MGTQTYE 49: Ép buộc phải quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra dưới đáy búp bê Nga lại có con dấu sống, sau khi vặn ra thì lộ ra khoang bụng trống chính giữa.

Philips lôi vật ẩn giấu bên trong búp bê đặt lên lòng bàn tay, đưa ra trước mặt cô, rồi nói:

"Thứ này quý giá quá, trả lại cho cô".

Duẫn Nhi không khỏi ngẩn người.

Nằm tròng lòng bàn tay của Philips là viên kim cương rực rỡ lóa mắt, kích thước cùng mặt cắt hoàn toàn toàn mỹ.

Rõ ràng vẫn nằm lẳng lặng tại đó, dưới ánh đèn đang lóe sáng óng ánh.

"Tôi... trưóc giờ chẳng biết gì cả."

Cô lúng búng thấp giọng, ánh mắt không khỏi nhìn chăm chăm, hồi lâu sau mới kinh ngạc, ngẩng đẩu lên nhìn Philips lần nữa.

"Cô hoàn toàn không biết nó được giấu bên trong?"

Philips kinh ngạc như không thể tin được.

"Cô chưa bao giờ mở con búp bê này ra ư?".

"Chưa"

Lúc này cô gần như hiểu ra hôm đó vì sao Cung Tuấn đột nhiên nhắc đến con búp bê này, thế nhưng ai mà ngờ được anh lại tặng quà bằng cách này cơ chứ.

"Thật là khó tin quá!"

Sau khi nghe kể đó là món quà của người khác tặng cô, Philips lắc đầu quầy quậy, chụp bàn tay cô giao lại viên kim cương cho cô:

"Cô sơ suất quá, lần sau thì phải giữ gìn nó cẩn thận mới được".

"Liệu có phải là đồ giả không?"

Lời của Cung Tuấn vẫn còn văng vẳng bên tai, anh nói anh chỉ tặng cho người xứng đáng.

Vì thế mà cô cẩn trọng nhấc thứ đồ vật phát sáng chẳng ra sao ấy đặt ngay trước mắt lật tới lật lui quan sát kỹ lưỡng.

Philips cười rộ:

"Là thật đó. Thật ra tôi cũng có nghiên cứu trang sức, nó..."

"Chờ đã."

Duẫn Nhi ngắt lời anh, "Philips, sở thích của anh thật là nhiều".

"Cảm ơn lời khen. Tôi muốn nói là, tôi thích nghiên cứu loại kim cương quý giá. Nếu tôi nhớ không lầm thì viên kim cương này chính là bộ sản phẩm quý giá trong cuộc bán đấu giá tại Thụy Sĩ. Nghe nói, cuối cùng đã được một người Trung Quốc mua được"

"...Không thể nào."

Viên kim cương này lại có nguồn gốc sâu xa như vậy, Duẫn Nhi không khỏi ngạc nhiên.

"Xin cô hãy tin tưởng trí nhớ của tôi."

Philips chỉ vào đầu mình, nói dí dỏm:

"Những thứ đồ vật tuyệt diệu xinh đẹp tôi chỉ trông thấy một lần thì hằng đêm trong giấc mộng đều có bóng hình của nó".

"Nó rất quý?"

"Dĩ nhiên."

"Vậy thì nó có giá trị kỷ niệm gì chứ?"

Duẫn Nhi tò mò hỏi.

Thông thường những sản phẩm trang sức trong cuộc bán đấu giá sẽ được trao cho người ra giá cao nhất.

Bất kể lúc đó có phải là Cung Tuấn mua được hay không, điều cô muốn biết là vì nguyên do gì khiến anh trở thành chủ sở hữu của nó.

Philips suy ngẫm rồi nói với cô:

"Theo tư liệu thì viên kim cương này do bậc thầy kim cương đệ nhất thế giới tên là Gareth O'Brien năm 2004 tự tay chế tác.

Vào ngày viên kim cương tạo thành hình dáng vừa đúng dịp kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của ông và vợ mình.

Vì lẽ đó ông đã đặt tên cho nó là "Phút xao lòng mãi mãi", để cám ơn thượng đế hai mươi năm trước đã an bài hai vợ chồng ông lần đầu vô tình gặp mặt mà có tiếng sét ái tình".

Năm 2004.

Duẫn Nhi hồi tưởng lại, dường như chính năm đó, cô cùng Cung Tuấn lần đầu gặp mặt tại Lệ Giang.

"Cô sao vậy?"

Philips hỏi.

"Ồ, không có gì"

Duẫn Nhi chau mày, "Tôi chỉ hơi hoài nghi thôi. Dường như có một số việc chẳng phải như tôi đã suy nghĩ".

"Vậy cũng bình thường thôi. Sự thật và việc đi tìm đáp án đều cần có thời gian mà. Nhưng rồi tất cả mọi việc rối sẽ xuất hiện cả thôi."

Philips tốt bụng an ủi cô, Duẫn Nhi đến ngân hàng mở một dịch vụ bảo hiểm tài sản, cuối cùng thì viên kim cương giá trị đã tìm được vị trí an toàn hợp lý của nó, chứ để nó trong căn hộ của cô, cô thật sự không an tâm.

Còn bộ búp bê Nga ấy vẫn tặng cho người bạn lặn lội đường xa đó.

Philips hai ngày sau rời thành phố C.

Ở sân bay anh ta nói với cô:

"Người tặng cô viên kim cương đó, có phải muốn cầu hôn cô không?".

"Suy nghĩ này thật lãng mạn quá!"

Duẫn Nhi mỉm cười, "Chỉ tiếc rằng tôi cũng chẳng biết người đó có ý gì nữa!".

"Ồ, bất kể như thế nào tôi cũng chúc cô may mắn."

Philips hôn lên gò má cô, "Cô rất đáng yêu".

"Cảm ơn anh"

Cô không hôn lại, chỉ dang tay ra ôm lấy anh.

Kết quả là cảnh tượng đó ngày hôm sau đã bị giới báo chí đăng tín.

Nữ minh tinh nổi tiếng cùng chàng trai ngoại quốc điển trai hôn từ biệt ở sân bay, tư thế thân mật như ở chốn không người tuyên bố một mối quan hệ mật thiết.

Vượt khỏi sự kính ngạc của cô, lần này Nicole chẳng hề nổi cơn tam bành chỉ nhân giờ uống trà chiều tiện miệng hỏi:

"Em và Cung Tuấn chia tay rồi sao?".

Duẫn Nhi mắc nghẹn ngụm cà phê rõ to, ho hai tiếng rổi trả lời:

"Em và Cung Tuấn chưa bao giờ ở bên nhau cả".

Nicole ngước mắt nhìn cô, thái độ bình thản ra vẻ không tin được câu đáp án "thật giả khó phán này".

Duẫn Nhi nói:

"Vả lại em và Philips chỉ là bạn bè tốt, giới truyền thông vô vị quá rồi".

"Công chúng cần có sự dẫn dắt hợp lý, để bọn họ giữ nguyên sự liên tưởng về cuộc sống của em, đôi lúc cũng chẳng phải chuyện xấu" Nicole nói với giọng thờ ơ.

Duẫn Nhi không khỏi lấy làm lạ nói:

"Trước đây rõ ràng chị chẳng nói như thế".

"Cung Tuấn là người thế nào, em trước đây mãi chẳng có tư cách xuất hiện tin đồn cùng anh ấy.

Lời ăn tiếng nói và hành động của một người cùng giá trị của bản thân cô ấy không cân bằng, vậy thì chỉ có thể mang đến cho chính cô ấy những ảnh hưởng mặt trái của nó mà thôi.

Cứ nghĩ mà xem, nếu như lúc đó bị làm rùm beng lên, rất có thể danh tiếng của em sẽ còn trở nên khó khăn đến mức nào? Thế nhưng bây giờ thì khác rồi. Em hiểu mà!"

"Ý chị nói là... hiện giờ em cần làm rùm beng lên bằng chuyện tình cảm của mình ư?"

"Không nhất thiết phải cố tình làm, nhưng chỉ cần tất cả đều trong sự hợp lý thỏa đáng.

Như vậy với em mà nói cũng có thể có lợi ai cũng có ham muốn đào sâu cuộc sống đời tư của người khác cả.

Em là thần tượng của công chúng, để công chúng thỏa mãn chút đỉnh, điều này sẽ càng kích thích công chúng quan tâm đến em hơn nữa."

Duẫn Nhi phải mất một thời gian mới tiêu hóa hết ý nghĩa những lời nói đó. Gương mặt không khỏi toát lên biểu cảm bài xích.

"Chuyện đời tư của em không phải là một công cụ, em cũng không muốn để nó bày ra trước mặt công chúng. Việc này em sẽ không làm đâu."

"Đây chỉ là chút ít kinh nghiệm của chị thôi."

Nicole lại liếc nhìn cô, ra vẻ thờ ơ.

"Chị chẳng có bất kỳ ý gì ép buộc hay xúi giục em cả. Loan truyền tin đồn tình cảm của một người nghệ sĩ cũng chẳng phải sở thích xưa nay của chị.

Về điểm này em có thể yên tâm. Chị chỉ muốn em hiểu rằng, lúc nào nên làm những việc gì thì có lợi mà không có hại. Em phải luôn chú ý nhé."

Chẳng ngờ rằng hai ngày sau liền có một hoạt động công khai, sau hoạt động đó là cuộc phỏng vấn.

Trước đó, buổi họp báo tuyên truyền cho Duẫn Nhi, đến lúc đó các ký giả có thể sẽ nhắc đến cảnh tượng được chụp tại sân bay, dù gì đó cũng là tin tức mới ra lò vẫn còn đang rất hot.

Duẫn Nhi ngồi trên ghế chuẩn bị hóa trang. Cùng thời điểm đó, Trần Mẫn Chi hiện đang ở trong phòng phẫu thuật tại bệnh viện thành phố C đã gần nửa tiếng đồng hồ.

Người đàn ông trẻ tuổi tựa lưng vào tường nói:

"Hay là em ngồi xuống nghỉ một lát đi, đi tới đi lui không thấy mệt sao?".

"Bác sĩ nói ca phẫu thuật này có rủi ro, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, em làm sao mà ăn nổi với công ty?"

Đây dường như là lần đầu tiên, Trần Mẫn Chi để lộ ra sự lo lắng trầm trọng và tâm trạng bất ổn không phù hợp với con người của cô. Tử Dương nhìn cô, vẫy tay về phía cô:

"Qua đây nào".

Trần Mẫn Chi không chút do dự, trong lòng đầy ắp nỗi niềm tâm sự bước tới chỗ anh, đến trước mặt Tử Dương liền bị anh kéo lấy bả vai.

"Ngồi xuống nghỉ đi."

Tử Dương như nửa ra lệnh ép cô ngồi xuống ghế. Còn bản thân mình ngồi xuống ngay cạnh cô.

"Giờ em căng thẳng như vậy nhưng chẳng giúp gì được ca phẫu thuật bên trong đó cả".

"Vì sao nhìn anh chẳng thấy lo lắng gì cả?"

Trần Mẫn Chi hoài nghi nghiêng đầu hỏi, Tử Dương không nghĩ gì khẽ mỉm cười:

'Vì anh ấy là anh Hai của anh, anh tin rằng anh ấy trước giờ luôn may mắn".

"Thế nhưng nếu mà chẳng may... thì sao?"

Trần Mẫn Chi cắn môi, "Là em nói, chẳng may...".

"Vậy thì anh sẽ tiếp quản công ty, có lẽ còn kinh doanh tốt hơn cả anh ấy nữa."

Tử Dương cố ý nói đùa để giảm căng thẳng, Trần Mẫn Chi khẽ cụp mắt không nói gì. Trông thấy cô như vậy, anh đành đổi đề tài, hỏi:

"Chuyện giữ gìn bí mật với bên ngoài đã chuẩn bị thế nào rồì? Em biết đó, giá cổ phiếu của công ty cùng tình hình kinh doanh, tốt nhất đùng để nhận được bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào".

"Em đều sắp xếp hết cả rồi, việc này ngoài em và anh ra, chẳng còn người thứ ba biết đâu."

Tử Dương nghe xong im lặng một lúc rồi chợt hỏi:

"Em có quen Duẫn Nhi không?"

Trần Mẫn Chi gật đầu:

"Em có quen".

"Việc phẫu thuật của anh Hai, cô ấy cũng biết ư?"

"...Trên thực tế thì, Cung tổng và Duẫn Nhi hình như chia tay rồi."

Khi nói việc này, Trần Mẫn Chi có chút hoài nghi, dường như không xác định được có nên tiết lộ cuộc sống tình cảm của sếp không.

Thật ra trước khi phẫu thuật, cô đã từng hỏi Cung Tuấn một lần, có cần phải báo với Duẫn Nhi không.

Kết quả là tuy rằng Cung Tuấn không chỉ trích cô nhiều chuyện, nhưng sắc mặt anh lúc đó vô cùng lạnh lùng.

Dù rằng đôi mắt đã chẳng thế nhìn thấy gì nhưng vẫn kiên quyết không lan truyền tin tức cho bất kỳ ai, đặc biệt là Duẫn Nhi.

Cô vốn có đề nghị tốt bụng muốn Duẫn Nhi đến chăm sóc cho sếp, nhưng lại bị dáng vẻ lạnh lùng khước từ không chút nương tình của sếp.

Vì thế mà cô suy đoán giữa hai người họ đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng.

"Chia tay..."

Tử Dương mím làn môi mỏng im lặng hồi lâu, chợt nói:

"Em có thấy gần đây anh Hai anh gần như chẳng có bóng hồng nào vây quanh nữa không?".

"Ồ, em đã sớm phát hiện rồi".

Cảm nhận của Trần Mẫn Chi về mặt này là trực tiếp nhất, bởi vì cô đã rất lâu rồi không thấy Cung Tuấn chọn lựa những món đồ tặng cho người khác.

"Vậy thì em nghĩ xem đó là vì sao?"

"Ồ?"

"Hay là nói trắng ra, em cho rằng là vì Duẫn Nhi ư?"

Trần Mẫn Chi nghi hoặc nhìn cậu hai nhà Cung gia, trong lòng nghĩ hôm nay anh ấy quả thật có nhiều câu hỏi quá, vả lại từng câu từng câu đều nhạy cảm đến mức khiến cô thấy khó xử.

Cô chẳng biết nên trả lời thế nào, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu:

"Chắc là vậy. Em đoán thế".

Chỉ mong rằng về công ty anh đừng truyền những lời nói này đến tai sếp là được.

Hoạt động hôm đó bắt đầu đúng giờ, vô số phóng viên làng giải trí đều tụ tập quanh đó. Ánh đèn huỳnh quang ngay tại trường quay lóe sáng.

Ngoài Duẫn Nhi trực thuộc DMI ra, công ty đối thủ lớn nhất của bọn họ phải kể đến là hai vị nam nữ minh tinh nổi tiếng trước mặt đây.

Quả nhiên, sau khi hoạt động kết thúc liền sắp đặt ngay cuộc phỏng vấn ngắn gọn.

Duẫn Nhi ngồi hàng ghế sau Từ Bội Bội, mười mấy chiếc micro nhất loạt đưa đến trước mặt cô, ánh đèn flash từ máy chụp hình gần như lóe sáng không ngơi nghỉ.

Tiểu Kiểu đứng phía xa trong lòng vô cùng tự hào, thật ra cô ấy cũng như những người đồng nghiệp khác, xưa nay chưa bao giờ nghĩ đến câu chuyện "cổ tích" tiếp nối Từ Bội Bội nổi tiếng sau một đêm lại diễn ra với Duẫn Nhi.

Đặc biệt là xảy ra với người ngay bên cạnh cô ấy.

Thế nhưng tâm trạng ngẩng cao đầu của cô ấy lúc này đây khác hoàn toàn với tâm tình của Duẫn Nhi.

Ký giả hỏi một số việc liên quan đến album rồi lại nói đến quảng cáo phát ngôn mới nhất gần đây của cô, thăm hỏi cảm giác của cô hợp tác cùng G&N.

Duẫn Nhi kiên nhẫn biểu lộ chiêu thức nhoẻn nụ cười thay cho câu trả lời. Sau đó liền có người nhắc đến sự việc ở sân bay. Cô vội vàng phủ nhận:

"Người ngoại quốc bị chụp hình cùng tôi chỉ là một người bạn bình thường. Tôi lấy tinh hữu nghị nước chủ nhà tiễn anh còn anh cũng đặt nụ hôn từ biệt theo lễ nghi của nước Pháp.

Chẳng ngờ rằng một việc rất đỗi bình thường như vậy lại được đông đảo các bạn giới truyền thông viết thành câu chuyện dài như vậy. Trí tưởng tượng của mọi người thật là phong phú quá, nhưng thật sự thì oan cho tôi quá, lại còn bị công ty quở trách nữa".

Cô hơi khó xử, lại chau mày ra vẻ nũng nịu khiến mọi người không khỏi bật cười. Thế là có người hỏi tiếp:

"Vậy hiện nay chị có bạn trai chính thức nào chưa? Mọi người đều rất quan tâm đến việc này. Chi bằng nhân tiện hôm nay chị chia sẻ với mọi người một chút".

"Tôi mong là có, tôi vẫn đang trong quá trình tìm kiếm đối tượng, nhưng tạm thời vẫn chưa thây xuất hiện."

"Vậy thì nói về tiêu chuẩn người tình trong mộng của chị nhé".

"Chuyện này chẳng có tiêu chuẩn gì đáng nói cả".

Duẫn Nhi tiếp tục kiên nhẫn cười đáp.

"Thế nhưng dù gì cũng phải có tiêu chuẩn chứ, ví như người có phẩm chất tốt. Chị cho rằng bạn trai hay chồng của mình chí ít phải hội tụ những điểm như thế nào?"

Giới truyền thông hiện nay tất thả đều tung tin lan truyền và khó đối phó thế này ư?

Duẫn Nhi than thở trong lòng. Cô lại mong bọn họ quan tâm nhiều hơn đến sự nghiệp của cô. Dù rằng đó chẳng phải là điều cô vô cùng yêu thích nhưng chí ít cũng tốt hơn đề tài hiện giờ.

Trong lòng cô căng thẳng chi muốn nhanh chóng thoát khỏi nhóm người này, thế là thuận miệng đáp trả "ít ra thì phải chung thủy, trong lòng dù có duy nhất mình tôi".

"Ồ..."

Có người liền gật đầu ra ý tán thành.

Thế nhưng con tim cô khẽ loạn nhịp. Đây chẳng phải là đáp án cô muốn nói mà chính là khát vọng thật sự tận đáy lòng cô.

Cô cảm thấy trạng thái của bản thân hôm nay có hơi nguy hiểm. Rõ ràng là dự định đối phó qua loa với giới truyền thông, nào ngờ lại bị ép nói ra những lời thật lòng.

Gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười không đổi, cô chỉ mong cuộc phỏng vấn tồi tệ này sớm đi vào kết thúc.

Chính vào lúc đó, cô nghe thấy giọng một nữ ký giả vọng lại giọng điệu nhanh, nhả chữ rõ ràng:

"Vài ngày trước tin tức hôn nhân chớp nhoáng của một nữ ngôi sao Hồng Kông XXX cô đã nghe nói chưa? Cô có suy nghĩ nào về chuyện tiếng sét ái tình?"

Duẫn Nhi liếc nhìn sang liền nhận ra ngay nữ ký giả ấy, chính là người phỏng vấn cho tờ tạp chí lần trước vô cùng ăn ý với cô.

Chẳng rõ cô ấy đã đổi cương vị từ khi nào, ngồi hàng ghế đầu tiên tại trường quay.

Cô rất có cảm tình với nữ ký giả này, mà hoạt động tuyên truyền hôm nay bởi lẽ cũng khá nặng ký vì thế mà Nicole cũng có mặt. Lúc này cô ấy đang khoanh hai tay trước ngực, quan sát cô từ xa.

Duẫn Nhi nhìn nữ ký giả đó, rồi lại liếc ánh mắt sang nhìn Nicole. Cô suy nghĩ, nụ cười trên gương mặt dần tắt, trái lại biểu lộ thần sắc thành thật:

"Mọi người quan tâm đến cuộc sống tình cảm của tôi hình như còn nhiều hơn cả sự nghiệp của tôi nữa.

Tuy rằng, điều này khiến tôi có chút không vui nhưng tôi cũng vẫn cảm ơn mọi người.

Mọi người thật lòng quan tâm đến tôi, dù là cách quan tâm và hy vọng của tôi hoàn toàn không giống nhau.

Thế nên, tôi cũng chẳng dối lừa mọi người nữa. Hiện nay tôi thật sự chưa có bạn trai.

Trước đây đã từng có cũng chẳng phải là mối tình lãng mạn hay tiếng sét ái tình gì cả.

Chỉ là đúng lúc khi anh ấy cần tôi nhất thì tôi phát hiện ra rằng tôi đã yêu anh ấy và tôi cũng đã có được cảm giác anh cần đến tôi.

Còn về việc chia tay sau này, rất nhiều nguyên nhân tôi chẳng tiện nói ra.

Đó là những trải nghiệm tình cảm của tôi. Hôm nay dứt khoát nói rõ ràng một lần, mong rằng lần sau gặp mặt mọi người đừng hỏi những câu hỏi tương tự như vậy nữa, có được không?"

Đoạn đối thoại dài vừa xong, cả trường quay yên tĩnh trong vài giây, vài người đồng thanh cười gật đầu nói:

"Được".

Bọn họ rốt cuộc cũng đã chịu buông tha cho cô, vả lại nụ cười trên khuôn mặt cũng dường như thành thật hơn trước đó rất nhiều.

Cuộc phỏng vấn kết thúc, Tiểu Kiểu giơ ngón tay cái lên:

"Chị Duẫn Nhi, chị cừ lắm. Chưa bao giờ có người nghệ sĩ nào trả lời giới truyền thông như vậy cả!".

Duẫn Nhi tặc tặc lưỡi:

"Lát về chẳng biết có bị Nicole "sạc" không?".

Tiểu Kiều thật thà nói:

"Chẳng biết nữa, chị nói xong thì chị ấy xoay người bỏ đi".

Trần Mẫn Chi rất mệt mỏi, vừa rồi vô tình ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy mới phát hiện ra bản thân tựa vào vai của Tử Dương. Có lẽ để làm dịu sự ngượng ngập của mình, cô tìm đề tài khá quan trọng trò chuyện.

"Anh nói xem, có nên báo cho Duẫn Nhi không?"

Đây chính là câu hỏi kìm nén trong lòng cô.

Tử Dương nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lóe sáng,

"Em cho rằng cô ấy cần thiết phải biết sao?".

"Em thấy không cần."

"Vậy thì làm theo trực giác của em đi."

Tử Dương nói:

"Trực giác của phụ nữ thường khá là chuẩn".

"Anh cũng tán thành với suy nghĩ của em sao?"

"Anh chỉ muốn bù đắp lại lỗi lầm lần trước đây của mình, thuận tiện cứu vãn tình cảm anh em."

Anh cười nhạt nói phóng đại. Trần Mẫn Chi cầm chiếc điện thoại vẫn đang do dự, Tử Dương dứt khoát đề nghị:

"Nêu em sợ anh Hai la rầy, chi bằng đợi ca phẫu thuật kết thúc, nếu thấy anh ấy nổi cơn tam bành thì đừng "giương nòng súng" lên nữa".

"Vậy nếu lỡ như..."

"Vậy thi lúc đó em thông báo với Duẫn Nhi nhé."

Công ty quảng cáo gửi đến mấy bức ảnh quảng cáo trang sức mẫu, Duẫn Nhi vừa bước ra khỏi phòng ghi âm đã bị gọi sang xem.

Thật ra người xây dựng hình tượng cùng thợ chụp hình đều cực kỳ giỏi, hình cô vô cùng đẹp, ngay cả cô xem xong cũng sửng sốt.

Hóa ra mình xuất hiện dưới ống kính với một dáng vẻ hoàn toàn khác. Cuối cùng có người chọn ra một bức, đánh giá:

"Bức này có cảm xúc nhất".

Lời vừa thốt lên gần như đều đạt được sự tán đồng của mọi người.

Trong bức ảnh cô nằm trên chiếc giường trắng như tuyết, trên người mặc chiếc váy ống ôm ngực bằng tơ tằm đơn giản, trang phục mềm mại bó sát người toát lên thân hình duyên dáng quyến rũ.

Cô đeo chiếc vòng cổ cùng đôi hoa tai bằng đá quý xanh lục, phục sức trang nhã cùng với tấm lưng trắng muốt toát lên vẻ rạng rỡ không gì sánh bằng.

Còn cô, với đôi mắt bên nhắm bên mở, dáng vẻ nằm ngủ thoải mái, mái tóc dài đen dày xõa ra khắp giường đang đón lấy tia sáng ban mai mơ huyền, nửa gò má được phủ bởi lớp ánh sáng vàng kim nhạt.

Tựa như người đẹp vừa thức giấc với tư thái lười nhác chào đón buổi sớm mai.

Gương mặt cô mang một biểu cảm mơ hồ khó hiểu pha trộn với nét ngây thơ cùng sự gợi cảm.

Hai điểm khí chất và mỹ cảm này vốn dĩ không song song tồn tại ở phái nữ nhưng lại hòa hợp tuyệt vời trong biểu cảm của cô.

Phong cách gợi cảm khêu gợi này dường như lướt xuyên qua bức ảnh mỏng manh đó đón nhận lấy những trang sức sang trọng tinh tế, dễ dàng nhanh chóng thắp lên ngọn lửa ham muốn ở người bên cạnh.

Chính vào lúc mọi người lần lượt khen ngợi thưởng ngoạn, Duẫn Nhi nhớ ra rằng, thật ra trong cả chùm ảnh duy chỉ độc nhất một bức này vì lúc đó nhận lời để nghị của Cung Tuấn kể cả tư thế ngủ cùng biểu cảm của cô đều cần phải tìm cảm giác và góc độ chụp.

Cô nhớ lúc đó anh nói với cô:

"Chính là cảm giác mỗi sáng mới thức dậy".

Thật ra cô rất thắc mắc, dáng vẻ ngủ mơ màng liệu có mang lại hiệu quả tốt không?

Thế nhưng bây giờ đã chứng minh rằng hiệu quả tốt đến tột cùng.

Cô ngắm nhìn chăm chăm bức ảnh đó hồi lâu. Đây cũng là lần đầu tiên cô biết mình ngủ say tỉnh dậy lại có dáng vẻ như thế này.

Người ngoài đều khen ngợi cô phong cách, sắc thái biểu cảm đa dạng. Cô chỉ cười chẳng nói gì trong lòng chợt thức tỉnh, đó là cảm giác bị một vật gì đó đột ngột đập vào.

Dường như, Cung Tuấn còn hiểu rõ cô hơn cả chính cô nữa.

Sự nhận thức này đến đột ngột khiến tận đáy lòng cô không khỏi khẽ run rẩy.

Mãi đến khi chuông điện thoại reo lên, Duẫn Nhi mới miễn cưỡng thu dọn lại mớ cảm xúc, cái tên lóe sáng trên màn hình khiến cô do dự trong giây lát.

Cô bước đến chỗ yên tĩnh, trước mặt là bức tường thủy tinh ngăn cách quang cảnh ồn ào của đoàn xe như mắc cửi trong hoàng hôn dưới tòa nhà mười mấy tầng lầu. Cô nhận lấy điện thoại bình thản chào hỏi đối phương:

"Chào em, Mẫn Chi, có chuyện gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro