[SenRu] Hai chúng ta (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42 <Part 1> R18

Tác giả: tongyao0711

Au: Thẩm phán x cầu thủ Nhật Bản NBA
.

Ở Tokyo vào tháng sáu, thời tiết không nóng lắm, sau một đợt mưa, bầu trời được mưa rửa sạch đặc biệt trong xanh.

Rukawa sẽ bay về như dự kiến ​​hàng năm, thậm chí còn đúng giờ hơn cả chim di cư, năm nay thì hơi muộn.

Đội Rukawa đã lọt vào trận chung kết Hội nghị miền Đông, tuy thua đáng tiếc nhưng đó cũng là thành tích tốt nhất trong sự nghiệp của Rukawa.

Trận đấu kết thúc, Sendoh an ủi cậu qua điện thoại, nhưng không khỏi có chút chờ mong, thúc giục: "Em có thể về nhà sớm mà."

Nếu như lịch trình của những năm trước thì đúng vậy. Rukawa sẽ bay về Nhật Bản không phải nghĩ.

Nhưng năm nay Rukawa trầm mặc một hồi mới nói: "Sẽ muộn khoảng nửa tháng."

"Ồ... Em có công việc khác sao?"

" ... Không. Tôi sắp đi Los Angeles."

Sự im ​​lặng kéo đến của Sendoh ở đầu bên kia, một lúc lâu sau anh mới hỏi: "Tại sao?"

" Tôi muốn xem chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của Apocalypse ."

Những năm gần đây Apocalypse ngày càng có ít hoạt động, chưa kể ở ngoài Nhật Bản, ở Mỹ, được nghe trực tiếp là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Rukawa không muốn bỏ lỡ nó.

"Ra là vậy ... " Người bên kia điện thoại có vẻ hơi thất vọng, nhưng lập tức ổn định lại, bình tĩnh tiếp nhận và ủng hộ với giọng điệu tích cực: "Vậy thì em đi vui vẻ."

Sendoh luôn ân cần, bao dung độ lượng, ít nhất là qua cuộc điện thoại đó, Rukawa nghĩ Sendoh vẫn hiền lành và rộng lượng như thường lệ, thậm chí anh còn giỡn mấy câu.

Rukawa không nhận thấy có điều gì sai. Nhưng cảm quan của cậu vốn luôn chậm chạp, chưa kể những cuộc điện thoại lạnh lùng.

Rukawa thực sự đã đến Los Angeles xem chuyến lưu diễn của Apocalypse vì vậy nên cậu đã trở về Nhật Bản vào giữa tháng 6.

Hôm nay là cuối tuần, vẫn là sân bay Narita, vẫn ở bãi đỗ xe, trong xe vẫn vang lên tiếng nhạc êm dịu, Sendoh vẫn đang đợi ai đó, đeo khẩu trang, vành mũ hạ thấp, một tay ôm lấy chiếc túi thể thao.

Điểm khác biệt duy nhất là chuyến bay ngày hôm đó đúng giờ, hạ cánh lúc 16h35 , không lâu sau, Rukawa xuất hiện trước xe của Sendoh.

Sau nửa năm, được gặp lại người yêu đã lâu không gặp, dù vẻ mặt Rukawa có nghiêm nghị đến đâu, niềm vui khi gặp lại Sendoh cũng lan tỏa từ trái tim ồn ào đến từng lỗ chân lông, sẵn sàng bật ra.

Rukawa ném túi thể thao ra ghế sau, cởi khẩu trang, bình tĩnh đan các ngón tay với Sendoh rồi trao nhau nụ hôn nóng bỏng hơn cả thời tiết.

Sendoh lái xe về phía phường Chiyoda, nơi có tòa án.

Sendoh đã được thăng chức vị trí thẩm phán trong năm nay. Anh từng làm giám khảo 5 năm trước khi được thăng chức nhờ năng lực vượt trội và sự đóng góp to lớn, những trường hợp như vậy rất hiếm, thời điểm anh chuyển đến tòa án cấp cao cũng sắp đến gần.

Như Rukawa tin tưởng, Sendoh vẫn luôn là tuyệt vời và không bao giờ dừng lại trên con đường đi đến đỉnh cao lý tưởng của anh.

Tuy nhiên, họ không có ý định đến tòa án để ngủ mà tiến về phía tòa án chỉ vì Rukawa đã mua một căn nhà ở quanh khu vực này vào năm ngoái.

Ý tưởng mua nhà gần tòa án nảy sinh từ những buổi sáng ham muốn mãnh liệt, vị thẩm phán trẻ phải dậy sớm đi làm nên anh phải đánh thức Rukawa đang buồn ngủ vào thời điểm rất sớm.

Rukawa không thể chịu được việc bị quấy rầy lúc ngủ như vậy và tự hỏi liệu họ có thể sống gần chỗ làm của Sendoh hơn để có thể ngủ thêm một chút không. Cũng tiện thể cho việc đi lại hàng ngày của Sendoh sẽ không quá vất vả.

--Rukawa hoàn toàn không nghĩ đến cách tốt nhất để đảm bảo chất lượng giấc ngủ là ngăn những hành động vào ban đêm của người yêu mình.

Tóm lại, Rukawa chỉ mất một ngày kể từ khi quyết định mua nhà cho đến khi thực sự mua nó.

Cậu có mục tiêu rõ ràng nên không có nhiều ngôi nhà phù hợp: phải ở quận Chiyoda, càng gần tòa án càng tốt; phải có phòng tắm đủ rộng và bồn tắm cho hai người cao to tắm cùng nhau. ; nó phải có không gian có thể có một phòng ngủ lớn với một chiếc giường đặt làm riêng và cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ...

Đây đều là những điều kiện mà căn hộ hiện tại của Sendoh không có, Rukawa cảm thấy nên cần được cải thiện và thay thế bằng một môi trường sống tiện nghi và lý tưởng hơn.

Ở Tokyo, nơi đất đai có giá cao và ở phường Chiyoda, nơi ở chính giữa trung tâm quyền lực, Rukawa đã mua một căn hộ trị giá hơn 300 triệu yên mà không hề chớp mắt, giống như mua cây ngưu bàng trong siêu thị.

Chuyện này Rukawa cũng không có cùng Sendoh thảo luận, dù sao cậu quen hành động tùy tiện, cũng không giỏi hỏi ý kiến ​​người khác.

Sau khi mua hết mọi thứ, cho dù Sendoh có phản đối thì cũng đã muộn. Trên thực tế, Sendoh sau đó cũng không có biểu hiện phản đối gì.

Tuy nhiên, đến lúc bàn giao nhà và dọn vào ở, Sendoh lại trông có vẻ lười biếng, không mấy hào hứng với việc chuyển nhà.

Nếu được hỏi, thì anh sẽ nói rằng nơi anh sống hiện tại khá tốt, dù sao Rukawa đều vắng nhà gần như cả năm, sống một mình trong căn phòng rộng lớn như vậy rất buồn tẻ.

Từ khi hai người quen nhau, Sendoh không bao giờ thể hiện lòng tự trọng lố bịch của đàn ông khiến anh cảm thấy tự ti vì chênh lệch thu nhập.

Anh vốn được coi là một nhà lãnh đạo trong nhân dân, một tài năng trẻ, và sự tự tin đó của anh sẽ không bị tổn hại bởi sự xuất sắc và chói sáng quá mức của Rukawa.

Sendoh không có vẻ tức giận, cũng không hoàn toàn từ chối chuyện chuyển nhà, chỉ là anh có vẻ thụ động và chậm chạp trong việc này.

Phải đến khi Rukawa gợi ý: "Hãy mua một chiếc giường mới, mình cùng nhau chọn", thái độ của Sendoh mới trở nên tích cực hơn.

Chiếc giường đủ cho hai người lăn lộn cần phải được thiết kế lại. Một số bộ giường mới cũng được thiết kế lại, một số thiết bị trong nhà cũng được thay thế. Vài ngày trước khi Rukawa đi Mỹ, họ đã chuyển đến nơi ở mới theo đúng kế hoạch.

Rất lâu sau, Rukawa mới biết được từ Sendoh những gì anh đang phải vật lộn trong những ngày đó.

"Em biết đấy, anh không có ý định phản đối việc sống trong ngôi nhà em đã mua. Chỉ là việc đột nhiên được thông báo nơi anh phải chuyển đi sẽ khiến anh hơi khó chịu thôi. Anh thích sống ở "nhà" đúng nghĩa hơn , một "ngôi nhà" không phải chỉ là một thứ vô tri không mang theo cảm xúc, việc đó làm anh cảm thấy ngôi nhà chẳng liên quan gì đến mình cả ... Tuy nhiên, việc chọn giường và nệm cùng em mang lại cho anh cảm giác đã được tham gia cùng với ngôi nhà này".

Ngoài việc nói "đồ ngốc", Rukawa thực sự không biết đánh giá thế nào về những suy nghĩ phức tạp ẩn giấu dưới vẻ ngoài lãnh đạm này.

Trong những ngày xa cách, phần lớn những cuộc điện thoại đều đến từ Sendoh, trong rất nhiều cuộc gọi, anh luôn nói chuyện chậm rãi và riêng tư.

"Khi người trong tòa án phát hiện anh sống gần đó, họ cho rằng anh đang qua lại và ở cùng với một phụ nữ giàu có. Họ đều rất ghen tị."

" ... " Có điều gì đó bất ổn với suy nghĩ của những người trong Tòa án thì phải?

"Bọn họ rất tò mò về người yêu của anh. Em nghĩ anh sẽ kể về em như thế nào?"

" ... " Cảm ơn, tôi không muốn biết đâu.

"Có thực sự ổn nếu để lộ chiếc nhẫn của em trong cuộc phỏng vấn không? Nó sẽ không ảnh hưởng đến hình ảnh của em, phải không?"

" ... " Chuyện đó không quan trọng chút nào.

Hầu hết thời gian, Sendoh đều nói về những vấn đề tầm thường này.

Rukawa biết Sendoh không phải người ồn ào hay nói, nhưng anh thường chủ động đảm đương việc nói chuyện giao tiếp, bởi vì cậu cũng kiệm lời. Điều này có thể chưa bao giờ là vấn đề đối với Sendoh.

Dù ở những nơi khác nhau họ vẫn luôn giữ được trạng thái lạc quan, trầm lặng và ổn định.

Nhưng Sendoh thỉnh thoảng lại nói đùa qua điện thoại rằng nhà rộng quá, sống một mình trống trải buồn chán, anh còn bí mật tính toán ngày Rukawa về dọn nhà.

Rukawa trở lại vào giữa tháng 6. Cậu tinh tế nhận thấy ngày hôm đó Sendoh có vẻ khác thường.

Sau khi Rukawa lên xe, Sendoh đổi nhạc trong xe sang album mới của Apocalypse .

Anh chuyên tâm lái xe, không nói nhiều, giọng điệu vẫn ôn hòa bình tĩnh, nhưng Rukawa lại cảm thấy anh có chút đờ đẫn, khác hẳn với thường ngày.

"Em có muốn ăn gì đó trước không?" Sendoh hỏi, "Hay mua đồ ở cửa hàng tiện lợi cũng được."

Rukawa muốn làm miso udon, nhưng thấy Sendoh không có ý định nấu ăn, cậu bỏ cuộc: "Không cần." Dù sao cậu cũng không đói.

Cậu ngáp dài, nghĩ rằng việc lệch múi giờ sẽ hơi khó khăn, ngón tay vô thức di chuyển theo nhịp nhạc.

"Buổi hòa nhạc thế nào?" Sendoh hỏi.

Rukawa không phải là người chủ động chia sẻ chi tiết về cuộc sống của mình, chính Sendoh là người nhìn thấu mong muốn thể hiện yếu ớt của cậu và hỏi cậu trước.

Rukawa gật đầu: "Không tệ."

Không khí của buổi hòa nhạc đó thực sự rất tuyệt vời và chất lượng thì đỉnh cao, hoàn toàn khác với lần đầu hai người đi xem ở hồ Kawaguchi.

Thật khó để Rukawa có thể phân loại một thứ là có thích hay không, nhưng Apocalypse thì có lẽ là cậu thích nó. chỉ vì ......

Họ trò chuyện vài lời về buổi hòa nhạc và Sendoh chỉ đơn giản là đồng tình, với mức độ quan tâm trung bình. Họ đến căn hộ mới trong khi nói chuyện.

Toàn bộ căn hộ được trang trí sang trọng như khách sạn cao cấp, luôn được bao quanh bởi hương thơm tươi mát, có phòng tiệc, khu đọc sách, phòng tập gym, phòng xông hơi và phòng làm đẹp.

Họ sống trong căn hộ 3 phòng ngủ trên tầng 16 với tầm nhìn đẹp nhất, tương ứng, giá nhà cũng đắt nhất.

Rukawa chỉ ở lại hai ngày trước khi trở về Mỹ. Vì vậy, cậu không nhớ rõ chi tiết về căn hộ lắm.

Rukawa dùng dấu vân tay mở cửa bước vào nhà, chưa kịp bật đèn ở tiền sảnh, Rukawa đã bị Sendoh đẩy vào tường và hôn lên môi cậu.

Túi thể thao rơi xuống đất, cơ thể cọ xát vào nhau, một bàn tay quen thuộc luồn vào trong áo phông của Rukawa, vuốt ve vòng eo thon gọn của cậu, sau đó di chuyển đến cơ thể được bao bọc bởi làn da mỏng nhưng thực ra lại đầy đặn của cậu. Trên ngực Rukawa, ngón tay cái của Sendoh ấn xuống núm vú nhỏ như hạt đậu.

Rukawa run rẩy toàn thân và ngẩng đầu lên sau gần vài giây.

Cậu không còn quan tâm đến thân thể yếu đuối vô dụng này nữa, chỉ có thể đáp lại nụ hôn của Sendoh một cách chân thành và nhiệt tình, nhưng kỹ năng hôn của cậu vẫn luôn vụng về như vậy.

Dù Rukawa đã biết từ lâu rằng làm tình là một phần tất yếu của ngày nay, và cũng biết rằng rất có thể nó sẽ bắt đầu ngay khi cậu bước vào cửa, ngay khi cơ thể của Rukawa đến gần và lưỡi cậu bị cuốn hút bởi Sendoh , nội tiết tố nam của anh thể hiện ra dễ dàng quyến rũ cậu, vứt bỏ lớp phòng ngự của cậu.

Đây là một điều rất kỳ lạ, mặc dù Rukawa dành cả ngày ở sân bóng rổ, nơi nội tiết tố nam bùng nổ, nhưng điều cậu quen thuộc nhất vẫn chính là mùi của những người đàn ông hung hãn này. Rukawa không sợ đối đầu với họ, nhưng cậu cũng không sợ thẩm phán trẻ tuổi này. Chỉ là một chút ngoại lệ, chết tiệt.

Lần gần đây nhất Rukawa làm tình là khi Sendoh sang Mỹ gặp cậu vào dịp đầu năm mới, hơn nửa năm không gặp, cũng không phải cậu không khao khát thân thể và hơi ấm của người yêu. Vì thế mà Rukawa không có cự tuyệt. Trong nụ hôn ướt át, Sendoh kéo quần Rukawa xuống.

Đi thẳng vào chủ đề ở cửa cũng không có gì to tát, nhưng đã là tháng 6, cậu mới ngồi trên máy bay hơn mười tiếng, toàn thân nhớp nháp khó chịu, lý trí đột nhiên quay trở lại, chống cự lại người yêu, cơ thể như muốn tấn công: " ... Đi tắm trước đã."

"Anh đã tắm rồi." Người yêu của cậu không có được cảm giác thỏa mãn ngay lập tức nhìn cậu bằng đôi mắt to chứa đầy đam mê, đôi lông mày rũ xuống trông đặc biệt ngây thơ.

Nhưng Rukawa vẫn cứng lòng, kiên quyết vô cùng: "Nhưng tôi chưa tắm."

" ... Để anh giúp em."

Ở độ tuổi này, vốn không cần giúp đỡ trong việc tắm rửa nên đây hầu như chỉ là cái cớ để họ chim chuột nhau thôi.

Đây là một điều đơn giản, có thể tắm rửa xong nhanh, nhưng Sendoh nhất quyết đẩy Rukawa vào bồn tắm chứa đầy nước, sau đó anh cởi quần áo và ngồi vào.

Bồn tắm đủ lớn để hai người có thể ngồi đối mặt mà không cảm thấy chật chội, Sendoh không ngừng di chuyển tay, thật sự kỳ cọ cơ thể Rukawa một cách cẩn thận.

Những ngón tay mảnh khảnh cẩn thận vuốt ve từng tấc da thịt trên cơ thể khỏe mạnh đầy sức sống đó, từ cổ đến xương quai xanh, từ cánh tay đến ngực rồi xuống đến thắt lưng.

Nhiệt độ nước dịu dàng chuyển sang nóng bỏng, lòng bàn tay được kì cọ đang bốc cháy, khiến da nóng rát và cháy xém.

Cường độ của những bàn tay di chuyển khắp cơ thể Rukawa không hề giảm, nhưng những sự đụng chạm nặng hơn một chút và những cái chạm thô đó trên da càng trở nên gợi tình hơn.

Rukawa biết Sendoh đang làm gì và muốn làm gì.

Cậu bị lòng bàn tay của người yêu xoa khắp người, hơi thở bắt đầu dồn dập, thứ giấu dưới nước dần trở thành nguồn nhiệt lớn nhất ở đây.

Rukawa biết rằng mình có thể sẽ không thể ra khỏi phòng tắm trông xa lạ này trong vòng chưa đầy một giờ. Cậu chợt có cảm giác như đang tự đào hố chôn mình.

Căn hộ của Sendoh trước đây tuy không tệ nhưng việc hai người có cuộc chiến trong phòng tắm là điều không thể tránh khỏi, bồn tắm lúc đó không thể đáp ứng được nhu cầu hai người tắm chung nên luôn kết thúc bằng việc Rukawa bị đẩy đứng trước gương và bị anh thâm nhập từ phía sau. Điều đó thật là xấu hổ, cậu nhìn chính mình với vẻ mặt bối rối.

Rukawa chọn căn hộ này năm ngoái vì thích phòng tắm rộng và dịch vụ thay bồn tắm.

Cái bồn tắm này chính là cậu muốn thay đổi, lúc đó suy nghĩ của cậu cũng không còn rõ ràng nữa, cho nên khi Sendoh áp cậu vào trong nước, cậu cũng không muốn kiêu ngạo phản kháng.

Rukawa không có nhiều ấn tượng với phòng tắm này, lúc đó cậu mới chuyển đến, nhiều chỗ vẫn còn trống.

Hôm nay, Rukawa mới có chút thời gian để nhìn xung quanh và thấy rõ cách bố trí của phòng tắm theo phong cách tối giản này, những bức tường có họa tiết màu sáng, vách ngăn bằng kính Trường Hồng, thảm và liệu pháp hương liệu thủy sinh mà chắc chắn sau này là Sendoh đã thêm vào, và các loại chai, lọ đủ đáp ứng nhu cầu tắm rửa hàng ngày của nam giới.

Đây rõ là căn nhà Rukawa mua nhưng trông thật mới mẻ và xa lạ.

Rukawa không thể phân tâm được bao lâu, trước khi cậu thấy xuất hiện một cơn đau nhói trên môi, đủ kích thích để cậu trở lại bình thường - Sendoh cắn môi dưới của Rukawa.

"Hừ ... Anh sao lại điên như vậy hả?" Rukawa cảm thấy đau đớn, sờ sờ chỗ bị công kích, đôi môi tuy rằng phong độ nhưng lại không dày, nhanh chóng đổ đầy máu, chuyển sang màu đỏ tươi.

Ánh mắt Sendoh tối sầm, chỉ nhìn chằm chằm vào môi cậu.

Một giây tiếp theo, Sendoh dùng ngón tay đang vuốt ve cơ thể cậu lau môi thật mạnh.

Động tác tay của Sendoh không hề nhẹ nhàng, anh hơi dùng lực nâng cằm Rukawa lên, nhéo cằm, dùng ngón tay cái ấn lên đôi môi đỏ mọng và ẩm ướt của cậu, chậm rãi xoa từ trái qua phải.

Nó giống như chơi với một món đồ chơi mới mà mình không thể đặt xuống và cứ chà đi chà lại.

Những hành động không thể giải thích được, đôi môi của Rukawa bị lau đi lau lại nhưng cậu không chống cự anh.

Đôi mắt vốn bình thản trong sáng của cậu bỗng trở nên tràn đầy cảm xúc và dục vọng, dần dần trở nên mờ mịt.

Có lẽ khuôn mặt của Sendoh rất gần, hơi thở của anh quấn lấy hơi nước ấm áp, nóng hổi phả vào mặt Rukawa. Mở mắt ra thôi là sẽ chạm vào đôi mắt đầy tham lam và ám ảnh của anh, ánh mắt sâu thẳm đó có thể chôn vùi chính cậu.

Yết hầu của Sendoh lăn lên xuống, gầm lên ham muốn sắp bùng nổ, ngay cả ngón tay đang tàn phá môi Rukawa cũng là công cụ tốt nhất để trêu chọc cậu. Còn cậu như con mèo vừa ngửi thấy mùi catnip, say mê đến chết, không thể cưỡng lại được.

Môi Rukawa dường như đang chảy máu, cậu mở miệng thở.

Rukawa chợt nắm lấy bàn tay to lớn đang đùa giỡn với mình, chậm rãi đưa hai ngón tay gầy giống như tre vào miệng.

Động tác của cậu chậm rãi, đôi mắt tưởng như trong trẻo bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, nhìn thẳng vào người mình yêu. Lưỡi lướt qua đầu ngón tay và liếm từ từ, đôi môi cậu hôn từ gốc đến đầu ngón tay, rồi quấn vào bên trong cái miệng nóng bỏng.

... Có ai mà không biết chơi mấy trò khiêu khích gợi tình như này ?

Đôi môi luôn tượng trưng cho sự khiêu gợi và liên quan trực tiếp đến tình dục.

Sendoh thật sự đã cắn câu, anh ức hiếp Rukawa, hung hăng tóm lấy môi cậu, lập tức lấy đi hơi thở của cậu.

Ham muốn không thể kiểm soát được và đang trên đà bùng phát.

Sendoh kéo hông lại gần, dang rộng đôi chân mảnh khảnh của cậu và đặt một chân lên thành bồn tắm.

Cánh cửa của Rukawa rộng mở trước mắt, nếu không có nước che phủ, lỗ sau đang chớm nở cùng dục vọng đẹp đẽ cương cứng đã bị lộ ra rõ ràng.

Rukawa rất táo bạo khi chủ động khiêu khích Sendoh, nhưng khi thực sự được anh nhìn chằm chằm với biểu cảm không kiềm chế được đó thì dù có bao nhiêu lần Rukawa vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ.

Cậu ngửa cổ ra sau, tựa đầu vào thành bồn tắm, đập vào mắt cậu là đám bụi vàng của hoàng hôn từ cửa sổ tràn vào.

Những ngón tay mà Rukawa vừa mút đang linh hoạt mở ra lỗ thịt của cậu, di chuyển ra vào cơ thể.

Khi cái lỗ sau đã bị nước thấm ướt, gần như không thể chứa được kích thước của một người đàn ông, Sendoh lấy thứ có lẽ đã sưng tấy và đau đớn di chuyển đến lỗ sau của Rukawa, đột nhiên duỗi thẳng thắt lưng và xuyên vào cơ thể cậu.

"Ưm!"

Đã vào rồi. Cảm giác xé rách thực sự khi cái lỗ được mở ra hoàn toàn khác với cảm giác khi cậu tự cho ngón tay vào lúc làm tình với Sendoh qua điện thoại trước đây.

Cho dù làm vô số lần, Rukawa cũng không thể đột nhiên thích ứng được với kích cỡ của Sendoh. Điều này đặc biệt đúng khi trong nước không có đủ chất bôi trơn.

Thứ tức giận xâm chiếm cơ thể Rukawa, mở rộng hết lỗ thịt, dòng nước chảy ra sưng tấy, đau đớn, cậu lo lắng nước sẽ xâm nhập vào cơ thể do cử động mạnh như vậy, Rukawa hơi căng thẳng, lỗ thịt ngày càng co thắt.

Lối vào bị Sendoh chặn lại, anh hít một hơi khí lạnh.

"Thả lỏng nào, sao em lại khẩn trương như vậy?" Sendoh xoa bóp mông Rukawa, ý bảo cậu đừng căng thẳng như vậy,
"Không phải em ít khi phải lo lắng sao?"

Lúc này Rukawa không thể hiểu được anh ta đang nói vớ vẩn gì nữa.

Bờ mông dưới sự cọ xát của Sendoh đã thả lỏng cảnh giác, khe hở vốn đã ngập một nửa trong dương vật từ bên trái và bên phải mở rộng hơn, Sendoh dùng lực đẩy mạnh, đẩy hết vào.

Tiếng thở hổn hển của Rukawa chợt vang lên cùng với tiếng nước nhấp nhô.

Thân thể Rukawa bị ép vào trong khối thịt khổng lồ, còn chưa kịp chịu đựng nỗi đau sắp xé nát mình, Sendoh đã bắt đầu cử động.

Sự va chạm của xác thịt chia cắt sóng nước, tiếng nước chảy cuồn cuộn theo chuyển động của Sendoh, giống như những đợt sóng dâng trào. Mỗi khi phần thân dưới cắm sâu xuống, cậu cũng bị sóng đánh ngã hết đợt này đến đợt khác.

Không được bôi trơn đầy đủ, hang động quá chật hẹp, Rukawa nghiến răng nghiến lợi, không khỏi kêu lên đau đớn, vặn vẹo thân thể để tránh, nhưng động tác này lại suýt chút nữa trượt xuống nước, cậu chỉ có thể chống đỡ, dùng tay và phần thân dưới của mình dựa mép bồn tắm, nó bị côn thịt của Sendoh phá vỡ hết lần này đến lần khác.

Vốn dĩ thành ruột khô khốc bị Sendoh chiếm giữ có chút lỏng ra, Rukawa đang nghi trong quá trình giao hợp nước có len vào cơ thể, cậu khó chịu nói:

" ... Đừng làm điều đó ở đây."

Sau khi đã bắt đầu mà nói vậy rõ ràng là không hợp lý, nên Sendoh không hề dừng lại, trơ trẽn đổ trách nhiệm cho cậu:

"Hử? Anh tưởng em yêu cầu thay bồn tắm là vì muốn làm tình với anh ở đây chứ."

"KHÔNG PHẢI ... "

Lời nói của Rukawa không có chút tự tin nào, lời nói cứng rắn cũng không thay đổi được cục diện, thẩm phán Sendoh thô bạo nắm lấy hông cậu, điên cuồng đẩy lên.

Rukawa nhắm mắt, nghiến răng, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ sắp trào ra nhưng Sendoh đã túm lấy gáy cậu và kéo cậu lên hôn.

Tư thế hơi thay đổi, vật cứng đang ra vào trong cơ thể đột nhiên chạm vào một vị trí nào đó, Rukawa phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, vòng eo đột nhiên mềm nhũn ra.

Một cảm giác tê dại bao trùm đau đớn, xuyên thấu toàn thân, sau khi bị đẩy thêm mấy lần, cả người Rukawa ngã gục trong vòng tay Sendoh.

Cơ thể này nhạy cảm hơn cậu tưởng tượng, và nó nhanh chóng trở nên thú vị ngay cả khi ở trong vùng nước không an toàn. Mà kiểu này, dù có phản ứng nhỏ đến mấy cũng nhất định sẽ lọt vào tầm mắt của Sendoh.

Sendoh buông chân xuống bồn tắm, Rukawa được ôm ngồi trên người anh, cậu vốn tưởng rằng Sendoh đang làm một tư thế khác, lại nghe thấy Sendoh trầm giọng nói:

" ... Ôm anh chặt hơn đi."

Nói xong Sendoh ôm eo và hông Rukawa rồi đứng dậy khỏi bồn tắm!

-- "Không muốn!"

Dù gầy đến mấy thì Rukawa vẫn là một người đàn ông to lớn cao 1m90, cậu không phải là một đứa trẻ nên sẽ ngã mất!

Trong cơn hoảng loạn, Rukawa bám chặt vào vai và quấn chặt hai chân quanh cơ thể Sendoh. Sendoh ôm Rukawa, thứ đó vẫn còn nhét vào trong lỗ, anh vừa đứng dậy liền bước ra khỏi bồn tắm, sải bước ra khỏi phòng.

Cái mông treo lơ lửng mất đi điểm tựa, Rukawa đang lên xuống trên dương vật cứng rắn của Sendoh mà không hạ cánh. Khi anh di chuyển, vũ khí giết người chôn trong cơ thể Rukawa đâm vào thành ruột của cậu một cách bất thường. Rukawa càng lo lắng và hoảng sợ thì cảm giác về hình bóng sự nam tính của người đàn ông đang bên trong cậu ra vào càng rõ ràng.

Sendoh lấy được sức mạnh từ đâu đó để giữ thật vững cơ thể của Rukawa, giữ cho phần thân dưới kết nối và đụ cậu khi đang đi, vật cứng vô tình va chạm với điểm nhạy cảm, và sự kích thích hỗn loạn gần như khiến Rukawa xuất tinh trong vài bước đi này.

<Còn tiếp>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro