Chương 64: Vườn Nữ hoàng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isiel đã nhận thức được điều đó nên lùi lại, nhưng Cel và cặp song sinh vẫn rất phấn khích.

"Tiên tri là một kỹ năng rất hiếm được ban tặng bởi Nữ thần Thời gian đó!"

"Ngài ấy trông thế nào dị?!"

"Tôi không biết. Nó xuất hiện vào một ngày khi tôi thức dậy."

"Bây giờ bí ẩn đã được giải đáp về việc làm thế nào mà cậu biết được để mua đất ở quận Orails. Cậu có biết chúng ta nên đầu tư vào cổ phiếu nào không?"

Họ có thể chết ngay lập tức, nhưng Kleio buộc phải ghen tị với sự vô tư của Cel khi cô nói về cổ phiếu.

"Không, kỹ năng của tôi không toàn năng đến thế đâu. Tất nhiên rồi. Vậy Arthur, cậu có nhớ hình ảnh nào về nơi này không?"

"Này, ta không biết bản chất thực sự của những ảo ảnh cho đến khi ta tự mình trải qua đâu."

Kleio lắc đầu. Ký ức của Arthur dường như chỉ xuất hiện ở những nơi vô dụng.

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì hãy nghe kỹ vì tôi biết một chút."

Kleio kể cho họ nghe tất cả những gì anh biết về hầm ngục trong Vườn Nữ hoàng, và cuối cùng Cel tóm lược lại nội dung.

"Được rồi. Chúng ta đang tập trung trước vòm kính?"

"Ừ, nếu chia nhau ra đi vào, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó. Có hai cái, nhưng nó sẽ là cái nhỏ hơn, được chứ? Xin đừng vội vào trước khi tôi đến. Và, như Zebedee đã nói, nó sẽ là một dòng sông, vì vậy hãy ghi nhớ thần chú [Làm khô]. Chuẩn bị sẵn sàng đối phó với nước nhé."

"Điều đó có nghĩa là cậu cần một loại quặng ma thuật và thần chú ma thuật [Lửa] để tấn công hầm ngục. Tôi hiểu rồi."

Giống như Cel, Isiel, người đang ghi nhớ thần chú [Lửa], gật đầu.

"Nếu muốn sử dụng thần chú ma thuật không có vòng tròn, cậu cần phải bơm một lượng ether vào đó. Hãy cảnh giác và luôn sẵn sàng sử dụng ma thuật của mình."

"Vâng vâng. 'Tất cả quái vật chỉ có thể bị thương bằng ether.' Tôi biết điều đó rõ hơn cậu, đó là quy tắc số 0 của hầm ngục đấy."

Vai Kleio rũ xuống trước thái độ trung lập của Cel. Thần chú ma thuật [Cách âm] [Lá chắn] bắt đầu mờ đi, điều đó có nghĩa là đã đến lúc phải rời đi. Sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt Kleio, nhưng mặc dù Arthur có lẽ đã ngủ ít hơn anh nhưng cậu ấy vẫn háo hức muốn đi.

"Sẽ tốt hơn nếu được đi sau một giấc ngủ ngắn."

"Cậu vốn đang thiếu ngủ, biết ngay anh ta chắc chắn có âm mưu khi gây sự với cậu vào ban đêm mà."

"Anh hai dùng thủ đoạn nông cạn, ai cũng có thể nhìn thấy."

"Đã bao nhiêu lần cậu suýt bị giết bởi thứ đó rồi?"

Các hiệp sĩ Cruel, đeo đai đen, đi đến lối vào doanh trại.

"Ngài cần thêm thời gian?"

"Không, chúng ta tạm biệt giáo sư Zebedee và xuất phát ngay đi."

Cả bốn người đều trang bị đầy đủ đến đây như thể họ lo lắng rằng Arthur có thể thay đổi ý định ngay bây giờ. Zebedee liếc nhìn họ với đôi mắt sắc bén trước khi chà xát tay áo choàng của mình rồi trao cho Kleio một chiếc vòng tay và găng tay cho Cel và Isiel.

"Viên ruby ​​​​đá ma thuật của chiếc vòng tay chứa thần chú [Giữ ấm]. Còn thần chú [Lá chắn] được khắc trên găng tay."

Arthur cười nham hiểm.

"Giáo sư, không có gì cho em à?"

"Thanh kiếm em đeo mạnh hơn ba món đồ đó cộng lại đấy. Tự lực cánh sinh đi."

Hai hiệp sĩ của Cruel lùi lại và cười nhạo thái độ vô tư của Arthur. Họ sẽ kể cho Aslan biết chính xác những gì họ đã nhìn thấy. Tam Hoàng tử, chỉ là một đứa trẻ, không nhận thức được cuộc khủng hoảng nào đang chờ đợi mình.

'Ngay cả bây giờ, cậu ấy vẫn đang nỗ lực xây dựng hình ảnh của mình. Đúng vậy, nhân vật chính rất mạnh mẽ.'

Đêm đã tàn, bình minh đang đến gần. Cổng Mnemosyne rung động với ánh sáng xanh mờ nhạt. Trên bức tường đổ nát, một con số cổ '4' xuất hiện và lấp lánh ánh vàng. Đột nhiên, Aslan, Công tước Cruel và các hiệp sĩ của ông ta cùng Swain đang bồn chồn đứng quanh cánh cổng.

"Ta sẽ trở về ngay."

Arthur chào tạm biệt họ một cách nhẹ nhàng như thể cậu đang đi uống nước rồi bước qua. Khi ánh sáng xanh bao bọc lấy cậu, con số cổ xưa chuyển thành 3. Cel và Isiel lần lượt đi vào, Kleio nhắm chặt mắt bước đi. Cảm giác như cơ thể anh đang lơ lửng, giống như khi một chiếc máy bay cất cánh, và tầm nhìn dưới mí mắt nhắm lại của anh có màu trắng.

'Một pháp sư không bao giờ nên đến những nơi như vậy! Mình chưa bao giờ muốn bị cuốn vào mấy chuyện dễ chết thế này đâu!'

Hộc!

Rào, rào!

Kleio đang vùng vẫy trên dòng sông lạnh giá, giống như lần đầu tiên anh đến thế giới này. Đầu óc anh rung chuyển và choáng váng sau khi đi qua cánh cổng mặc dù anh đã cố gắng bơi và kiểm soát cơ thể. Anh đã nuốt quá nhiều nước đến nỗi thậm chí không thể thốt ra một câu thần chú đơn giản. Đúng lúc đó, một lực mạnh tóm lấy cổ áo anh và kéo anh lên mặt nước.

"Cậu ấy không sao."

"Đứng dậy đi, Lei. Nước ở đây không sâu."

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tâm trí anh tỉnh táo lại. Sau đó, đôi chân anh mềm nhũn. Arthur đã đúng. Nước chỉ sâu tới cằm anh.

"Đúng không? Bây giờ chúng ta hãy ra ngoài nào."

"Ờ... Cảm ơn."

Kleio cảm thấy xấu hổ vì mình đã xém chết đuối ở vùng nước nông như vậy.

"Cảm ơn ta sau đi. Môi của cậu nhợt nhạt quá đấy. Nếu ta không đến, cậu sẽ chết đuối trước cả khi nhìn thấy một con thú nào mất."

Kleio quay lại.

"Cậu đã gặp Cel hay Isiel chưa?"

"Ta chỉ mới thấy cậu."

"Chắc chắn họ đã rơi ở phía bên kia."

Những người tham gia vào hầm ngục được chia thành hai hoặc ba nhóm, bất kể họ bước vào theo thứ tự nào và rơi xuống một cách ngẫu nhiên.

'Mình nên bám theo Arthur. Tuy nhiên, không phải Isiel là người đã cứu mình khỏi dòng sông sao?'

"Cậu đã làm rất tốt việc thiết lập một điểm gặp mặt."

"Ừ, đừng bao giờ quên lần này."

"Ta có nên không?"

Lên bờ, họ đã đứng trước lối vào một khu vườn cây bụi thấp. Mãi đến khi bước lên bờ kè anh mới nghĩ đến việc nhìn lại. Phía bên kia dòng sông là một khoảng trống hoàn toàn, một không gian trống rỗng không có màu sắc và ánh sáng. Bầu trời bên trong biên giới là một buổi tối màu chàm gần giống màu bóng tối dịu nhẹ. Đây là một hầm ngục. Cùng lúc đó, một dòng chữ vàng quen thuộc xuất hiện trước mắt Kleio.

[Hầm ngục: Vườn Nữ hoàng]

[- Một mảnh không gian và thời gian được hình thành bởi viên ngọc vỡ của nữ thần Mnemosyne.

- Dừng đồng hồ chủ để lịch sử không còn là một vòng lặp. Khi mất đi sự đồng bộ về mặt thời gian, không gian sẽ bị phá hủy.

Lưu ý: Khi hết thời gian, tất cả mọi thứ sẽ được reset.]

[―Thời gian còn lại/Thời gian giới hạn:

23:59:45 / 24:00:00]

Giống như Kleio, Arthur nhìn chằm chằm vào một điểm trong không gian. Chuỗi này không phải là tin nhắn từ Lời hứa mà là tin nhắn chung từ hầm ngục gửi tới tất cả kẻ đến thăm.

"Này là từ sao? Còn thú vị hơn cả ma thuật nữa."

"Ừm."

"Ta nghĩ nó không khác gì thế giới của chúng ta, nhưng điều này thực sự kỳ lạ."

Những thông điệp từ hầm ngục được gọi là 'từ'. Arthur ra hiệu vài lần trong không khí để cố gắng tương tác với các từ, nhưng chữ viết không hề bị biến dạng ngay cả khi tay cậu lướt qua nó.

'May là cái này không khác so với nguyên tác lắm.'

Kleio đã lo lắng về việc rơi vào một nơi mà anh không biết nên rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Mọi diễn biến đều được đẩy nhanh, nhưng bối cảnh dường như không thay đổi quá đáng kể.

'Tất cả những hầm ngục này đều có một chiếc đồng hồ chủ duy trì sự đồng bộ về thời gian của chúng. Chúng ta phải ngăn chặn nó trước khi rời đi.'

Anh nhận thấy trời lạnh đến mức nào khi thả lỏng. Toàn thân anh bắt đầu run rẩy; quần áo anh vẫn còn ướt đẫm nước lạnh. Kleio nhanh chóng mở một vòng tròn để hong khô mình và Arthur. May mắn thay, ba lô của họ không thấm nước nên anh chỉ cần phơi chúng ở bên ngoài. Khi cơ thể khô ráo, anh có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ chiếc vòng tay ma thuật mà Zebedee đưa cho anh. Arthur nhìn anh khi quần áo khô nhanh.

"Ô, nhìn cậu xem. Việc này chỉ có những pháp sư cực nhạy cảm với ether mới làm được thôi."

Kleio vỗ vào sau đầu Arthur.

"Nếu cậu ốm thì ai sẽ chiến đấu đây? Tôi sẽ căn giờ, nên cậu dẫn đường đi. Thành thật mà nói, nếu không phải tình thế tuyệt vọng thì tôi sẽ không bao giờ đến những nơi như thế này đâu."

"Ờ. Đây là một nơi nguy hiểm đối với những người có thể bị gió thổi bay ha."

"Này, đùa không vui đâu nhé! [Lá chắn, bảo vệ ta!]"

Ma thuật phòng thủ bắt đầu triển khai xung quanh Kleio. Cùng lúc đó, khi những bụi cây nhỏ chạm vào ether vàng thì một cửa sổ tin nhắn hiện lên.

[Cây bụi

- Thể loại: Ác ma

- Cấp 3]

Cấp độ ác ma dao động từ 1 đến 8, không có sự khác biệt đáng kể so với cấp độ ether. Việc giải quyết không khó vì mức độ là chính xác.

'Ác ma cấp 3 chỉ là một miếng bánh đối với Arthur.'

Ngay sau khi cửa sổ tin nhắn cơ bản sáng lên, ánh sáng vàng tràn ra từ Lời hứa và lơ lửng như muốn chỉ vào những chiếc lá cao của một bụi cây cách đó vài mét.

'Tại sao nó lại như thế này?'

Kleio nhanh chóng nhớ lại một đoạn trong nguyên tác. Cây bụi ven sông mọc thành cụm và biến mất sau khi phần đầu lá vàng bị cắt đi. Khi anh bật [Nhận thức], nó trở nên rõ ràng hơn. Có thể cảm nhận được một phản ứng ether mạnh mẽ ở nơi Lời hứa đã dẫn dắt anh. Viên đá mana được gắn ở đó.

'Arthur nên là người nhận được thông tin phần thưởng mới đúng. Tại sao tác giả lại thích làm chuyện phức tạp lên như vậy chứ?'

Dù sao đi nữa, tin tốt là quái đó giống hệt như trong nguyên tác mà anh nhớ được.

'...Suy nghĩ cẩn thận nào. Ở cấp độ của mình, mình sẽ phải vật lộn để giết ngay cả một sinh vật như vậy nếu không biết trước tình tiết.'

"Arthur, tìm những chiếc lá vàng đi! Đó chính là cốt lõi của con thú này!"

Từ trên cao, thêm nhiều cành cây lao xuống cố gắng quấn chúng lại trước khi đâm vào bức tường phòng thủ. Những bụi cây ven sông nối liền với nhau, đồng loạt di chuyển bao quanh lãnh địa của Kleio. Arthur, đứng ở ranh giới của lá chắn, cắt xuyên qua những cành cây rậm rạp mà không gặp khó khăn gì. [Thanh kiếm của Beg] là một thanh kiếm dùng được bằng hai tay, nhưng Arthur, người giỏi [Cường hóa], có thể vung nó bằng một tay. Những cành cây bị kiếm chém vỡ vụn và biến thành tro bụi.

"Trông giống như một bụi cây nhưng chúng đều là quái vật cả!"

"Cậu có thời gian để quan sát nó luôn á?"

"Cậu phải quan sát cẩn thận thì mới có thể tìm thấy lá vàng gì đó chứ."

"Vậy, cậu thấy chưa?"

"Hướng 3 giờ. Cái cuối cùng, cành cao nhất! Ta có thể đánh bại nó không?"

Arthur liếc nhìn như thể xin sự đồng ý nhưng anh không thấy gì cả. Những đám mây trắng khô tụ lại với nhau, và đằng sau chúng, ether đang tụ lại và nhấp nháy, nhưng không dễ để xác định chính xác ở đâu.

'Ha, nó giống như một con thú thực sự vậy.'

Kleio nhanh chóng bật [Nhận thức] trong khi quản lý biểu cảm của mình. Sau đó, như Arthur đã nói, anh có thể nhìn thấy hai chiếc lá vàng cỡ đồng xu đang đung đưa ở phía xa.

"Được! Nếu cậu cắt chúng, cánh cổng đầu tiên giữa dòng sông và khu vườn sẽ biến mất!"

"Để đó cho ta."

[Thanh kiếm của Beg] bắt đầu thu thập ether khi những gợn sóng vàng nổi bật trên mép. Arthur cúi người nhảy xuống; sau đó, cậu lao về phía trước với một cú đẩy mạnh.

'Đi! Arthur-mon!'

Arthur cắt ngang những cành cây có nguy cơ đè bẹp anh khi cậu bay lên. Trên thực tế, nó là một con quái vật mà ngay cả Kleio cũng có thể giết được. Trong khi [Cây thương của Achille] không hoạt động chính xác, [Xích Hoả của Tổng lãnh Thiên thần] sẽ có thể quét sạch một số bụi cây. Nhưng thay vào đó anh lại đợi Arthur giải quyết việc đó.

'Aslan đã nhầm. Phần thưởng cuối cùng của hầm ngục không phải là đá mana hay công cụ ma thuật.'

Phần thưởng lớn nhất là sự gia tăng đáng kể về kỹ năng.

'Vung kiếm hàng chục lần trong hầm ngục cũng giống như vung kiếm hàng nghìn lần ở bên ngoài.'

Nếu Arthur nhận ra điều đó thì thật tuyệt. Tuy nhiên, anh đã quyết định không nói ra điều đó, ít nhất là vào lúc này. Theo nguyên tác, phần đó là bản chất của sự tự nhận thức và hiểu biết. Việc cải thiện kỹ năng của một người dựa trên lời khuyên của người khác cản trở khả năng tự ngẫm của người đó.

'Nghe có vẻ giống như một cuộc đuổi bắt ngỗng, nhưng cậu là nhân vật chính mà, vì vậy làm cho ra ngô ra khoai đi.'

Dần dần, thần chú ma thuật hình thành nên bức tường phòng thủ bắt đầu mờ đi. Anh không thể nhìn thấy Arthur qua những tán cây, nhưng anh có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ như mặt trời xuyên qua kẽ hở. Trong khi đo thời điểm đưa thêm ether vào lá chắn của mình, các cành cây xung quanh Kleio đồng loạt biến thành tro bụi.

Và, cầm thanh kiếm của mình, Arthur đứng đằng sau đống tro tàn với khuôn mặt tươi cười. Đó là vẻ mặt vui mừng của một người nhận ra mình không cần phải che giấu sức mạnh nữa. Cùng lúc đó, thông điệp về hầm ngục đến với Arthur cũng bị Lời hứa của Kleio nhìn thấy.

[Mở khóa kỹ năng thông thường: Sự thật của ánh sáng.

―Ngay cả trong vực sâu tăm tối nhất, chúng ta vẫn tìm thấy con đường dẫn đến ánh sáng.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro