TT 31: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy nói cái gì?" cô vừa ra khỏi cửa, Cung Tuấn lập tức lại gần hỏi, vẻ mặt khẩn trương, tuy được che giấu rất tốt, lại bị cô đã để ý phản ứng của anh nhận ra, trong lòng tràn đầy châm chọc.

Trên mặt cô không biểu lộ chút khác thường nào: "Không có gì, chỉ là muốn tớ không cần ngu ngốc giống như ngày trước nữa."

"Thầy có ý gì?" anh đột nhiên cất cao giọng, lập tức nắm cổ tay cô, lập lại một lần nữa: "Rốt cuộc tại sao ông nói như vậy?"

"Chính là muốn tớ nên hoạch định tốt cuộc sống của mình." Duẫn Nhi bình tĩnh đem gỡ bàn tay anh từ trên cổ tay mình xuống: "Trở về thôi, gần trưa rồi, mấy ngày nay tớ mệt quá, muốn nghỉ ngơi một chút."

Cung Tuấn vừa muốn đề nghị cùng đi ăn cơm trưa đã nghe cô nói: "Trực tiếp đưa tớ về nhà, sắp hết thời gian nghỉ rồi, tớ muốn đem ngày nghỉ còn lại điều chỉnh một chút, mấy ngày nay không cần tới tìm tớ."

Anh trong lòng căng thẳng, ánh mắt lợi hại quét qua mặt cô, vẫn giống ngày trước, không có thay đổi gì, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh, có lẽ là anh nghĩ hơn nhiều. . .

"Được, nhưng em phải gọi điện thoại cho anh" anh trơ mặt tới trước mặt cô, chăm chú nhìn cô.

Duẫn Nhi gật đầu một cái: "Ừ."

Anh rốt cuộc yên tâm, đưa cô về nhà sau đó mới trở về. Anh không biết là, sau khi Duẫn Nhi đi vào không có lên lầu, mà chỉ đứng ở bên trong qua khe cửa thật nhỏ nhìn anh, nhìn khóe miệng anh thoáng cười, nhìn anh lái xe đi mất. . .

Đúng là nhìn bầu trời qua khe cửa nhỏ, cô cách một cánh cửa nhìn thế giới giả tạo của anh, kinh ngạc mà thất vọng.

Cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, cô mới xoay người, mang trên mặt kiên quyết cùng tuyệt vọng, tạm biệt, không bao giờ gặp lại, thiếu niên như ánh mặt trời lớp mười năm ấy, đã sớm bị bụi bẩn chôn vùi.

Khoảng thời gian dài dằng dặc như vậy không có gì là vĩnh viễn, mặc dù cô đau lòng, mặc dù cô không cam tâm, mặc dù cô thống hận...

Ba ngày, Cung Tuấn cầm điện thoại di động môi mím thật chặt, cô không có một cú điện thoại một tin nhắn cho anh.

Anh gọi tới lại tắt máy. Anh muốn qua nhà cô tìm, nhưng lại nghĩ đến cô đã từng nói cần nghỉ ngơi.

Có lẽ vì sợ bị quấy rầy mới tắt máy thôi, nếu mình cứ tùy tiện tới cửa như vậy, cô có thể thấy phiền, có thể chê anh quá dính người hay không ?

Nhưng tại sao không liên lạc với anh ? Chỉ cần một tin nhắn là có thể cho anh an tâm, tại sao ngay cả một tin nhắn cũng không chịu gửi ?

"Ngày cuối cùng! Đây là ngày cuối cùng!" anh hung tợn cầm điện thoại di động ném lên giường tức giận quát.

Ngày mai, ngày mai là anh có thể nhìn thấy cô, anh không thể hoảng sợ, không có gì, cái gì cô cũng không phát hiện ra. Cô sẽ trước sau như một đợi anh . . . Đúng, nhất định sẽ như vậy!

Ngày thứ nhất kết thúc kỳ nghỉ đông, trời lại mưa, R thị ít khi có mưa dịp này, lần này không biết tại sao lại mưa lớn như vậy.

Cung Tuấn sợ cô đợi nên đặc biệt đến trước mười phút chờ.

Đến dưới lầu đợi cô, kết quả lại chụp hụt, đợi chừng nửa giờ, nhưng cả bóng dáng cô anh cũng không thấy! Gọi điện thoại, vẫn là tắt máy.

Lúc này nếu vẫn không rõ có chuyện gì thì anh chính là kẻ ngu.

Sắc mặt anh tái xanh, ngón tay nhanh chóng nhấn một chuỗi con số, âm thanh âm lãnh đáng sợ, giống như mang theo băng hàn ngàn năm: "Người đã nói với cô ấy cái gì?"

"Cung Tuấn? Ta biết ngay con sẽ gọi điện cho ta." Bên kia truyền đến âm thanh không nhanh không chậm của ông cụ.

"Ít nói nhảm!" Trong con ngươi anh lóe ra ánh mắt tàn nhẫn, trực tiếp rống lên: "Ngày kia người rốt cuộc nói với cô ấy cái gì?"

"Chỉ là một chút nhắc nhở mà thôi."

"Người đã nói tất cả?" Hàm răng anh cắn lộp cộp vang dội, quả thực hận không được nhai xương uống máu!

"Cung Tuấn, con cũng không phải kẻ ngu, con cho rằng nếu con bé không hề phát hiện thứ gì ta sẽ nói với nó sao? Nói với nó, nó cũng sẽ không tin. Thật may là đứa bé kia đã nhận ra có cái gì không đúng."

Ông cụ dừng lại một chút mới nói tiếp: "Ở thời điểm lớp 11 năm đó ta đã nói con thu liễm một chút, là con quá tùy hứng, chẳng lẽ con muốn cả đời sau cũng mang theo mặt nạ như vậy đối mặt với con bé sao ?"

"Con không muốn!" anh tức giận một cước đá vào trên thân xe: "Con sẽ từ từ làm cô ấy thay đổi đối ấn tượng với con, nhưng. . ."

Anh chợt bắt đầu kích động: "Đều tại người! Đều là tại người! Người cho rằng người về hưu liền hết chuyện hay sao?"

Khóe môi anh nhếch lên một đường cong tàn khốc, thanh âm nhẹ nhàng giống như nỉ non:

"Người không phải còn có một đứa con trai sao? Còn có ngày tụ hội đó, mấy người kia, ta một người cũng sẽ không bỏ qua! Các ngươi đều là đầu sỏ gây nên tất cả! Đều là các ngươi đang giở trò! Nếu không cô ấy sẽ không rời đi! Đều là các ngươi!"

"Cung Tuấn! Con tỉnh táo lại đi." Mặc dù bị anh uy hiếp, âm thanh của ông cụ vẫn không có chút gì hoảng loạn:

"Con muốn để cho con bé thay đổi ấn tượng đối với con, cũng không cần làm tiếp chuyện như vậy, không có bức tường nào gió không lọt qua được, con. . ."

"Câm miệng!" anh bộp một tiếng cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm có thể giết người, làm thế nào cũng không che giấu được sợ hãi trong đáy mắt.

Giọt mưa lạnh lẽo vô tình đánh vào trên người anh, chui vào cổ áo anh, thấm vào quần áo anh, nhưng anh cũng không quan tâm, chỉ mạnh mẽ mở cửa xe, liều mạng khởi động, nhanh chóng tăng tốc, xe như tên bắn chạy thẳng tới công ty Duẫn Nhi, còn chưa tới giờ đi làm cao điểm buổi sáng, anh trực tiếp tăng tốc lên 180, xe ở trên đường cái lắc lư, tiếng còi chói tai, động cơ gào thét, đem suy nghĩ đã loạn thành một đoàn của anh càng thêm hỗn độn.

Bỗng nhiên, xe anh đối mặt với một chiếc xe hàng, lòng anh nhất thời đang lơ lửng giữa không trung, dùng sức chuyển tay lái, sức mạnh to lớn như muốn đem tay lái bẻ hư, mới khó khăn lắm cùng chiếc kia xe hàng lướt qua nhau.

"Mẹ, muốn chết hả !" Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi của tài xế, anh lại hoàn toàn không nghe thấy, vẫn tiếp tục.

Dừng xe, ngơ ngác ngồi tại chỗ trên ghế. Thật giống như một cái chớp mắt, lại giống như qua cả đời, anh chợt che mặt, tuyệt vọng thanh âm nỉ non lẫn vào giọt mưa chưa khô cùng chảy ra từ giữa kẽ tay: "Duẫn Nhi. . .Duẫn Nhi . ."

Duẫn Nhi dù thế nào cũng không nghĩ được, ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ đông lại nhìn thấy Hầu Minh Hạo!

Hắn cứ đứng ở nơi đó như vậy, như thời điểm ở thành phố J, chuyên chú nhìn cô, mỉm cười gọi cô: "Duẫn Nhi."

Thật sự là quá mức kinh ngạc, khi cô ngây thơ dụi dụi con mắt, rước lấy một hồi cười khẽ của Minh Hạo: "Là anh."

"Ngươi. . ." Tại sao lại ở chỗ này?

"Anh tới tìm em." Bốn chữ thật đơn giản lại làm cho trong lòng cô kháy mắt sóng lớn ngập trời, hắn tới nơi này là vì cô ?

Hắn là vì cô ! Cô trong nháy mắt mất ngôn ngữ, ngẩn người tại đó liên đả tạp thậm đã chí quên rồi.

"Anh chưa từng nghĩ buông tay." Minh Hạo đi tới bên cạnh cô cúi người xuống ghé vào bên tai cô nói: "Em trốn tới nơi nào anh liền đuổi tới nơi có!"

Con ngươi Duẫn Nhi co rụt lại, trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên.

Châm chọc, không dám tin, đau thương. . . Đủ loại tình cảm bất đồng hỗn tạp trộn chung một chỗ, đem đầu cô loạn thành một đoàn.

Nếu những lời này ở kiếp trước, cô cho dù chết cũng sẽ không rời hắn đi! Nhưng đã trải qua sự phản bội vô tình, ai còn dám đối với người đã phản bội mình hoàn toàn mở rộng cánh cửa lòng đây ?

Thời điểm yêu hắn, cô là bảo bối trong lòng bàn tay, nhưng, một khi cô trở thành người cản bước đường thăng quan tiến chức của hắn thì hắn liền nhẫn tâm đem cô đá văng.

Bốn năm tình cảm chỉ dùng câu nói là có thể phủ định, không, thật ra thì chỉ cần một chữ là được rồi: Tiền! Không phải là không tin tình cảm của hắn, mà là loại tình cảm cần có điều kiện này cô đã không dám muốn rồi.

"Tiền cùng tình yêu cái nào quan trọng?" Duẫn Nhi ngẩng đầu, con ngươi lấp lánh nhìn chằm chằm anh.

Minh Hạo sững sờ một giây, không hiểu tại sao cô đột nhiên hỏi như thế, sau khi phản ứng kịp kiên định nói: "Đương nhiên là tình yêu quan trọng! Tiền không có có thể kiếm lại, tình yêu không có sẽ không tìm được !"

"Thật sao?" cô chợt nở nụ cười, giống như giữa bầu trời đêm đen kịt chợt sáng lên một ngọn đèn, sáng chói đến kinh người:

"Ta cảm thấy vẫn là tiền quan trọng hơn, ta hoàn toàn có thể vì tiền không cần tình yêu. Đây chính là điểm bất đồng giữa chúng ta!"

"Em. . . Em . . ." Minh Hạo hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, há mồm thật lâu cũng không biết nên nói gì. Nên trách cô ham làm giàu sao? Nhưng cô rõ ràng thản nhiên như vậy.

"Không thể tin được rồi hả ? Đáng tiếc ta chính là người như vậy."

Duẫn Nhi nhún nhún vai, bộ dáng tiếc nuối nói: "Cho nên xin ngươi không nên đến gần ta nữa!"

Câu nói sau cùng là cô nặng nề cắn răng nói ra, giống như trước mặt tất cả mà nói đều làm nền, chỉ vì câu này.

Ánh mắt Minh Hạo lóe lóe chợt mang ý cười: "Tiền anh cũng có thể kiếm, chờ anh.."

"Giữ lại tiền của ngươi đi tìm người khác đi!" Duẫn Nhi chợt cảm thấy phiền não, rõ ràng kiếp trước chỉ biết bản thân, cũng chỉ có một mình cô nhớ thương.

Giờ khắc này cô vô cùng hi vọng Minh Hạo cũng có thể trọng sinh một lần, cho hắn biết kiếp trước hắn đến tột cùng là vừa cam kết vừa phản bội như thế nào.

Một lần phản bội sẽ không thể tha thứ! Đây là nguyên tắc của cô, không chỉ có hắn, cũng bao gồm người kia!

Duẫn Nhi lướt qua anh sải bước về phía thang máy, lửa giận hừng hực trong lồng ngực không an phận bộc phát, như muốn phá tất cả gông cùm xiềng xích xông ra, tình cảm mãnh liệt cơ hồ có thể thiêu rụi cả người cô !

Cô nỗ lực đè nén cảm xúc nóng nảy của mình nhấn nút thang máy, hiện tại cô nhất định phải rời đi, nếu không cô không biết mình còn có thể nói ra cái gì.

Duẫn Nhi thấp đầu, khóe mắt đuôi mày đều là đau đớn. Cô biết đây là đang giận chó mắng mèo, nhưng cô không thể khống chế được mình.

Lúc cô quyết định quên đi vết thương chồng chất kiếp trước đón nhận một tình cảm khác thì chợt phát hiện, chính mình từ trước tới nay lại sống trong một thế giới dối trá.

Anh đang đùa bỡn cô ! Thiếu niên cô cho là ngây thơ nhất định phải thời thời khắc khắc bảo vệ nói đùa bỡn liền đùa bỡn cô bảy năm!

Bảy năm, so với bốn năm kiếp trước còn dài hơn. Cô không biết anh có ở thời điểm đêm khuya yên tĩnh nhớ tới cô vụng về quan tâm, sau đó cười hả hê, Thấy chưa !

Kẻ ngu đó, ta đang lừa dố cô mà cô cũng không biết. Duẫn Nhi nắm chặt túi đeo lưng, móng tay cơ hồ đều muốn khảm vào lớp da của túi.

Mà một khắc cô muốn bước vào thang máy, một giọng nói quen thuộc đến tận xương lại làm cho bước chân của cô đành dừng lại ở bên ngoài thang máy: "Bánh Trôi nhỏ!"

Thân thể của cô cứng đờ, muốn bước vào thang máy, nhưng bị chính người kia vượt qua giữ chặt cổ tay: "Bánh trôi nhỏ, tại sao không đợi anh?"

Gương mặt Cung Tuấn đầy uất ức, đó là vẻ mặt cô vô cùng quen thuộc, khi cô không để ý tới anh hoặc chưa đáp ứng đủ yêu cầu của anh thì anh sẽ lộ ra vẻ mặt như thế, mà cô mỗi lần cũng sẽ giơ cờ trắng đầu hàng.

Ngày trước cảm thấy bộ dáng này của anh luôn làm cho người thích, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy đầy châm chọc.

"Buông ra!" Duẫn Nhi liếc cánh tay của anh, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn.

"Anh không buông! Không buông!" Cánh tay anh run dữ dội hơn, lại nắm thật chặt cô, coi cô như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng: "Em nghe anh giải thích, nghe anh giải thích, Duẫn Nhi . . ."

"Ghê tởm." con ngươi cô rũ xuống, âm điệu không chút phập phồng: "Cung Tuấn, anh thật sự rất ghê tởm."

Mặt anh trầm xuống, giống như mây đen cuồn cuộn lập tức bao trùm bầu trời xanh biếc, đen tối khiến người ta run sợ:

"Ghê tởm ? Duẫn Nhi, em đang nói anh sao?" Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô, ánh mắt hung ác chiếu thẳng vào mặt cô.

"Duẫn Nhi, hắn là ai?" Như còn ngại chưa đủ loạn, Minh Hạo lại xuất hiện phía sau.

Cung Tuấn lúc này mới chú ý tới bên cạnh vẫn còn một người đàn ông.

Ánh mắt của hai người đụng nhau, nhất thời cũng phát hiện trong ánh mắt đối phương đầy địch ý.

"Ngươi là cái thá gì?" Lông mày Cung Tuấn nhướng lên thật cao, bộ dáng kiệt ngạo bất tuân.

"Ngươi!" Minh Hạo bị lời nói không mang chút ý tốt của anh làm cho sắc mặt cực kỳ lúng túng, vừa định trả miệng lại nghĩ đến Duẫn Nhi vẫn còn ở trước mắt, vì vậy hắn chuyển sang nhìn cô nói:

"Duẫn Nhi, hắn chính là người bạn dây dưa không dứt kia sao?" Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ bằng hữu này, ánh mắt giọng nói đều là khiêu khích.

"Con mẹ nó ngươi nói thêm một câu thử cho ta?" Con ngươi Cung Tuấn chỉ một thoáng liền nổi lên bão táp, đáy mắt tụ tập lệ khí sắc bén cơ hồ có thể đem Minh Hạo giết chết.

Anh tiến lên một bước trực tiếp nắm cổ áo Minh Hạo, đáy mắt làm người ta điên cuồng sợ hãi: "Có gan ngươi nói thêm một câu nữa!"

"Ngươi cho rằng ta không dám?" Minh Hạo hất Cung Tuấn ra, sắc mặt cũng không quá tốt, mặc dù hắn không muốn trước mặt Duẫn Nhi đánh nhau, thế nhưng tiểu tử này thật sự quá kiêu ngạo rồi.

Duẫn Nhi lẳng lặng nhìn hai người trước mặt đột nhiên cảm thấy buồn cười, hai tên lường gạt có cái gì bất đồng khác nhau đây ?

Cố tình bọn họ còn không biết. Vậy thì ở chỗ này ầm ĩ đi. Cô không nhìn bọn họ, trực tiếp xoay người ra khỏi cửa, ngày thứ nhất đi làm lại phải xin nghỉ, không có tình yêu, ngay cả sự nghiệp cũng muốn gặp nạn.

Cung Tuấn tinh mắt, lập tức phát hiện cô đã đi ra cửa, anh cũng không đoái hoài tới Minh Hạo, trực tiếp đuổi theo.

"Duẫn Nhi, em hãy nghe anh nói! Hãy nghe anh nói!" Anh cứ như vậy vọt thẳng vào trong màn mưa, cản đường cô, kiên định đứng trước mặt cô, nhất định phải khiến cô nghe mình nói chuyện.

Đáng tiếc cô đã không cần, tính cách của cô mặc dù lạnh nhạt, nhưng trong xương lại quật cường tức chết người.

Duẫn Nhi không nói lời nào, chỉ bước qua anh, tiếp tục đi đường của mình. Bảy năm, bảy năm của bọn họ. . . Có chất lỏng từ trong khóe mắt cô chảy ra, cũng bị màn mưa rửa trôi sạch sẽ.

"Đừng. . .Đừng đi. . ." Ánh mắt anh đỏ lên, chặt chẽ kéo cô, trong miệng không ngừng nói : "Duẫn Nhi, Duẫn Nhi . . . Em. . . Nghe anh, nghe anh giải thích. . . "

Mưa to ngập trời, người kia giống như đứa bé đỏ mắt, lôi cánh tay cô không chịu buông, đôi môi đông lạnh đến mức phát âm không rõ, thanh âm vỡ vụn vẫn như cũ truyền vào rõ ràng trong tai cô:

"Duẫn Nhi, không cho phép em đi! Anh không để cho em đi! Em là của anh! Vĩnh viễn là của anh!"

Cô lại cúi thấp đầu, không nhìn tới gương mặt cô thương yêu bảy năm, chỉ dùng sức từng chút gỡ ngón tay anh, mái tóc dính nước mưa rũ xuống, đem tất cả cảm xúc trong mắt cô giấu đi, từng chữ từng câu, rõ ràng:

"Cung Tuấn, giữa chúng ta đến đây là kết thúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro