Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài kia trời se se lạnh.

Lễ thành hôn nhộn nhịp của hai nàng dâu xinh đẹp, người ta cất tiếng ca tụng, cũng ở đâu đó có những cái liếc nhìn đầy khinh bỉ, cũng có những tiếng thở dài đầy thất vọng. Nâng ly rượu nồng, người ta nhìn quanh thấy khắp nơi là người với người, nhiều đẳng cấp khác nhau. Có người là chủ tịch tập đoàn, có người là giám đốc của công ty lớn, cũng có những người chỉ là nhân viên quèn trong một văn phòng nhỏ.

Thế giới này lúc nào cũng phân chia giai cấp. Người ta giàu đương nhiên sẽ chơi với giàu, trung bình thường chơi với trung bình, còn nghèo thì chỉ chơi được với nghèo mà thôi. Phân biệt giai cấp có ở khắp chốn, dù có thể hiện hay không. Nên khi nhìn vào người ta cũng có thể phân biệt được đẳng cấp của họ như thế nào.

Nơi toàn những người trung niên cùng ngồi lại uống ly rượu mừng, vài người đến đem theo con cháu mình để chào hỏi, có người rời đi cùng với sự vui vẻ gì đó. Mà được người ta ít đến nhất nhưng làm cho người ta kính trọng nhất đó là chỗ xa xa khá yên tĩnh. Mấy cặp phụ huynh tuổi trung niên cùng ngồi với nhau nói về chuyện đủ trên trời dưới đất, cười trêu chọc nhau.

Cormac chán ghét nhìn ba người kia, cậu hậm hực muốn bỏ đi nhưng ba tên kia mặt đắp xi măng hay sao dày dễ sợ. Bám theo, còn làm vẻ mặt bất mãn nữa. Cormac không muốn nói chuyện với họ liền bực bội chạy về phía chị mình, còn không quên lườm ba người kia một cái thật chán ghét nữa chứ, ba người nọ chỉ biết gãi đầu mà cười. Cormac túm váy chị, trề môi mách mới bị ăn hiếp, rất đáng thương làm cho hai cô dâu bật cười mà chọc thêm vài câu nữa. Cormac bị trên mặt càng muốn khóc, ghét bỏ hai bà chị mình chạy đến mình mấy thằng bạn mách.

Vừa chạy xuống thấy xa xa, Lani đang rất lãng mạn mà cùng cô nàng gia tộc Familus ngồi đối diện nhau nói chuyện gì đó nhìn rất vui. Cormac đứng dựa cây nhìn hai người họ, chỉ biết cười mà lắc đầu.

"Thằng Lani bắt đầu tấn công rồi hả?" Chẳng biết Ron từ đâu đi đến, tay còn cầm cái hộp gì đó rất khả nghi. Hắn cũng dựa lưng vào cây nhìn về phía kia.

Cormac gật đầu: "Thì dù sao cũng thích mười mấy năm rồi."

"Thích lâu vậy rồi sao?" Ginny cũng không biết từ khi nào cũng chạy đến, nhìn hai anh mình, hỏi: "Mà chị ấy có thích anh Lani không?"

Cả hai người kia liền chỉ biết nhún vai lắc đầu. Chuyện Lani thích Familus cũng chẳng gì mới mẻ, nhưng chỉ có nhóm bốn người họ biết thôi. Thích đã thích từ rất lâu rồi, từ cái hồi học năm nhất cơ, cái thời đó con nít mới làm quen nhau, Ron nhớ lúc đó hắn chỉ có Harry, Hermione bên cạnh và Familus chỉ là bạn cùng nhà thôi. Lani chơi với họ phải đến tận cuối năm nhất còn vì sao, không nhớ nữa.

Cái thời con nít thích nhau cũng chỉ là tình cảm đơn thuần thôi, nhưng có những người rất cố chấp với tình cảm đó, ví dụ như Lani này. Không nhớ rõ anh ta nói anh ta thích Familus từ khi nào, hình như là năm 4. Nhưng thích thì thích, Lani lại không dám nói, sợ, sợ nói nói rồi sẽ không thể làm bạn được nữa. Tình cảm này không dám lộ ra chỉ dám lâu lâu biểu hiện mấy hành động quan tâm nhẹ nhàng, mấy câu hỏi thăm chân tình thôi.

Lani tính rất chung thủy, giống hệt mẹ anh. Ba cậu ấy mất từ cái thời mẹ anh vừa mang thai anh chưa tròn ba tháng, nhưng bà sống độc thân đến tận lúc này, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn hay nói chuyện yêu đương với bất kỳ ai. Tình yêu của bà chỉ dành cho người chồng quá cố, và đứa con trai độc nhất này.

Harry biết, nên cậu có ủng hộ họ.

Nhưng chẳng đi về đâu. Tính cô nàng đó khá phóng khoáng, Lani lại có hơi nhát với chuyện tình ái. Nên qua thật lâu, chẳng có gì phát sinh.

Cũng vì vậy ba đứa bạn lúc nào cũng phải thở dài cho người anh em.

Ginny nhìn hai người kia một hồi sau đó nhìn anh út nhà mình, thấy hắn đang cầm cái túi nho nhỏ, nhìn vào thấy có mấy cái bánh quy xinh xinh không biết từ đâu ra. Nheo mắt nhìn anh út, không hề e ngại mà nói:

"Anh lại mang bánh đi mua chuộc ai đây?"

Ron cũng không e ngại mà đáp: "Chị dâu em."

"Ách...ba mẹ ơi, anh Ron lại khiến chị Hermione đuổi rồi kìa..." Ginny vừa chạy vừa hét gào lên làm ai cũng nhìn cô mà bật cười. Ron nheo mắt nhìn em gái, nhưng cũng không ý kiến hay bất mãn với hành động đánh ghét này. Hắn chỉ chỉ Cormac mấy cái nói nhỏ:

"Tao thấy, ba thằng kia rất được, thử một lần đi."

Cormac chán ghét mà đập hắn một cái: "Lại thêm mày nữa." Nói vậy nhưng cậu ta cũng quay đầu nhìn lại ba người kia một cái, ba người họ đi ba hướng khác nhau nói chuyện đủ thứ người nhưng đương nhiên không bỏ qua ánh mắt kia của cậu, họ cùng nở nụ cười chân thật từ cõi lòng mà đáp lại.

Tự nhiên thấy rợn người, Cormac rùng mình bắt đầu cảm thấy hoang mang về tương lai u tối của mình.

+++
Chạy vội chạy vàng về, Draco nhìn đồng hồ mà nheo mắt. Hắn hôm nay dự hôn lễ của chị Cormac nhưng rời đi rất nhanh, cũng bởi ở đó khá phiền, hắn thì thấy lo cho cậu. Harry gần đây chỉ quanh quẩn trong nhà, hắn nói đưa cậu ra ở đâu đó xa xa để có thể tự nhiên đi dạo không sợ ai để ý nhưng cậu lại không muốn.

Có lẽ, sợ thân thuộc qúa.

Hắn không biết cậu tránh hắn vì cái gì, hắn thử tìm nhưng không ra câu trả lời. Có thể do cậu không thể chấp nhận được người như hắn, không sao rồi hắn cũng thành người quen thôi. Hay cậu sợ, sợ một viễn cảnh nào đó giống mấy bộ phim chiếu lúc 9 giờ trên truyền hình mà cậu xem mỗi ngày?

Hắn không rõ, nhưng hắn rõ ràng thấy được, cậu không muốn thân thuộc với hắn. Cậu tự tạo cho bản thân một cái kén rồi chui vào đó, không dám đối diện. Có sợ hãi, có chút hoài niệm.

Draco thử hỏi vì sao, Lani nhìn hắn trả lời, vì cậu từng chịu tổn thương, rất nặng. Năm xưa, có cậu học sinh thầm mến cô bạn nhà khác dành cả tim gan của mình mà yêu, nhưng cô bạn lại thích một tên xấu xa, kết cục là cô nàng tự tước đi quyền sống của mình.

Cormac nói: "Khi đó nó sốc lắm, nó còn xém nữa đến giết chết thằng kia rồi."

Cô bạn kia tự tử một phần do tên kia, một phần do áp lực cuộc sống quá nặng nề. Nhưng cậu thiếu niên chưa trải đời sao chấp nhận được, điên cuồng, đau đớn, rồi sợ hãi. Có kẻ bị người yêu phản bội mới bắt đầu sợ tình yêu, nhưng cũng có người chỉ vì thấy người mình yêu bị tổn thương mà bản thân vô năng không làm được vì, cũng tổn thương nghiêm trọng.

Harry sợ, sợ cậu yêu rồi sẽ giống như người kia, chớp mắt rồi lại biến mất. Sợ cảm giác cô đơn bất lực.

Dừng xe trước cửa nhà cậu, hắn nhìn vào trong nhà, bên trong Harry đang ngồi dưới gốc cây đọc một quyển sách về trẻ sơ sinh, mắt có hơi lờ đờ, trên bụng có đắp một cái khăn nhỏ. Cậu chợt giật mình, nhìn ra phía ngoài cổng, đôi mắt vừa mang ý vui, vừa mang theo cái đợi chờ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro