Chapter 31: Succumbing to Impulses (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione vẫn còn nằm trên giường. Nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cô không chắc bây giờ là mấy giờ, nhưng trời đã tối. Đã được một thời gian.

Cô ấy cuối cùng đã thừa nhận nó với chính mình. Cảm xúc dành cho Bellatrix. Cả một mớ hỗn độn của sự hấp dẫn, quan tâm và mưu mô và— cô ấy thích dành thời gian cho ả. Không sợ ả nữa.

Tin tưởng ả.

Và điều đó tự nó là đáng sợ. Làm thế nào để có thể tin tưởng một người đã gây ra cho bản thân rất nhiều đau đớn? Sẽ khiến cô ấy đau đớn như vậy sao?

Và đó là một vấn đề khác. Khác với Longbottoms...Bellatrix thực sự đã không làm nhiều điều khủng khiếp mà Hermione ghét ả. Vẫn chưa. Thật không công bằng khi đổ lỗi cho ả về những điều ả đã làm trong một tương lai thay thế.

Nhưng ả sẽ làm chúng. Sẽ làm ...bằng cách nào đó...

Hermione không còn suy nghĩ gì khi không ai khác ngoài Bellatrix bước vào phòng. Không nói bất cứ điều gì, chỉ bước vào và ném mình xuống cạnh Hermione trên giường với một cú nhún nhảy và giận dữ, khoanh tay lại.

Hermione cũng quyết định không nói gì. Cô không chắc điều gì sẽ thoát ra khỏi miệng mình lúc này. Và Bellatrix đã đúng. Cô ấy vẫn còn quá liều lĩnh. Bốc đồng. Cô ấy cần bắt đầu đánh giá mọi thứ trước khi nói.

Vì thế. Bellatrix rõ ràng đang gắt gỏng về điều gì đó.

Hermione tiếp tục nhìn lên trần nhà. Cô ấy có thể nghe thấy tiếng thở của Bellatrix. Gần như cảm nhận được thân nhiệt ả đang ở rất gần.

Hermione tinh tế kéo cánh tay của mình lại gần hơn, không muốn vô tình chạm vào ả. Và cắn môi. Cô không thể ngừng suy nghĩ về—

"Ta xin lỗi, được chứ?"

Gì?

Hermione lăn sang một bên để đối mặt với mụ phù thủy. "Gì? Để làm gì? Cô đã làm gì?"

Bellatrix cũng quay sang một bên và cau mày. "Ngươi không giận ta chứ?"

Ả có vòng tròn dưới mắt. Và mái tóc của ả thậm chí còn điên hơn bình thường.

Hermione mỉm cười. "Không, tôi không giận cô. Tại sao tôi lại tức giận?"

Bellatrix tìm kiếm trong mắt cô ấy, rồi lại quay mặt lên trần nhà với một cái nhún vai. "Ngươi không đến ăn sáng. Ta nghĩ có lẽ ta đã làm tổn thương ngươi và không để ý... hoặc ngươi không thích ta uống rượu hoặc – hoặc ta làm ngươi sợ hãi."

Chúa ơi. Làm thế nào mà cô ấy từng nghĩ rằng mụ phù thủy này là vô tâm? Hóa ra ả luôn cảm thấy điều gì đó. Và suy nghĩ quá nhiều. Hermione có thể liên quan.

Cô nửa ngồi dậy để nhìn xuống người phụ nữ, nhịp tim của cô tăng tốc. Ả thật đẹp. Và thực sự khá ngọt ngào, theo cách riêng của ả.

Hermione muốn...

Cô ấy muốn hôn ả.

Thật là một sự bốc đồng liều lĩnh ngu ngốc. Cô ấy có nên—

Đôi mắt của Bellatrix gặp cô ấy.

Ngấm nó.

Đôi mắt của Bellatrix mở to. Ả hẳn đã đọc được ý nghĩ đó.

Hermione vẫn cúi xuống. Áp môi họ vào nhau, chỉ đủ lâu để hơi ấm tràn vào bụng cô. Và sau đó kéo lại.

"Cô không làm tôi sợ. Tôi không tức giận. Hoàn toàn ngược lại, thực sự. Đó là lý do tại sao tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ."

Và Bellatrix trườn ra khỏi giường, đụng phải tủ quần áo.

Cái gì-

Và giơ đũa phép về phía cô ấy, trước khi hạ mạnh nó xuống với vẻ mặt vô cùng hoảng loạn. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?

"Bellatrix, có chuyện gì vậy? Tại sao-"

"Làm thế nào ngươi không sợ ta?" Bellatrix gầm gừ. "Làm sao— ta có thể đã làm ngươi bị thương! Ta luôn có thể - ngươi không được phép -"

Được rồi, rõ ràng hôn ả là một ý tưởng thực sự tồi tệ.

"Cô đã hứa là không làm hại tôi, nên—"

"Và ngươi tin tưởng ta? Tại sao? Ta không hiểu nó. Nó giống như— giống như càng gặp nhiều ở ta, ngươi càng—"

Hermione khẽ cười khúc khích. "Tôi càng thích cô? Đó là cách nó hoạt động, Bellatrix. Cô không thích tôi hơn khi cô tìm hiểu thêm về tôi sao?

Bellatrix không trả lời, và Hermione lúng túng nuốt khan, nhìn xuống sàn nhà.

Cô nghĩ Bellatrix thích cô. Dù sao, ả dường như muốn dành nhiều thời gian với cô ấy. Và chạm vào cô ấy. Hôn cô ấy.

"Có lẽ đó là sợi chỉ..." Bellatrix thì thầm.

Hermione thận trọng nhìn lên. "Cô có biết nó là gì không? Đêm qua cô đã nói... một kết nối. Yêu tinh đã nói về những sợi chỉ với chủ nhân của họ nhưng...tôi không nghĩ...cô không phải là chủ nhân của tôi."

Bellatrix đã chuyển sang ngồi trên một cái tủ và đang nhìn xuống đôi chân đang đá của mình, gõ gõ vào gỗ bằng đầu ngón tay. "Ta có một số giả thuyết. Sợi dây định mệnh. Sợi chỉ của cuộc sống. Một cái gì đó... liên quan đến lời tiên tri và cuộc sống. Giữ chúng ta lại với nhau. Kết nối chúng ta. Ta nghĩ...ta không nghĩ có một món nợ cuộc đời nào cả. Đó là chủ đề này, suốt thời gian qua, đó là thứ đã cằn nhằn ta để cứu ngươi."

Ồ. Một sợi dây kết nối họ không liên quan gì đến yêu tinh? Điều đó khiến cô muốn cứu...

"Tôi cũng muốn cứu ngươi. Khi cô sắp chết và tôi phải thuyết phục Snape rằng tôi— tôi nghĩ đó là do dòng thời gian nhưng— tôi sợ rằng cô cô sẽ chết. Điên cuồng. Và tôi đã rất nhẹ nhõm khi cô không sao. Đó có phải là những gì- những gì cô cảm thấy?"

Bellatrix chậm rãi gật đầu. "Ta đã rất giận ngươi vì đã không tự cứu mình. Rằng ngươi đã không chiến đấu với ta. Rằng ta gần như - đó là một phần lý do tại sao ta quyết định giúp ngươi. Dạy ngươi trở nên mạnh mẽ. Điều đó không thể xảy ra với ngươi một lần nữa. Ngươi cần biết cách chiến đấu. Ta ghét việc ngươi suýt chết đuối. Kéo ngươi ra khỏi nước ngay khi ta có thể."

Ồ.

"Bởi vì sợi chỉ..." Hermione thì thầm.

Những sợi dây...dây đỏ, sợi chỉ đỏ, đó không phải là...

"Tôi chỉ từng nghe về nó như một thứ gì đó lãng mạn. Câu chuyện Trung Hoa về—"

"Ta biết."

Ồ.

Hermione nhìn xuống tay mình, lúng túng bồn chồn khi sự im lặng bao trùm.

Lãng mạn. Những người yêu nhau. Bạn tâm giao, thậm chí. Đó có phải là những gì Bellatrix biết không?

Ả có nghĩ...

Hermione cau mày. "Điều đó không có nghĩa là...tôi không yêu cô hay gì cả...tôi không nghĩ vậy. Tôi không ở trong - nó giống như cô đã nói. Chúng ta đã ở trong đầu tôi quá lâu đến nỗi tôi cảm thấy như cô đã ở đó với tôi, nói chuyện với tôi, gần như cả cuộc đời tôi. Giống như cô hiểu tôi hơn là—"

Hermione nghiến chặt hàm, nhưng không dám nhìn lên. Chỉ nhìn chằm chằm vào chân ả.

Một tiếng uỵch nhẹ. Và rồi chân của Bellatrix dừng lại trước mặt cô ấy.

Cô ấy nhìn lên, và tim cô ấy bắt đầu đập dữ dội khi thấy mụ phù thủy ở gần đến mức nào. Nhìn cô như...

Giống...

"Ta cũng không yêu ngươi," Bellatrix thì thầm. "Nhưng ta nghĩ ta muốn hôn ngươi lần nữa."

Ồ.

Ồ, vậy đó là lý do tại sao cô ấy trông...

Miệng Hermione khô khốc và cô nuốt nước bọt. "Tại sao? Cô đã thay đổi tâm trí của cô? Cô không...tôi tưởng cô không muốn."

Bellatrix nhếch mép cười. "Rằng ta không muốn thì sao? Để được đặt trước? Đó là sự lựa chọn của ngươi, cưng. Như thế nào về nó?"

Để có được—

Đôi mắt của Hermione rơi xuống đôi môi đỏ mọng.

Và cô ấy tiến về phía trước để nếm thử chúng.

---

Ôi chết tiệt. Cô thở mạnh khi một luồng điện chạy qua người cô.

Tay của Bellatrix ấn vào lưng cô, kéo chúng lại với nhau khi cô gần như tấn công môi Hermione với một tiếng rên rỉ thiếu thốn. Toàn bộ cơ thể của Hermione tan chảy, bao gồm cả bộ não, và cô ấy đầu hàng nó. Điều này đang xảy ra. Cảm giác thật tuyệt, không đời nào cô ấy có thể dừng lại—

Cô ấy đưa tay lên tóc Bellatrix và hôn ả thật sâu, kéo mình lại gần nhất có thể, để miệng cô ấy há ra. Cô muốn cảm nhận điều này. Cần cái này. Merlin cô ấy đã không được thử trong...

Bây giờ. Cô rên rỉ trong miệng Bellatrix và bắt đầu đi lùi về phía giường, kéo theo mụ phù thủy.

Bellatrix lùi lại để cười toe toét trên môi, và Hermione cảm thấy phía trước chiếc áo sơ mi pyjama của cô ấy bị cởi cúc.

"Bây giờ đây là một sự thôi thúc mà lẽ ra ta không nên bỏ qua. Ngươi có biết ta đã chiến đấu với suy nghĩ này bao lâu rồi không? Thuyết phục bản thân ta không muốn điều này? Lẽ ra ta nên đụ ngươi ngay khi ta bắt gặp ta đang nhìn ta ở nhà nghỉ," Bellatrix thì thầm khi ả cởi áo Hermione ra.

Ả đã từng muốn-

"Cô muốn trở về lúc đó? Cô đã nghĩ về nó?

Cô ấy ngồi xuống giường, và sau đó quyết định chỉ cởi quần ngủ của mình, xem Bellatrix cởi bỏ váy của ả, chỉ cần cởi bỏ tất cả quần áo của cô ấy cùng một lúc. Hình như ả cũng tuyệt vọng không kém. "Tôi thậm chí còn không biết mình thích phù thủy cho đến khi cô nói với tôi."

Mắt cô ấy đảo khắp người phụ nữ khỏa thân khi ngày càng có nhiều da thịt lộ ra, cố gắng quyết định xem cô ấy muốn chạm vào đâu trước.

Bellatrix đẩy cô ấy xuống giường và chiếm lấy môi cô ấy một lần nữa, cơ thể họ xích lại gần nhau khi mụ phù thủy nằm trên người cô ấy, khám phá miệng cô ấy với cường độ và tốc độ khiến Hermione chóng mặt. Chúa và sự đụng chạm của làn da ả. Làm thế nào ả rất mềm mại và mạnh mẽ như vậy? Nó giống như có một con sư tử cái cúi mình trên cô ấy. Chứa đựng sức mạnh.

Hermione lướt tay qua lưng Bellatrix và cố gắng nhớ để thở giữa những nụ hôn. Cô ấy đang thở hổn hển. Họ thậm chí còn chưa làm bất cứ điều gì và cô ấy thở hổn hển, khao khát được chạm vào.

Làm sao cô ấy không biết mình bị nữ phù thủy thu hút?

Cô kéo miệng mình ra. "Làm sao cô biết? Khi trở lại ngôi nhà kia? Rằng tôi bị thu hút bởi nữ phù thủy?" cô hỏi.

Bellatrix di chuyển xuống để hôn cổ cô và Hermione vặn vẹo, đầu ngửa ra sau khi cảm nhận được cái miệng nóng bỏng và hàm răng sượt qua.

"Ta không có. Ta chỉ thấy ngươi, nhìn ngươivà đoán thôi. Không có ký ức nào của ngươi mang tính gợi dục nhiều... rõ ràng là ngươi đã tìm nhầm chỗ. Từ chối chính mình. Và ta đã đúng."

Ả lăn sang một bên và vuốt một tay lên ngực Hermione. Bóp, véo và quan sát khuôn mặt của Hermione để xem phản ứng của cô ấy với ánh mắt rực cháy. Một ngón tay cào vào bên dưới ngực cô ấy vào đúng chỗ và—

Hermione rên rỉ, cong người vào lòng bàn tay rồi lăn qua người mụ phù thủy, ghì cổ tay mụ xuống và hôn mụ. Bellatrix dường như thấy điều này thú vị và cười khúc khích trên môi cô, nhưng Hermione chỉ hôn ả mạnh hơn, cắn vào môi dưới của ả. Cô ấy cần cảm nhận ả, nếm trải ả. Cô ấy muốn chạm vào ả, để—

Cô ấy kéo miệng ra và thay vào đó trườn xuống để lướt lưỡi quanh núm vú, rùng mình khi Bellatrix thở hổn hển và rên rỉ đáp lại.

Phù thủy đang quằn quại 1 cách hoang dã. Đây là niềm đam mê mà cô ấy không bao giờ biết mình có. Cô ấy luôn tự hỏi tại sao mọi người lại bị ám ảnh bởi tình dục nhưng—

Cô ấy ngồi trên eo của Bellatrix và cúi xuống để mút cổ ả, tay nắm chặt bất cứ nơi nào họ có thể. Trên tóc ả, những tấm khăn trải giường, chạm vào giữa cơ thể họ để vuốt ve làn da. Cơn đau nóng bỏng đang hình thành giữa hai chân cô ấy thật mạnh. Cô ấy tìm kiếm một núm vú và véo một cách thô bạo.

"Ôi mẹ kiếp! Khi nào- ngươi chưa từng làm điều này với một phù thủy trước đây? Chết tiệt," Bellatrix rên rỉ, những ngón tay thọc sâu vào hông Hermione và đầu ngả ra sau để lộ thêm cổ họng, lưng ưỡn ra.

"Không, không tôi... nhưng tôi muốn. Tôi không biết phải nói với tôi ở đâu. Tôi muốn làm cho cô cảm thấy dễ chịu, hãy cho tôi biết nơi để chạm vào cô."

Bellatrix rùng mình bên dưới cô và sau đó vòng tay ôm cô thật chặt, đầy chiếm hữu. Mút lấy cổ Hermione, đưa môi và lưỡi của ả qua lại ở một điểm nhạy cảm đến mức khiến Hermione phải rên rỉ.

Bellatrix cười toe toét và sau đó cắn vào vai cô. "Ta thích nghe ngươi nói. Khi ngươi— điều này là mới đối với ngươi. Ta có thể cảm thấy ngươi ướt như thế nào. Hãy cho ta biết những gì ngươi đã phát hiện ra. Những gì ngươi đã học được không có trong bất kỳ cuốn sách nào ngươi đã đọc."

Những gì cô ấy học được?

Cô ấy biết hết.

Bây giờ ai là sapiosexual? (những người bị thu hút bởi trí thông minh, khả năng xử lý tình huống,...của đối phương)

Hermione rùng mình. Cả hai.

"Tôi...tôi không ngờ cơ thể cô lại mềm mại thế này. Tôi không thể ngừng chạm vào cô. Thậm chí...tôi không thể quyết định liệu mình muốn kéo cô lại gần hay chạm nhẹ vào cô. Theo dõi cô."

Cô ngồi dậy và lướt ngón tay trên ngực, vai, cánh tay của Bellatrix. Theo dọc cơ bắp, vết trầy xước và vết sẹo, và tránh vết bầm tím. Hermione nuốt nước bọt. "Tôi không thể quyết định...nếu tôi muốn nhìn vào cơ thể của cô...hoặc xem biểu hiện của cô."

Đôi mắt cô gặp Bellatrix. Chúng tối nhưng tập trung. Khoan vào cô ấy. "Tôi luôn bị thu hút bởi đôi mắt của cô. Tôi muốn tìm ra cô. Biết cô đang nghĩ gì. Cảm giác ra sao."

Cô ấy duy trì giao tiếp bằng mắt khi bàn tay của cô ấy di chuyển xuống thấp hơn, xuống bụng của Bellatrix, vuốt ve xương hông của ả.

Đôi mắt của Bellatrix dường như tối hơn nữa, trở nên trùm kín.

Đừng dừng lại. Xuống thấp hơn. Chạm vào ta.

Chết tiệt, tôi quên cô có thể ... cô có chắc không? Tôi không biết-

Một tiếng rên rỉ Vâng, vâng, ta sẽ nói với ngươi, chỉ cần-

Hermione luồn tay vào giữa hai chân của Bellatrix và— oh —

Oh chết tiệt, oh cô cảm thấy-, tôi muốn-, đây là-? Mẹ kiếp, Bellatrix

Ả ướt quá. Hermione đã làm điều này? Cô ấy thậm chí còn không biết mình đang làm gì, cô ấy chỉ biết—à cô ấy đã làm điều đó với chính mình, nên—

Cô ấy cắn môi và nhìn xuống khuôn mặt của Bellatrix một lần nữa. Vòng tròn. Cô ấy sẽ thử vòng tròn.

Bellatrix ưỡn hông.

Vâng, vâng chỉ như vậy. Làm những gì ngươi muốn làm với chính mình. Hãy tưởng tượng nó. Ta muốn xem— ồ—

Tôi làm việc này. Khi một mình trên giường, tôi chạm vào mình như thế này, cô có thích không?

Nhanh hơn. Ta có thể thấy ngươi, ký ức, nó— ngươi có một tay che miệng và tay kia giữa hột le— Ôi! Mạnh hơn với — vâng. Ngươi đang cố gắng im lặng

Chân của Bellatrix mở rộng hơn khi Hermione ấn vào bên trong ả, đẩy vào một cách tự tin hơn khi mụ phù thủy bắt đầu thở hổn hển và lắc lư hông, mặt đỏ bừng.

Tôi đã ở Hang Sóc. Tôi đã phải im lặng, nhưng nó cảm thấy rất tốt. Tuy nhiên, cô không cần phải im lặng. Tôi muốn-

"Vâng, vâng, Hermione, chết tiệt," ả thở hổn hển. "Tiếp tục đi, ta rất— không, ta cần, ta muốn—"

Bellatrix đột nhiên ngồi dậy và kéo Hermione xuống bên dưới ả chỉ bằng một động tác, ngồi lên người cô ấy và hôn cô ấy một cách vụng về. Nóng và cứng, ẩm ướt và khó thở.

Mẹ kiếp— Hermione rên rỉ và ưỡn hông. Cô mấp máy môi. "Tôi đã nghĩ – không phải tôi đã..."

Bellatrix cắn vào tai cô, nhấc bổng cô lên và ấn đầu gối vào giữa hai chân Hermione, đẩy họ ra xa nhau. "Ngươi suýt nữa có ta ở đó, cưng à. Làm thế quái nào mà ngươi quản lý để khiến ta nằm bên dưới ngươi dễ dàng như vậy? Ôi không. Không chỉ nhìn thấy ngươi - ta muốn nhìn thấy điều đó ngay bây giờ. Nghe ngươi. Ta muốn— để ta chạm vào ngươi."

Ả...

Hermione lùi lại, đẩy vai Bellatrix để cô ấy có một khoảng trống và nhìn lên ả.

Hermione có muốn cái này không? Liệu cô ấy có sẵn sàng chấp nhận đây là ai, họ đang làm gì?

Đôi má của Bellatrix ửng hồng, đôi mắt đờ đẫn. Môi ả hơi hé ra, thở gấp, và mắt ả đảo qua khuôn mặt của Hermione. Ả trông...

Chúng ta không cần phải làm thế, Hermione. Chúng ta có thể dừng lại. Ta không - ta sẽ không - ta sẽ không bao giờ -

Hermione mỉm cười với ả. Được chứ. Có lẽ cô ấy biết mụ phù thủy này, cô ấy—

"Tôi tin cô. Tôi chỉ cần một chút thời gian nhưng— cô cũng chắc chứ? Cô sẽ không...hối hận về điều này chứ?"

Bellatrix ngồi quỳ xuống giữa hai chân dang rộng của Hermione, đôi mắt từ từ lướt dọc cơ thể cô, sự mãnh liệt khiến cô rùng mình. Đôi mắt cô lại gặp Hermione với một nụ cười ranh mãnh. "Không. Không hối tiếc."

Hermione đảo mắt khi Bellatrix ngay lập tức bắt đầu hôn khắp người Hermione. Thật bốc đồng. Luôn luôn nghĩ về hậu quả, đúng rồi. Mụ phù thủy sẽ không biết làm thế nào để kìm lại bất cứ thứ gì nếu— "Ồ, đừng dừng lại!"

Một cái miệng ở giữa hai chân cô ấy. Chưa ai từng—

"Ồ, cảm giác thật tuyệt, làm sao tôi chưa bao giờ— vâng, tiếp tục đi."

Cô ấy cảm thấy một sức nóng mạnh mẽ đè lên mình và mất kiểm soát hơi thở. Cô ấy nhắm nghiền mắt, miệng há hốc khi cơ thể cô ấy đập mạnh và hông cô ấy nảy lên. Cô ấy cần giữ chúng cố định, cần đứng yên để—

Ôi thật là— cô ấy lắc hông. Nhanh hơn? Mẹ kiếp, sao cô ấy—cơ thể cô ấy đang bốc cháy đó—ah!

Những cánh tay mạnh mẽ ôm lấy đùi cô, giữ chặt cô khi chiếc lưỡi ấn vào bên trong cô.

Đúng! "Phải, sâu hơn! Ôi Bellatrix, Bella—, tôi— tôi không thể—"

Oh cô ấy rất gần. Tay cô nắm chặt trong chăn và...tại sao cô không...có điều gì đó...cô không thể—

Cô ấy muốn nhìn ả một lần nữa. Ả ở quá xa—

"Bellatrix, tôi muốn - tôi cần một chút ma sát tôi - ngón tay của cô. Bên trong tôi, tôi— và tôi cần cô ở trên tôi."

Cô cảm thấy một tiếng rên rỉ rung lên giữa hai chân và rùng mình, kéo Bellatrix lên người cô một cách háo hức khi ả trườn lên cơ thể cô.

"Ta chưa bao giờ hạnh phúc hơn khi ngươi không ngừng nói, mọi điều ngươi nói chỉ—"

"Bella, im đi và hôn tôi. Chạm vào tôi, tôi rất gần."

Cô rên rỉ khi một bàn tay đi vào giữa hai chân cô.

"Ta sẽ không hôn ngươi. Ta muốn nghe ngươi kêu lên khi ngươi đến."

Ồ! Ôi thế là...

Hách dịch.

Cô ấy buộc mình phải tập trung ngay cả khi cơ thể cô ấy hét lên để được giải thoát, và nhếch mép cười với Bellatrix.

"Vậy thì," cô ấy nói, "tốt hơn là cô nên làm cho tôi. Có lẽ tôi sẽ im lặng một thời gian."

Đôi mắt của Bellatrix mở to, và sau đó ả cau mày. Ả đâm mạnh vào Hermione.

Trời ơi nó—

Hermione cắn môi và nhắm mắt lại.

Cô nghe thấy tiếng gầm gừ của Bellatrix trong sự thất vọng, và một ngón tay khác được thêm vào, tốc độ ngày càng nhanh hơn.

Hermione ưỡn hông và bấu cả hai tay vào ga giường, nhưng cô vẫn im lặng. Cô ấy biết Bellatrix thích đánh nhau. Một thách thức.

Ồ.

Cô mở to mắt và bắt gặp ánh mắt của Bellatrix.

Còn nó thì sao, Bella? Đua xem ai sẽ về đích trước?

Cô ngồi dậy, phớt lờ sự bối rối của Bellatrix, và đưa tay vào giữa hai chân của mụ phù thủy kia.

Ngươi làm gì...oh.

Hermione quỳ xuống và bắt đầu di chuyển bàn tay, những ngón tay của cô ấy, cố gắng không gục xuống khi chân cô ấy run lên.

Ai mạnh hơn, Bella? Ai sẽ phá vỡ thế cân đầu tiên?

Bellatrix điều chỉnh vị trí của ả và bắt đầu sao chép cô ấy. Tay ả di chuyển qua lại và—

Ngươi có chắc là mình muốn làm điều này, cưng? Chắc chắn ngươi không muốn nằm ngửa và để ta đụ ngươi chứ?

Hermione bấu chặt đùi và há hốc miệng. Merlin, cô ấy muốn—

Cô muốn điều đó, phải không? Để có tôi nằm bên dưới cô, ướt át và rên rỉ, la hét vì cô.

Bellatrix rên rỉ và nhắm mắt lại, hông giật giật. Sau đó, ả liếm môi và mở mắt ra.

Đúng. Vâng, ta đang tưởng tượng nó. Nói tên ta. Nói đi.

Hermione nghiến chặt vào tay Bellatrix, không dừng lại với tay của cô ấy, ấn sâu hơn ngay cả khi cơ thể cô ấy giật lên, tay còn lại của cô ấy đặt lên vai Bellatrix. Ôi cô ấy—

Bellatrix. Mẹ kiếp, Bella. Điều này cảm thấy rất tốt. Tôi có thể cảm thấy cô siết chặt các ngón tay của tôi, cô đã gần đến chưa? Đừng dừng lại. Hãy để bản thân cô ra đi.

Ta không - ta - ta sẽ không - ta không thể -

"Bella, tôi không quan tâm đến chiến thắng. Tôi - chết tiệt. Tôi sẽ— á! Đừng giấu, đồ Slytherin chết tiệt và nói cho tôi biết—"

"Đúng! Oh chết tiệt, ta rất gần, ta không thể dừng lại. Chân ta sắp—"

Bellatrix ngã xuống giường, và Hermione trườn lên người ả, thọc các ngón tay vào giữa hai chân ả hết sức có thể.

"Hermione! Đừng dừng lại, ta-" Mắt ả nhắm nghiền, miệng há ra trong sự sung sướng thầm lặng. Mẹ kiếp, ả trông thật— một cơn đau nhói bắt đầu giữa hai chân Hermione khi vừa quan sát, những ngón tay của cô ấy co vào sâu hơn.

Bellatrix rên rỉ và rùng mình, nghiến chặt hông, bấu chặt lấy những ngón tay của Hermione rồi gục xuống, thở hổn hển.

Ôi, chết tiệt, đó là— cô ấy—

Cô ấy ngồi trên đùi của Bellatrix và nhìn xuống ả. Mặt ả đỏ bừng, ngực phập phồng, miệng vẫn há hốc khi ả thở hổn hển trên ga trải giường.

Đôi mắt ả từ từ tập trung vào Hermione, và ả đưa tay trở lại giữa hai chân Hermione.

Hermione ở rất gần, ả chỉ cần—

Cô ấy đung đưa qua lại, và những ngón tay của Bellatrix bắt đầu di chuyển bên trong cô ấy khi phù thủy lấy lại hơi thở, sức mạnh của ả.

Rất gần. Tốt quá—

Hermione...Hermione...Hermione

Vâng, vâng, vâng tôi— cái gì?!

Bellatrix lao lên và ném mình vào Hermione khiến cả hai ngã nhào xuống giường.

Và những ngón tay đẩy trở lại vào trong cô. Cứng và nhanh và—ôi chết tiệt, vâng! Đôi mắt cô nhắm nghiền lại.

Một tiếng gầm gừ. "Nhìn ta này! Bây giờ hãy mở mắt ra và nhìn ta. Không chơi nữa."

Một tiếng rên rời khỏi môi cô và cô buộc phải mở mắt ra. Nhìn vào đôi mắt đen của Bellatrix, thở hổn hển.

"Một con vật nuôi tốt. Bây giờ hãy tạo ra những âm thanh đẹp đẽ mà ta đã yêu cầu," Bellatrix khàn khàn, ấn vào cô ấy mạnh hơn và nghiến chặt lòng bàn tay vào cô ấy.

Ồ ồ. Cô không biết mình muốn nghe điều đó nhưng—

"Vâng, vâng Bellatrix. Tôi—" cô rên rỉ. "Khó hơn, tôi cần cô. Làm cho tôi đến, làm cho tôi. Ah!" Cô ấy rên rỉ và đẩy hông điên cuồng, đuổi theo cảm giác đó. Gần như là— trời ơi. Ôi Merlin.

"Chết tiệt, ngươi nghe rất hay. Cảm thấy rất tốt. Ta nghĩ rằng ta sẽ nếm thử ngươi một lần nữa."

Đúng. Ồ vâng - ồ! Miệng ả—

Cô ưỡn người ra khỏi giường kêu lên khi một chiếc lưỡi lướt qua giữa hai chân cô và sau đó một cái miệng hạ xuống để mút. Cứng. Cô ấy nhìn thấy các vì sao và cuối cùng đạt đến đỉnh cao, đập mạnh và run rẩy và nắm chặt lấy các ngón tay của Bellatrix.

Ồ. Ồ đó là...

Cô ấy ngã ra sau với một tiếng rên rỉ, cảm thấy Bellatrix ngã đè lên người cô ấy. Mẹ kiếp.

Cô gần như không thể thở được, cô—

Đó là—

Cô ấy tiếp tục thở hổn hển, rút ​​tay ra khỏi tấm trải giường.

Đôi mắt cô nhắm nghiền. Hơi thở của cô ổn định. Nhịp tim của cô từ từ ổn định...

Cô ấy cảm thấy Bellatrix kéo một tấm chăn lên người họ và chỉ nằm đó.

Cô ấy hầu như không thể di chuyển. Thậm chí không thể nhấc cô ấy lên...

Tốt. Cô không ngờ buổi sáng của mình lại diễn ra như thế này nhưng...

Cô cảm thấy Bellatrix di chuyển và ngồi dậy.

Ôi trời. Ả không hoảng sợ nữa chứ?

Hermione nhắm mắt lại, không sẵn sàng đối mặt với thực tế đó.

Cô cảm thấy một nụ hôn trên má mình, rồi chiếc giường nghiêng đi và có tiếng chân trên tấm thảm.

Ả đang rời đi?

Và rồi cô ấy nghe thấy tiếng vòi hoa sen. Ồ, cảm ơn Merlin.

Cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro