Chương 88: Một đám quái vật nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhật báo Liên Bang: Theo báo cáo này, được biết vào lúc 2 giờ sáng ngày

hôm nay, chuyến bay C6943 đến Aquarius đã gặp phải những tên cướp Tinh

Tế, streamer nổi tiếng Bạch Anh đã bị mất tích.

Vụ việc hiện đang được điều tra thêm."

Liên Bang bên kia vừa công bố tin tức, phía dưới khu bình luận lập tức nổ

tung.

【 ọt ọt là một mỹ thực gia: Không có khả năng! Vì cái gì mà chỉ cướp mỗi

Anh Đào! 】

【rick: Nói như vậy, hôm nay tôi thấy Bảo Bình có biến động bất

thường.】

【Summer: Sao ông không nói sớm?】

【rick: Ông không biết Anh Đào đến tinh vân Bảo Bình! Trong thiên hà

mỗi ngày đều có nhiều biến động như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều cướp

Tinh Tế. . .】

Khu vực bình luận đang lộn xộn, còn tại trụ sở quân sự sao Beta của Liên

bang, mọi người đã sẵn sàng xuất phát.

"Toàn lực tìm kiếm trên các tinh vực xung quanh đường đến tinh vân Bảo

Bình, không được bỏ qua bất cứ biến động năng lượng nhỏ nào!" Thượng tá

Á Na chỉ huy binh sĩ ở phía trước.

Trong phòng họp, Lê Phục bóp thái dương, sắc mặt có chút tiều tụy.

"Không có người Đế quốc nào trên phi thuyền nên đây không phải sự hợp

tác giữa hai quốc gia. Người bị nghi ngờ nhiều nhất là người sao Musk."

Mạnh Diệp Lâm trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Fays vẫn đang ở trong nhà

tù chiến tranh của Liên bang nên không thể truyền tin ra ngoài."

"Nhưng con trai của ông ta lại rất có tham vọng. "

Dù sao cậu ta cũng là một vị thành niên có cấp SS, tương lai là vô hạn.

Một giây sau, biểu cảm Mạnh Diệp Lâm rạn nứt.

"Thiếu tướng!"

Anh đưa tin tức cho Lê Phục.

"Tinh hệ Musk bị diệt?" Lê Phục che mắt, "Tôi có loại dự cảm không tốt."

Vốn anh đã kết luận người cướp Bạch Anh chính là sao Musk, hiện tại đọc

tin tức cả người đều thấy không ổn.

ế ế ế ố

Hóa ra Zerg đã sử dụng chiến lược giương đông kích tây khiến Đế quốc

phải đặt phòng thủ chính giữa Đế quốc với sao Newman, để họ có cơ hội

tấn công thiên hà Musk ở phía bên kia.

Việc Musk bị bao vây bởi Zerg đã được định trước, bọn họ thậm chí còn

không có cơ hội tìm kiếm sự giúp đỡ từ các thiên hà xung quanh, vì vậy nó

đã bị phá hủy một cách lặng lẽ.

Con trai của Fays, với tư cách là một nhân vật có cấp SS, mặc dù không

nhất thiết có thể thay đổi cục diện trận chiến, nhưng đã trốn thoát dễ dàng.

Nếu cậu ta quyết tâm đi lang thang trong thiên hà mọi lúc, thì cơ hội tìm

thấy Bạch Anh của Lê Phục sẽ rất mong manh.

Không lâu sau, thượng tá Á Na cũng mang đến một tin xấu.

"Thiếu tướng, chúng tôi đã tìm ra điểm dao động năng lượng, đồng thời đã

phân tích và theo dõi nó. . ."

Lê Phục thấy cô như vậy, trong lòng liền lộp bộp, nhưng vẫn phất tay,

"Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."

"Phi thuyền của người sao Musk sau khi đến lúc quá độ, đã chia ra ba

đường, hiện tại bọn họ đã qua bốn lần quá độ." (kiểu như bước nhảy không

gian)

Vũ trụ mênh mông, xác định vị trí vốn đã không dễ dàng gì, hiện tại kẻ địch

chia nhau chạy thục mạng, chia thành tám mươi mốt đường, sao có thể dễ

dàng vừa tìm thấy Bạch Anh vừa không đả động tới đối phương?

Lê Phục bên này gấp đến độ nảy tanh tách, Bạch Anh trên phi thuyền của

người sao Musk, nhìn có vẻ thảnh thơi hơn.

Đương nhiên, Bạch Anh cũng nóng lòng, chẳng qua là không biểu hiện ra

ngoài.

Cô cầm dao hùng hổ cắt cà chua, đồng thời dùng tinh thần lực "quan sát"

đám nô lệ nhỏ bé đang co ro trong góc.

Người sao Musk thật sự rất xấu xí, giống động vật máu lạnh như tắc kè hoa,

làn da mỏng manh như người, nhưng màu da lại xanh vàng xấu xí.

Tinh thần lực của Bạch Anh quét qua những đứa trẻ nhỏ này và đưa ra kết

luận.

Tiểu chút chít lớn lên còn rất rất khác biệt. . .

Khụ!

Bạch Anh tự phỉ nhổ bản thân, nô lệ nhỏ đã đủ đáng thương rồi, sao cô còn

muốn diss vẻ ngoài của người ta?

Chỉ có điều dùng thẩm mỹ của Liên Bang, nhất thời Bạch Anh thật sự

không nhìn nổi.

Cô cúi đầu, cho cà chua đã gọt vỏ cắt nhỏ vào bát, bắt đầu chế biến tôm.

Mặc dù bọn nô lệ nhỏ ở một bên sợ hãi, nhưng nhìn thấy đồ ăn tự nhiên

cũng không khỏi tặc lưỡi.

ấ ầ

Bạch Anh thấy bọn nó gầy gò như vậy, không khỏi nhớ tới đám học sinh

nhỏ của mình.

Có vẻ như những đứa trẻ đó khi mới đến nhà trông cũng gầy như vậy ——

chẳng qua bây giờ đã thành đám nhóc con mập mạp kháu khỉnh đáng yêu.

Cô gỡ chỉ tôm ra khỏi phần tôm đã chín, băm nhỏ và cho vào bát khác để

dùng sau.

Bánh canh là một món ăn sáng tương đối đơn giản nhanh chóng, về cơ bản,

bất cứ ai không phải sát thủ phòng bếp cũng có thể làm được món tương tự.

Bạch Anh đặt một bát bột nhỏ trước mặt cô, thêm một lượng nước vào đồng

thời dùng đũa khuấy đều, lặp đi lặp lại vài lần, một bát bột bánh canh đã sẵn

sàng.

Cô bật bếp và đổ dầu đậu phộng vào nồi.

Khi dầu đã nóng 80%, Bạch Anh đổ cà chua thái hạt lựu vào rồi xào trên

lửa lớn.

Cà chua vốn có vị bùi và ngọt, sau khi đun nóng dần dần chuyển thành

nước cà chua chua ngọt, lúc này Bạch Anh mới đổ tôm vào xào cùng, thêm

chút tiêu để khử mùi tanh.

Khi tôm đã chín, Bạch Anh đổ một lượng nước thích hợp và đợi nước sôi.

Các nô lệ nhỏ trong góc chớp mắt, thèm ăn liếm ngón tay.

Toàn thân Bạch Anh không ổn.

Nhìn bàn tay nhỏ đen xì kia xem, lại còn cho vào miệng! Không được, nhất

định không được!

Cô bưng một chậu nước, đi tới.

Lại không nghĩ rằng đám nô lệ này vốn định trốn, nhưng thấy cô không có

ý định đánh người, liền cúi đầu xông vào chậu nước, uống nước như con

thú nhỏ!

Bạch Anh: ". . ."

Đây là chậu rửa tay. . . Này!

Hơn nữa làm gì có ai dùng chậu của người khác để uống nước?

Cũng không phải cho chó ăn!

Ngay khi cô định cản lại, nước trong chậu đã bị uống cạn, một đám nô lệ

nhỏ đang ôm bụng, cảnh giác nhìn cô lui vào trong góc.

Bạch Anh nhìn cái chậu nhất thời trở nên bẩn thỉu, thở dài, lấy cái chậu lại,

rửa sạch dưới bồn rửa.

Các nô lệ nhỏ nhìn nhau.

Rất hiếm khi gặp người không đánh đập nô lệ.

Bạch Anh rửa xong cái chậu, nhìn nước sôi sùng sục, nhất thời không rảnh

chăm sóc đám trẻ bẩn thỉu, vội vàng thả bột bánh canh của mình vào trong

nồi.

Vì tránh cho bột bánh bị dính với nhau, lúc cho vào không thể nóng vội,

nếu như đổ tất cả vào, đến lúc múc ra không còn là bánh canh nữa mà là

"khối u". . .

Đến khi bánh canh trông hơi mờ, chỉ còn lại một phần trắng, có thể đập

trứng gà vào, đánh thành hoa trứng.

Cho chút muối, nước tương nhạt, giấm vào bát bánh canh, rắc hành lá xắt

nhỏ lên trên là được.

Cô rất keo kiệt, chỉ đổ đầy một nửa cái bát rồi gửi nó ra ngoài.

Khi cô trở lại phòng bếp, nhóm nô lệ nhỏ không ăn vụng đồ ăn như cô đoán

mà vẫn thu mình trong góc cảnh giác.

Trên thực tế, những nô lệ nhỏ bé này đã bị xiềng xích từ khi còn nhỏ, bị

đánh đập và mắng chửi, những người buôn bán nô lệ còn có thể cố ý bắt

bọn họ chui vào những cái lồng nhỏ, sau đó lại bị đánh đập, liên tiếp mấy

năm như vậy, sẽ không còn nô lệ không nghe lời.

Sở dĩ những nô lệ này được mang theo, cũng không có gì khác là vì bọn nó

chiếm ít diện tích hơn những nô lệ trưởng thành, mà những công việc thông

thường phải có người làm nên nhóm nô lệ nhỏ này mới có cơ hội sống sót.

Những đứa trẻ mà Bạch Anh đã tiếp xúc trước đây, cho dù có khốn khổ đến

đâu cũng sẽ không bị ngược đãi đến mức này.

Cô liếc nhìn những nô lệ nhỏ vẫn đang co ro qua một bên, mang một chậu

nước tới.

Một đứa có gan lớn trong số chúng nhìn cô rạng rỡ, ánh mắt như muốn nói:

"Vẫn được uống tiếp?"

Bạch Anh vội vàng rút chậu nước về phía sau một bước, phản ứng cực kỳ

nhanh bắt lấy một nô lệ nhỏ.

Nô lệ nhỏ kinh hãi nhắm mắt lại, nhưng không dám phản kháng.

Sự đánh đập trong mong đợi đã không đến.

Nô lệ nhỏ mở mắt ra, thấy Bạch Anh đang ấn hai tay nó vào trong nước xoa

nhẹ.

Bạch Anh ngồi xổm đối diện cậu ta, bóp một chút nước rửa tay vào tay cậu

ta, xoa xoa ra bong bóng, rồi nhấn vào nước rửa sạch.

Sau khi rửa tay, Bạch Anh liếc nhìn cái chậu —— nước trong đó gần như

chuyển thành màu đen.

Cô kiên nhẫn thay nước và rửa tay cho mấy đứa trẻ đen bẩn, chỉ sau đó cô

mới chia cho chúng mỗi đứa một bát bánh canh.

"Ăn như thế này, đừng dùng tay bốc." Bạch Anh cầm thìa húp một ngụm

bánh canh, làm mẫu cho mấy nô lệ nhỏ nhìn.

Những đứa trẻ này không được giáo dục văn hóa nên không thể hiểu được

lời nói của Bạch Anh, nhưng chúng có thể hiểu được động tác của Bạch

Anh.

Bọn nó ngập ngừng cắn một miếng bằng thìa, thấy Bạch Anh không có dấu

hiệu lật mặt liền bắt đầu ăn như hổ đói.

Bạch Anh chỉ cho mỗi người một chén nhỏ.

ỗ ầ ấ ấ ề

Mỗi lần nấu ăn mất quá nhiều nguyên liệu mà thức ăn cho Victor lại quá ít,

sẽ khiến anh ta nổi lòng nghi ngờ.

Thứ hai, những đứa trẻ này quá gầy, vừa nhìn đã bị bỏ đói lâu ngày, ăn quá

nhiều một lúc có hại cho sức khỏe.

Thứ ba, Bạch Anh không muốn bị người sao Musk phát hiện ra rằng cô

đồng cảm với những nô lệ nhỏ bé này.

Một người đồng cảm không phù hợp với tính cách hiện tại của Bạch Anh.

Khi các nô lệ nhỏ đã ăn xong bát bánh canh, Bạch Anh nhanh chóng dọn

chiếc bát đi, ngay cả máy rửa bát cũng không có, thay vào đó, cô vội vàng

rửa sạch chiếc bát trên bồn rửa và đặt nó trở lại tủ.

Khi có người đến kiểm tra, Bạch Anh đang bưng bát một mình, ăn một cách

chậm rãi, như thể cô không hề quan tâm đến những nô lệ xung quanh mình.

Người nọ đi rồi, lập tức báo cáo cho Victor.

"Bạch tiểu thư đang ăn, không trao đổi gì với đám nô lệ kia."

Tâm tình Victor rất tốt.

Phụ nữ ngu xuẩn chỉ vì cái lợi riêng, không có lòng đồng tình mới là người

dễ bị điều khiển nhất.

Anh ta gõ bàn, nhớ lại món ngon vừa ăn, sau khi cẩn thận cảm nhận, nó có

nâng cao tinh thần lực, nhưng hiệu quả không nhanh.

Nghĩ đến đây, anh ta nhịn không được cười lên.

Theo thông tin Bạch Anh không cẩn thận làm lộ kia, hình như đã một năm

rồi Lê Phục không đột phá cấp SSS?

Xem ra vấn đề này không thể quá nóng vội.

Vừa định sai người cho đám nô lệ ăn một chút dịch dinh dưỡng, thì có

người đi tới báo cáo.

"Thiếu gia, Bạch tiểu thư không hài lòng với đám nô lệ nhỏ, nói bọn nó đã

làm bẩn nhà bếp của cô ấy, bảo tôi nhanh chóng rửa sạch cho đám nô lệ."

Victor nói, "Cứ làm những gì cô ấy nói!"

Không phải vấn đề gì to tát, dù sao yêu cầu nhỏ này, xem ở phần đồ ăn

ngon anh vẫn có thể nhân nhượng được.

Vì vậy, nửa giờ sau, Bạch Anh đã có một nhóm quái vật nhỏ được rửa sạch

sẽ trong nhà bếp của mình.

Mặc dù vẫn còn xấu xí, nhưng Bạch Anh đã tìm thấy dấu vết của sự dễ

thương trong sự xấu xí.

Trên thực tế, các nô lệ nhỏ không hiểu Bạch Anh đang làm gì.

Người bình thường không phải sẽ nịnh bợ những. . . Kẻ thượng đẳng kia,

sau đó trút giận lên người nô lệ ư?

Thế nhưng người này hình như hoàn toàn trái ngược.

Bọn họ không biết, Bạch Anh đang nhìn chằm chằm vào một thứ trên người

bọn nó —— xích điện tử.

Trong phim tài liệu quân sự của cục quân sự, Bạch Anh từng xem một đoạn

ghi chép.

Có một đàn anh đã thu thập những chiếc cùm được sử dụng trong từ trại

tập trung trong mấy năm rồi làm một thiết bị cứu hộ, cuối cùng anh ta đã

được quân đội Liên bang giải cứu thành công.

Đến chỗ Bạch Anh lại đơn giản hơn nhiều.

Cô đếm đếm, mỗi đứa trẻ này đều có một cái cùm vào tay chân và cổ của

chúng, một chục đứa cộng lại thì có sáu bảy chục cái.

Số lượng thì đủ, vấn đề duy nhất là làm thế nào để tháo những thành phần

hữu ích trong những chiếc cùm này mà không bị bảo vệ để ý tới.

Cô cần phải có một mối quan hệ tốt với những nô lệ nhỏ bé này, có lẽ

không ai có thể hiểu cấu trúc và quy tắc hoạt động của những xiềng xích

này tốt hơn những nô lệ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro