HNĐQ 12: Vẫn nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Duẫn Nhi... Duẫn Nhi...

Trưởng phòng Phạm nhiều lần đánh mắt ra hiệu, chỉ cần nhìn ánh mắt của Bạch công tử cũng đủ biết anh ta không hề thờ ơ trước Duẫn Nhi.

Cũng phải, Duẫn Nhi quả thật rất xinh đẹp, nhất là sau khi trang điểm kĩ lưỡng lại càng trở nên xinh đẹp hơn, chỉ có điều nếu lọt vào mắt xanh của Bạch công tử thật thì đây đúng là chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng.

Kể ra thì hoàn cảnh xuất thân của anh chàng họ Bạch này cũng chẳng hề bình thường, mặc dù nói là Hoa kiều tốt nghiệp đại học danh tiếng.

Hoa kiều thì nhiều, nhưng người vừa vào cục công an đã được phân ngay vào ngành điều tra kinh tế thì chẳng có mấy người, hơn nữa vừa vào đã được cất nhắc lên làm đội phó, đấy chẳng phải là nhờ có ông bố là cục phó cục công an sao.

Năm đó phó cục trưởng Bạch tiếp quản khu vực này, trưởng phòng Phạm cũng đến chúc mừng, có thể nói cũng có đôi chút giao tình, nhờ thế mà lần này trưởng phòng Phạm mới mời được họ, ông ta đâu dám lấy danh nghĩa là cơ quan để mời khách, chỉ dám coi như là mời trên danh nghĩa cá nhân thôi.

Thực ra chủ nhiệm Phạm cũng có chút dụng ý, để cho cháu gái mình đến đây thử vận may.

Ba người này đều là những thanh niên khôi ngô, xuất sắc, lại có xuất thân tốt, nếu có thể lọt vào một trong ba người cũng coi như là cái phúc cho cháu gái mình, đặc biệt là Bạch công tử.

Theo như ông ta được biết, hiện nay anh chàng này vẫn chưa có đối tượng và vẫn còn độc thân.

Nhưng nhìn ánh mắt của người ta, trưởng phòng Phạm biết ngay cái gã họ Bạch này đã để mắt đến Duẫn Nhi.

Vậy nên ông ta vội vàng giới thiệu. Ai dè Duẫn Nhi chẳng hiểu ăn nhầm cái gì mà cứ đứng trơ như phỗng, gọi đến mấy lần mà vẫn không thấy đáp lời, ông ta đành nháy mắt ra hiệu với cháu gái.

Tiểu Phạm hiểu ý liền đưa tay ra kéo tay cô: "Chị Lâm!"

Duẫn Nhi lúc này mới giật mình bừng tỉnh, chớp chớp mắt.

Trưởng phòng Phạm thở phào, cười giả lả: "Bạch thiếu gia, đây là Lâm Duẫn Nhi, nhân viên cơ quan chúng tôi. Duẫn Nhi, đây là Bạch thiếu gia!"

Ánh mắt của Kính Đình sâu thẳm, khó lường. Duẫn Nhi đang nghĩ mình nên cư xử ra sao với anh ta để cho tự nhiên nhất, nhưng cô chưa kịp nghĩ ra thì anh đã nhoẻn miệng cười, khẽ nói:

"Chú Phạm, cháu và Lâm tiểu thư học cùng đại học, trước đây có quen biết, hơn nữa quan hệ cũng khá thân, chỉ có điều không biết Lâm tiểu thư còn nhớ tôi không? Hay là đã quên tôi rồi?"

Duẫn Nhi ngẩng phắt đầu, bắt gặp ánh mắt đầy châm chọc của anh, có lẽ còn phảng phất cả chút căm hận.

Cô không khỏi rùng mình. Cô cố né tránh ánh mắt ấy, khẽ cúi đầu, cắn chặt môi không nói.

Trưởng phòng Phạm vội nói: "Đúng thế, đúng thế! Tôi quên mất là Duẫn Nhi cũng tốt nghiệp trường đại học A, đại học danh tiếng đấy, đây đúng là duyên phận, duyên phận!".

Mấy người nói dăm ba câu xã giao rồi đi thẳng lên tầng 3 là khu vực dành cho VIP của nhà hàng Cẩm Giang, khách tiếp đón ở đây đều là khách quý, vì vậy không gian nơi đây rất lịch sự và sạch sẽ, không ồn ào như các nhà hàng thông thường.

Lần đầu tiên bố mẹ Duẫn Nhi gặp gia đình Cung Tuấn cũng là ở đây.

Cô và Cung Tuấn cũng từng đến đây hai lần. Vì vậy giám đốc trực ban sau khi chào đón trưởng phòng Phạm và Kính Đình, nhìn thấy Duẫn Nhi âm thầm đi theo sau họ cũng có hơi ngạc nhiên.

Cung Tuấn và nhóm bạn của anh ta là khách VIP ở đây, đương nhiên giám đốc trực ban cũng biết mặt cô.

Mặc dù cô không hay đến đây với Cung Tuấn nhưng anh ta từ trước đến nay không tùy tiện dẫn con gái theo, chỉ có cô là ngoại lệ, vì vậy đã đủ chứng minh tất cả.

Hơn nữa giám đốc trực ban lại tận mắt nhìn thấy Cung Tuấn "hầu hạ" cô gái này, thêm nữa bố mẹ đôi bên đã gặp nhau rồi, có lẽ bàn bạc chuyện cưới xin.

Nhân viên còn âm thầm xì xào bàn tán, thật không ngờ cô gái chẳng mấy bắt mắt này lại cao tay đến thế, có thể "bắt trói" trái tim của chàng công tử đào hoa họ Cung kia.

Giờ đột nhiên cô xuất hiện trong vai trò người tiếp khách, họ cảm thấy có chút không quen, chỉ có điều kinh ngạc cũng chỉ là thoáng qua, nhìn thấy Duẫn Nhi là đủ biết, chắc chắn cô không có ý phô trương, vì vậy mới giả bộ không nhìn thấy.

Kính Đình gần như không thể kiềm chế mình chú ý đến cô.

Đã lâu như vậy rồi kể từ khi cô tuyệt tình với anh, vậy mà nhìn thấy cô, anh vẫn không thể nào quên.

Anh căm hận cái tội vô dụng của chính mình. Nhưng anh không thể kiểm soát được bản thân, cho dù bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh luôn ép bản thân không được nghĩ, không được hồi ức lại những thời khắc tươi đẹp nhất trong đời ấy, dốc hết sức lực vào việc học, học như điên, mặc cho bố mẹ nhiều lần hối thúc anh về nước, nhưng anh vẫn không học được cách lãng quên.

Nếu như không phải gặp Bách Nhiên, có lẽ cả đời này anh sẽ không quay trở về. Có thể anh sẽ ôm nỗi hận ấy cho đến khi chết ở nơi đất khách quê người, thế nhưng anh lại gặp Bách Nhiên.

Cho đến tận giờ anh vẫn còn nhớ như in cái cảnh tượng ở trước cổng kí túc xá của Duẫn Nhi buổi tối hôm ấy.

Cô nhón chân, đôi cánh tay thon dài choàng qua cổ Bách Nhiên, Bách Nhiên vòng tay ôm eo cô, hai người hôn nhau nồng nàn dưới ánh trăng.

Cũng chính nơi ấy, anh còn nhớ như in, chỉ mấy hôm trước thôi, nam nhân vật chính còn là mình, thế mà chỉ cách có mấy ngày, trời đất như đã xoay vần tất cả.

Cơn giận của Kính Đình lúc ấy như thế nào không cần nghĩ cũng biết. Cơn nóng giận ấy đã thiêu rụi toàn bộ lý trí, niềm kiêu hãnh thường ngày của anh.

Anh lao đến vung nắm đấm vào mặt kẻ đó. Còn Duẫn Nhi lại đứng chắn cho anh ta, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi Kính Đình, em thích người khác rồi, chúng ta chia tay thôi!"

Một người từ bé đến lớn luôn là người tài giỏi và kiêu hãnh như anh lần đầu tiên nếm mùi vị của sự thất bại, lĩnh hội được thế nào là nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

Anh thậm chí còn nhớ rõ, mình đã vội vàng chạy đến để báo cho cô một tin tốt lành, anh đã thi đỗ nghiên cứu sinh của khoa mình, hai người lại có cơ hội tiếp tục ở bên nhau.

Mặc dù đau khổ cũng sẽ dũng cảm đối mặt, tính cách này là niềm kiêu hãnh của anh.

Lúc ấy anh còn thầm nghĩ, nếu như Duẫn Nhi nhận sai, có lẽ anh sẽ tha thứ cho cô.

Nhưng cô lần này lại kiên quyết đến lạ thường, chẳng chút do dự cắt đứt quan hệ với anh, vô tình đến mức anh rất muốn bóp chết cô ngay lập tức.

Lúc ấy anh đã căm hận bản thân có mắt như mù, đem lòng yêu một đứa con gái như vậy.

Nhưng điều khiến cho anh cảm thấy bất lực nhất là, biết Duẫn Nhi mặc dù là kẻ dễ thay lòng đổi dạ, ăn ở hai lòng nhưng anh vẫn yêu cô. Yêu sâu sắc, yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Còn nhớ lúc yêu nhau, cô rất mê truyện của Trương Ái Linh, gần như tất cả những câu chuyện hay trong các cuốn sách của tác giả này đều được cô chép lại, coi như là báu vật.

Sau này anh chỉ nhớ có một câu: "Gặp em rồi tôi bỗng trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng tôi thích điều đó. Hơn nữa ở đó còn nở ra một bông hoa..."

Dường như đây chính là câu văn được viết cho anh.

Anh gặp lai Bách Nhiên trong cuộc họp mặt lưu học sinh ở nước ngoài.

Kính Đình vốn không thích tham gia những hoạt động kiểu này, nhưng lần ấy anh bị lôi đi, rồi tình cờ gặp Bách Nhiên.

Tỉnh Bách Nhiên, kẻ đã hủy hoại tất cả mọi thứ của anh đang ung dung đứng trước mặt anh, bình thản nói: "Chào Kính Đình, lâu lắm không gặp!"

Lúc ấy anh đến ngay cả những phép tắc lịch sự thông thường cũng không thể làm được, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương: "Sao mày lại ở đây?"

Hồi lâu sau, Bách Nhiên mới bình thản đáp: "Tôi học ở đây bốn năm rồi, vài hôm nữa sẽ về nước!"

Câu nói này chẳng khác nào sấm nổ bên tai anh. Anh ta đến đây bốn năm rồi, như vậy có nghĩa mình vừa đi du học, anh ta cũng đi luôn. Vậy chuyện của anh ta và Duẫn Nhi thì sao?

Anh còn nhớ lúc ấy mình đã kéo Bách Nhiên lại, lên tiếng hỏi một cách khó khăn.

Bách Nhiên nhìn anh cười: "Bạch Kính Đình, có nhiều lúc, cho dù có chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thực!"

Chỉ một câu nói ấy cũng đủ khiến cho anh quyết định về nước. Anh vẫn ôm hi vọng trong lòng, về tìm kiếm đáp án của bốn năm trước.

Bởi vì visa có vấn đề nên bị kéo dài mất hai tháng. Sau khi về, bố anh vì bị bệnh tim nên phải nhập viện, hơn nữa công việc của bản thân cũng cần phải xử lý gấp.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, anh mới phát hiện mình không tìm thấy Duẫn Nhi. Căn nhà cũ cô ở đã bị di dời từ lâu, địa chỉ mới của cô anh lại không biết.

Bốn năm mà dường như cách nhau cả thế giới. Anh vốn định nếu qua đợt bận rộn này mà vẫn không tìm được Duẫn Nhi thì sẽ đi tìm những người bạn học của cô, dò hỏi tin tức về cô. Nhưng nào ngờ hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Sự sững sờ trong khoảnh khắc của cô không thoát khỏi ánh mắt của anh.

Cô không hề tỏ ra vô tình như cô đã thể hiện, ít nhất Kính Đình cũng biết rõ, cô vẫn còn nhớ đến anh, nhớ đến đoạn hồi ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời của hai người.

Sự sững sờ trong khoảnh khắc của cô khiến cho con tim vốn đã chết bốn năm nay của anh lại đập trở lại.

Mặc dù quay về tìm đáp án, nhưng để có thể không oán không hận vẫn là điều rất khó khăn. Vì vậy, làm khó cô là chuyện mà Kính Đình không thể kiềm chế được.

- Lâm tiểu thư, lâu lắm không gặp cô, nào, tôi mời cô một ly! Tôi còn nhớ là tửu lượng của cô rất tốt mà!

Tay Duẫn Nhi siết chặt đôi đũa bằng ngà voi, cơ thể cứng đờ, hoang mang nhìn bàn tay đang giơ lên của anh.

Hồi lâu sau, cô mới chậm rãi nâng cốc, chạm cốc với anh và một hơi uống cạn.

Kính Đình lại rót đầy, cô lại uống cạn, rồi lại rót, những người ngồi quanh bàn ai nấy đều sững sờ.

Lúc Kính Đình rót đến cốc thứ mười, anh chàng họ Trương ngồi bên cạnh liền giữ tay anh lại:

- Bạch thiếu gia, người ta là con gái, anh chuốc rượu như thế này mà không thấy thương hoa tiếc ngọc sao?

Kính Đình nhướng mày: "Anh không biết đấy thôi, cô em khóa dưới này của tôi hồi đó uống cả chai Nhị Oa Đầu mà mặt còn không đỏ chút nào đấy!".

Anh chàng họ Trương kia thấy thế liền thốt lên kinh ngạc: "Thế sao, thế thì tôi cũng phải mời người đẹp một cốc!"

Nếu như đã mở màn rồi thì sau đó làm sao mà "phanh" lại được.

Chẳng bao lâu sau, ba chai Mao Đài đã cạn, Duẫn Nhi cảm thấy mặt mình như đang nóng bừng, dạ dày như cuộn lên, vội vàng nói một tiếng xin lỗi rồi mở cửa đi ra ngoài.

Kính Đình liền đứng lên, đi theo sau. Những người trong phòng ai nấy nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ra một chút gì đó: hai người này chắc chắn có mối quan hệ không mấy bình thường.

Thực ra Duẫn Nhi hôm nay uống cũng không nhiều, nhưng bởi vì buổi trưa không ăn gì, tối cũng chưa kịp ăn đã bị anh chuốc hết cốc này đến cốc khác, bụng rỗng mà uống rượu, đương nhiên dạ dày càng khó chịu rồi.

Cô quỳ bên bồn vệ sinh, tự móc họng mình để nôn ra mới thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút.

Cô vốc nước lên rửa mặt. Lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy bộ dạng tức tưởi của mình, chợt cười như mếu.

Kính Đình làm khó mình trước mặt mọi người sao lại khiến mình cảm thấy ấm ức thế này?

Cô ôm mặt, trong lòng bỗng xuất hiện ý nghĩ: "Chẳng lẽ mày còn hi vọng anh ấy sẽ coi mày như báu vật giống như bốn năm về trước? Lâm Duẫn Nhi, mày đừng mơ, đừng mơ! Mày quên rằng chính tay mày đã kết thúc tất cả rồi hay sao? Còn ấm ức cái quái gì nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro