Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ bắt đầu đi bộ trở lại ký túc xá của Yeji cùng nhau, lúc đầu cả hai đều yên lặng, lắng nghe tiếng dế kêu trong không khí buổi tối.

Cảm thấy sự ngột ngạt lấp đầy khoảng lặng giữa họ, Yeji nói, "Vậy, ngày hôm nay của cậu thế nào?"

"Bình thường thôi." Minjoo nhún vai. "Tớ có rất nhiều bài tập về nhà phải làm. Nhưng thật tuyệt khi nghe chương trình radio của cậu. Nó đã giúp tớ có động lực".

"Tớ rất vui về điều đó," Yeji cười với cô ấy.

Họ lại tiếp tục im lặng đi cùng nhau. Yeji không thể ngừng nhớ đến cảm giác khi cô đi cùng với Ryujin, dù vui đùa với nhau hay im lặng cô đều cảm thấy thoải mái. Cô giật bắn mình, những lời mẹ nói vọng lại trong tâm trí cô.

Sẽ không sao nếu lúc đầu cô và Minjoo không quá hợp nhau, phải không? Đúng vậy. Có khả năng kết nối sâu sắc hơn, Yeji tự nhủ.

Cô thoát ra khỏi sự lan man trong đầu bởi giọng nói của Minjoo.

"Nhìn kìa." Cô ấy chỉ. "Trông họ thật đáng yêu phải không?"

Yeji quay lại và nhìn thấy một cặp đôi đang đi bộ ở phía đối diện của con phố, nắm tay nhau đung đưa qua lại, quấn khăn quàng cổ đôi.

"Khăn quàng cổ đôi?" Yeji sắp đồng ý, trước khi nhớ lại những lời chê bai của Ryujin chỉ một tuần trước. Cô không thể ngừng việc cười khúc khích một chút.

"Thì sao?" Minjoo cũng cười. "Cậu không nghĩ họ đáng yêu sao?"

"Thật đáng yêu!" Yeji vội vàng nói. "Tớ chỉ nhớ ra Ryujin ghét những thứ này."

"Thật sao?"

"Tớ không nghĩ cậu ấy ghét điều đó," Yeji trầm ngâm nói. "Tớ nghĩ là cậu ấy giả vờ, nhưng có lẽ cậu ấy thầm nghĩ họ dễ thương."

Minjoo nhướng mày nhìn cô.

"Cậu ấy hay như vậy." Yeji nhún vai.

"Hai người thân nhau thật đấy."

Giọng điệu của Minjoo nhẹ nhàng, bình thường, nhưng Yeji vẫn cảm thấy một chút tội lỗi chạy qua cô. Cô không nên nghĩ về Ryujin, không phải khi cô ở bên người bạn tri kỷ của mình.

"Ừ," cô nói, hơi lúng túng. "Dù gì cậu ấy cũng là bạn cùng dẫn chương trình với tớ."

"Mm. Hai người rất hợp nhau."

"Bọn tớ cũng từng nghe điều đó." Yeji cười nhẹ.

Họ đến ký túc xá của Yeji, và Yeji dừng lại ở những bậc thang dẫn lên tòa nhà, cảm giác mông lung. "Cảm ơn vì đã đưa tớ về. Điều này thực sự rất tuyệt."

Cô mỉm cười với Minjoo một cách ngập ngừng, và không bỏ lỡ nét ửng hồng trên má cô ấy.

"Tớ sẽ sẵn lòng đưa cậu trở về sau tất cả các chương trình radio của cậu," Minjoo nói một cách bẽn lẽn. "Nếu cậu cho phép. Cậu không nên đi dạo một mình vào đêm khuya như vậy."

Yeji đã không trở về ký túc xá một mình sau bất kỳ chương trình radio nào của cô kể từ khi học kỳ bắt đầu, nhưng Minjoo không biết điều đó.

"Tớ rất thích," cô nói nhanh.

"Được thôi." Minjoo cười rạng rỡ với cô. "Tớ sẽ đi cùng cậu."

Cô ấy bước lại gần hơn một chút, và Yeji chớp mắt một cách ngạc nhiên. "Ồ-"

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, cô nhắm chặt mắt lại.

Nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp. Đầu ngón tay của Minjoo chạm nhẹ vào cằm của cô, cảm giác mát lạnh từ không khí se lạnh buổi tối, mùi nước hoa tràn ngập khắp các giác quan của Yeji, khiến cô hơi choáng váng. Yeji di chuyển môi mình lên môi Minjoo khi cô ấy luồn tay vào tóc cô, chờ đợi cảm giác xôn xao trong lòng, hy vọng sẽ cảm nhận được điều gì đó nhiều hơn.

Họ tách nhau ra. Yeji không bỏ lỡ khoảnh khắc bối rối lướt qua khuôn mặt của Minjoo, phản chiếu cảm giác hụt hẫng trong lòng cô.

"Tớ sẽ gặp cậu vào thứ Năm chứ?" cô nói một cách yếu ớt.

"Ừ," Minjoo nói nhanh. Cô ấy mỉm cười với Yeji sau đó, nhưng nó không hoàn toàn lọt vào mắt cô. "Gặp lại cậu sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro