Đoản 50: Vài chuyện của Thiết Tam Giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 八一七稻米节相关墙
Quốc gia: Trung Quốc

【 Mình edit mẩu chuyện nhỏ này nhân dịp sinh nhật một bạn Đạo Mễ có tên facebook là Hạnh Nguyên, tặng cho bồ một món quà nhỏ, chúc bồ sinh nhật vui vẻ, dấu răng của bồ đã lưu lại đây 🎂 】

01.

Ngô Tà chưa từng nhắc tới, vào đêm 17 tháng 8 năm 2015, ba người bọn họ đi dạo trong trấn Nhị Đạo Bạch Hà, buổi tối có hơi lạnh, Bàn Tử mang theo áo hoodie màu lam cho Muộn Du Bình mặc vào. Giữa đường đi Ngô Tà với Bàn Tử có vào toilet, sau khi ra ngoài vỗ vai tận bảy tám người cũng mặc áo hoodie màu lam, thế nhưng lần nào xoay người lại cũng là khuôn mặt xa lạ. Sau này khi đến núi Trường Bạch, hai người bọn họ không bao giờ để Muộn Du Bình mang theo chiếc áo đó nữa.

02.

Một chương trình phỏng vấn đường phố tình cờ bắt gặp Muộn Du Bình. Sau khi biết Muộn Du Bình là người Đông Bắc, người dẫn chương trình bèn hỏi: Cậu dọn đến phương Nam sống có khó thích nghi không? Gần đây có một so sánh rất phổ biến là gián phương Bắc rất nhỏ nhưng gián phương Nam rất lớn, còn biết bay, liệu có phải vì khí hậu Bắc Nam quá khác biệt không?

Ngô Tà ngắt lời: Gián biết bay đã là gì, ông từng gặp thi biệt bao giờ chưa?

03.

Bên phía cửa hàng liên danh [1] tặng Thiết Tam Giác hai mươi mấy cái áo thun thêu hình kỳ lân, Ngô Tà đem phân phát đủ một vòng nhưng vẫn còn dư lại hai cái, trong đầu hắn bất giác nhớ tới Lưu Tang, kẻ im hơi lặng tiếng từ lâu trong danh sách bạn bè.

Ngô Tà: Áo thun liên danh, cậu muốn thì tôi gửi.

Lưu Tang: Ồ

Ngô Tà thầm nghĩ sao một tên xăm luôn hình kỳ lân trên người lại có thể nhìn trúng cái áo thun thêu được, vì thế hắn định thoát khỏi khung chat. Nhưng chưa kịp thoát thì đã nhận được hai tin nhắn liên tiếp.

Lưu Tang: [Hình ảnh]

Lưu Tang: [Địa chỉ]

Ngô Tà click mở hình ảnh, trong ảnh là một tủ quần áo treo đầy áo thun thêu hình kỳ lân.

Lưu Tang: Trùng hợp còn thiếu hai cái.

Ngô Tà: ...

04.

Con trẻ nhà hàng xóm làm bài tập hè nhưng trong bài có câu "Đại tài tiểu dụng" [2] khiến nó không hiểu, vì thế nó đành chạy sang nhà bên cạnh tìm Ngô Tà giảng bài.

Ngô Tà chỉ về phía Muộn Du Bình, thấm thía nói với nó: Hắc Kim Cổ Đao trên tay anh ta chém sắt như chém bùn, có thể trừ yêu trảm ma, nhưng anh ta lại dùng để cạy hàu sống, chờ lát nữa còn đem đi băm tỏi, đây là "đại tài tiểu dụng".

05.

Cuối cùng trong thôn chỉ còn lại một gã thanh niên trẻ tuổi canh giữ hai nấm mộ không chịu chuyển đi. Tháng bảy tháng tám mưa tầm tã, lần nào hắn đi viếng mộ về cũng lấm lem bùn đất. Có người hỏi hắn vì sao không chịu chuyển đến thành phố sinh sống, cơ sở hạ tầng tốt hơn, điều kiện phát triển cũng tốt hơn. Hắn nhìn về phương xa lặng lẽ nói, nơi có bọn họ ở, dù lầy lội thì cũng là nhân gian.

[1] Liên danh: Hai hoặc nhiều đối tượng cùng hợp tác tạo ra sản phẩm
[2] Đại tài tiểu dụng: Thành ngữ Trung Quốc, có tài nhưng dùng vào việc nhỏ.

oOo

"Nơi có bọn họ ở, dù lầy lội thì cũng nhân gian."

Thật ra mình đã phân vân dùng từ "cũng" hay từ "vẫn". Raw là từ "cũng" (也) nhưng mình đọc thấy từ "vẫn" thuận miệng hơn. Mình đã phân vân rất lâu, thấy rất mệt do mình yêu cầu phải hoàn hảo nhất trong khả năng của mình, rất may cuối cùng mình đã suy nghĩ ra.

Nếu sử dụng từ "vẫn" thì khi đọc cả câu, mình sẽ nghĩ là "nhân gian" đã có sẵn, chính Ngô Tà và Bàn Tử cũng sống trên "nhân gian" này, tức là "nhân gian" trong câu với nhân gian thật sự chẳng khác biệt gì cả, từ đầu tới cuối chỉ là nhân gian theo chúng ta hiểu (nhân gian là nơi con người sinh sống).

Nhưng sử dụng từ "cũng", nghĩa của câu sẽ khác biệt hẳn, "nhân gian" sẽ khác biệt với nhân gian thật sự. "Nhân gian" ở đây là nhân gian của riêng ba người bọn họ, đây là nghĩa thứ nhất theo mình hiểu. Về nghĩa thứ hai, "nhân gian" này là chính Bàn Tử và Ngô Tà. Hai người bọn họ là "nhân gian" của riêng Tiểu Ca. Cho nên có bọn họ, dù có lầy lồi thì đó cũng là "nhân gian".

Thế đấy, cuối cùng mình đã chọn sử dụng từ "cũng" như raw. Thế mới thấy tiếng Việt thật sự rất giàu và đẹp ha bà con, chỉ đổi một từ nhưng nghĩa sẽ thay đổi hẳn, buộc mình phải suy nghĩ rất lâu, lần nào edit cái gì mình cũng gặp tình trạng thế này cả, thật sự thấy rất mệt chuyện phân vân chọn từ nào luôn, từ nào phù hợp nhất, hoàn hảo nhất. Mình cũng không biết mọi người có đọc hiểu được đoạn mình giải thích không nhưng mà mình cảm thấy thật nhẹ nhõm khi chọn được từ.

Facebook/wuxiedehua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro