Chương 221-224 Nụ hôn cấp bách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 221

Cảnh Hảo Hảo đứng ở bên người Lương Thần nghe câu như thế, soạt lập tức liền xoay đầu qua.

Lương Thần nói cái gì?

Phá hủy quán bar này suốt đêm......

Quán bar này là của bạn Phương Lộ, cô tới nơi này uống nhiều rượu mới gặp phải phiền toái, tuy rằng những người đó đáng giận, nhưng cô cũng không phải không có trách nhiệm.

Hiện tại làm liên lụy quán bar này hủy đi, cô phải giao phó với Phương Lộ như thế nào, Phương Lộ lại giao phó với bạn của cô ấy như thế nào!

Huống chi vừa rồi Lương Thần cũng đã đánh những người đó......

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, lập tức xoay người, nói với Lương Thần: "Anh không thể phá hủy quán bar này."

Lương Thần hoàn toàn giống như là không có nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục nói với trợ lý ở bên cạnh: "Thất thần làm gì, còn không nhanh đi làm!"

"Đã biết, Lương tổng, hiện tại tôi lập tức gọi điện thoại." Một người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen cung kính nói một câu, cầm di động bước đi đến một bên.

Những người khác đứng quy củ ở một bên, nhìn Cảnh Hảo Hảo, đánh giá cẩn thận một trận, sau đó nói với Lương Thần:"Dáng dấp bạn gái Lương tổng thật tốt."

Một người khác nói tiếp: "Lúc trước tôi từng gặp qua ở Lưu Kim Tuế Nguyệt một lần."
"Ha ha...... Đúng là chọc phiền toái cho tôi." Lương Thần cười tiếp một câu, miệng nói phiền toái, nhưng lại không có ý tứ ghét bỏ phiền toái.

"Lương tổng đây rõ ràng là che chở cho bạn gái của mình......" Có người khen tặng nói.

Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không có tâm tư nghe bọn họ tán gẫu, cô chỉ vươn tay, kéo kéo ống tay áo Lương Thần đang không nhìn chính mình, đợi cho Lương Thần quay đầu nhìn mình, liền lập tức mềm giọng nói:"Quán bar này là của bạn Phương Lộ, anh không thể hủy......"

Lương Thần bỏ qua tay nắm tay áo của Cảnh Hảo Hảo, hoàn toàn không để ý đến Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng lại thở phì phì nghĩ, không thể hủy? Vì sao không thể hủy?

Loại địa phương này, anh hiểu biết hơn cô, nếu trị an quán bar tốt, có thể nháo ra chuyện một đám đàn ông khi dễ một phụ nữ sao?

Rõ ràng là ông chủ quán bar này sợ gây rắc rối, mở một mắt nhắm một mắt.

Phụ nữ Lương Thần anh đến quán bar anh ta chơi, là cho anh ta mặt mũi...... Ha ha, hiện tại khen ngược, để cho phụ nữ của anh xảy ra chuyện ở trong này, nghĩ cứ như vậy liền thôi, không có cửa đâu!

Cảnh Hảo Hảo lại vươn tay một lần nữa, kéo quần áo Lương Thần, lúc này đây cô còn chưa mở miệng, Lương Thần liền xoay qua, hung hăng trừng mắt nhìn cô, giọng nói mang theo một chút cảnh cáo nói: "Em câm miệng cho tôi, tôi nói cho em biết, tính toán sổ sách quán bar này xong liền đến phiên em, hiện tại em có thời gian rỗi quản chuyện người khác, không bằng tự mình ngồi sô pha một bên suy nghĩ một chút thật tốt, lát nữa đến phiên tôi tính sổ em, em sẽ cầu tha thứ với tôi như thế nào!"

Cảnh Hảo Hảo nghe được lời này của Lương Thần, hốc mắt lập tức liền đỏ lên.

Lương Thần vừa thấy cô muốn khóc, đáy lòng mạc danh kỳ diệu có chút muốn mềm đi, nhưng nghĩ đến, chưa nói đến chuyện trên mặt cô bị trúng một cái tát, nếu chính mình đến chậm một bước, cô liền thật sự bị người mang đi, mà bảo an đứng ở cửa cũng không lên tiếng, Lương Thần nhất thời liền lòng dạ cứng rắn, xoay đầu, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, nói thẳng: "Hảo Hảo, em còn ở đây lằng nhằng nữa, tôi sẽ thật sự nóng nảy, tôi bảo em ngồi một bên chờ, em liền ngồi cho tôi, chuyện này để tôi quyết định!"

Người bên cạnh nghe được Lương Thần dạy dỗ Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được cười nói: "Lương tổng, đối đãi với bạn gái như hoa như ngọc vậy, nói chuyện nên ôn nhu một chút."

Chương 222

"Khỏi nói ra, thật sự là không biết lúc ấy đầu óc co rút như thế nào, liền mang trở về một cô nhóc như vậy, mỗi ngày cung ứng cô như là tổ tông, cũng chưa từng để cho tôi thuận khí qua, sắp bị cô phiền chết rồi." Lúc Lương Thần nói lời này, chính mình cũng chưa nhận thấy được đáy mắt mình chẳng những không có phiền chán, ngược lại còn mang theo một loại thích thú sáng rọi.

Mọi người tựa hồ cảm giác được tâm tình Lương Thần tốt, cũng nở nụ cười theo.

"Lương tổng chính là mạnh miệng, trong lòng không biết cao hứng bao nhiêu đi."

"Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không nghĩ tới có một ngày Lương tổng cũng sẽ vì một phụ nữ thần hồn điên đảo......"

Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không nghe được bọn họ tán gẫu cái gì, chỉ bỉu môi đứng ở một bên, gắt gao nhìn chằm chằm Lương Thần, trong đầu nghĩ làm thế nào để cho anh huỷ bỏ quyết định vừa rồi của mình.

Cô và Lương Thần cùng một chỗ lâu như vậy, biết một khi chuyện mà Lương Thần đã quyết định, sẽ tuyệt đối không vì bất luận kẻ nào mà thay đổi.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo lo lắng như lửa đốt, tròng mắt vòng vo hơn nửa ngày, sau đó đột nhiên nghĩ đến thím Lâm từng nói với mình, Lương Thần ăn mềm không ăn cứng, cô làm nũng, Lương Thần khẳng định ngoan ngoãn phục tùng cô......

Lúc ấy cô nghe câu như thế, đáy lòng không cho là đúng, cô cũng chưa từng trông cậy vào Lương Thần sẽ ngoan ngoãn phục tùng mình, mình với anh mà nói, nhiều nhất chỉ là một món đồ chơi tâm huyết dâng trào nên cường ngạnh cướp đoạt lấy mà thôi.

Chỉ là, thím Lâm nhận thức Lương Thần lâu như vậy...... Bà có thể nói như vậy, có lẽ là có đạo lý gì đi.

Hiện tại, tình huống khẩn cấp, nếu cô còn cân nhắc như vậy nữa, vậy quán bar nhất định sẽ bị Lương Thần phá hủy.

Cảnh Hảo Hảo nhất thời bất chấp tất cả đi về phía Lương Thần lần nữa.
Lương Thần cảm giác được Cảnh Hảo Hảo tới gần, quay đầu liền nhìn cô một cái, nháy mắt cũng biết cô là vì chuyện phá quán bar này mà quấn lấy anh, nhất thời ánh mắt anh liền trầm xuống.

Đổi lại lúc trước, nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh, Cảnh Hảo Hảo có thể trốn thì đã sớm tránh, hiện tại cô hít sâu một hơi dưới đáy lòng, sau đó liền đánh bạo, đi tới bên người Lương Thần, sau đó hung hăng cắn chặt răng, liền vươn tay quấn lấy cánh tay Lương Thần.

Lương Thần hơi hơi nhíu nhíu mày, nhìn về phía đôi tay nhỏ bé của Cảnh Hảo Hảo đang cầm lấy cánh tay của mình.

Cảnh Hảo Hảo cũng thường xuyên cố ý vô tình làm nũng với Thẩm Lương Niên, nhưng thật sự đến lúc quan trọng, trong nháy mắt cô lại có chút luống cuống.

Cảnh Hảo Hảo cực lực chịu đựng khẩn trương, sau khi nhắc nhở chính mình trấn định một chút ở dưới đáy lòng, liền dùng ngữ khí làm nũng mình đã diễn, nói ra: "Anh yêu......"

Chỉ nói hai chữ, Lương Thần liền ngẩn ra, sau đó Lương Thần chỉ biết, Cảnh Hảo Hảo - người phụ nữ thông minh này, vì chuyện mình muốn làm, liền cùng diễn với anh.

Nếu không phải anh và cô cùng một chỗ lâu như vậy, hiểu biết đủ tính toán ly kỳ cổ quái trong đầu cô, chỉ sợ hiện tại anh thật sự sẽ bị cô nói hai ba câu dụ dỗ cho qua.

Lương Thần dùng sức rút tay của mình ra, lại bị Cảnh Hảo Hảo lập tức dùng sức ôm càng chặt.

Lương Thần nhíu nhíu mày, nói: "Hảo Hảo, buông."

Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không có ý tứ buông ra, ngược lại khí lực ôm anh cánh tay càng lớn hơn nữa, miệng lại hô một tiếng: "Anh yêu."

Được, diễn nghiện sao...... Lương Thần vươn tay, tách ngón tay Cảnh Hảo Hảo ra, kết quả phát hiện khí lực của cô gái quá lớn, anh sợ dùng lực sẽ bẻ gãy ngón tay tinh tế non nớt của cô, liền hung dữ nghiêm mặt, nói: "Buông ra, còn không buông ra, tôi đánh em!"

Chương 223

Cảnh Hảo Hảo nghe nói như thế, theo bản năng muốn thả tay ra, nhưng chỉ một giây, liền quật cường ôm sát cánh tay anh.

Lương Thần tức giận nâng tay lên, vừa định xoa xoa cái trán, Cảnh Hảo Hảo liền nghĩ đến anh thật sự muốn đánh chính mình.

Nơi này nhiều người như vậy, nếu anh thật sự tát mình một cái......

Thân thể Cảnh Hảo Hảo run lên, sau đó cũng không để ý anh có phải sẽ tiếp tục sinh khí hay không, liền nghĩ cũng không nghĩ liền nâng tay lên, ôm cổ Lương Thần một phen.

Lương Thần bị hành động đột ngột của cô kéo người xuống.

Cảnh Hảo Hảo rõ ràng cảm giác được không khí lại càng không thích hợp, vì thế liền ỷ vào còn chưa có rút đi men rượu, kiễng mũi chân liền ngăn chận miệng Lương Thần.

Nụ hôn của Cảnh Hảo Hảo đến bất ngờ không kịp phòng, khiến cho Lương Thần trong nháy mắt liền cứng ngắc ở nơi đó, qua một hồi lâu, anh mới hồi phục tinh thần lại, nâng tay lên, muốn hất rơi cánh tay Cảnh Hảo Hảo.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Cảnh Hảo Hảo lớn mật như thế, ở dưới mắt bao nhiều người nơi này, chủ động kéo người đàn ông hôn môi anh.

Nhưng đáy lòng của cô càng sợ hãi hơn, cô thật sự sợ Lương Thần trở mặt cho mình một bạt tai, cho nên khi cô nhận thấy được Lương Thần túm cánh tay của mình, suy nghĩ đầu tiên của cô, Lương Thần đây là vì muốn đánh mình, vì thế càng dùng lực cạy mở đầu lưỡi Lương Thần, học bộ dáng anh từng hôn môi mình, hôn môi anh.

Cảnh Hảo Hảo cảm giác được thân thể Lương Thần hơi có chút giãy dụa, liền càng thêm không quan tâm gắt gao ôm chặt Lương Thần, thậm chí đến hai chân cũng nâng lên theo, hung hăng kẹp lấy hai chân Lương Thần, phòng ngừa chân anh đạp mình.

Cả người giống như là gấu koala, hoàn hoàn treo ở trên người Lương Thần.Lương Thần hoàn hoàn khiếp sợ tại chỗ.

Cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo đều chưa từng chủ động hôn môi anh, đây là lần đầu tiên, thậm chí nếu không phải mùi hương quen thuộc nhàn nhạt của Cảnh Hảo Hảo truyền đến khi có khi không sau mùi rượu, anh đã bắt đầu hoài nghi, người phụ nữ chủ động nhiệt tình trong lòng mình này hoàn toàn không phải Cảnh Hảo Hảo.

Đáy lòng Lương Thần kiên trì, trong nháy mắt chạm đến nụ hôn này của Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt liền tan rã không còn dư lại mấy, anh chỉ sửng sốt trong chốc lát, giây tiếp theo liền hung hăng khóa môi Cảnh Hảo Hảo, hóa bị động thành chủ động, mặc kệ đây là ở trước mắt bao người, trực tiếp liền kéo cái ót của cô, làm sâu nụ hôn này hơn.

Cảnh Hảo Hảo cảm thấy tất cả tiếng vang bên tai mình đều rời xa, tiếng DJ huyên náo trong quán bar cũng không còn, tiếng ca tiếng cười bên trong cũng không có, giống như trong toàn bộ thế giới chỉ còn lại có cô và Lương Thần, quanh quẩn bên tai của cô là tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông, là cô và anh hôn môi, phát ra âm thanh nhỏ vụn ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Nụ hôn này, vẫn kéo dài đến khi Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình sắp nghẹn chết, Lương Thần mới chậm rãi rời khỏi môi của cô, hô hấp hơi có chút bất bình nhìn ánh mắt của cô.

Đầu óc Cảnh Hảo Hảo, còn bị vây một mảnh trạng thái choáng váng, mắt của cô mở thật lớn, nhìn Lương Thần, một thần thái mờ mịt.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, thẳng đến chung quanh vang lên một trận tiếng hoan hô ồn ào, Cảnh Hảo Hảo mới hậu tri hậu giác nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô lại có thể ở dưới tình thế cấp bách, chủ động hôn môi Lương Thần?

Hơn nữa, còn là chủ động ở trước mặt nhiều người như vậy?

Miệng Cảnh Hảo Hảo hơi mở lớn, sau đó trừng mắt nhìn, giây tiếp theo cô giống như là nai con chấn kinh, theo bản năng liền buông lỏng ôm cổ Lương Thần ra.

Chương 224

Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn quên chân mình còn bám trên người Lương Thần, cô đột nhiên thả ra như vậy, khiến cho cả người không hề có dấu hiệu ngửa ra sau, cũng may Lương Thần tay mắt lanh lẹ kéo hông của cô lại, nhưng cô lại giống như chạm phải điện cao thể, sợ run cả người, liền để hai chân xuống, dùng sức đẩy Lương Thần ra, cũng không quay đầu lại chạy về phía cửa quán bar.

Lương Thần đứng ung dung ở tại chỗ, nhìn bóng dáng chạy vội của Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng cong môi lên, sau đó liền nói với người một bên: "Quên đi, không phá hủy quán bar này."

......

Lương Thần cùng một nhóm người đi ra từ trong quán rượu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng cô đơn ở ven đường.

Lương Thần còn chưa đi đến trước xe, liền bấm mở xe trước, Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng kéo cửa xe ra chui vào.

Lương Thần nói lời tạm biệt với đám người, liền đi lên xe theo, anh vừa ngồi vào, Cảnh Hảo Hảo liền lập tức quay đầu, nhắm hai mắt lại về phía ngoài cửa sổ, bộ dáng giả vờ ngủ.

Lương Thần cũng không vạch trần cô, trực tiếp khởi động xe.

Lúc xe nhanh chóng chạy đến cửa biệt thự giữa sườn núi, Lương Thần đúng lúc bắt được Cảnh Hảo Hảo xuyên qua kính chiếu hậu đang nhìn trộm mình, cả người liền câu môi cười khẽ một chút.

Ai ngờ, giây tiếp theo Cảnh Hảo Hảo liền vươn tay, cầm lấy cánh tay anh, vỗ vỗ cửa xe.

Lương Thần nghiêng đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, kết quả còn chưa nói ra, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên liền khom người, "ọe" một tiếng, ói ra.

Nhất thời, toàn bộ trong xe, nháy mắt liền tràn ngập một tầng mùi rượu gay mũi.
Đã về đến cửa nhà, cô lại không thể chịu đựng một chút ư?

Mệt anh còn tưởng rằng cô là lén nhìn anh, té ra là...... uống nhiều rượu, muốn ói, mới nhìn anh......

Lương Thần vừa nghĩ đến vừa rồi mình tự mình đa tình, nhịn không được liền căm tức một trận, nghiêng đầu, vừa định nói Cảnh Hảo Hảo, ai ngờ, cả người cô không ghét bỏ bẩn, lập tức vô tình ngã ở trên nơi nôn ra, không có động tĩnh.

Lương Thần có chút không đành lòng nhìn hình ảnh như vậy, xoay đầu, nâng tay lên, hạ cửa kính xe xuống, sau đó chịu đựng cả xe có một mùi khiến người ta buồn nôn, hung hăng giẫm chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trong biệt thự.

Giẫm dừng ngay, Lương Thần khẩn cấp xuống xe, vừa kéo giọng hô hai tiếng "Thím Lâm", vừa vòng sang ghế lái phụ, túm Cảnh Hảo Hảo từ bên trong ra.

Thím Lâm và vài người hầu vội vàng chạy tới từ trong nhà, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo một đầu tóc dơ bẩn, lập tức vươn tay muốn tiếp nhận Cảnh Hảo Hảo mê man: "Thần thiếu gia, hiện tại tôi mang Cảnh tiểu thư đi tắm rửa."

"Cút cút cút......" Lương Thần run rẩy tay, đuổi một đám người hầu đi, chỉ vào một xe mùi khó ngửi, nói:"Chạy nhanh tìm người rửa sạch xe này cho tôi...... Thật sự là ghê tởm muốn chết!"

Sau đó cũng không ghê tởm dơ dáy bẩn thỉu trên người Cảnh Hảo Hảo, liền xoay ngang ôm lấy cô, đi vào nhà.

Hơi rượu của Cảnh Hảo Hảo xông lên lần thứ hai, cả người say đến hoàn toàn mê man, Lương Thần ôm cô vào phòng tắm, mất sức lực nửa ngày, sững sờ không biết cởi quần áo, cuối cùng trực tiếp dứt khoát xé quần áo thành hai nửa.

Lương Thần lấy hai nửa quần áo từ trên người Cảnh Hảo Hảo xuống, trực tiếp ném tới trong thùng rác bên cạnh, xoay người, vừa định chỉnh nước ấm cho Cảnh Hảo Hảo, chợt nghe được Cảnh Hảo Hảo thì thầm trong miệng nói gì đó.

"Hửm?" Lương Thần lên tiếng, cúi đầu, tiến tai đến cạnh Cảnh Hảo Hảo, lại nghe được Cảnh Hảo Hảo thì thào hô "Lương Niên, Lương Niên......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro