Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Nghị vẫn còn đang trong giấc ngủ khi Eddie quay lại tiệm sửa xe ô tô.

Và lần này người đàn ông thậm chí còn không hề chớp mắt một cái khi lưỡi dao sắc lạnh chạm vào cổ họng mình. Anh chỉ lười biếng mở mắt ra, nhìn Eddie và nói:

"Em trở lại rồi."

"Kể từ lúc nào anh thực sự lắng nghe lời em nói vậy?" Eddie gầm gừ.

Trần Nghị thản nhiên nhướng mày, không hề mảy may lo lắng về con dao nằm ngay trên yết hầu của mình, bàn tay đặt lên hông Eddie.

"Em đang nói cái gì vậy?"

"Đừng giả ngốc nữa!" Eddie gắt lên, "Em đã từng bảo anh hãy cút đi trong cả cuộc đời em mà anh chưa bao giờ tuân theo cả!"

"Ồ, em nhận ra rồi à."

Eddie nghiến răng. Làm như không để ý mà được ấy! Phải, cậu thừa nhận là cậu đã sợ muốn chết khi nghĩ Trần Nghị nhận ra không yêu cậu và sắp rời xa cậu.

"Trước đây anh chưa từng làm thế này," Eddie tiếp tục nhấn mạnh, "Điều gì đã thay đổi?"

Trần Nghị cau mày, như thể anh không tài nào tin được những gì mình vừa nghe.

"Em nghiêm túc sao? Điều gì đã thay đổi?"

"Đúng! Thứ gì đã thay đổi chứ?"

"Eddie, chúng ta đã là người yêu," Trần Nghị chậm rãi nói, "Nếu em nói rằng sẽ tốt hơn với em nếu chúng ta giữ một chút khoảng cách, anh sẽ làm."

Eddie sửng sốt và chớp mắt liên tục.

"Không những thế, vì chúng ta đã là người yêu, nên em không cần phải kề dao vào cổ anh mỗi khi muốn nói chuyện nghiêm túc nữa," Trần Nghị mỉm cười, rồi đưa mắt xuống nhìn nơi lưỡi dao vẫn đang bị ấn lên da anh, "Vậy, có lẽ em nên rút lại nó? Tất nhiên, trừ khi em muốn bị trói vào đầu giường một lần nữa."

Eddie nuốt khan và nắm chặt con dao bằng lòng bàn tay đột nhiên đẫm mồ hôi.

"Và nếu em muốn điều gì, một lần nữa, em có thể nói. Một cách nhẹ nhàng."

Eddie hớp một ngụm khí rồi ném con dao xuống sàn.

Trần Nghị lập tức ngồi dậy, đối mặt với cậu. Eddie sốt ruột quàng cả hai tay quanh cổ anh và kéo người đàn ông lại gần mình hơn.

"Đừng làm thế nữa," cậu nhìn thẳng vào mắt Trần Nghị, nghiêm túc nói.

"Đừng làm gì cơ? Không nghe những gì em nói nữa?" Trần Nghị hình như tìm thấy sự vui vẻ trêu chọc cậu. Eddie chẳng thấy buồn cười một chút nào.

"Em có thể nói một đống thứ vô nghĩa, một nửa em không hề có ý đó và một nửa ý em còn ngược lại với thứ em nói," Eddie lèo nhèo, "Anh biết mà."

Trần Nghị cạ mũi của mình vào mũi của Eddie, khiến lồng ngực cậu bé muốn vỡ tung vì sự dịu dàng mãnh liệt đó, pop-pop-pop, nghe như tiếng bắp rang nổ trong lò vi sóng.

"Không chỉ bởi vì những gì em nói," Trần Nghị thừa nhận khi tách khuôn mặt cả hai ra, "Chỉ là trước khi em nói điều đó, anh đã nghĩ rằng anh luôn rất giỏi kiềm chế bản thân."

"Kiềm chế bản thân khỏi điều gì?" Eddie không hiểu.

Trần Nghị nhìn cậu bé từ trên xuống dưới với ánh mắt rực lửa. Tay anh vuốt từ hông lên tới eo của Eddie, chậm rãi siết lại.

"Khỏi khao khát mãnh liệt muốn bao bọc em," người đàn ông nói bằng giọng nghiêm túc.

"Ừ, đúng rồi, anh nói đó là trách nhiệm của anh mà," Eddie cười khúc khích.

"Không, em không hiểu," Trần Nghị lắc đầu. "Anh thực sự rất, rất thích chăm sóc em."

Eddie cau mày khó hiểu, và rồi anh càng kéo cậu lại sát gần hơn, nâng hẳn hông của cậu lên. Chợt đôi mắt của Eddie mở to vì bất ngờ nhận ra.

"Ồ."

"Đó," Trần Nghị đồng ý, "Đưa em đi khắp mọi nơi? Đón em từ quán rượu? Eddie, nếu để cho anh muốn làm gì thì làm, anh thậm chí sẽ không để hai chân em chạm đất, đi đâu chỉ cần anh bế em đi là được rồi."

Eddie cảm thấy hai tai mình nóng bừng lên, cậu vùi khuôn mặt đỏ lựng của mình vào bờ vai của bạn trai.

"Đó là thứ ngớ ngẩn nhất em từng nghe trên đời," cậu lẩm bẩm. Và có lẽ cũng là điều ngọt ngào nhất em từng nghe, thầm nói thêm.

Trần Nghị cười nhẹ, vai anh run lên dưới cằm cậu bé.

"Vậy là em không có ý đó, hay là em muốn hoàn toàn ngược lại?"

Eddie liếm nhẹ môi và ngẩng đầu lên lần nữa để nhìn vào mắt Trần Nghị.

"Hoàn toàn ngược lại."

"Vậy là không cần khoảng cách nữa à?" Trần Nghị hỏi.

"Bỏ mẹ nó đi." Eddie kết luận.

THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro