Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài tuần sau, vào ngày thứ Năm, Seungwan xuất hiện trong phòng phát thanh ngay trước khi họ bắt đầu.

"Chị nghĩ rằng cả hai đã làm rất tốt," chủ tịch của họ nói với họ một cách nghiêm túc. "Thành thật mà nói, chị hơi lo lắng sau phiên đầu tiên của cả hai, nhưng bây giờ chương trình của cả hai đã trở thành một trong những chương trình có số lượng người nghe cao nhất hiện nay."

"Có thật không?" Yeji không thể ngăn nổi chút tự hào trong giọng nói của cô.

"Đúng vậy." Seungwan mỉm cười với họ. "Tiếp tục phát huy nhé."

Seungwan rời đi, và Yeji nắm lấy Ryujin, vui đùa trong sự phấn khích của cô. "Cậu có nghe thấy không? Chúng ta là một trong những chương trình có số lượng người nghe cao nhất! "

"Ý tớ là, suất phát thanh của chúng ta cũng vào buổi tối vào giờ cao điểm — đừng lắc tớ nữa," Ryujin cười, nhưng cô ấy không có động thái gì để gỡ tay Yeji ra khỏi cánh tay của mình.

"Tớ luôn dẫn chương trình vào khung giờ này, nhưng số lượng người nghe của tớ chưa bao giờ cao như vậy," Yeji cười toe toét nói với cô ấy. "Thừa nhận đi, chúng ta làm việc tốt với nhau."

"Yeah, yeah, đúng vậy."

"Nói đi," Yeji khăng khăng, siết chặt cánh tay cô để cô ấy không thể trốn thoát.

"Chúng ta làm việc tốt với nhau," Ryujin cuối cùng cũng đầu hàng, cúi đầu nhìn cô.

Yeji phải lùi lại và tránh ánh mắt của cô ấy, bởi vì nụ cười của Ryujin rất đẹp nên thật đau đớn khi nhìn vào nó.

"Thôi nào, tám giờ rồi, bắt đầu rồi nhé," Ryujin nói.

Đúng vậy.

-------------------

Mười lăm bài hát, hai thính giả gọi tới và một người nghe ẩn danh đặt câu hỏi, ca của họ đã kết thúc và theo thói quen họ lại cùng nhau trở về ký túc xá của mình.

"Vậy," Yeji nói. "Chaeryeong thế nào?"

Ryujin nhăn mũi. "Bị gục ngã hoàn toàn."

Yeji bật cười trước giọng điệu của cô ấy. "Jisu cũng vậy."

"Hôm nay họ đi tất và giày đôi. Tớ không biết tại sao mọi người lại muốn làm như vậy."

"Nó khá là đáng yêu."

"Ừ, thật đáng yêu," Ryujin thừa nhận, "Nhưng tớ sẽ không bao giờ nói với cậu ấy."

"Jisu nói với tớ cậu ấy sẽ ở lại chỗ Chaeryeong tối nay."

"Oh, yeah." Ryujin đưa tay lên vuốt một lọn tóc trên mặt cô, và ánh mắt của Yeji nhìn theo bàn tay khi nó lướt thoáng qua mái tóc của cô. "Đó là tất cả những gì Ryeong có thể nói về ngày hôm nay."

Bây giờ họ đang ở bên ngoài ký túc xá của Ryujin, và Yeji dừng lại trước bậc thềm, nhưng Ryujin không dừng bước. "Cậu không đi vào à?"

"Không." Ryujin trông hơi ngại. "Chaeryeong là bạn cùng phòng của tớ. Tớ sẽ không ở trong phòng với hai người họ trong khi họ làm ... bất cứ điều gì họ làm."

Yeji nhìn cô ấy chằm chằm. "Vậy thì cậu đi ngủ ở đâu?"

"Tớ đã nói với cậu ấy rằng tớ sẽ ngủ lại nhà một người bạn." Ryujin cười theo một cách không hề yên tâm chút nào, và Yeji nhăn mày.

"Cậu sẽ không ngủ ở nhà người bạn nào cả, phải không?"

"Gì?" Ryujin phản đối. "Làm sao cậu biết?"

"Cậu không thể nhìn vào mắt người khác mỗi khi cậu nói dối," Yeji cười. "Giống như ngày trước, khi tớ hỏi cậu rằng cậu có thích playlist nhạc thử nghiệm mới của tớ không và cậu đã nói có."

"Được rồi, được rồi" Ryujin nhăn mặt. "Tớ đang nghĩ đến việc cắm trại trong thư viện hay gì đó, nó mở cửa cả ngày."

"Cậu ngủ trong thư viện à?" Yeji cau mày.

"Tớ đã làm điều đó trước đây khi tớ học cả đêm, được chưa?"

Yeji cau mày với cô ấy thêm một chút.

Ryujin thở dài. "Tớ không thể nói không với Ryeong. Cậu ấy đang rất hạnh phúc với Jisu."

"Cậu có thể ở lại ký túc xá của tớ." Cô nhanh chóng nói trước khi kịp suy nghĩ "Tớ không có bạn cùng phòng".

Ryujin im lặng nhìn cô trước khi nói tiếp. "Tớ không biết nữa."

Ngu ngốc, ngu ngốc. Yeji chống lại ý muốn đập lòng bàn tay vào trán mình. "Đó là, ừm, tốt hơn là ngủ trong thư viện."

Ánh mắt của Ryujin hiện lên tia cảnh giác mà Yeji đã trở nên quen thuộc, và nó khiến cô cảm thấy đau nhói trong lồng ngực.

"Tớ sẽ ngủ trên sàn nhà, nếu điều đó giúp cậu cảm thấy thoải mái," cô nhẹ nhàng đề nghị.

"Cậu không cần phải làm như vậy."

Cô nhún vai. "Tớ không phiền. Thực sự. Tớ có một hoặc hai tấm thảm tập yoga."

"Tớ sẽ ngủ trên sàn."

"Cậu không ngủ trên sàn nhà. Cậu là khách của tớ."

"Nếu ai đó phải ngủ trên sàn, đó sẽ là tớ," Ryujin nhấn mạnh.

"Điều này có nghĩa là cậu sẽ ở lại, phải không?" Yeji rạng rỡ nói.

Ryujin cười phá lên. "Yeah tớ đoán vậy."

"Ký túc xá của tớ lối này," Yeji nói với cô ấy và dẫn đường.

Cô nghĩ rằng cô nghe thấy một tiếng cảm ơn thì thầm phía sau khi cô bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro