Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này! Bồ phải nhìn đường chứ!" Ginny Weasley hét lên như sấm. Cậu bé tên Lee Jordan lẩm bẩm điều gì đó như một lời xin lỗi và bỏ chạy.

"Gin, bồ không được la hét với tất cả những ai mà bồ không thích," Hermione Granger cười toe toét, đi vào sân trường. Lớp học vừa kết thúc và bây giờ là giờ nghỉ, vì vậy các cô gái quyết định không bỏ qua nó và đi ra ngoài để nghỉ ngơi trước khi ăn trưa tại Đại sảnh.

Một ngày tháng 5 đầy nắng không biểu lộ bất cứ điều gì khác thường. Các kỳ thi năm sáu sẽ bắt đầu rất sớm và Hermione mười bảy tuổi đã dành những đêm cuối cùng trong thư viện, không để ý đến nhu cầu tự nhiên của mình. Hiệu trưởng, Minerva McGonagall, luôn ngưỡng mộ sự siêng năng và ham học hỏi của Granger; điều đó đã luôn là trường hợp tốt cho đến ngày hôm nay.

Hermione co rúm người trong ánh nắng chói chang và nằm dài trên thảm cỏ xanh, chỉ một lúc sau Ginny Weasley mới tham gia cùng nhau. Từ khi còn nhỏ, Granger đã kết bạn với cô gái kém cô một tuổi.

Hai thứ chiếm hết mọi suy nghĩ trong đầu Hermione - nhà và các kỳ thi. Cô không thể nhớ lần cuối cùng cô gặp bố mẹ mình là khi nào, nhưng cô ước điều đó sẽ xảy ra sớm hơn.

"Mione, bồ lại chìm trong dòng suy nghĩ của mình," Ginny đảo mắt, nhẹ nhàng thúc vào người bạn của mình. "Nào, bỏ hết mọi chuyện ra khỏi đầu và cho mình chút thời gian!"

"Gin, bồ không hiểu-"

"Không! bồ không hiểu mới đúng," Weasley cười. "Một năm nữa và tất cả các bồ sẽ nghỉ học! Bồ sẽ bỏ mình cho ai? Mình muốn tận hưởng từng giây phút chúng ta có!"

"Được rồi, được rồi. Bồ đã xem lịch thi của chúng ta chưa? Ron không nói cho bồ biết sao?" Hermione hỏi, lôi ra một tờ giấy da nhàu nát từ chiếc áo choàng Gryffindor.

"Không, có gì trên đó?"

"Kỳ thi DADA (môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắm Ám) lẽ ra do giáo sư Snape quản lý, nhưng có một người tên là B. Black," Granger cau mày. "Mình không nhớ trong các giáo sư có cô ấy."

"Mình cũng vậy, nhưng điều đó không thay đổi được gì! Mình có rất nhiều điều muốn nói với bồ ..."

Hermione lắc đầu, giả vờ lắng nghe bạn mình nói, nhưng mọi suy nghĩ của cô giờ lại dồn về kỳ thi sắp tới. Mọi người đều biết rằng Giáo sư Severus Snape của DADA gần đây đã gặp một số vấn đề về sức khỏe, nhưng không ai cho rằng ông sẽ không thể trực tiếp thực hiện bài kiểm tra.

Ba kỳ thi, Miona, không có gì to tát, Hermione nghĩ, nhìn vào lịch trình. Nghiên cứu DADA, Bay và Muggle.

DADA đã được dạy bởi Severus Snape trong nhiều thế kỷ. Bay được dạy bởi mẹ của người bạn cùng lớp Nhà Slytherin của cô, Narcissa Malfoy, và Nghiên cứu Muggle của Andromeda Tonks. Hermione ngưỡng mộ hai người phụ nữ này. Mọi người đều biết họ là chị em, nhưng không ai biết tên thời con gái của họ. Thật kỳ lạ, các lớp học bay trở thành một trong những mục yêu thích của Granger. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích bay đến vậy, nhưng sự chú ý và lời khen ngợi hiếm hoi từ Madam Malfoy đã thúc đẩy khát vọng học hành chăm chỉ của Hermione.

Đó là một tình huống tương tự với Nghiên cứu Muggle. Đôi mắt nâu của Andromeda Tonks ấm hơn nhiều so với của Narcissa, nhưng điều đó chỉ làm Hermione hài lòng hơn. Hermione thường xuyên ở lại muộn sau giờ học để nói chuyện với Andy một mình. Từ cuộc trò chuyện của họ, cô biết được rằng Andromeda đã có chồng, Ted Tonks, nhưng ông ấy đã qua đời vì một cơn sốt không rõ nguyên nhân. Không phải để nói rằng Hermione quá buồn vì sự thật này ...

Không có gì lạ khi Granger quay sang Narcissa để lấy một số thông tin về buổi thi bay. Ngay cả Ginny và Harry cũng không sánh được với sự cơ động và sáng suốt của Hermione khi bay.

Merlin, tôi đã ...

Hermione mở to mắt khi nhận ra bóng dáng của Andromeda đang đến gần. Cô đã hoàn toàn quên rằng cô đã đồng ý dành thời gian cùng với giáo sư của mình sau giờ học. Granger lẽ ra phải ghé qua, nhưng Ginny đã đánh lạc hướng cô ấy, háo hức kể cho cô ấy nghe về những lần gặp gỡ mới của cô ấy với các bạn cùng lớp.

Khỉ thật, Granger đứng dậy, tròn mắt nhìn Andy đang giận dữ.

"HERMIONE JEAN GRANGER!" Tonks hét lên, đến gần học sinh. "Trò đang làm tôi lo lắng vì cái quái gì vậy?" cô nói thêm một cách lặng lẽ để không ai ngoài Hermione và Ginny có thể nghe thấy cô. "Tôi đã đợi trò đến, nhưng-"

Người phụ nữ dừng lại và tái mặt đáng kể. Cái gì- Granger cảm thấy mùi gì đó quen thuộc xộc vào mũi cô. Như thể cô đã trở về nhà, đến một nơi ấm áp và an toàn. Không không không. Hơi ấm nhanh chóng tụ lại trong lồng ngực Hermione khi cô chăm chú nhìn Andromeda.

"Hermione," Andy yếu ớt thì thầm. "Trò có thấy ổn không?"

"Vâng, thưa Giáo sư," Granger khàn giọng hơn bình thường. "Em ổn."

"Tôi không nghĩ vậy."

Trước khi Hermione biết điều đó, Andromeda đã nắm lấy cánh tay cô và kéo cô về phía lâu đài. Mùi nam việt quất càng nồng, những giọt mồ hôi đọng lại trên trán Granger. Cô gái có thể cảm thấy làn da của mình bắt đầu bỏng rát, nhưng cô không thể hiểu được nguyên nhân gây ra nó.

Khi xông vào Hogwarts, Andromeda kéo Hermione vào phòng của cô ấy, nằm trong ngục tối. Chết tiệt, nóng quá ... Các sinh viên đi ngang qua đang liếc mắt nghi ngờ về phía hai phù thủy, còn các giáo sư thì sợ hãi tránh sang một bên, như thể sợ cản đường họ.

Chắc mình đang mất trí rồi, Hermione nghĩ khi Andy đẩy cô vào phòng khách trong các căn phòng Hogwarts của cô.

"Giáo sư?" Granger sợ hãi kêu lên, nhìn lên đôi mắt nâu sẫm. Mùi và sức nóng tăng lên gấp bội lần thứ hai. Tất cả những gì Hermione muốn làm lúc này là xé hết quần áo và lao mình xuống dòng nước băng giá. Băng giá như đôi mắt của Narcissa ...

Căn phòng quay cuồng trong mắt Hermione. Có lẽ cô chỉ bị say nắng. Suy nghĩ của cô phân tán một cách hỗn loạn khi cô cố gắng tập trung vào những gì đang xảy ra. Đây là lần đầu tiên cô ở trong phòng của Andromeda. Chính cách cư xử của phù thủy lớn tuổi đã đặt ra rất nhiều câu hỏi cho cô học sinh. Người phụ nữ đang thở gấp gáp, chăm chú dõi theo cô. Hermione cảm thấy hơi thở của mình bị cản trở. Nó thật kì lạ...

Những lọn tóc màu nâu sẫm của giáo sư dường như thậm chí còn hoang dã hơn những ngày bình thường. Granger nghĩ rằng người phụ nữ đang lo lắng về các kỳ thi sẽ bắt đầu vào ngày hôm nay, nhưng rõ ràng có điều gì đó không ổn. Chính bầu không khí trong phòng gào thét cho thấy tất cả không đơn giản như vậy.

"Chết tiệt thật ." Andromeda lắc đầu, nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro