36. Một người như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Từ khi quan hệ của hai người làm rõ ràng về sau, tăng lên đến gọi là lợi hại, trước kia "Bình tĩnh" mấy ngày liền như tiểu biệt thắng tân hôn, không có tác dụng gì ngoại trừ việc làm các nàng càng dính nhau hơn. Kim Trí Tú gần như mỗi ngày đều mang theo Kim Trân Ni về nhà, quả thực là để nàng sinh ra ảo giác kia đã là nhà của bản thân.

Nàng hiện tại cũng trực tiếp từ ban đầu gọi "dì Kim" thành "Cô cô", Kim cô cô cũng vui vẻ ha ha thu nhận cô cháu gái này, thậm chí còn bắt đầu nghiên cứu món ăn yêu thích của nàng, liền đợi đến lúc nàng tới thiên vị nàng.

Có hôm Kim Trân Ni nằm trên giường học tỷ của nàng nghỉ trưa, mơ mơ màng màng hô vài tiếng phát hiện không ai đáp, mới nhìn đến bên giường có tờ giấy bên trên viết: Chị cùng cô cô đi bệnh viện trước, em ở nhà chơi một lát, rất mau sẽ trở lại.

Kim Trân Ni ở trong lòng ồ một tiếng, đối với mình kia địa chấn sét đánh đều nhao nhao bất tỉnh ngủ gật đơn giản im lặng, nàng trước khi ngủ cùng học tỷ thương lượng xong, buổi chiều các nàng cùng một chỗ bồi cô cô đi bệnh viện kiểm tra lại, không biết được là học tỷ không có gọi nàng hay là kêu không tỉnh nên từ bỏ, dù sao hiện tại liền còn lại nàng một người.

Kim Trân Ni lề mà lề mề di chuyển đến phòng khách, ngáp một cái nhấn mở ti vi, lại nhìn đến trên bàn trà có cái chậu, bên trong đựng đầy hoa quả tươi còn dính lấy nước, bên cạnh còn có tờ giấy, phía trên chỉ có học tỷ một chữ: Ăn.

Nàng ngáp tới một nửa bị chọc phát cười, nắm lấy một quả nhét vào bên trong miệng, trong lòng bắt đầu trở nên ngọt ngào, ngay cả hương vị của trái cây đều không có nếm ra.

Vừa tới kia mấy lần, Kim Trân Ni hành động xuất nhập đều treo một trái tim, cố giả bộ thận trọng, không dám ăn nhiều, không dám nhiều lời, sợ chỗ nào đi sai bước nhầm trêu đến Kim cô cô phiền chán, Kim Trí Tú thì từ đầu đến cuối đều cười có chút nhìn chằm chằm nàng, trông khá là gian xảo.

Rốt cục lúc ban đêm chuẩn bị ngủ, Kim Trí Tú nằm bên gối chậm rãi ung dung nói với nàng: "Chị thường xuyên cùng cô cô nói đến em, bà biết em. . . Không phải người hay nũng nịu."

Kim Trân Ni chớp cái mặt đỏ chót, sự xấu hổ làm cho nàng hai mắt trắng dã quả muốn lên cơn sốc.

Học tỷ cũng buồn cười vài tiếng, sau đó đem bàn tay tới xoa bóp gương mặt đang nóng lên của nàng, "Làm chính mình là được rồi, cô cô sẽ thích em."

Được rồi, Kim Trân Ni cam chịu, sau đó hướng cô cô của nữ thần đầy đủ phô bày mình là như thế nào một món ăn được ngủ được lại không văn hóa phế nhân, kết quả ngược lại ngoài ý muốn đạt được Kim cô cô thưởng thức.

"Ni Ni thật đặc biệt." Trước nữ thần trìu mến mà nhìn xem nàng, " Lại dễ thương nữa."

Kim Trân Ni xấu hổ không thôi, lập tức nghĩ đào một cái lỗ, đồng thời sinh không thể luyến âm thầm cảm thán nói: Mình đặc biệt. . . Ha ha nữ thần, cô cô đó là bởi vì các ngươi cả nhà đều là không phải người thường a.

Nàng đi theo hai vị nữ thần, mặc kệ là bụng vẫn là đầu đều ăn không ít đồ tốt. Đồ ăn từ không cần phải nói, nữ thần nhà còn có văn nghệ truyền thống, thơ ca mỗi lần cùng hoàng hôn xứng đôi, ở bên trong trời chiều ánh sáng xán lạn ngời ngời, học tỷ ngược sáng đứng tại ban công một bên, Kim cô cô tựa ở một bên trên ghế ngồi, thần sắc lười biếng, chuyên chú lắng nghe phía trước truyền đến nhu hòa ngữ điệu đọc lên lay động lòng người mỹ lệ từ ngữ.

Kim Trân Ni khi đó chỉ cảm thấy thể xác tinh thần đều tĩnh, thế gian vạn vật chỉ còn sót lại các nàng ba người cùng một mảnh trời đất nho nhỏ này.

Ôi trời ơi, loại văn nghệ này nghĩ đến để trong túc xá mấy cái kia ** biết còn không phải cười đến rụng răng?

Vô tri vô giác hướng bên trong miệng nhét mấy khối quả dứa, nàng ánh mắt tan rã mà nhìn chằm chằm vào màn hình TV, miệng bên trong tê tê, còn ngẫu nhiên toát ra cỗ mơ mơ hồ hồ rỉ sắt vị.

Cửa phòng két cạch một tiếng mở, Kim Trân Ni nhảy lên, mừng rỡ vọt tới cạnh cửa nghênh đón hai vị nữ thần về cung, còn chưa lên tiếng trước tiên đem mình sặc gần chết.

Kim Trí Tú biến sắc, đem nàng kéo đến bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Em sao rồi? Bên trong miệng tất cả đều là máu."

Kim Trân Ni trở tay sờ một cái khóe môi, ôi, máu này. . . Đây là máu của mình sao! ? Nàng lắc lắc gương mặt hoảng sợ, "Này là chuyện gì đây! ? Thảo nào em nghĩ là thế nào vừa rồi lúc em ăn quả dứa miệng đầy mùi máu đấy!"

Kim cô cô ôi một tiếng, "Khẳng định là thời gian ngâm nước muối không đủ, Ni Ni con chớ ăn quả dứa."

Kim Trí Tú dắt lấy nàng tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt, Kim Trân Ni lộc cộc lộc cộc mấy ngụm nước đem thảm trạng bên trong miệng rửa sạch, xoay người nhìn lại, học tỷ tựa tại cạnh cửa đang theo dõi tấm gương ngẩn người, trong nội tâm nàng xiết chặt, tiến tới nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

Kim Trí Tú tắt đèn lại nắm tay của nàng nằm vật xuống đến trên ghế sa lon, "Còn tốt, giống như trước kia. . . Buổi tối hôm nay muốn ăn cái gì? Chị làm."

Kim Trân Ni nhìn sang phòng ngủ của Kim cô cô, cúi đầu níu lấy học tỷ đầu ngón tay chơi đùa, "Không phải đã nói là em nấu cơm sao?"

Học tỷ cười như không cười ngắm nàng một chút, "Chị sợ em làm nổ phòng bếp."

Kim Trân Ni nghiêm mặt thở dài, "A ——" phối hợp bắt đầu tách ra quả cam ăn.

Kim Trí Tú cười đến rất là vui vẻ, đứng dậy liền cắn một cái vào tay nàng, quay đầu nhìn qua nàng, "Chị đổi ý, nổ liền nổ đi, chúng ta xây lại là được."

Kim Trân Ni nhịn không được, khóe miệng mấy không thể xem xét cong một chút xíu điểm điểm, "Vâng."

Kỳ thật nổ phòng bếp ngược lại không đến nỗi, nàng vấn đề lớn nhất chính là làm ra món khó ăn, không quá gần đến cũng không biết là thế nào kiếm được chỗ then chốt, thế mà miễn cưỡng cũng có thể bị khen "Không tệ", cho nên Kim Trân Ni liền vội vàng thừa dịp cỗ này gió đông không ngừng cố gắng.

Mùa thu trong lúc vô tình tiếp cận, sau bữa ăn hoàng hôn thời gian còn thừa không có mấy, Kim Trân Ni  hoả tốc rửa bát, trở về ngày thường chuyên môn chỗ ngồi. Kim Trí Tú nửa người dưới tựa ở trên tường, nhấc lên tầm mắt đảo qua Kim Trân Ni đến trễ, lại cúi đầu đi xem trong tay sách thơ.

". . . lovers being estranged or dead. . . That we descant and yet again descant

(những người yêu nhau bị ghẻ lạnh hoặc chết đi. . . Chúng ta hát vang và lại một lần nữa hát vang)

Upon the supreme theme of Art and Song——"

(Theo chủ đề tối cao của nghệ thuật và bài hát)

Kim Trí Tú dừng lại một lát, Kim Trân Ni chú ý tới chị nhíu nhíu mày, nhưng ngay sau đó học tỷ liền bình tĩnh tiếp tục.

"Bodily decrepitude is wisdom; young

We loved each other and were ignorant."

("Sự suy đồi của cơ thể là sự khôn ngoan; trẻ dại
Chúng tôi đã từng yêu nhau và đã từng ngu ngốc. ")


Kim Trân Ni  trong lòng rung mạnh.

Kim cô cô ngồi thẳng thân trên cười nói: "wisdom? Ha ha, Diệp Chi thật biết nói chuyện."

Thẳng đến tối Kim Trân Ni đều không dám cùng học tỷ nói một chữ, nàng nằm ở trên giường nhìn học tỷ nghiêng cổ đem tóc đuôi ngựa gỡ ra, sau đó ngang qua trên người của nàng lạch cạch một tiếng tắt đèn.

Kim Trí Tú tóc mềm mềm rũ xuống trên mặt Kim Trân Ni, nàng trái tim kia đều nhanh từ cổ họng mà nhảy lên.

Học tỷ điều chỉnh tư thế một cái tay đưa qua đến dán Kim Trân Ni, "Tuần sau chị sẽ đến Triển lãm Công nghệ Diêm Thành, em đi cùng chị được không?"

"A?"

"Là đại biểu trường học chúng ta đi, tham gia triển lãm chính là chúng ta lần này Srtp hạng mục, chị đi một người sẽ khá vất vả, sau đó em lại là đội hữu của chị. . . Được không, hả?"

"Được! Nhưng mà em cái gì cũng đều không hiểu. . . Thật là sợ kéo chị chân sau a học tỷ."

Kim Trí Tú trấn an tính siết chặt tay của nàng, "Sẽ không, em có thể đi cùng làm chị rất vui."

Mượn ngoài cửa sổ mờ tối tia sáng, tại không chân thực trong bóng tối, Kim Trân Ni tìm được học tỷ cặp mắt kia tỏa ra ánh sáng lung linh lại tiếu ý doanh doanh, "Em cũng thế..."

Trong phòng bao phủ một tầng ngọt ngào yên tĩnh, Kim Trân Ni đều nhanh ngủ thiếp đi, lại chợt nhớ tới, "Buổi chiều thật không có cái gì a? Đi bệnh viện cái kia."

Kim Trí Tú mở mắt, "Không có gì, không cần lo lắng, bác sĩ nói hết thảy bình thường, nhanh ngủ đi."

Kim Trân Ni đáp tiếng được, lại quá mức nhìn chằm chằm trần nhà bắt đầu ngẩn người.

Kim cô cô để Kim Trân Ni trực tiếp bảo nàng cô cô ngày đó ban đêm, học tỷ hướng Kim Trân Ni tiết lộ cô cô bệnh tình.

Ung thư phổi. Kim Trân Ni còn nhớ rõ lúc mình vừa nghe được ba chữ này không có một chút phản ứng, ở trong miệng chuyển vài vòng, phân biệt rõ ra mùi vị tới mới phát giác được đầu choáng váng.

Chị lớp mười hai học kỳ 2 kiểm tra ra, về sau làm giải phẫu, một mực khôi phục được khá tốt, thế nhưng là năm ngoái lúc nghỉ đông . . . Học tỷ nói đến chỗ này liền không có âm thanh phát ra.

Kim Trân Ni khi đó ôm chặt lấy nàng, hoảng hốt vô cùng, trong miệng thì thào, đừng khóc, học tỷ.

Kim Trí Tú nắm lấy tay của nàng che ở trên mặt mình, Kim Trân Ni sững sờ, cũng không sờ đến nước mắt ẩm ướt vết tích. Học tỷ cười cười, "chị sẽ không, chị lúc ấy chỉ là bị dọa phát sợ, còn tốt là kết quả không làm cho người thất vọng. . . Cô cô chưa hề đem cái này coi là chuyện đáng kể, chị làm sao có thể bôi nhọ gia môn? Chị nói với bà tốt lắm, phải giống như trước kia đồng dạng hảo hảo sống, làm như thế nào sinh hoạt liền như vậy sinh hoạt."

Kim Trân Ni ngực đau đến không thở nổi, nàng lòng tràn đầy buồn bã, chỉ cảm thấy học tỷ bị nàng ôm vào trong ngực liền như là trong mưa gió phiêu diêu không nơi nương tựa lục bình.

Thuở nhỏ cùng cha mẹ ruột tách rời, thiếu niên mất đi sự ỷ lại, phụ thân gây dựng lại gia đình, cũng lại không có vị trí của chị. Bây giờ ngay cả cô cô nuôi dưỡng chị lớn lên cũng sắp...

Chị bởi vì chính mình rực rỡ mà chịu đủ tranh luận, nhưng từ bắt đầu đến cuối cùng cũng chưa nói một lời, từ trước đến nay đều một phái khiêm tốn ôn thuần.

Một người như vậy.

Một người như vậy...

Kim Trân Ni đau lòng Kim cô cô, cũng không dám ở trước mặt chị bộc lộ một chút xíu tâm tình tiêu cực. Đã vậy sau này nàng một tuần ít nhất phải đến ba lần, chủ động ôm việc rửa chén cùng đến quét vệ sinh, còn tại học tỷ trong túc xá khắc khổ nghiên cứu con đường nấu nướng, chỉ hi vọng có thể để cho Kim cô cô lại nhẹ nhõm một chút.

Kim Trân Ni càng đau lòng hơn lại là cái này bình tĩnh học tỷ.

Kim Trí Tú có là như thế nào một bộ linh lung tâm can, mới có thể để cho chị tại yếu ớt không chịu nổi một kích trong sinh hoạt đối người khác triển lộ nét mặt tươi cười?

Kim Trân Ni một mực không có nói cho Kim Trí Tú, kỳ thật buộc nàng chủ động tới tìm học tỷ vẫn còn một bước ngoặt.

Trong lúc "Bĩnh tĩnh" đó, nàng thường xuyên một thân một mình tiến vào thư viện. Ngồi trên ghế, nàng nắm chặt bút lại viết không được một chữ.

Kim Trân Ni khi còn bé cùng đại đa số tiểu hài, ở sâu trong nội tâm cất giấu một món võ hiệp cái bóng, trở thành cầm kiếm đi thiên nhai nhất đại nữ hiệp thủy chung là giấc mộng của nàng. Cho nên nàng nhìn xem cà lơ phất phơ, trên thực chất cũng là tại dùng sự nhiệt tình lớn nhất để yêu cuộc sống, đồng thời thật sâu khinh thường những hành động đáng xấu hổ bị che giấu trong bóng tối.

Liền như là nàng ngày bình thường mặc dù thích làm những chuyện buồn cười, lại cơ hồ chưa làm qua việc đối với người khác sinh hoạt sinh ra phá hư.

Nàng biết, mình tuyệt đối sẽ không ghét việc xấu của học tỷ, bất quá muốn nàng liều lĩnh tiếp nhận, cũng khó.

Đang lúc một người vì duy trì cùng người khác tình nghĩa mà bắt đầu vứt bỏ nguyên tắc của mình, những cái kia lúc đầu tự cho là không thể phá vỡ tình cảm thật còn có tồn tại tất yếu sao? Ngay cả mình cũng làm không được người, dựa vào cái gì mưu toan đạt được người khác lâu dài thưởng thức? Nàng không biết được học tỷ làm sự kiện kia đến cùng có thể đối Đổng Úc Tiệp sinh ra bao lớn phương hại, nhưng nàng hiểu rõ, mình quả thật cần một chút thời gian để tiêu hóa chuyện này.

Kia là cuối tuần, trong tiệm sách chỗ ngồi thưa thớt không có ngồi đầy, Kim Trân Ni  ngồi đối diện hai nữ sinh gặp người càng ngày càng ít liền trực tiếp ném đi tờ giấy bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

"Uy cậu biết được chuyện đêm qua không? Thổ lộ hắt nước cái kia? Ha ha ha ha ha ha chết cười ta."

Kim Trân Ni  trong lòng bực bội cực kì, nghĩ nếu như nữ sinh này lại nói hai câu nói nàng liền đổi bàn.

"A? Tớ nghe nói một chút xíu, nhanh nhanh nhanh, nói cho tớ! Là Kim Trí Tú Kim đại thần sao?"

Kim Trân Ni ngừng bút.

"A nha, chính là chị ta nha, tớ ở cùng khu ký túc xá với chị ta, tận mắt nhìn đến chị ta hắt nước xuống dưới a. . . Nghe nói là có một học đệ ở dưới lầu ký túc xá của chị ta bày ngọn nến cùng hoa hồng, còn gảy đàn guitar, kêu một đám người đến giúp hắn hô lâu. Đối với chị ta nha, mọi người lúc đầu đều quen thuộc, nghĩ đến chờ một lúc chị ta liền sẽ xuống lầu đối nam sinh xin lỗi, để hắn trở về loại hình, dù sao chị ta là đóa mỹ lệ Bạch Liên Hoa mà hì hì, kết quả hôm qua, chị ta thế mà trực tiếp giội cho chậu nước xuống dưới, trời ạ, cái kia tràng diện đều phát nổ cậu biết không! ? Ha ha ha ha ha, diện mục thật của chị ta rốt cục bạo lộ ra, không biết còn có cái nào nam sinh dám theo đuổi chị ta, hắt nước a ~ giả thục nữ lâu như vậy có mệt hay không a? Bình thường còn một bộ không màng danh lợi dáng vẻ, người nào không biết chị ta đuổi theo lão sư? Cắt, chị ta gương mặt này thật nhiều nha. . ."

Kim Trân Ni nghe không nổi nữa, tức giận đến hai tay phát run, trực tiếp cầm trên tay bút ném tới trước mặt hai nha đầu kia, lập tức đem đối diện hai người hù đến im bặt, cùng nhau xoay đầu lại nhìn nàng.

"Đồng học, cô lại là cái thá gì, dám nói lung tung về Kim Trí Tú! ? Xem xét các cô cái này chanh chua dạng liền không ai theo đuổi đi? Cũng không có lĩnh qua giấy khen đi? Khẳng định càng không cầm qua giải thưởng, suốt ngày chỉ biết nói xấu, vu hãm người khác, có công phu này cô còn không bằng đọc thêm nhiều sách, đừng vừa nói liền bại lộ mình là cái đầu phát mở mang hiểu biết ngắn **! Kim Trí Tú là dạng gì không nhọc lão nhân gia ngài đánh giá, chị ấy coi như giống như cô không học thức còn cả ngày líu ríu chị ấy vẫn là so với cô còn mạnh hơn, vì sao? Bởi vì dung mạo của chị ấy dễ nhìn hơn cô, cái này cô ngoại trừ chỉnh dung với giá trên trời thật cả một đời không thể nào theo kịp chị ấy, có người chính là dễ nhìn hơn cô vẫn còn so sánh cô có năng lực, so cô khiêm tốn, so cô đức hạnh cao thượng!"

Nữ sinh kia ban đầu đều choáng váng, không có sờ chuẩn kịch bản, về sau nghe Kim Trân Ni nói chuyện càng ngày càng chính giữa yếu hại liền thẹn quá thành giận đứng lên cùng với nàng mắng nhau, "Cô là ai a! ? Tôi nói chị ta cái gì có quan hệ gì tới cô a! ? Cô ** ** ** ***..."

Kim Trân Ni hít sâu một hơi, khuyên bảo mình kiên quyết không thể cùng loại người này đồng dạng mở miệng nói bẩn, đừng hao tổn tôn nghiêm của mình, cho nên nàng cũng đứng lên, không nhìn đối diện cái kia mặt đỏ tía tai ấm trà, cố nén nộ khí thu thập văn phòng phẩm, sau đó kéo một phát bao tiêu sái quay người, đi.

Trong tiệm sách những người khác cùng chiêm ngưỡng dũng sĩ đồng dạng nhìn xem nàng.

Kim Trân Ni vừa ra thư viện liền xì hơi, tê liệt ngã xuống dựa vào trên ghế công cộng ở bên cạnh.

Mình muốn đi tìm học tỷ. Mình muốn cùng với chị cùng một chỗ giải quyết chuyện này, chị vĩnh viễn băng thanh ngọc khiết, không thể xâm phạm.

Người có chút ác độc đều là thế nào nhìn chị nha! ? Mình tuyệt đối không thể rời xa chị, tuyệt đối.

Kim Trân Ni khi đó lửa cháy đến nơi La Lâm thay nàng hỏi một chút việc của Đổng Úc Tiệp, La Lâm bị phiền đến thẳng mắng Kim Trân Ni đồng đội heo, không biết quan tâm cậu ấy coi như xong, ngược lại còn mò một đống phá sự đến quấy rầy cậu ấy, nhưng vẫn là tận tâm tận lực hỏi thăm rõ ràng lại nói cho nàng.

"Tớ hỏi Phương lão sư của học viện, bà nói là chương trình sai lầm, luận văn của Đổng Úc Tiệp ban đầu quả thật có chút vấn đề, nội bộ bọn họ lập trình nhân viên làm rất lâu sau đó mới chuẩn bị xong, đạo văn đó chính là hiểu lầm."

Kim Trân Ni sửng sốt.

"Ừm? Ngốc a, đại đầu?" La Lâm đưa tay ở trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện.

Kim Trân Ni cầm lấy tay Ngũ tỷ, "Cậu nói, không có đạo văn chuyện này?"

"Đúng a, tra nặng phần mềm thế nhưng là trường học chúng ta đứng đầu nhất nội bộ nhân viên làm đây này, xảy ra vấn đề tỉ lệ quá nhỏ, Đổng Úc Tiệp cũng là vận khí không tốt. Ai đúng, " La Lâm nhếch miệng cười một tiếng, "Kim học tỷ của cậu cũng tham dự đâu, Phương lão sư còn nói cuối cùng may mắn mà có nàng tìm kiếm lỗ thủng mới điều chỉnh thử tốt, Wow, quá lợi hại."

...

Kim Trí Tú một người như vậy, chị sớm biết sinh mệnh dễ trôi qua, cho nên nàng không nguyện ý nhìn thấy có ít người không trân quý mình, bất luận là Thôi Nghĩ Nghiên hay là Phác Thái Anh  hoặc càng nhiều người. Chị liều mạng nghĩ vãn hồi đồ vật bị người khác xem như trò đùa, Kim Trân Ni có thể hiểu được lửa giận dưới gương mặt trầm tĩnh của chị.

Kim Trí Tú một người như vậy, chị từng bị lưu ngôn phỉ ngữ chèn ép đến nỗi ngay cả hảo hữu chí giao đều cơ hồ không có, nhưng tại có cơ hội báo thù thời điểm, chị lại từ bỏ.

Kim Trân Ni nghiêng đầu nhìn về phía dung nhan lúc ngủ của học tỷ. Tia sáng quá mờ, nhưng nàng từ từ nhắm hai mắt đều có thể miêu tả ra học tỷ hình dáng.

Một nháy mắt thời gian, phảng phất lại về tới nàng lần thứ nhất cùng Kim Trí Tú cùng giường chung gối cái kia buổi tối, nàng nhìn xem học tỷ, nhẹ nhàng vươn tay, lần này nàng không có thu hồi, mà là đem ngón trỏ điểm trên khoé môi khẽ nhếch lên của học tủ.

Hơi thở của học tỷ quanh quẩn tại đầu ngón tay của nàng, nàng chợt nhớ tới câu thơ lúc hoàng hôn để ngực nàng rung động không thôi kia.

Thuở thiếu thời, chúng ta lẫn nhau yêu nhau, lại toàn vẹn không biết.

Kim Trân Ni giật nảy thu tay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro