Ngốc cũng là do em nuôi lớn (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 1 tháng 9 tới nhanh hơn tưởng tượng của tôi.

Đêm khuya vắng lặng, trời sao dày đặc, tôi lén lút đi tới trước cửa phòng Hứa Dịch.

Hắn nhắm chặt hai mắt, đầu mày nhíu lại.

Hình như hắn vẫn luôn như vậy, lúc ngủ say trong lòng vẫn cất giấu rất nhiều chuyện.

"Hứa Dịch? Hứa Dịch?" Tôi khe khẽ gọi hắn.

Hắn không động đậy, xem ra là thật sự đang ngủ.

"Hứa Dịch anh đang ngủ sao? Em có rất nhiều lời muốn nói với anh."

"Hứa Dịch ơi, em cảm thấy em phạm phải sai lầm rất lớn! Em nuôi anh từ năm 12 tuổi đến năm 18 tuổi, hơn nữa em còn lớn hơn anh 5 tuổi, vậy mà em lại thích anh."

"Vẫn luôn cảm thấy anh không giống như em trai của em, cái gì anh cũng biết, cái gì cũng làm tốt hơn em. Ngay cả dùng nồi cơm điện em còn nấu cháy cả cơm được, lần nào gặp phải chuyện gì cũng sẽ nóng nảy, cái gì cũng không biết làm."

"Em còn nhớ rất lâu trước kia, em không cẩn thận vặn hư cả vòi nước trong nhà, lúc đó nước bắn thẳng ra ngoài. Lúc ấy anh chắn trước mặt em, bị nước bắn cho toàn thân ướt đẫm. Áp lực nước lớn như vậy, lúc đó bắn lên người anh nhất định rất đau nhỉ."

"Còn nữa, trước đây gần nhà có một tên lưu manh thích quấy rối phụ nữ, lần nào em tan làm cũng đều rất sợ. Thế là anh xin nghỉ giờ tự học buổi tối, lần nào cũng đứng dưới cây ngô đồng gần quán ăn chờ em về."

Tôi vừa nói vừa chảy nước mắt, hóa ra từ thật lâu thật lâu trước đây em đã thích anh rồi.

Một tay tôi vươn lên không trung, một tay dùng sức che miệng để mình không khóc thành tiếng.

'Vuốt ve' từ lông mày xuống đến môi hắn, tinh tế miêu tả lại, giống như làm vậy là tôi có thể nhớ kỹ gương mặt hắn vậy.

Chuông đồng hồ ngoài phòng khách điểm giờ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sao từ từ nhạt đi, bầu trời đen đặc dần lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.

Sắp đến bình minh rồi.

"Còn có..."

Còn có... Xin lỗi...

Em phải đi rồi, 3 năm tiếp theo đây sẽ có một cô gái khác làm bạn với anh.

Người mà anh nên thích, người sẽ ở bên anh cả đời là Sở Hi, mà em chỉ là một nữ phụ thúc đẩy cho tình tiết câu chuyện phát triển mà thôi.

...

Cuối cùng tôi không đi Anh, mà đến thành phố F cách thành phố A cực xa. Đây là nơi Hứa Dịch từng sống khi còn bé.

Kinh tế của thành phố F không được phát triển cho lắm, lại nhiều núi nhiều đồi, mỗi lần tôi đứng trên ban công trong phòng là có thể trông thấy từng dãy núi tầng tầng nhấp nhô.

Phải vượt qua bao nhiêu ngọn núi mới có thể nhìn thấy thành phố A nhỉ?

Bùi Hữu Lăng gọi điện thoại cho tôi mấy lần, bà ấy cứ luôn nói thật ra tuổi tác của bà ấy cũng chưa lớn lắm, lần nào tôi cũng gọi bà ơi bà ơi làm bà ấy rất khó chịu, nên bảo tôi trực tiếp gọi thẳng tên luôn.

Bà ấy nói Hứa Tấn Lâm nhận Hứa Dịch về rồi. Mẹ Hứa Dịch khi trước vì tình yêu mà rời khỏi Hứa gia, qua nhiều năm như vậy trừ năm Hứa Dịch 6 tuổi có gặp được một lần, còn sau đó đã triệt để cắt đứt quan hệ, lần này nhận Hứa Dịch về càng tài đại khí thô đưa hết toàn bộ tài sản cho Hứa Dịch thừa kế.

Bà ấy còn nói Hứa Dịch và Sở Hi học chung một trường đại học, chung một chuyên ngành, Sở Hi vui vẻ hào phóng, thường xuyên chạy đến tiểu khu tìm Hứa Dịch.

Tôi siết chặt điện thoại, căng thẳng hỏi: "Vậy hắn có..."

"Hắn tới tìm tôi nhiều lần, hỏi thăm về cô, tôi đều nói không biết. Còn nữa, hắn đã biết chuyện lúc đó cô đòi Hứa Tấn Lâm 500 vạn và đi sang Anh rồi, tôi nghĩ chắc hắn không vui vẻ gì đâu."

Tôi để điện thoại xuống, im ắng nở nụ cười.

Thật tốt, xem ra tất cả mọi chuyện đều phát triển theo phương hướng mà kịch bản cần rồi.

Chỉ là, sao trái tim lại khó chịu thế này...

11.

3 năm nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, khi tôi lần nữa trở lại thành phố A thì đã gặp được Sở Hi.

Cô ấy cao gầy hơn trước đây nhiều, đứng ở bến xe chỗ tiểu khu Long Tuyền nhìn xung quanh, hình như đang đợi xe.

"3 năm sau Thẩm Dao trở về, dựa theo nội dung câu chuyện, cô ta đòi tiền Hứa Dịch không được liền chuyển hướng mục tiêu về phía Sở Hi." Đây là lời lúc trước Bùi Hữu Lăng nói với tôi.

Tôi hít sâu một hơi, trong túi chứa một con gao gọt hoa quả nhỏ sắc bén, đi tới.

"Sở Hi, có thời gian không?"

...

Trong quán cafe, sau khi Sở Hi gọi một ly latte thì hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, lúng túng không biết nên nói gì.

"Chị là chị gái của Hứa Dịch nhỉ, trước kia chúng ta từng gặp một lần rồi. Đã lâu rồi không thấy chị." Cô ấy dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc.

"Ừ. Hứa Dịch sống có tốt không?"

Cô ấy lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười: "Em không biết, cậu ấy cũng không thích để ý đến em lắm. Lần nào đi tìm cậu ấy cậu ấy cũng nói mình có việc, cả ngày tự giam mình trong phòng, có đôi khi cả tháng cũng không ra khỏi nhà."

"Cậu ấy không để ý đến em?!"

Chuyện này không thích hợp, rõ ràng 3 năm này là khoảng thời gian quan trọng nhất để nam nữ chính chung đụng. Hứa Dịch và Sở Hi bồi dưỡng được tình cảm trong khoảng thời gian này mà.

Tôi siết chặt lấy ly, tim đập gấp rút như muốn nhảy ra ngoài.

"Tôi còn có việc, tôi đi trước."

Tôi vội vàng chạy về nhà, nhưng khi đứng trước cửa lại đột nhiên do dự.

Lúc trước hệ thống yêu cầu tôi đòi Hứa Tấn Lâm 500 vạn sau đó rời đi không báo một tiếng, liệu hắn có trách tôi không...

Tôi quanh quẩn ở cửa, nội tâm nôn nóng như có vô số con kiến đang cắn xé trong đó.

"Thôi vậy." Tôi thở dài một hơi.

...

Cuối cùng tôi vẫn không có dũng khí để đi tìm Hứa Dịch, nên đành đi thăm Bùi Hữu Lăng.

Gần đây sức khỏe bà ấy yếu đi rất nhiều, lần trước đang tưới nước cho hoa hướng dương thì bị ngã một cái, nên phải vào viện điều dưỡng luôn.

Lúc tôi đến phòng của bà thì bà đang xem một quyển sách làm vườn, trước cửa sổ bày một chậu hướng dương rực rỡ, ngày thu lành lạnh, sắc vàng của hoa phản chiếu xuống mặt đất, làm  người nhìn cũng thấy ấm áp hơn rất nhiều.

"Cô về rồi à."

"Ừ." Tôi kéo cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh bà, "Sao lại bị ngã vậy, thân thể có ổn không?"

Bà ấy cười xòa: "Ngã một cái mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn. Nhớ năm đó lúc tôi còn nuôi Hứa Dịch, cây cao hai ba mét tôi cũng không để trong mắt."

Tôi nắm tay bà, "Đừng có cậy mạnh nữa, đó là rất lâu về trước rồi."

"Ba năm này Hứa Dịch vẫn luôn chăm sóc tôi, hắn luôn nói tôi và cô trông rất giống nhau, còn nói tôi đem đến cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc. Cô nói xem nếu tôi nói cho hắn biết kiếp trước tôi từng nuôi hắn lớn lên, hắn có bị dọa sợ không nhỉ."

Tôi rũ mắt, Hứa Dịch sống có tốt không?

"Vừa rồi Sở Hi nói..."

"Bọn họ không yêu nhau." Bà ấy nhìn vào mắt tôi nói, "Có đôi khi tôi nghĩ có lẽ từ lúc bắt đầu đã sai rồi, kể từ lúc hắn thích cô thì đã sai rồi."

Nếu như mọi chuyện sai ngay từ điểm khởi đầu, vậy không phải nói nội dung của truyện vốn đã thoát khỏi quỹ đạo từ lâu rồi sao, mà dù tôi có làm nhiều hơn nữa cũng không thể cứu vãn được, mặc dù sau đó vẫn đi theo hướng phát triển của kịch bản.

"Nhưng chuyện này không quan trọng, chỉ cần sau cùng họ ở bên nhau thì chính là kết cục hoàn mỹ rồi."

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nghe được bà ấy nói: "Cho nên... Cứ đi theo nội dung kịch bản đi. Đừng đi sai một bước, để rồi sai hết cả quá trình."

Tôi ngơ ngác đi ra khỏi cửa, ở trên xe cũng không kìm lòng được mà nghĩ đến chuyện này...

Cho nên dù cho 3 năm này họ không nảy sinh tình cảm, thì nữ phụ cũng chỉ có tư cách đứng ngoài quan sát thôi sao...

Vừa thất thần một cái, một bóng người quen thuộc bỗng xông ra ngay trước mắt.

Một tiếng hét thảm thiết chói tai vang lên, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cửa kính xe, một cô gái ngã vào trước xe tôi.

Là Sở Hi!

...

Trong cục cảnh sát, tôi ngồi trong góc nhà giam, cả người run lên.

Tôi không động thủ với Sở Hi trong tiệm cafe, nhưng tôi lại lái xe đụng phải cô ấy.

Đây là vận mệnh sao?

"Thẩm Dao, có người đến thăm cô."

Tôi tỉnh lại từ trong kinh hoảng, như một cương thi đi theo cảnh sát ra ngoài.

Cách hàng rào sắt và tấm kính dày nặng, Hứa Dịch đỏ mắt đứng trước mặt tôi.

Hắn trắng hơn 3 năm trước rất nhiều, gương mặt trắng nhợt như tờ giấy, cũng tiều tụy đi rất nhiều. Nước mắt của tôi không kìm được mà chảy xuống.

Không nghĩ tới 3 năm sau lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau lại là ở trong ngục giam.

"Dao Dao... Em về rồi."

"Hứa Dịch, em giết người rồi."

"Vậy anh chờ em ra ngoài được không? Em bị xử mấy năm anh sẽ chờ em thêm từng ấy năm, có được không? Dù sao anh cũng đã chờ em 3 năm rồi..."

Tôi siết chặt ống tay áo, vừa nức nở vừa run lên.

"Anh có bị ngốc không, anh đi tìm Sở Hi đi, anh đến thăm em làm gì. Em đã giết người rồi..."

Hắn lại đột nhiên nở nụ cười, nước mắt ngập trong hốc mắt: "Ngốc cũng là do em nuôi lớn mà..."

Lúc cảnh sát lôi tôi đi, tôi quay đầu lại, Hứa Dịch vẫn đứng ở chỗ đó, hắn khóc như một đứa trẻ, giống như rất nhiều năm trước hắn bị cha mẹ bỏ rơi, một mình đứng trong gió lạnh mùa thu, khóc hỏi vì sao tất cả mọi người đều không cần hắn nữa...

Tôi ngồi trong ngục giam thật lâu, buổi tối nhiệt độ không khí giảm xuống, hai tay tôi ôm đầu gối, vừa lạnh vừa đói.

Trong lúc mê man, có một tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, ngay sau đó là một vòng ôm ấm áp, một đôi tay nhẹ nhàng có tiết tấu mà vỗ vỗ sau lưng tôi.

"Hứa Dịch..." Tôi khóc đến mức giọng cũng khàn đi.

"Dao Dao, Sở Hi tỉnh rồi. Cậu ấy nói cậu ấy không trách em. Cho nên... Về nhà thôi, có được không?"

Hắn ngồi xuống, một tay vỗ vỗ sau lưng tôi, một tay luống cuống dùng giấy lau đi nước mắt của tôi: "Về nhà nhé..."

Tôi bỗng nhiên nhớ lại rất lâu rất lâu về trước, khi đó Hứa Dịch 12 tuổi ngồi bên đống rác, co rụt lại như một con nhím con không tìm được nhà, mà tôi cũng ngồi xuống bên cạnh hắn nói với hắn: "Về nhà nhé..."

Đêm hôm đó tôi mơ một giấc mơ, trong mơ Sách Linh tới.

Đây là lần thứ 2 tôi gặp nó kể từ khi đến thế giới này, lần đầu gặp là khi tôi vừa đến thế giới này, nó nói cho tôi biết tôi phải thay thế nữ phụ độc ác Thẩm Dao trong sách vì gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết sớm, thúc đẩy cho câu chuyện thuận lợi phát triển.

Mà lần này nó nói: "Từ bỏ đi, cô không thể làm trái tình tiết câu chuyện, nữ phụ vĩnh viễn chỉ có thể là nữ phụ, đừng mơ tưởng viễn vông nữa."

"Dựa vào cái gì chứ?"

Tôi siết chặt nắm đấm. Vì tôi là nữ phụ nên chỉ có tư cách đứng ngoài quan sát thôi sao? Rõ ràng người gặp được Hứa Dịch trước là tôi, người cùng hắn thoát ra khỏi nỗi đau mất cha mẹ cũng là tôi, là tôi đi cùng hắn 6 năm trời, vì sao tôi phải chắp tay nhường hắn cho người khác chứ?

Chỉ bởi vì tôi là nữ phụ sao? Là một người công cụ sao?

"Nhưng tôi không cam tâm, tôi cảm thấy như vậy rất không công bằng. Nếu như lúc đầu người gặp hắn trước không phải tôi, người Hứa Dịch thích cũng không phải tôi, vậy thì tôi tình nguyện trở thành một người công cụ, nhưng mà không phải."

Tôi vẫn thuận theo nội dung kịch bản yêu cầu, nhưng dù tôi rời đi 3 năm, Hứa Dịch và Sở Hi vẫn không yêu nhau, không phải sao? Lẽ nào tất cả chỉ cần thuận theo ý trời là có thể hoàn mỹ không sứt mẻ được sao?

Nó lạnh lùng nhìn tôi, giọng điệu không cho phép nghi ngờ: "Nhưng cô là nữ phụ!"

"Nhưng là nữ phụ thì chẳng lẽ không có tư cách theo đuổi hạnh phúc của riêng mình sao?"

"Trừ phi cô muốn trở thành Bùi Hữu Lăng thứ hai, cả đời đều bị nhốt trong thế giới trong sách, vĩnh viễn không thể quay về."

Tôi đột nhiên nở nụ cười: "Nếu như cơ hội cuối cùng để về nhà phải dựa vào việc làm hại Hứa Dịch mới có thể thực hiện được, thì tôi tình nguyện vĩnh viễn sống ở nơi này."

Tôi xoay người, chỉ nghe thấy tiếng máy móc lạnh lùng vang lên.

"Đừng để đụng vào tường nam mới chịu quay đầu lại."

"Tôi càng muốn làm theo ý mình, đập vỡ tường nam."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro