiêm tiên sinh, nằm viện sớm một chút lựa chọn điều trị, sống thêm hai ba năm vẫn là rất có hy vọng..." bác sĩ đối với sự cố chấp không nằm viện của Nghiêm Hạo Tường thập phần bất mãn.
"Thuốc lần trước uống xong, phiền ngài." Nghiêm Hạo Tường ngắt lời bác sĩ, nói: "Chờ đến lúc đó tôi sẽ lựa chọn nằm viện."
Mã Gia Kỳ đang chờ ở cửa, Nghiêm Hạo Tường không cho phép anh đi theo vào cùng. Nghiêm Hạo Tường từ chỗ bác sĩ đi ra cầm hồ sơ bệnh án, Mã Gia Kỳ không hiểu rõ, nhưng ở bên ngoài anh mơ hồ nghe thấy hai người nói chuyện.
"Tại sao không nằm viện?" tay Mã Gia Kỳ siết hồ sơ bệnh án, hắn cố gắng duy trì tính khí của mình.
"Mã ca, em rất trọng mặt mũi, cuối cùng còn để cho em khắp người cắm ống truyền dịch gặp mọi người, em chịu không nổi." Nghiêm Hạo Tường hình như là người lạc quan nhất đối với bệnh tình của mình, từ khi biết được tin tức này đến bậy giờ đã hơn năm tháng, anh cảm nhận được thân thể của mình từng chút một bị đè bẹp, bất lực giãy dụa cùng thống khổ, anh dường như không thể lạc quan được nữa.

Cuối cùng vẫn chỉ kê đơn thuốc đã trở về ký túc xá, ký túc xá náo náo nhiệt nhiệt, thật ra là Lưu Diệu Văn náo nhiệt nhất, sinh nhật Nghiêm Hạo Tường ngay hôm nay, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm tìm mọi cách vì em trai tranh thủ cơ hội không phát sóng trực tiếp. Trong lòng bọn họ biết rõ, đây có lẽ là sinh nhật cuối cùng của Nghiêm Hạo Tường và bọn họ, bọn họ không nỡ chia sẻ đoạn thời gian cuối cùng ra bên ngoài.
Cửa vừa mở ra, bên tai liền vang lên tiếng pháo giấy, Đinh Trình Hâm và Tống Á Hiên ở phía sau cửa nấp đã lâu. Những mảnh giấy đầy màu sắc từ trên không trung phiêu phiêu tung bay, lại chậm rãi rơi xuống, vờn quanh bên cạnh Nghiêm Hạo Tường. Bạn trai nhỏ của Nghiêm Hạo Tường từ trong pháo giấy đi ra, trong tay cầm bánh ngọt cắm nến, thật cẩn thận lại cười xán lạn, phía sau là Hạ Tuấn Lâm và Trương Chân Nguyên vỗ tay hát bài hát sinh nhật.
Anh hoảng hốt như trở lại quá khứ, trở lại lúc còn chưa có áp lực, không có bệnh tật, khi đó Nghiêm Hạo Tường còn là thiếu niên. Trong lúc anh sững sờ, Lưu Diệu Văn đã đi tới trước mặt, hơi hơi nghiêng bánh ngọt về phía trước, nói: "Tường ca ước nguyện đi. "
"Được." Nghiêm Hạo Tường khẽ mỉm cười, chắp hai tay, đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng nhắm lại, ánh nến chiếu lên mặt anh, anh giống như một sứ đồ thành kính, cầu mong ông trời đối xử tử tế với người anh yêu.
Anh mở mắt ra, mọi người ăn ý nhìn nhau, đồng loạt thổi tắt ngọn nến. Lưu Diệu Văn vẫn là người đầu tiên bôi kem lên mặt anh, dùng kem vẽ anh mình thành một con gấu nhỏ đáng yêu.
Giống như dù lớn đến đâu, vua sói cũng sẽ là một con sói nhỏ.

Gió thổi mạnh hơn dọc theo sông Gia Lăng, mùa thu đến.
Lưu Diệu Văn từ lúc mới vào tháng chín đã sớm phấn khởi, mỗi ngày đều đếm ngược còn bao nhiêu ngày nữa là đến khi mình trở thành người lớn. Mỗi buổi sáng đúng giờ dựa vào bên cạnh anh của cậu một chút, trong sáng âm thầm nhắc nhở chuyện trưởng thành.
Lưu Diệu Văn hiếm khi một mình đi hoạt động bên ngoài, Nghiêm Hạo Tường rốt cục cũng có thể thanh nhàn. Anh một mình đi đến công viên bên cạnh sông Gia Lăng, công viên mùa thu không khỏi nhiều hơn ngày xưa vài phần tiêu sái, lá bị gió cuốn rụng xuống đất, trải đầy mọi chỗ, cũng phủ lên băng ghế dài. Nghiêm Hạo Tường tùy ý phủi phủi, tìm một chỗ không có người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Công viên không xa công ty, nhưng anh đi đến đã cảm thấy mệt mỏi. Từ đầu thu đến nay, tình trạng thân thể anh càng ngày càng xấu, mắt thường có thể thấy được gầy đi không ít. Lưu Diệu Văn cho rằng cậu không chăm sóc tốt cho Nghiêm Hạo Tường, liền tìm mọi cách tìm đồ ăn ngon cho anh, nhưng tất cả đều bị Nghiêm Hạo Tường uyển chuyển cự tuyệt, anh đã không ăn được nhiều, anh đoán đại khái mình thật sự sắp rời khỏi người bạn trai nhỏ của anh.
Ông trời dường như không muốn nghe nguyện vọng của anh, hạ quyết tâm phải chia rẽ một đôi nhân tình.
Điện thoại của Lưu Diệu Văn gọi tới, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nhìn đồng hồ, đã chín giờ, việc quay phim của cậu hẳn là đã kết thúc rồi.
"Tường ca đang ở đâu vậy?" Giọng của Lưu Diệu Văn từ trong điện thoại truyền tới, từ tính lại thâm trầm, trong giọng nói còn mang theo lo lắng bất mãn.
"Tản bộ trong công viên, đợi lát nữa trở về." Nghiêm Hạo Tường nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng ghế dài, chậm rãi thở ra.
"Không có ai đi theo chứ?" Lưu Diệu Văn tuy rằng không biết gần đây vì sao anh của cậu tâm tình trầm thấp, nhưng đi ra ngoài một chút luôn có thể khiến tâm tình tốt lên, đây là Nghiêm Hạo Tường dạy cho cậu.
"Không có..." Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ một hồi, nói: "Tiểu Văn, anh có chút việc phải nói với em. "
"Vâng?"
"...... sinh nhật em năm nay, anh có lẽ không thể ở lại với em. "
Âm lượng bên kia nhất thời phóng đại lên không ít: "Tại sao! "
Nghiêm Hạo Tường không nói gì, trầm mặc một hồi, Lưu Diệu Văn ở bên kia kiên nhẫn chờ anh mở miệng.
"Cha anh bên kia gặp một số việc, vì vậy anh phải trở về Canada một chuyến ... anh sẽ cố gắng quay lại, được không? "
Lưu Diệu Văn lẳng lặng không nói chuyện, lâu đến nỗi Nghiêm Hạo Tường cho rằng cậu đã cúp điện thoại, liền lấy điện thoại di động từ bên tai xuống, cậu mới mở miệng.
"Tường ca nói phải giữ lời."
"Sẽ giữ lời."
Nghiêm Hạo Tường cúp điện thoại, tùy ý ném sang một bên, toàn thân mất hết sức lực. Anh chưa từng lừa gạt Lưu Diệu Văn cái gì, năm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Có thứ gì đó lạnh lẽo theo mặt chảy xuống, anh giơ tay lau lung tung một phen, là nước mắt.
Đêm thu, ở góc không người, có một thiếu niên dưới ánh trăng, khóc thật lâu thật lâu. Anh là thiên thần, vì bị phạt mới từ trên trời xuống, cùng thế giới này không hợp, bị thế giới này bài xích cùng chèn ép, chỉ có một luồng ánh sáng vây quanh anh.
Lưu Diệu Văn là ánh sáng, anh là người được ánh sáng chiếu cố, cũng là người lập tức muốn vứt bỏ ánh sáng ấy.

"Xin chào, bác sĩ Thẩm, tôi là Nghiêm Hạo Tường, phiền giúp tôi xử lý chuyện nằm viện một chút."


Lưu Diệu Văn đã xuống dưới lầu ký túc xá gọi xe, Nghiêm Hạo Tường mặc áo lông dày màu đen đứng ở cửa, Lưu Diệu Văn xách vali, sắc mặt không tốt từ trong phòng đi ra.
"Thật sự sẽ trở về sao Tường ca?"
Nghiêm Hạo Tường cười cười, giơ tay xoa xoa tóc Lưu Diệu Văn, xoa đến lộn xộn, Lưu Diệu Văn cũng không có bất mãn, thuận theo khom đầu cho anh sờ.
"Sẽ."
Lưu Diệu Văn giúp anh đưa vali vào cốp xe, sắc mặt không tốt chặn ở cửa xe, cũng không nói lời nào liền nhìn chằm chằm anh. Nghiêm Hạo Tường bị cậu nhìn chằm chằm đến tê dại, nói: "Làm sao vậy? "
Lưu Diệu Văn vẫn không nói lời nào.
"Tiểu Văn muốn ôm sao?" Nghiêm Hạo Tường duỗi hai tay ra.
"Ừm." Lưu Diệu Văn tiến lên ôm chặt Nghiêm Hạo Tường, vùi đầu vào cổ anh, thở ra hơi nóng, nói: "Anh phải về sớm một chút. "
"Ừm." Nghiêm Hạo Tường buông tay ra trước, lui về phía sau một bước. Gió mùa thu thổi tới, Nghiêm Hạo Tường khép chặt áo lông dày trên người, mở cửa ngồi vào trong xe. Lưu Diệu Văn vòng qua cửa sổ ghế lái nói với tài xế: "Phiền bác tài đưa đến sân bay. "
Xe bắt đầu khởi động, Lưu Diệu Văn nhìn xe chậm rãi di chuyển, tâm tình dần dần không tốt, một cỗ bất an bao phủ lấy cậu, giống như Nghiêm Hạo Tường lần này đi, sẽ không trở về.
"Lưu Diệu Văn!" Nghiêm Hạo Tường từ cửa sổ thò đầu ra, hướng về phía Lưu Diệu Văn hô lên: "Nhớ phải vui vẻ một chút! "
"Tường ca cũng vậy!" Lưu Diệu Văn vẫy vẫy tay về phía anh, ánh mắt dõi theo chiếc xe dần dần rời khỏi tầm nhìn vòng qua giao lộ, cuối cùng biến mất không thấy.
Nghiêm Hạo Tường một lần nữa ngồi vững, đầu tựa vào lưng ghế, vô lực bao trùm toàn thân anh.
"Thật ngại quá, phiền quay đầu đến bệnh viện thành phố."
Lưu Diệu Văn hình như đã quên, anh của cậu không sợ lạnh, từ trước đến nay sẽ không mặc áo lông dày như vậy. Lưu Diệu Văn đã quên, Nghiêm Hạo Tường cũng không nhớ rõ.


"Tường ca, hôm nay anh có về không?" Lưu Diệu Văn đang chuẩn bị trong phòng livestream, dành ra chút thời gian gọi điện thoại cho Nghiêm Hạo Tường, cậu đợi một ngày lại một ngày, vẫn không đợi được anh của cậu trở về.
Lúc này Nghiêm Hạo Tường nằm trên giường phòng bệnh đơn độc, phòng lớn như vậy, anh lại chỉ lẻ loi một mình. Chuyện anh mắc bệnh chỉ có năm ca ca biết, anh ngay cả người nhà cũng không thông báo, anh sinh ra đã nhanh gọn, ngay cả đi cũng nhanh gọn như nhau.
"Xin lỗi tiểu Văn, bên anh gặp phải một vài chuyện không tốt, chắc là không kịp trở về." Thân thể Nghiêm Hạo Tường đã suy yếu không chịu nổi, nghe điện thoại cũng phải cố gắng chống đỡ, giọng nói mới miễn cưỡng duy trì âm điệu bình thường, nhưng lời nói không có lực vẫn rất dễ dàng bị Lưu Diệu Văn nhận ra.
Lưu Diệu Văn cho rằng anh gặp chuyện phiền phức, lại sợ hỏi khiến anh càng không vui, liền tìm một đề tài khác để nói với anh. Kỳ thật cũng chỉ có mình Lưu Diệu Văn nói chuyện, Nghiêm Hạo Tường thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Nhân viên công tác ở bên cạnh nhắc nhở Lưu Diệu Văn thời gian phát sóng trực tiếp sắp tới, Lưu Diệu Văn gật gật đầu, lặng lẽ nói với Nghiêm Hạo Tường bên kia cuộc gọi: "Chúc em sinh nhật vui vẻ đi, phải đi livestream rồi. "
Ngón tay Nghiêm Hạo Tường siết chặt tấm chăn màu trắng, nói: "Vậy chúc tiểu Văn thành niên vui vẻ, sau khi trở thành người lớn mỗi ngày đều phải vui vẻ, đi livestream đi. "
"Được, Tường ca, nghỉ ngơi cho tốt." Lưu Diệu Văn cúp điện thoại, mở livestream.
Nghiêm Hạo Tường rời khỏi trang cuộc gọi, mở wechat, nhẹ nhàng nhấn vào "Tiểu Văn", anh biết livestream lần này của Lưu Diệu Văn sẽ rất dài, trong khoảng thời gian này cũng sẽ không nhìn thấy được tin nhắn từ điện thoại di động.

"Anh hy vọng sau khi trưởng thành, Lưu Diệu Văn không cần vội vàng lớn lên như vậy, hy vọng tiểu Văn vẫn là thiếu niên năm đó chạy dưới ánh mặt trời, hy vọng tiểu Văn vạn sự thuận lợi, bình an hỷ lạc, gặp khó khăn tìm các ca ca giải quyết cũng sẽ không mất mặt..." anh dừng một chút, có chút cố sức thở dốc nói: "Sau này, tìm một nữ sinh thích hợp kết hôn đi, cả đời an an ổn ổn, Tường ca không hy vọng tiểu Văn sẽ tức giận, Tường ca chỉ cần tiểu Văn an ổn. "

Anh ở nơi không có người lặng lẽ nói yêu em, anh và tình yêu của anh nguyện ẩn sâu trong bùn đất, miễn là em được an bình.

Ngày đầu tiên Lưu Diệu Văn trưởng thành, nửa là bị đùa, nửa là bởi vì mình nhịn quá lâu, liền uống không ít rượu, livestream vừa kết thúc, liền say khè la hét muốn ngủ, điện thoại di động bị mọi người quên ở một góc sô pha trong phòng livestream.
Đợi đến khi Lưu Diệu Văn tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Cậu lảo đảo tìm điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho anh của mình, mở màn hình khóa bật lên đầu tiên lại là hot search weibo.

(#Thời đại thiếu niên đoàn Nghiêm Hạo Tường qua đời vì bệnh)
Lưu Diệu Văn sửng sốt một chút, lạnh mặt đi đến phòng luyện tập, lúc đó Mã Gia Kỳ đang ngồi ở bên trong.
"Mã ca, anh nói những người bịa đặt này có bệnh sao..." Lưu Diệu Văn tức giận nói, những lời sau đó liền bị khựng lại. Mã ca của cậu ngồi ở góc tường phòng luyện tập, tay gắt gao che mặt, nước mắt theo khe hở chảy xuống.
"Diệu Văn... đó là sự thật. "
Lưu Diệu Văn sững sờ tại chỗ, cười nói: "Mã ca muốn làm diễn viên sao? Đây có phải là trò đùa ngày đầu tiên trưởng thành của em không? Cũng thái quá lắm rồi đó. "
Mã Gia Kỳ miễn cưỡng đứng lên từ trên mặt đất, tràn đầy run rẩy mở miệng: "Hạo Tường, mắc bệnh đã lâu. "

Ngày đầu tiên Lưu Diệu Văn trưởng thành, cậu từ miệng Mã Gia Kỳ biết được một Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn khác. Một Nghiêm Hạo Tường rõ ràng bị bệnh đau đớn đến chết, còn vẫn cố gắng cười với cậu mỗi ngày, một Nghiêm Hạo Tường đêm đêm sụp đổ tuyệt vọng, vẫn cố gắng luyện tập không ngừng, một Nghiêm Hạo Tường luôn luôn kiêu ngạo, nhưng vì người mình yêu mà một mình chịu đựng.
Mã Gia Kỳ nói, phòng bệnh kia có một cửa sổ sát đất rất lớn, đối diện với tháp đôi. Đêm sinh nhật Lưu Diệu Văn, fan của Lưu Diệu Văn chạy tiếp ứng sinh nhật cậu trên màn hình lớn, Nghiêm Hạo Tường nhìn tên người yêu suốt một đêm, anh không cô đơn, vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, còn có bạn trai nhỏ đi cùng với anh.
Đây là bài học đầu tiên của Lưu Diệu Văn khi trưởng thành, mà cái giá phải trả, là người yêu của cậu.

Công ty tổ chức tang lễ cho Nghiêm Hạo Tường, người hâm mộ, gia đình anh, từ nơi xa vạn dặm, chạy tới thành phố núi, đến gặp anh lần cuối cùng.
Nghiêm Hạo Tường là một người lòng đầy dịu dàng, mấy ngày cuối cùng của mình, anh quay một đoạn video, anh không giỏi trực tiếp nhắn tin biểu đạt tình cảm của mình, cho nên anh nhân lúc trạng thái còn tốt, viết mấy phong thư. Video ghi lại toàn bộ quá trình viết thư của anh.
Mở đầu video là Nghiêm Hạo Tường mặc quần áo bệnh nhân, mắt thường có thể thấy Nghiêm Hạo Tường gầy đi rất nhiều.
"Gặp mặt theo cách này, thật sự rất xin lỗi." Nghiêm Hạo Tường hình như vẫn lạc quan như vậy, tựa như trạng thái anh vẫn luôn thể hiện trước mặt mọi người: "Có một số chuyện muốn nói, cũng không nói nên lời, nên viết thư là cách tốt nhất tôi có thể nghĩ đến. "
"A Trình ca..."
"A đúng rồi, phải cảm ơn Mã ca thật tốt..."
"Tiểu Trương Trương cũng không thể có lệ..."
"Hôm nay là đến lượt Á Hiên..."
"Viết cho tiểu Hạ cái gì mới tốt đây..."
"Hình như là lần đầu tiên viết thư cho người nhà..."
"Hy vọng các Soda chanh muối có thể gặp được mùa xuân của mình..."
Video rất dài, nhưng không ai nói chuyện, Lưu Diệu Văn ngồi ở giữa, cậu nghe thấy đồng đội đang khóc, cậu nhìn thấy fan của Nghiêm Hạo Tường không ngừng lau nước mắt, cậu nhìn thấy bác trai và bác gái vốn không tán thành Nghiêm Hạo Tường vào showbiz, còn có chị gái luôn âm thầm ủng hộ em trai, cậu vẫn hoảng hốt như cũ, cậu cảm thấy người yêu của cậu vẫn còn.

"Cuối cùng là tiểu Văn." Nghiêm Hạo Tường từ bên cạnh rút ra một tờ giấy mới, nằm sấp trên bàn suy tư: "Viết cái gì cho tốt đây. "
Anh suy nghĩ một hồi, cúi người bắt đầu hạ bút, khóe miệng nhếch lên ý cười, vừa viết vừa nói: "Tiểu Văn là em trai duy nhất của tôi, cho nên hy vọng, cuộc sống sau này của Lưu Diệu Văn sẽ tốt hơn. "
Lưu Diệu Văn khóc không thành tiếng, cậu đột nhiên cảm thấy buồn cười, hôm đó livestream anh nói "Lưu Diệu Văn hôm nay đã trưởng thành, Lưu Diệu Văn hôm nay đã có thể bảo vệ anh", thì ra là một trò đùa.

Nghiêm Hạo Tường làm hết sức mình để xây dựng một điều không tưởng cho Lưu Diệu Văn, chỉ vì thỏa mãn tình cảm anh hùng của mình.

Những hotsearch ngày đó đều bị các thành viên của Thời đại thiếu niên đoàn chiếm giữ, giống như không hẹn mà từ đại ca đến em út, từng người một chia sẻ video ca hát của Nghiêm Hạo Tường.
@Thời đại thiếu niên đoàn: TNT LUÔN LÀ MỘT GIA ĐÌNH BẢY NGƯỜI.
@ Thời đại thiếu niên đoàn - Đinh Trình Hâm: A Trình ca vĩnh viễn là anh trai của A Tường.
@ Thời đại thiếu niên đoàn - Mã Gia Kỳ: Nằm xuống rồi, cũng vẫn tỏa sáng.
@ Thời đại thiếu niên đoàn - Trương Chân Nguyên: Kiếp sau cũng cùng nhau lớn lên đi.
@ Thời đại thiếu niên đoàn - Tống Á Hiên: Lần này Tường ca nhất định có thể nhìn thấy mặt trời.
@ Thời đại thiếu niên đoàn - Hạ Tuấn Lâm: Lần này lại phải đợi cậu rất lâu, nhưng không sao, lần sau gặp mặt đừng nói tạm biệt nữa.
@ Thời đại thiếu niên đoàn - Lưu Diệu Văn: Tôi yêu thiếu niên sinh ra ở phố núi, đã không còn ở phố núi.

Sương mù bao phủ dày đặc, lén lút mà giấu kín, anh ở nơi không người âm thầm yêu em.
Khi sương mù tan đi, mọi người đều biết, em nói em yêu anh.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro