23. Học kỳ này là một học kỳ hoàn toàn khác đối với Kim Trân Ni

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối học kỳ trước bởi vì có học tỷ bảo kê, Kim Trân Ni thi vô cùng nhanh nhẹn, trải qua càng nhanh hơn. Lúc bạn cùng phòng nhìn thấy phiếu điểm đều kinh hãi, chất vấn nàng lúc thi có phải hay không gian lận, nàng chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn xem đám phàm nhân này, bí hiểm thở dài một tiếng, im miệng không nói.

Học kỳ này Tề Điềm Điềm cùng bạn trai ở trường học bên ngoài thuê gian phòng ốc làm Srtp*, đám Kim Trân Ni các nàng biết được về sau, vẻ mặt hèn mọn hỏi: "A, chỉ làm Srtp sao ~?"

Tề Điềm Điềm bắt chéo chân chỉ vào mũi các nàng mắng to một trận, sau đó đem một cây bút cầm trên tay xoay chuyển bay lên, thâm trầm nói: "Biết các cậu quan tâm tớ, yên tâm đi, tớ rất yêu quý mình."

Học kỳ hai của năm hai là thiên đường của đám Kiến trúc, là địa ngục của tình nguyện viên. La Lâm học kỳ trước đã mệt mỏi xém phun máu, học kỳ này vừa tới đã cũng đám bạn cùng phòng bàn giao hậu sự: "Nếu ngày nào đó gọi cho tớ mà không phải là khóa máy, không phải là máy bận, mà là không có người bắt máy, xin các cậu nhất định phải đến Đoàn thanh niên nhặt xác của tớ!"

Các nàng sôi nổi bày tỏ nếu có một ngày như vậy, ba người họ sẽ gây quỹ toàn trường và tặng cậu chiếc quan tài thủy tinh đắt nhất.

Lạp Lệ Sa học kỳ này hành tung càng bí hiểm, ai hỏi cũng không nói, chỉ nói về sau nói cho các nàng biết, Kim Trân Ni các nàng âm thầm suy nghĩ không phải là cậu ấy gia nhập cái gì tà giáo a bán hàng đa cấp tổ chức a? Sau đó lại từng cái bác bỏ, bởi vì các nàng cảm thấy Lạp Lệ Sa nếu nhập vào mấy cái hố này, thì các nàng ba người chính là đứng mũi chịu xào nha.

May mắn là ban đêm cô vẫn về phòng, cho nên ba người mới an tâm.

Học kỳ này đối với Kim Trân Ni mà nói cũng là một học kỳ so với lúc trước hoàn toàn khác biệt.

Năm ngoái đoạn thời gian gần nhất, nàng cùng Kim Trí Tú cùng đến cùng đi thư viện, , ăn nhậu chơi bời ở các cửa hàng lớn.

Kim Trí Tú cũng là lúc đó mới phát hiện, nàng không chỉ không uống nhiều nước mà còn không coi trọng bữa ăn. Từ sáng đến tối đều chọn nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất, cái gì mì sợi a các loại bánh, hỏi nàng nàng liền ngượng ngùng cười hắc hắc: "Nhà ăn quá khó ăn."

Học kỳ này lại quen biết thêm cái người dinh dưỡng không đầy đủ Thôi Tư Nghiên Kim Trí Tú bây giờ nhìn không nổi nữa, tại mình trong phòng ngủ mở ra tiểu táo** mỗi ngày nấu cơm nấu canh.

Mễ Na ở trong phòng ngủ ngày càng nhiều, đặc biệt là từ sau khi biết Kim Trí Tú muốn nấu cho hai "ngoại nhân" ăn, liền hầu như không cùng bạn trai đi ăn trong tuần nữa.

Cô gõ bát chờ súp, nghiêm trang đứng trên ghế, nghĩa chính ngôn từ nói: "Tớ muốn bảo vệ quyền lợi chính đáng là bạn cùng phòng của Kim ngạc ngư!" Sau đó lấy bát súp đầu tiên và uống tới đáy.

Thôi Tư Nghiên bưng bát lên, tựa như nhớ tới cái gì nhíu nhíu mày, lại dùng môi dán vào bát dùng miệng nhỏ nuốt xuống.

Kim Trân Ni  một ngụm đem canh xương hầm uống hết, lặp đi lặp lại khuyên bảo mình ngàn vạn không thể hỏi Thôi Tư Nghiên nhíu mày làm gì.

Trong lúc thực tập ở học kỳ trước Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni  mua quần áo xem phim đi dạo tiệm sách, họ ngồi trong phòng thí nghiệm có mùi formalin, với âm lượng nhỏ vì không muốn làm phiền đến Thôi Tư Nghiên họ thì thầm về lý tưởng sống từ những bài thơ và bài hát.

Bên ngoài là trời không nói một câu trở nên giá rét vào lúc 9 giờ, trong phòng là băng tuyết tràn ngập vào tháng ba, Kim Trân Ni  rốt cuộc biết cái gì gọi là cái gọi là "Như ngồi trong gió xuân" .

Nàng cảm thấy nhân sinh quá không chân thực, tại trước đây không lâu, nàng vẫn là cái người  "Ngươi là Kim Trí Tú a" treo ở bên miệng chế nhạo người khác, là anti nữ thần đảng, kết quả hiện tại, nàng ước gì làm cho tất cả mọi người đều biết, nàng sớm đã quy hàng, cam tâm tình nguyện trở thành Kim nữ thần môn hạ.

Kim Trân Ni  cảm thấy —— nhận biết Kim Trí Tú —— thật sự là mình đại học. . . Không, là từ khi sinh ra đến bây giờ, là việc tốt nhất mà mình đã gặp qua. Nàng từ trong ra ngoài, từ học tập đến sinh hoạt, hiện tại đã hoàn toàn bao phủ ánh hào quang của học tỷ. Ngôn từ của nàng thiếu thốn, có quá nhiều phức tạp tâm tình kích động đều không thể nói ra miệng, nhưng nàng biết, mình thật là quá may mắn, may mắn đến độ sắp có chút không chân thực.

Những bông dương nhứ*** bay đầy trong không khí, Kim Trân Ni nhẹ nhàng dùng tay nắm lấy một đoàn rơi trước mắt nàng, sau đó thở ra một hơi để nó bay càng xa.

Nàng vỗ vỗ tay, thu tầm mắt lại tiếp tục nhìn về phía lầu ký túc xá trước mắt.

Kim Trân Ni đã đợi một hồi lâu dưới lầu ký túc xá của Kim Trí Tú. Hôm nay Kim Trí Tú gọi điện thoại cho nàng nói là phải đi lãnh giải thưởng, bảo Kim Trân Ni không có lớp thì đến thư viện ngồi một lát, ban đêm sẽ dẫn nàng đi ăn, nhưng Kim Trân Ni dù sao cũng là rảnh rỗi, liền nói sẽ theo chị đi, thuận tiện mở mang kiến thức một chút, nhìn tư thế oai hùng lúc nhận giải của học tỷ.

Nàng vừa đổi chân khác làm điểm tựa, đã thấy học tỷ đẩy thứ gì đó đi ra.

Kim Trân Ni  kinh ngạc phút chốc, sau đó vội vàng nghênh đón giúp học tỷ đem nó khiêng xuống cầu thang.

Kim Trí Tú hoạt động một chút cổ tay, một cái tay đem tóc mai hơi rối vén ra sau tai, tay khác vịn lấy tay cầm của xe đạp, "Để em đợi lâu rồi, chị mới vừa lau nó, quá bẩn. . ." Sau đó chị vỗ vỗ yên sau, "Giảng đường quá xa. Chúng ta hãy đi bằng xe đạp thôi. Chị sẽ chở em đi."

Kim Trân Ni trợn tròn mắt, "Em chưa từng ngồi qua yên xe của người khác!"

Học tỷ cười, "Chị cùng chưa từng chở qua người khác, cũng vừa lúc" Nói xong ngồi lên trên xe đạp, hướng về sau gọi Kim Trân Ni , "Lên đây đi."

Kim Trân Ni ngồi một bên trên yên sau, một tay vòng lấy eo học tỷ, "Học tỷ, em ngồi như vậy chị có thoải mái không?"

Kim Trí Tú siết chặt tay nàng một cách thoải mái trước khi chị cầm tay lái xe đạp, "Sao có thể ... ngồi ổn chưa? Chúng ta sẽ xuất phát nha."

"Dạ!"

Học tỷ đạp xe đạp dễ dàng vòng qua bồn hoa ở dưới lầu, một đường yên ổn lái trên đường đến giảng đường ở phía đầu bên kia của trường.

Kim Trân Ni  hai gò má bởi vì kích động mà có chút nóng lên, nàng ôm Kim học tỷ, lại cảm thấy nhiệt độ đang từ cánh tay kia truyền đến toàn thân nàng, để đầu ngón tay của nàng lại bắt đầu không cách nào khống chế run rẩy. Thế là nàng đành phải cúi thấp đầu đem bên mặt dán tại trên lưng học tỷ.

Nếu như. . . Nếu như học tỷ là học trưởng, không không không, cho dù là học đệ, nàng đại khái cũng đã sớm thích chị đi? Hiện tại có lẽ thậm chí đều đến thời kỳ trăng mật. . . Nếu như học tỷ là nam, các nàng dạng này hẳn là đều đã tính thời kỳ trăng mật đi. Hoặc là nàng là nam? Cùng học tỷ đến một đoạn tình cảm tỷ đệ ngược luyến ghi lòng tạc dạ...

Má ơi học tỷ nếu là cùng một người giống như chính mình một nam học tra yêu nhau, nàng đại khái chọn đem ánh mắt của mình móc ra hay là trực tiếp xách một thanh dao phay băm tên đó ra.

Kim Trân Ni cười ngốc một trận, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn.

Kim Trí Tú nghe thấy tiếng thở dài của nàng, "Sao vậy?"

Kim Trân Ni đem mặt vùi vào lưng học tỷ, lắc đầu, "Không có việc gì."

Hai người bọn họ tay nắm tay bước vào giảng đường. Lần trước lúc cùng nhau đi leo núi, nữ sinh tới gọi Kim Trí Tú lúc này đang bố trí sân bãi, trông thấy Kim Trí Tú liền cùng người bên cạnh bàn giao hai câu sau đó đi tới, "Đã lâu không gặp."

Kim Trí Tú cười sờ lên cánh tay của cô ấy, tỏ vẻ thân mật, "Ừm, quả thật, còn không có chúc mừng cậu nha, hội trưởng đại nhân."

Học tỷ lại nghiêng đầu đối Kim Trân Ni  giới thiệu nữ sinh này, "Đây là Trương Thư của khoa Điện khí, nữ hội trưởng đầu tiên của Viện toán học". Lại quay lại hướng Trương Thư nói, "Đây là học muội lần trước đã cùng nhau leo núi, Kim Trân Ni, hai người đã gặp qua"

Kim Trân Ni cùng Trương Thư lên tiếng chào lẫn nhau, sau đó Trương Thư liền giúp Kim Trí Tú đăng ký, lại mang chị đến chỗ của mình, cũng ở một bên tìm thêm chỗ ngồi cho Kim Trân Ni.

Sau khi Trương Thư đi, Kim Trân Ni lúng túng kề tai Kim Trí Tú nói nhỏ, "Học tỷ em không nên tới,... Em không biết mọi người thế mà cao cấp như vậy, còn mỗi người chỉ có một chỗ..."

Kim Trí Tú đem tay nàng đặt vào tay mình, mỉm cười an ủi: "Không cần để ý cậu ấy đợi một chút sẽ cảm tạ em."

Kim Trân Ni : ? ? ?

Bất quá sau đó không lâu nàng liền biết.

Lễ trao giải này được tổ chức cho cuộc thi toán học đại học quốc gia này, trước mắt có giải nhất, nhì, ba cấp trường chờ lãnh thưởng cùng giải nhất, nhì, ba cấp tỉnh chờ lãnh thưởng, bởi vì thi đấu toàn quốc còn chưa bắt đầu liền không bị xếp vào trao giải phạm vi.

Buổi lễ bắt đầu về sau, Kim Trân Ni  đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu xuống thấp hướng học tỷ nói: "Tỉ lệ có mặt cũng quá thấp đi..."

"Có một số người đoạt giải cũng không muốn tới nơi lĩnh thưởng phóng đại như thế này, mà có ít người thì là không có thời gian, cho nên em ngồi ở chỗ này, tăng lên tỉ lệ chỗ ngồi, Trương Thư ngược lại sẽ cao hứng."

Kim Trân Ni : ...

Người chủ trì  tới trước một đoạn thâm tình đọc diễn cảm, sau đó là tấu quốc ca, tấu trường học ca, lại là lãnh đạo nói chuyện, Kim Trân Ni  một mực ngồi ở phía dưới nhàm chán quan sát màu sắc cà vạt của những người đi lên.

Màn kịch quan trọng rốt cuộc đã đến.

Phân đoạn trao giải đã đến, người chủ trì cầm microphone đọc lên một chuỗi dài danh sách những người lấy được thưởng, chị gái mặc sườn sám màu đỏ đã sớm chờ ở dưới sân khấu.

Kim Trân Ni  lắng tai nghe. Đầu tiên là ba giải thưởng cấp trường, lãnh đạo đi lên trao thưởng, lại cùng các học bá giơ giấy chứng nhận cùng chụp chung một bức ảnh.

Kim Trân Ni luôn luôn cho rằng học tỷ khẳng định là đến nhận giải của tỉnh, nghe danh sách cấp trường không có tên chị càng là yên tâm.

Trên sân khấu bắt đầu trao giải cấp tỉnh, Trương Thư hóp lưng lại như mèo ngồi xuống cạnh bên học tỷ, lại không phải đối Kim Trí Tú mà là đối Kim Trân Ni  nói: "Học muội, lát nữa em có thể giúp chị một chuyện không?"

Kim Trân Ni nghĩ thầm mình thì giúp đỡ được cái gì, liền không để ý chút nào đáp ứng, "Có thể a, làm sao vậy, Trương Thư học tỷ?"

"Tới lĩnh thưởng học sinh đại biểu quá ít! Em có thể đợi lát nữa giả mạo lên trên lãnh thưởng không?"

Kim Trân Ni  khiếp sợ! Không ngờ như thế trước kia nàng xem những cái ảnh chụp nhận giải kia còn chưa nhất định là bản thân học bá đó a!? Còn có thể là như vậy giả mạo a! ? Nàng cảm thấy mình quá khứ tư tưởng lại bị ăn mòn.

Một bên Trương Thư nhìn nàng nửa ngày không lên tiếng đều nhanh vội muốn chết, "Học muội! !"

Trên sân khấu người chủ trì đang đọc danh sách, Trương Thư hận không thể đem Kim Trân Ni  kéo lên, Kim Trân Ni  còn vẫn khiếp sợ không nhúc nhích, có mấy nam sinh ngồi phía dưới đeo thẻ công tác hướng phía Trương Thư, sau đó ra dấu hỏi thăm, Trương Thư liên tục phất tay, kích động ra hiệu bọn hắn đi lên, bọn hắn gật gật đầu, gỡ xuống thẻ công tác hướng sân khấu trao giải phi nước đại.

Trương Thư dựa vào về trên ghế ngồi, thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Kém chút liền không ai đi lên. . . Học muội, " Trương Thư đáng thương nhìn xem nàng, "Em có thể giúp ta chuyện này không?"

Kim Trân Ni  lấy lại tinh thần, đối với tình huống mới vừa rồi áy náy muốn chết, tự nhiên miệng đầy đều là nhận lời, "Đương nhiên đương nhiên đương nhiên."

"Kia một hồi lúc Kim học tỷ của em đi lên lĩnh thưởng, em liền cùng với cậu ấy cùng đi, lãnh đạo đưa em giấy chứng nhận em liền nhận, chụp ảnh thời điểm cười là được rồi, không có chuyện, đừng sợ."

Cái gì? Cùng học tỷ cùng đi! ?

Những người phía dưới vỗ tay, người chủ trì đã bắt đầu đọc danh sách đoạt giải của tỉnh.

"Lý Nhiên, Hươu Viện Viện, Từ Duyệt... Kim Trí Tú." trì ngẩng đầu quét mắt một lần toàn trường, sau đó tiếp tục đọc, "Những người chiến thắng giải nhất tỉnh sau đây mời lên sân khấu để nhận giải: Triệu Tân Thụy, Mạnh Hân, Lưu Viễn Xuyên, Vu Chử, Đằng Hân, Kim Trí Tú."

Kim Trí Tú nắm lấy Kim Trân Ni  tay đem nàng kéo lên, Kim Trân Ni  khẩn trương trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nơm nớp lo sợ đi theo Kim Trí Tú lên sân khấu, nhìn phía dưới đen nghịt một loạt lãnh đạo nàng chân đều mềm nhũn, lúc đầu chỉ có nàng cùng Kim Trí Tú hai người, một lát sau mới có thêm một nam sinh bên cạnh ném thẻ công tác bên cạnh một trận giống như gió chạy tới.

"Phía dưới cho mời Viện trưởng học viên toán học Vương Hiểu Binh lão sư trao giấy chứng nhận cho đại diện chiến thắng. "

Nhạc nền phía sau lưng vang lên, Kim Trân Ni đem mồ hôi trên tay cọ vào ống quần sạch sẽ. Kim Trân Ni  vừa nhìn lão sư cầm lấy giải thưởng giấy chứng nhận, liền đem bàn tay đưa ra muốn nhận, "Cám ơn lão sư."

Đeo kính Vương lão sư không đưa, mà là cười híp mắt hỏi nàng: "Vị bạn học này, em tên là gì a?"

Kim Trân Ni  trong nháy mắt hóa đá: Ta XXX! Tại sao lão sư lại còn muốn hỏi tên chứ! ? Thảm rồi thảm rồi mình vừa rồi ngoại trừ tên học tỷ một cái đều không có nghe T_T má ơi cái kia giấy chứng nhận bên trong không có tên phải không! ? Mình hiện tại nên nói đại một cái tên hay là nên nói ra tên thật nhỉ?

Kim Trân Ni trong quá trình này hướng lão sư phi thường lúng túng kéo ra một nụ cười, sau đó vùi đầu ra sức suy nghĩ đối sách, tới lúc gấp rút đến hoảng hốt liền nghe lão sư lại mang theo nghi vấn "Ừm?" một tiếng, nàng vội vàng ngẩng đầu, ". . . Em là Kim Trân Ni ."

"A ——" lão sư đem giấy chứng nhận đưa cho nàng, lại hỏi, "Em thuộc học viện nào?"

"...Học viện thông tin"

"Rất xuất sắc a, tiếp tục cố gắng."

"...Cám ơn lão sư"

Lão sư lại tiến đến phát giấy chứng nhận cho học tỷ, cũng hỏi cùng một vấn đề như trên. Chờ ba người đều phát xong về sau, lão sư đứng tại nam sinh kia bên người chờ các phóng viên chụp trong sân trường một tấm hình, Kim Trân Ni lúc xuống sân khấu cảm giác mình mặt đều cười cứng.

Sau khi giải thưởng được trao, vẫn còn những giải thưởng có thể nhận. Kim Trí Tú đi nhận một Vi điều khiển trở về, Kim Trân Ni nhìn đến trợn tròn mắt. "... Đây là giải thưởng cấp tỉnh của chị? "

"Đúng."

... Học bá quả nhiên là học bá, ngay cả phần thưởng đều như thế khác (không) với (thực) đám đông (tế).

Trương Thư cầm một cái vạn dụng biểu cùng một cái quạt điện nhỏ trở lại, "Học muội, hôm nay đa tạ em hỗ trợ a, chỗ này còn dư hai món phần thưởng, em muốn cái nào?"

"Học tỷ không cần cho em đồ vật đâu, chỉ là việc nhỏ không cần phải nói..." Kim Trân Ni  bối rối sờ sờ cổ.

"Không có gì, chính ta tặng cho em, bọn chị đem về cũng không dùng, em liền chọn một cái đi."

Làm sao có thể muốn máy VOM đây! ?"Vậy liền quạt điện nhỏ đi."

Kim Trân Ni  cầm quạt điện nhỏ ngồi sau yên xe của học tỷ, trong lòng thật sự là không nói ra được thoải mái.

Học kỳ này chuyên ngành của Kim Trân Ni các nàng vẫn là tiếp tục khóa trước học Điện từ trường, cái môn làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật. Vào cuối học kỳ trước, Kim Trí Tú đã giải thích với Kim Trân Ni trong một thời gian dài, vẫn là không quá có thể hiểu được những cái kia trừu tượng các loại lý luận vật lý công thức, cuối cùng đành phải dùng kỹ năng học thuộc, cũng là điểm số thi không tệ

Học kỳ này đến người đi học lại càng ít, người ở trên lớp nghe giảng cũng ngày càng ít. Giáo viên dạy Điện từ trường của Kim Trân Ni là một nữ giáo sư vui giận không thể hiện, vừa mới bắt đầu các học sinh đều cho là cô sẽ nghiêm túc đến không có tình người, về sau mới phát hiện kỳ thật cô là có đặc thù ngốc manh thuộc tính.

Cô sẽ mặt không cảm xúc mà khích lệ một đồng học chủ động đứng lên trả lời câu hỏi: "Rất chính xác!" Hoặc là thanh tuyến không phập phồng chút nào lên án bọn họ lên lớp không nghe giảng tội ác "Các em biết tôi có bao nhiêu sinh khí sao?", ngẫu nhiên sẽ còn hỏi một chút thần kỳ vấn đề tỉ như "Dùng một loại động vật để hình dung loại này sóng.", nhìn thấy phía dưới không ai trả lời cô liền sẽ vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì trả lời "Không thể tưởng tượng sao? Là con cua a."

Trong lớp học ngày hôm nay, Kim Trí Tú vẫn ngồi bên cửa sổ. Kim Trân Ni thường ngủ gật trong buổi giảng đầu tiên vào buổi chiều. Lúc này, nàng đang vật lộn để chiến đấu với cơn buồn ngủ, và cô giáo Phùng trên bục giảng nói vài lời và nàng cũng không có quá nghe rõ.

Sau đó chính là một mảnh yên lặng, Kim Trân Ni  cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu quan sát bên cạnh Phùng lão sư đang đứng cạnh máy tính.

Phùng lão sư lấy ra microphone mấp máy môi, chuẩn bị một hồi, sau đó một tay đặt ở trước máy vi tính cùng bọn họ nói chuyện phiếm, "Lúc trước tôi đi học, đặc biệt không thích có một môn. . . Gọi tuyến tính đại số đi."

Phía dưới học sinh rất ít nghe thấy vị này Phùng lão sư lên lớp nói chút chuyện không liên quan tới bài học trong lớp, cho nên lúc này tinh thần phấn chấn, tràn đầy phấn khởi mà nhìn giáo viên mặt đơ trên bục giảng.

"Ngay lúc đó giáo viên dạy lớp tôi là một giáo viên đã lớn tuổi, dạy rất nhiều năm, sách của chúng tôi cũng là do ông ấy soạn. Nhưng tôi xác thực học được không tốt, đồng học của lớp chúng tôi cũng không thích nghe cái môn này."

"Cuối cùng, có một lần ông ấy rốt cục bạo phát, rất tức giận nói với chúng tôi: 'Các em không hiểu được sự đẹp đẽ của toán học!'"

Phía dưới choai choai các tiểu tử nghe được câu này, đại khái có thể tưởng tượng cảnh tượng đó, đều cười vang.

Phùng lão sư cũng hòa cùng lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, dừng một chút, mới nói: "Cho nên tôi nghĩ, có lẽ các em cũng không hiểu sự đẹp đẽ của Từ điện trường đi"

Lần này không người cười.

Lão sư tựa hồ thở dài, "Tôi biết phương pháp giảng bài của tôi nhất định không thể trăm phần trăm thích hợp mỗi một vị đồng học, cho nên nếu như các em cảm thấy tôi giảng không tốt, có thể đi tra một chút thời khoá biểu, dự thính tiết học của các lão sư khác, không có vấn đề gì, tôi chỉ là hi vọng các em có thể tại cái này tiết khóa học được một chút gì đó không làm cho các em hối hận. Tri thức là vô bờ, tôi hi vọng các em có thể chân chính tìm tới mình nguyện ý vì đó nỗ lực cả đời sự nghiệp."

Phía dưới vẫn là rất yên tĩnh, không biết có bao nhiêu người đem mấy câu nói đó nghe lọt được.

"Ài, thế nhưng là các em không thể tìm lấy cớ này không nghe giảng bài a, tôi, tôi sẽ đi hỏi các lão sư khác."

Trên lớp học lại có chút nhấc lên một trận gợn sóng.

Phùng lão sư nhìn một chút treo đồng hồ trên tường"Ừm, sau đây chúng ta tiếp tục giảng bài..."

Kim Trân Ni  trước đó lúc bồi La Lâm tới phòng làm việc, nghe người ta đàm luận qua Phùng lão sư, nói đây là khóa đầu tiên cô dạy sau khi tốt nghiệp,  rất khẩn trương các loại.

Về sau vụn vặt lẻ tẻ đạt được càng nhiều tin tức. Thì ra Phùng lão sư trước đó sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ở trong nước tại trong một viện nghiên cứu nào đó làm việc, Sau đó, ra nước ngoài học tiến sĩ, và chỉ trở lại làm việc tại trường của họ trong năm nay. Nhà cô mĩ mãn, sinh hoạt hạnh phúc, chồng cũng là làm nghiên cứu khoa học, con gái mới vừa lên nhà trẻ, hoạt bát đáng yêu.

Một người như vậy luôn sống thuần túy trong môi trường học thuật, lúc đi học toàn tâm toàn ý, hiện tại dạy học cũng toàn tâm toàn ý, cô là thật hiểu điện từ trường đẹp.

Đây là khóa học sinh đầu tiên của Phùng lão sư, cô vẫn tính là có cảm xúc mạnh mẽ, cô sẽ còn đối với học sinh của mình nói ra những lời khích lệ từ đáy lòng.

Cô có thể bị tổn thương nhiều lần bởi những học sinh không nghe giảng, cho nên cô không còn nói ra những lời tương tự, bởi vì cô đã trở nên chết lặng.

Nhưng tại thời điểm này, cô vô tình cho mọi người thấy một trái tim thuần khiết nhất khiến quá nhiều người cảm thấy mặc cảm.

Trong lớp học hôm nay, sẽ có bao nhiêu người sau khi cô nói điều buồn đó, tại mấy năm sau khi từ biệt vẫn không thể nào quên câu nói của vị lão sư này, "Có lẽ các em cũng không hiểu vẻ đẹp của trường điện từ"?

Kim Trân Ni nhìn vào bản thân bất động của mình nằm trên bàn như thể linh hồn của nàng đã ra khỏi đầu, lại mờ mịt nhìn xem những người ở dưới chân chơi điện thoại, đi ngủ, nói chuyện trời đất. Nàng chỉ cảm thấy rằng lớp mỡ mỡ bao phủ trong trái tim đang dần rơi ra, mà sự hoạt bát trong quá khứ, một trái tim tràn đầy sức sống và sức sống trẻ trung đang đập ngày càng lớn trong lồng ngực nàng.

*Secure Real-time Transport Protocol: giao thức truyền tải thời gian thực, cái này mình cũng không hiểu lắm nên các bạn tra trên gg nha :D

** tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất

***Populus tomentosa: là một loài thực vật có hoa trong họ Liễu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro