Tái Sinh 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay là một đêm cực kỳ khác thường...

Baek Do Yi ngủ không yên, cảnh tượng kiếp trước cứ hiện về trong mộng, cảnh cuối cùng là khuôn mặt của Jang Se Mi, nước mắt long lanh, ánh nhìn trìu mến và bướng bỉnh đánh vào tâm trí bà tất cả cùng một lúc.

Jang Se Mi bị tiếng động xung quanh đánh thức, cô nhanh chóng bật đèn bàn lên kiểm tra thì thấy Baek Do Yi đổ mồ hôi đầm đìa, cau mày lẩm bẩm, Jang Se Mi ghé sát môi bà nghe, chỉ mơ hồ nghe thấy: "Nóng."

Baek Do Yi toàn thân đổ mồ hôi, cho nên cô mới bất an đưa tay cởi dây buộc váy ngủ của bà để tản nhiệt.

Trong giấc ngủ, Baek Do Yi mơ hồ nhận thấy có một đôi tay đi vòng quanh eo và bụng mình, mềm mại và mạnh mẽ như một con rắn nước quấn quanh người, Baek Do Yi không những không cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy rất thoải mái như rơi vào mây, bồng bềnh.

'Rắn nước' lại bơi tới trước ngực, lạnh lẽo tản đi nhiệt độ trong cơ thể, Baek Do Yi không khỏi khịt mũi, Jang Se Mi nghe thấy âm thanh biết rằng cô làm vậy đã giảm bớt sự khó chịu gây ra do trời nóng nên cô thu hết can đảm, mở áo ra thêm.

Tuy hơi nóng đã tản đi nhiều nhưng cảm giác trống rỗng ập vào người khiến Baek Do Yi vô cùng khó chịu, cơ thể cuộn tròn thành quả bóng.

Có lạnh nữa không?

Jang Se Mi nghĩ thầm rồi thu lại chiếc váy ngủ dài đến tay.

Baek Do Yi cau mày, hơi thở dần dần nặng nề hơn, khuôn mặt trong lúc ngủ càng ngày càng mê người xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng tràn ngập hương thơm.

"Ồ~Mo~ni~"

Âm thanh trong giấc mơ dần dần khuếch đại, tràn ngập toàn thân Baek Do Yi.

"Se Mi... Se..."

Baek Do Yi đau đớn mở miệng, giống như một con mèo không có thức ăn, cầu xin chủ nhân từ thiện.

Jang Se Mi nghe thấy Baek Do Yi gọi mình rất rõ ràng, cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán bà, đẩy phần tóc dính trên đó ra, thấp giọng lo lắng: "Omoni..."

Giọng nói bên ngoài xuyên qua giọng nói trong giấc mơ, Baek Do Yi tìm được lối ra, bà cố gắng vươn tay ra ôm lấy giọng nói đã cứu mình khỏi vực thẳm trống rỗng.

Baek Do Yi vươn tay ôm cô, hành vi này khiến Jang Se Mi bất ngờ, cô không từ chối mà để Baek Do Yi ôm mình, hai người cùng nhau nằm xuống giường.

"Se...Mi..."

Baek Do Yi lại hét lên, bà ôm eo Jang Se Mi và leo lên người cô trong khi lau mặt vào làn da lộ ra của Jang Se Mi.

Jang Se Mi nín thở, không dám thở ra, trợn mắt nhìn hành vi bất thường của Baek Do Yi.

Đầu cử động, tay Baek Do Yi cũng mò mẫm hướng lên trên, cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến cho Jang Se Mi nghẹt thở, hạt giống tình yêu chôn giấu trong lòng nhanh chóng bén rễ, nảy mầm, lan tràn đến tứ chi.

Môi Baek Do Yi áp lên làn da của Jang Se Mi, hơi thở nóng hổi phả ra mềm mại ngọt ngào, giây tiếp theo, đôi môi đỏ mọng hé mở, trực tiếp ngậm lấy quả anh đào đỏ mọng nhô ra trên ngực, đầu lưỡi mềm mại kích thích, Jang Se Mi không nhịn được rên rỉ.

Trong mơ, Baek Do Yi đang khát nước cuối cùng cũng tìm được nguồn nước, bà vui mừng khôn xiết cởi quần áo nhanh chóng nhảy xuống nước.

Jang Se Mi nhìn Baek Do Yi túm lấy váy ngủ của bản thân và cởi nó ra, sau đó dang một chân ra kẹp cô lại. Baek Do Yi nép vào ngực Jang Se Mi và hôn cô, đôi môi đỏ mọng di chuyển từ ngực đến cổ.

Vị ngọt của nước khiến Baek Do Yi  nghiện, nó không chỉ làm dịu cơn khát, cơn sốt mà còn làm dịu đi lòng tham.

Jang Se Mi bị Baek Do Yi hôn đến nỗi cô không thể tìm ra bất cứ điều gì liên quan đến đông, tây, nam hay bắc, cô một tay ôm eo Baek Do Yi, tay kia ấn vào sau đầu Baek Do Yi, đôi môi của họ quấn quýt lấy nhau.

So với kỹ năng hôn của Jang Se Mi, Baek Do Yi có vẻ vụng về nhưng Jang Se Mi rất kiên nhẫn hướng dẫn bà từ từ. Baek Do Yi rơi vào vùng đất hiền hòa không thể tự thoát ra được.

Hơi thở trong chăn đầy hơi ẩm, hai cơ thể quấn vào nhau cũng ướt đẫm mồ hôi, không biết qua bao lâu, hai người đang hôn nhau không rời, cuối cùng cũng vì kiệt sức mà buông ra.

Lượng oxy loãng trong lồng ngực khiến Baek Do Yi phải thở hổn hển, vì kiệt sức nên bà ôm lấy cổ Jang Se Mi  mà ngủ trên vai cô.

Người hưng phấn đến mức không nhịn được khống chế ham muốn dâng cao của mình, cuối cùng không đành lòng đánh thức người thương, cô ôm chặt bà vào lòng, thân mật chìm vào giấc ngủ.

Baek Do Yi lần này ngủ rất ngon, bà dậy sớm vì cơ thể có đồng hồ sinh học, lúc đó bầu trời vẫn còn xám xịt, chưa sáng hẳn.

Khi mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt của Jang Se Mi ở khoảng cách gần, cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu, sau đó bà nhớ lại lý do tại sao Jang Se Mi lại xuất hiện trên giường.

Nhưng khi Baek Do Yi đưa mắt nhìn xuống dưới, thấy vết đỏ trên cổ Jang Se Mi thì lập tức sợ hãi hét lên, nhận ra không thể đánh thức cô dậy được, Baek Do Yi lập tức che miệng lại, trừng lớn nhìn chằm chằm vào vết chói mắt đó.

Không chỉ cổ, mà cả phần ngực cũng bị bao phủ bởi màu đỏ, có chút màu sắc chuyển sang màu lục lam, dày đặc đến đáng sợ.

Chuyện gì đã xảy ra?

Jang Se Mi có bị đánh không?

Baek Do Yi nhanh chóng nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, ngoại trừ cái tát vào mông , Jang Se Mi không hề bị hành hạ gì cả!

Baek Do Yi mở to mắt ra một chút, nhìn kỹ hơn, người già bảy mươi tuổi từng chứng kiến ​​đủ loại cảnh tượng lập tức phản ứng lại!

Đây hoàn toàn không phải là bị đánh, đây là một dấu hôn!

Trong lòng Baek Do Yi như bị ném vào máy xay, vừa bàng hoàng, xấu hổ vừa khó chịu không thể giải thích được.

Có phải Chi Gang đã làm điều đó?

Ý nghĩ ​​này nhanh chóng bị bác bỏ, bởi vì từ lúc Jang Se Mi say rượu đến giờ phút này, đều là Baek Do Yi ở cùng với cô.

Ý nghĩ xấu này khiến Baek Do Yi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bà bị bao trùm bởi cảm giác sợ hãi.

Những dấu hôn trên người Jang Se Mi là do bà tạo ra!

Không thể nào! Hoàn toàn không thể!

Bà, Baek Do Yi, một người mẹ chồng tốt không có tật xấu, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy với con dâu lớn của mình!

Nhưng nếu không phải Baek Do Yi thì ai đã làm việc đó? Không thể nào là do Jang Se Mi tự làm rồi cố tình đổ lỗi cho bà chứ?

Phải! Chắc chắn là vậy! Jang Se Mi đã thèm muốn cơ thể của bà từ lâu, cô chắc chắn đã làm điều đó vào lúc nửa đêm khi bà đang ngủ!

Nghĩ đến đây, Baek Do Yi lập tức đi kiểm tra thân thể mình, hừ, Jang Se Mi tốt thật, dám cởi váy ngủ của bà ra.

Baek Do Yi tức giận, vội vàng kiểm tra những nơi khác, không có dấu hiệu khả nghi nào, ngoại trừ môi có chút đau nhức.

Môi?

Baek Do Yi che miệng liếc nhìn Jang Se Mi, môi hai người đều đỏ bừng, sưng tấy. Cho dù Baek Do Yi có cố gắng tìm lý do cho mình thì sự thật cũng đã bày ra trước mắt, không muốn cũng phải thừa nhận.

Bà, Baek Do Yi, đã ngủ với Jang Se Mi!

Nhận ra điều này khiến Baek Do Yi sợ chết khiếp, sau khi bình tĩnh lại, bà nhanh chóng mặc váy ngủ, tìm một số bộ quần áo trong tủ mặc vào rồi nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường gây án.

Tài xế đang đợi bên ngoài đúng giờ, thấy muộn hơn thường lệ năm phút, nhấc điện thoại di động lên, đang định gọi điện thì cửa xe rầm một tiếng mở ra, đóng sầm lại.

"Chủ tịch, buổi sáng..."

Tài xế còn chưa kịp chào hỏi đã bị giọng nói lo lắng của Baek Do Yi cắt ngang.

"Lái xe ra khỏi đây nhanh!"

Theo lịch trình, tài xế lái xe tới bể bơi. Baek Do Yi mặc đồ bơi vào, lập tức nhảy xuống nước bơi như quỷ, như thể làm như vậy sẽ quên hết mọi chuyện.

Quên Jang Se Mi, quên ngày hôm qua, quên tất cả những điều nực cười đáng lẽ không nên xảy ra!

Đứng trên bờ, tài xế Kim sửng sốt, tốc độ và năng lượng này có phải là năng lượng mà một bà già bảy mươi tuổi nên có không? Thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả một chàng trai trẻ như anh.

Trong lúc tài xế Kim mải suy nghĩ, đột nhiên một âm thanh đau đớn từ dưới nước truyền đến.
_______

Vì uống rượu, Jang Se Mi ngủ rất sâu, cô không thức dậy cho đến tận trưa. Nghĩ đến chuyện tối qua, cô cảm thấy vui vẻ, nằm trên giường một lúc lâu, sờ sờ môi mới đứng dậy.

Khi cô đang tắm rửa và nhìn vào gương, Jang Se Mi đã rất hạnh phúc vì những dấu hôn phức tạp đó là biểu tượng cho tình yêu của Baek Do Yi dành cho cô.

Nhưng vui mừng qua đi, Jang Se Mi lại bối rối, tiếp theo phải đối mặt với Baek Do Yi như thế nào? Cô nên chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình hay giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

Với tâm lý bất an, Jang Se Mi đến công ty, hôm nay cô đặc biệt quàng một chiếc khăn lụa.

Đứng trước văn phòng, Jang Se Mi loay hoay hồi lâu mới giơ tay gõ cửa, gõ mấy lần cũng không có người trả lời, trong lòng thở dài, xem ra lần này Baek Do Yi tức giận vô cùng. Vừa định đẩy cửa bước vào, Thư ký Ha từ phía đối diện đi tới với văn kiện trên tay.

"Thư ký Jang? Tại sao cô không đi đến bệnh viện cùng chủ tịch?"

"Bệnh viện?" Jang Se Mi sửng sốt một lúc, sau đó vẻ mặt cô lập tức trở nên lo lắng khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, "Omoni bị sao vậy? "

"Cô không biết sao? Chủ tịch sáng nay  bị bong gân eo khi đi bơi, đang nằm viện. Tôi đang định gửi một số văn kiện qua để chủ tịch ký."

Với tư cách là đối tác, khi biết được Baek Do Yi bị bong gân phải nhập viện, Min Hee Kyung liền mang quà đến thăm. Hai người trò chuyện một lúc, Min Hee Kyung rời đi vì cô còn có việc khác phải giải quyết ở công ty.

Khách vừa rời đi, Eun Sung, người đang chăm sóc Baek Do Yi, cho bà xem điện thoại di động của cô, nói: "Omoni, chị dâu đã biết việc mẹ nhập viện và đang lái xe tới."

Nghe 3 từ 'Jang Se Mi'. Baek Do Yi phấn khích đến mức gần như nhảy ra khỏi giường bệnh, điều này lại ảnh hưởng đến thắt lưng của bà, Baek Do Yi ôm vùng bị thương kêu: "Ôi, ôi".

"Omoni, sao mẹ lại kích động thế?" Eun Xing đứng dậy đỡ bà, ngơ ngác hỏi.

Nghĩ đến việc đã ngủ cùng Jang Se Mi, lát nữa phải gặp lại cô, Baek Do Yi  xấu hổ đến mức muốn đào lấy hố tự chôn mình.

Baek Do Yi cố gắng nghĩ đến cảnh tượng kiếp trước, cảnh tượng Jang Se Mi đến bệnh viện tức giận đuổi Eun Sung đi...

Không! Đừng bao giờ ở một mình với Jang Se Mi!

Baek Do Yi nuốt nước miếng kinh hãi, hưng phấn nắm lấy cánh tay Eun Sung, "Tý nữa.... Jang Se Mi ở đây. Dù cô ấy có nói gì thì con cũng không thể đồng ý..."

Eun Sung ngạc nhiên trước thái độ của Baek Do Yi đối với Jang Se Mi. Cô ấy tỏ vẻ hiểu biết hỏi: "Omoni, mẹ và chị dâu vẫn chưa hòa giải sao? Hôm qua mẹ còn khoa trương rằng chị dâu có khả năng..."

Có... khả năng...

Baek Do Yi nghe được hai chữ này, trong đầu hiện lên một cảnh tượng kỳ lạ, tại sao ngày hôm qua bà lại ngủ với Jang Se Mi mặc dù không hề có ký ức gì về việc ngủ với Jang Se Mi?

Baek Do Yi cắn ngón tay, ngơ ngác, khi cửa đột nhiên mở ra, bà giống như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, lập tức phản ứng theo trí tưởng tượng của mình.

Jang Se Mi vội vàng chạy tới, thậm chí còn không kịp thở, nhanh chóng hỏi thăm vết thương của Baek Do Yi.

"Chị dâu đừng lo lắng, omoni chỉ trẹo eo, không làm tổn thương xương cốt, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được."

Nghe được lời của Eun Sung, Jang Se Mi mới thở phào nhẹ nhõm nhìn Baek Do Yi, chỉ thấy bà cúi xuống. Cô gật đầu, tự hỏi người ấy đang nghĩ gì.

Chắc là omoni đang vô cùng tức giận, không muốn gặp cô?

Jang Se Mi có chút buồn bã và bối rối, lúc này Eun Sung đi tới, chỉ vào cổ cô hỏi: "Chị dâu, cổ chị bị sao vậy? Sao lại có nhiều vết đỏ thế?"

Cả hai cùng giật mình, Baek Do Yi vô cùng lo lắng, ngay lập tức rơi vào một hầm băng, cảm giác tự trách và xấu hổ dồn ép khiến bà cảm giác như bị nướng trong lửa đỏ từ đầu tới chân.

Bởi vì khi đến quá vội vàng, chiếc khăn lụa quấn quanh cổ bị xáo trộn bởi sự chạy thục mạng của Jang Se Mi, để lộ một mảng da nhỏ nên Eun Sung mới hỏi câu hỏi này.

Jang Se Mi lúng túng chạm vào cổ cô, chỉnh lại chiếc khăn và nhanh chóng đáp lại lời của Eun Sung.

"Ồ... có lẽ tối qua chị uống nhiều quá nên bị nổi mẩn đỏ do dị ứng rượu. Sáng nay dậy chị rất sốc nhưng đừng lo, chị đã xin bác sĩ lấy thuốc rồi, trong vài ngày nữa nó sẽ biến mất."

Nghe câu trả lời của Jang Se Mi, Eun Sung không hề nghi ngờ và yêu cầu cô  chăm sóc cơ thể của mình một cách cẩn thận.

Lời nói của Jang Se Mi giống như chìa khóa để dập tắt sự xấu hổ, Baek Do Yi  vừa ngạc nhiên vừa may mắn, cho nên Jang Se Mi không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua?

Nghĩ mà xem, làm sao một người say có thể nhớ mọi thứ một cách hoàn hảo? Trong lòng Jang Se Mi, Baek Do Yi là một người mẹ chồng vô cùng căm ghét cô, sao có thể làm chuyện không đúng mực với cô được? Cho dù cô có nghi ngờ thì sự thật nào mà một người tỉnh táo như bà lại không vạch trần?

Nghĩ đến đây, Baek Do Yi cảm thấy có chút áy náy đối với Jang Se Mi, nhưng tất cả sự tự trách cùng xấu hổ ban đầu đều biến mất.

Baek Do Yi thu hồi tâm tư, lại ngẩng đầu lên, bộ dáng như một bà mẹ chồng yêu thương, mỉm cười với Jang Se Mi: "Mẹ Deung Myung tới rồi."

Thấy Baek Do Yi mỉm cười với
mình, Jang Se Mi sửng sốt, không tức giận? Baek Do Yi không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua à?

Nhận thức này khiến Jang Se Mi có chút thất vọng nhưng cũng vui mừng. Không nhớ cũng không sao, nếu nhớ thì hai người không thể hòa hợp được, vậy chúng ta hãy cứ tiếp tục làm mẹ chồng con dâu đi.

Jang Se Mi đè nén tâm trạng chán nản, lại nở nụ cười, quan tâm hỏi: "Omoni, người không sao chứ?"

Baek Do Yi gật đầu, "Mẹ Deung Myung, con không cần phải lo lắng nhiều như vậy, ta không sao cả."

Jang Se Mi thở phào nhẹ nhõm nói với Eun Sung: "Em đã chăm sóc omoni cả buổi sáng rồi, bây giờ cũng đã đến
giờ Dưa Chuột Muối ăn trưa. Em về đi ở đây chị lo cho"

Nghe Jang Se Mi nói muốn chăm sóc mình, Baek Do Yi nghĩ đó sẽ là lúc hai người ở riêng với nhau nên vô cùng háo hức và mong chờ.

Không ngờ, Eun Sung đã dập tắt sự mong đợi của bà bằng một câu nói: "Chị dâu, đừng lo lắng cho Dưa Chuột Muối. Nó được bảo mẫu chăm sóc tốt lắm. Còn chị dâu, tối qua chị uống quá nhiều rượu nên trở về nghỉ ngơi sớm đi."

Jang Se Mi không ép nữa, cô nhìn  người trên giường bệnh bằng ánh mắt đờ đẫn, nghĩ tới chuyện hai người đã làm tối qua. Tuy rằng Baek Do Yi  không nhớ ra, nhưng... trong lòng cô luôn cảm thấy áy náy muốn bà nhớ lại bởi bà cũng có đầu óc rất tốt.

Sau khi gửi lại thông tin mà Thư kí Ha đưa cho Baek Do Yi xong, Jang Se Mi rời đi.

Nhìn bóng người biến mất sau cánh cửa, Baek Do Yi mở miệng nhưng không có lời nào phát ra.

Tại sao lại khác với đời trước? Jang Se Mi nên ở lại chăm sóc bà chứ ... Baek Do Yi lại bối rối.

Jang Se Mi vừa đi, Eun Sung liền hào hứng đến chỗ Baek Do Yi đòi khen ngợi: "Omoni, con có giỏi không?"

"Cái gì cơ?" Baek Do Yi không có hứng thú.

"Không phải mẹ nói 'Chị dâu sắp đến, dù chị ấy có nói gì thì con cũng không được đồng ý.' Con đã làm theo yêu cầu của mẹ."

Baek Do Yi không nói nên lời, ép sát về phía sau và nở với Eun Sung một nụ cười tượng trưng.

Buổi tối, Baek Do Yi nằm trên giường bệnh không ngủ được nên ngơ ngác nhìn trần nhà phía trên.

Chán quá, cô đơn quá, nhớ Jang Se Mi quá...

Baek Do Yi quay người nhìn Eun Sung  vốn đã ngủ say trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, trong lòng thở dài một hơi.

Đêm im lặng dài như vậy...

Sáng sớm hôm sau, Jang Se Mi bưng hộp cơm tới, đôi mắt mệt mỏi của Baek Do Yi sáng lên, thế giới trở nên trong trẻo.

Để không bị làm phiền bởi người thứ ba, Baek Do Yi nói trước: "Eun Sung, con đã vất vả chăm sóc ta cả đêm rồi. Về nhà ngủ bù đi."

Eun Sung liếm môi, bất đắc dĩ buông  hộp cơm trưa trong tay Jang Se Mi ra.
Jang Se Mi thấy ý định của Baek Do Yi rõ ràng là muốn đẩy Eun Sung đi. Tại sao Baek Do Yi lại làm điều này? Người đang có kế hoạch gì nữa? Sẽ huy động đội quân để điều tra à?

Sau khi phản ứng lại, Jang Se Mi lập tức thuyết phục cô ở lại: "Eun Sung, chúng ta hãy ngồi xuống và dùng bữa cùng nhau nhé."

Bây giờ Eun Sung rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô có nên ở lại hay không?

Cuối cùng, cô tàn nhẫn bỏ rơi đồ ăn, lấy Dưa Chuột Muối làm lá chắn: "Không được, chị dâu, Dưa Chuột Muối nhất định nhớ em lắm, em về nhà trước. A, giao omoni cho chị đó."

Eun Sung vừa rời đi, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ, ánh mắt họ gặp nhau trên không rồi nhanh chóng tách ra, đầu nghiêng về vị trí đối diện.

Baek Do Yi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cắn ngón tay: Đêm đó Jang Se Mi say rượu, chắc chắn không biết chuyện gì đã xảy ra, Baek Do Yi, hãy thể hiện thái độ của một người mẹ chồng đi.

Jang Se Mi cũng xấu hổ không kém, tẩy não hết lần này đến lần khác: Baek Do Yi có lẽ không biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó, nếu người ấy biết, dựa trên tính cách của người, chắc chắn sẽ không thể không tức giận. Jang Se Mi, hãy là một con dâu hiếu thảo.

Suy nghĩ xong, hai người đồng thời quay mặt lại, thể hiện cảnh mẹ hiền con hiếu.

"Mẹ Deung Myung, con nấu món gì ngon thế?"

"Omoni, là canh mực mà người thích nhất."

Jang Se Mi mở hộp thức ăn ra, đồ ăn thơm phức khiến Baek Do Yi chảy nước miếng, nhưng bà phải giữ hình tượng. Nhận lấy chiếc đũa Jang Se Mi đưa tới, Baek Do Yi bắt đầu gắp rau, nhưng lúc thắt lưng hạ xuống, động vào chỗ bị thương khiến Baek Do Yi đau đến nghiến răng nghiến lợi.

"Omoni, sao vậy?" Jang Se Mi lo lắng đi đến kiểm tra.

Baek Do Yi chỉ vào eo, nhìn đồ ăn trên bàn, bĩu môi buồn bã, "Lưng ta đau quá..."

Jang Se Mi đi theo vị trí Baek Do Yi chỉ, ấn xuống rồi hỏi: "Có phải ở đây không?"

" Ừ...." Baek Do Yi buồn bã.

"Sau bữa tối con sẽ giúp người."

Baek Do Yi buồn bã tiếp tục, "Ta không cử động được eo, không thể dùng đũa gắp rau..."

Jang Se Mi hỏi, "Vậy con đút cho người ăn nhé ?"

Baek Do Yi vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn giả vờ dè dặt, "Vậy ta đành phải làm phiền mẹ Deung Myung."

Jang Se Mi đỡ Baek Do Yi dậy, cầm đũa gắp đồ ăn rồi đưa lên miệng bà. Baek Do Yi hé đôi môi mỏng, dùng răng cắn đũa, đưa món ăn vào miệng.

Jang Se Mi nhìn cử động của Baek Do Yi, trí óc lại nghĩ về đêm đó, đôi môi của Baek Do Yi thật mềm mại và ngọt ngào ...

Baek Do Yi đang ăn rau, từ khóe mắt bà nhìn thấy Jang Se Mi ngây người nhìn mình bất động, đó là điều khiến Baek Do Yi sửng sốt, chẳng lẽ Jang Se Mi nhớ ra cái gì?

Nhận thức được điều này khiến hơi thở của Baek Do Yi trở nên nặng nề hơn, đồ ăn trong miệng mất đi vị ngon vốn có.

"Mẹ Deung Myung?" Baek Do Yi thăm dò gọi một tiếng, Jang Se Mi mới phục hồi tinh thần lại.

"Omoni, sao vậy?"

"Sao con nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy?"

"Con..." Jang Se Mi mở miệng, nhưng không biết trả lời thế nào.

"Con..." Jang Se Mi cố gắng nói lại, Baek Do Yi mím môi, mở to mắt nhìn cô, tim đập càng lúc càng nhanh.

"Con muốn biết tại sao omoni lại không gọi con là Jang Se Mi nữa, mà lại là mẹ Deung Myung."

Phù....!!

Baek Do Yi thở dài, hóa ra là hỏi điều này, làm bà sợ muốn chết...

"Bởi vì..." Baek Do Yi hít sâu một hơi, vừa định trả lời thì cửa mở ra, Dan Chi Jung đi tới.

"Oma, hôm nay mẹ thế nào?"

Lúc này, điện thoại di động của Jang Se Mi reo lên, cô đi ra ngoài nghe máy, Baek Do Yi nhìn theo đến khi bóng  lưng cô biến mất.

Dan Chi Jung nhìn thấy tất cả những hành động này liền nói đùa: "Oma càng ngày càng bị chị dâu thu hút."

Baek Do Yi liếc nhìn anh chàng đang thất vọng, cầm chiếc đũa trên bàn gắp rau lên nói. "Cô ấy là con dâu lớn của ta, ta có thể vô tâm với cô ấy được không?"

"Ồ, chị ấy thực sự là con dâu sao? Nếu không có quan hệ như vậy, mẹ có dỗ dành Jang Se Mi về nhà không?"

" Chậc!"

Baek Do Yi hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn con trai: "Chỉ có con nói nhiều thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro