Chương 29: Chẳng lẽ ta đã đắc tội ngươi sao Takeshi?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Chẳng lẽ ta đã đắc tội ngươi sao Takeshi?!

"Không biết Tou chan đã đi đâu rồi nhỉ..."

Yamamoto Takeshi vừa đi vừa gãi đầu nhìn xung quanh, có chút nghi hoặc, bỗng nghe thấy tiếng nổ vang phụ cận gần đó.

Yamamoto Takeshi nhíu mày chạy về phía nơi đó.

Cũng liền nhìn thấy Sawada Tsunayoshi và Gokudera đồng học!

Yamamoto Takeshi mở to mắt ra, vui vẻ chạy tới: "Này, Tsuna."

Sawada Tsunayoshi đang sợ hãi nhìn Gokudera Hayato trên tay bom, nghe tiếng gọi liền quay đưa lại.

Sawada Tsunayoshi: "Ya, Yamamoto đồng học!"

"Tou chan đang đi tìm ngươi đấy, ngươi vì cái gì lại ở đây?"

Yamamoto Takeshi vừa nói vừa tới gần.

Gokudera Hayato trên tay cầm chục cây bom đang cháy, lạnh lùng nói: "Đây là kết thúc của Đệ Thập tương lai!"

"Chết đi—!!"

"Ách, a——"

Sawada Tsunayoshi luống cuống nhìn chục cái thuốc nổ quăng về phía hắn, hắn hoảng loạn muốn lấy tay dập tắt nó.

Nhưng mà vừa chạm vào trực tiếp bị phỏng tay, nóng rát đến hít hà ngụm khí.

"Trò chơi gì vậy?" Yamamoto Takeshi tựa hồ không nhìn thấy hai bên giằng co, lụm từ dưới đất một cây thuốc nổ, cười sang sảng nói: "Có vẻ rất thú vị đấy, cho ta tham gia với!"

Sawada Tsunayoshi kinh hãi: "Không! Không phải đâu!!"

Mà bên kia Reborn trên tay tắc kè biến thành súng, Reborn thanh âm manh manh nói: "Chiến đấu hết mình đi nào!"

Sau đó, một viên Dying Will bắn về phía Sawada Tsunayoshi.

... Sự tình kế tiếp không cần phải nói cũng biết, chính là Sawada Tsunayoshi cố gắng dập tắt hết những cây bom, mà Gokudera Hayato tiếp tục quăng ra mấy chục cây đều bị dập tắt.

Cuối cùng Sawada Tsunayoshi thắng cuộc, thu thập được một con trung khuyển Gokudera Hayato.

Yamamoto Takeshi nhìn nhìn hai bên trò chuyện gì đó không biết, nhưng vẫn là cười sang sảng tiến tới ôm lấy vai Sawada Tsunayoshi.

Bỏ qua ánh mắt như viên đạn của Gokudera Hayato đối diện, Yamamoto Takeshi cười nói: "Tsuna, ngươi đúng là một người rất thú vị! Cho ta gia nhập nhóm với nhé!"

"Tsuna là thủ lĩnh mà, phải không?"

Yamamoto Takeshi cười nói, ánh mắt nhìn thiếu niên tóc nâu.

Cậu ấy chỉ nghĩ đây là một trò chơi thôi sao?

Sawada Tsunayoshi ngơ ngẩn nghĩ.

"Uy, tên kia!"

Gokudera Hayato đứng dậy, từ trên nhìn xuống cái tên đang kề vai với Đệ Thập, tức giận nói: "Đừng có mà thân mật với Đệ Thập!"

Yamamoto Takeshi chớp chớp: "Nga..."

"Đúng rồi, Tsuna, Tou chan tựa hồ đang rất lo lắng cho Tsuna đâu, hiện tại đang tìm kiếm ngươi a."

"A? Toruzen lo lắng sao?"

Sawada Tsunayoshi sửng sốt.

.

"... Cho nên, cái tên đó bị cái gì mà lại dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn ngươi cho tới tan học thế hả?"

Toruzen vừa dọn đồ bỏ vào cặp xách, trên tay còn bị bầm tím một chút bởi vì lúc đón đỡ tonfa của Hibari Kyoya.

Sawada Tsunayoshi ấp úng: "Khụ, cái này..."

Toruzen rũ mắt nhìn ra được Sawada Tsunayoshi khó xử, hắn thở dài, giơ tay xoa đầu Sawada Tsunayoshi.

Sawada Tsunayoshi sửng sốt, không rõ vì sao lại bị xoa đầu.

"... Tính, chỉ cần hắn không bắt nạt ngươi là được rồi."

Toruzen nhẹ nhàng nói, sau đó thu hồi tay lại.

Sawada Tsunayoshi ngốc ngốc sờ đỉnh đầu của mình, nhìn Toruzen cầm lên cặp xách, đối hắn thấu hiểu mà bao dung....

Toruzen... Thực xin lỗi.

Toruzen biết hắn giấu giếm Toruzen chuyện gì, nhưng Toruzen mặc dù lo lắng nhưng sẽ không bắt ép hắn nói ra...

Giống như ngày đó, Toruzen nói sẽ không ép buộc hắn làm chuyện gì...

Sawada Tsunayoshi yên tĩnh trầm mặc thu thập đồ đạc rồi đi theo Toruzen về nhà.

Sáng ngày hôm sau.

Toruzen hơi thất thần đi tới lớp học, liền loáng thoáng nghe được thanh âm tràn đầy ma tính của ai kia vang lên.

Gokudera Hayato đối với Sawada Tsunayoshi Decimo tiền mười đại mười sau tha thiết thanh âm.

Thật là thập phần ma tính đâu!

Những ngày kế tiếp, Toruzen đảm đương vai trò mù mắt mù tai, đem những chuyện kỳ quái xuất hiện trên người Sawada Tsunayoshi không hỏi hai câu.

Toruzen nhìn Sawada Tsunayoshi bị Gokudera Hayato nhiệt tình đón lấy, bình tĩnh khép lại thư, hắn mở di động ra nhìn.

Ngày mai chính là thứ bảy, trong nhà thức ăn đều đã gần hết, nên đi mua một chút dự trữ thôi.

.

Tan học.

"Tsuna, hôm nay ngươi về trước đi, ta đi phố buôn bán mua đồ."

"A? Nếu không ta cũng..."

"Không cần đâu, Tsuna còn phải trở về làm bài tập mà, có lẽ Reborn và Nana a di đang chờ ngươi đâu."

Toruzen từ chối Sawada Tsunayoshi ý đồ muốn đi cùng.

"Uy! Ngươi cái tên này dám từ chối Đệ Thập?!"

Gokudera Hayato lập tức không vui, cảm thấy Toruzen đây là đang khinh thường Đệ Thập, hắn giơ tay ý đồ nắm cổ áo của Toruzen.

Lại bị Toruzen dễ dàng bắt lấy, thiếu niên nở nụ cười ôn hoà, mắt mèo lại mở to nhìn Gokudera Hayato, bình tĩnh nói: "Gokudera đồng học, thỉnh đừng kéo áo ta."

"Này là ta mới mua đó..."

Toruzen buông cổ tay Gokudera Hayato ra, thở dài đối Sawada Tsunayoshi hoảng loạn nói: "Như vậy... Ta đi đây."

Sawada Tsunayoshi hơi nhấp môi, muốn nói gì đó cuối cùng liền im lặng, đưa mắt nhìn thiếu niên cầm cặp xách rời đi.

Gokudera Hayato gân xanh giật giật, "Cái tên đó..."

".... Toruzen."

Sawada Tsunayoshi có chút mịt mờ nhìn thiếu niên biến mất, này là lần đầu tiên hắn cùng Toruzen không cùng nhau về nhà...

Bởi vì mỗi lần tan học, Toruzen đều sẽ chờ hắn về, rồi hai người cùng nhau trở về nhà... Này cũng đã là một thói quen hằng ngày, bây giờ đột nhiên Toruzen không đi cùng.

Sawada Tsunayoshi có chút không quen.

Mà Toruzen cũng không biết suy nghĩ của Sawada Tsunayoshi, hắn mặc giáo phục Namimori, tay mang cặp xách đi trên phố buôn bán.

"Hôm nay siêu thị có giảm giá đi? Mua hai phần để ở nhà vậy..."

Toruzen đi vào quầy thịt, hắn mua một chút đồ bỏ vào trong giỏ xách.

Trong lúc mua đồ, Toruzen có chút thất thần.

Nói thật, kể từ những chuyện kỳ quái xuất hiện ở Sawada Tsunayoshi, tiến độ thu thập năng lượng thường ngày đình trệ nhanh chóng kéo lên.

Toruzen biết, có lẽ cốt truyện đã bắt đầu rồi....

Toruzen rũ mắt, đối cái nhiệm vụ chính thì là vui mừng, mà khi hắn nhìn nhiệm vụ ẩn. Vẻ mặt có chút kỳ quái, cùng thiên chi tử cứu vớt thế giới, này thật sự là....

Emmm... Thậm chí ngay cả manh mối cũng không cho hắn biết, Toruzen đành phải ở bên cạnh Sawada Tsunayoshi chờ đợi thời cơ.

Toruzen mua xong thức ăn, trên đường lang thang ở phố buôn bán, nhìn thấy có một cái quán ăn sushi.

Hắn hơi sờ bụng, dù sao ăn một bữa coi như lót bụng vậy.

Toruzen nhấc chân quẹo vào trong.

Toruzen giơ tay vén rèm lên, tiến vào trong tiệm.

“Quấy rầy ——” Toruzen buông mành, thấy trong tiệm cảnh tượng không khỏi vi lăng một chút.

Yamamoto Takeshi đang đứng ở đối diện cửa hàng môn phương hướng liệu lý đài sau, cau mày tập trung tinh thần mà tay cầm một khối cá nạm ấn ở thớt trên, thận trọng ngầm đao.

Một cái người mặc màu trắng cửa hàng phục, tinh thần quắc thước tóc đen sư phó đại thúc đứng ở hắn bên cạnh, thấy thế không lưu tình chút nào mà đem giấy ống đập vào trên đầu của hắn, rống to quát lớn: “Thiết đến quá dày! Tiểu tử ngươi suy nghĩ cái gì đâu!”

“Ta đã biết lão ba……” Tóc đen thiếu niên lược hiện bất đắc dĩ mà ngẩng đầu, màu nâu đôi mắt vừa lúc nhìn đến Toruzen, vì thế giật mình.

Toruzen mắt mèo đang hẹp lại mở to ra, hơi mang theo chút ngốc ngốc nhìn Yamamoto Takeshi: "Takeshi, ngươi..."

Yamamoto Takeshi: "A... Tou chan."

Hai người nhìn nhau vi lăng, đều là kinh ngạc khi nhìn thấy đối phương.

Một lúc sau.

Toruzen ngồi chống cằm nhìn Yamamoto Takeshi đối diện, nhướng mày nói: "Thật sự kinh ngạc khi biết ngươi nhà làm sushi đâu..."

"Ha ha ha Tou chan thường ngày không phải đi cùng Tsuna về nhà sớm sao? Sao hôm nay chỉ có ngươi vậy?"

Yamamoto Takeshi bưng thức ăn đặt ở trên bàn, rồi nghi hoặc hỏi.

Toruzen chỉ chỉ đống bao đồ ăn để bên cạnh: "Tất nhiên là đi mua đồ a... Cho nên ta bảo Tsuna về trước rồi."

"Ra vậy a, Tou chan, nè!" Yamamoto Takeshi lấy ra một lon nước cà chua đặt ở trước mặt Toruzen.

Toruzen: "!!!"

Yamamoto Takeshi cười hì hì: "Nước cà chua đó, không cần phải cảm ơn đâu!"

Toruzen nhìn chằm chằm lon nước cà chua, nghe vậy suýt nữa bật thốt... Ai muốn cảm ơn ngươi cái tên này!

Chẳng lẽ ta đã đắc tội ngươi sao Takeshi?!

Toruzen muốn từ chối nhưng bị ánh mắt chờ mong cầu khen ngợi của Yamamoto Takeshi làm cho ngạnh sinh sinh nuốt xuống.

Ô ô ô phạm quy a!

Hắn không thể từ chối bằng hữu thỉnh cầu được!

Toruzen trong lòng khóc không ra nước mắt, tay mở ra lon nước cà chua, nước nước miếng nhìn màu đỏ nước trong lon.

Bảo trọng... Thế giới tốt đẹp này ( ;∀;)

Toruzen cầm lon nước ngửa đầu uống một ngụm.

Yamamoto Takeshi chỉ thấy Toruzen uống xong, sắc mặt trắng bệch doạ người, sau đó suy yếu nói: "... Cảm tạ, Ta-ke-shi."

Tou chan khi gọi tên hắn liền nghiến răng nghiến lợi, làm cho Yamamoto Takeshi hoảng hốt.

"Tou, Tou chan?! Ngươi sao vậy, gương mặt ngươi tái nhợt như vậy a?!"

"Ta... Ực..."

"Tou chan?!?!"

Toruzen, KO.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro