Chương 26: Sau khi anh trở thành ký ức(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Nguyên Anh Hùng, cảm ơn anh vì chuyện của Ca Ca." Lan Đình Phương nói.

Nguyên Anh Hùng suýt nữa thì bị sặc nước, anh thật không ngờ vinh quang to lớn rơi xuống đầu mình lại thật sự đến từ một con vật nhỏ. Đúng vậy, Tiểu Phàm lén nói cho anh biết, để cho Lan Đình Phương mời cơm vì sự việc này là một vinh quang rất lớn. Bởi vì, Lan Đình Phương lần này là lấy danh nghĩa cá nhân mời nhân viên của mình dùng cơm.

Khi trợ lý sinh hoạt Lý Phàm dùng biểu cảm hưng phấn nói với Nguyên Anh Hùng những lời này, trong lòng Nguyên Anh Hùng quả thật là hận đến nghiến răng. Sao anh lại trở thành nhân viên của Lan Đình Phương rồi? Rõ ràng giữa họ là mối quan hệ hợp tác đó có biết hay không vậy?!

Còn không có chờ cho tinh thần của Nguyên Anh Hùng trở lại bình thường, Lan Đình Phương lại ném đến câu thứ hai: "Nếu anh muốn, tôi có thể giúp anh phát triển ở thị trường Trung Quốc!"

Lòng tự trọng nho nhỏ của Nguyên Anh Hùng bị một chút tổn thương, anh nhíu mày: "Không cần thiết, anh Lan! Việc làm tối hôm qua chỉ là hành động theo bản năng, tôi cũng không có dự định đề cao bản thân để nổi tiếng, lại càng không muốn lợi dụng vào một con chó nhỏ!"

"Tôi không có ý như vậy, tôi là thật tâm cảm tạ anh, có lẽ anh không biết, Ca Ca..." Anh nói đến đây thì ngừng lại một chút: "Ca Ca đối với tôi mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt! Nó đối với tôi mà nói cũng không phải đơn thuần chỉ là một con chó nhỏ! Tôi không thể mất đi nó."

Nguyên Anh Hùng biết, Lan Đình Phương là thật tâm cảm tạ anh. Thời đại học nhàm chán anh đã từng học qua tâm lý học, chú chó nhỏ Ca Ca kia hẳn là một phần rất đặc biệt đối với người đàn ông này, không thể thiếu hoặc đánh mất. Bởi vì cảm xúc của người hoặc vật bị ảnh hưởng bởi đối tượng liên quan đến người và vật đó.

Gật đầu, Nguyên Anh Hùng đánh giá nhà hàng này. Nhà hàng thuần túy Trung Quốc này có một cái tên cực kỳ mang không khí vui mừng, "Hỉ Nhạc Phúc".

Các nhà hàng Trung Quốc ở khu phố Tàu với phong cách Trung Hoa thuần túy không là gì so với nơi đây. Anh cảm thấy mọi thứ ở đây đều mang dấu ấn của một niên đại cổ kính. Những người phục vụ mặc đồng phục truyền thống Trung Quốc luôn nở một nụ cười thân thiện trên môi, khiến cho nơi này dường như rơi vào một thời gian và không gian khác.

Vì thế, Nguyên Anh Hùng cảm thấy việc hút thuốc của Lan Đình Phương là một loại hành vi thô lỗ. Càng đòi mạng hơn là anh còn đang định từ hộp sắt rút ra điếu thuốc thứ hai. Không đợi Nguyên Anh Hùng ngăn lại, một đôi tay khác đã giành trước.

"Cậu không muốn sống nữa rồi à?" Khấu Gia Minh tức giận cướp đi thuốc trên tay Lan Đình Phương. Người này nếu cứ như vậy, không hề tiết chế việc hút thuốc theo lời bác sĩ thì không quá mười năm, phổi của anh sẽ biến thành một cái thùng thuốc nổ.

Thở dài một hơi, anh ta cố ý ở trước mặt Lan Đình Phương căn dặn đầu bếp nấu dược thiện, bộ dạng chỉ tiết rèn sắt không thành thép: "Đợi thừa dịp nóng thì ăn đi, món này đối với người hút thuốc trường kỳ rất có ích, sau này một tháng qua một lần, tôi dặn phòng bếp chuẩn bị cho cậu!"

Nguyên Anh Hùng đoán được người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia là chủ sở hữu của nhà hàng này, anh còn cảm thấy hành động này của anh ta có chút giống với hành động có ở những bà vợ. Vợ của Lan Đình Phương?

Trước khi đến Bắc Kinh anh có cố ý tìm kiếm một số thông tin về Lan Đình Phương, đây là lần đầu tiên anh đối với một người đàn ông sinh ra tò mò. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Lan Đình Phương là do Amy giới thiệu. Không biết vì sao, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Lan Đình Phương, Nguyên Anh Hùng đã có cảm tình, anh cảm thấy giữa mình và Lan Đình Phương trong lúc đó dường như tồn tại một từ trường chung, loại từ trường này ở Trung Quốc được gọi là hợp mắt.

Đối với những thông tin về Lan Đình Phương, phần lớn các bài báo đều viết tương đối không rõ ràng, về phần sinh hoạt cá nhân, có rất ít tin tức được đề cập đến, tình trạng hôn nhân thì lại càng khó hiểu hơn.

"Tôi không thích người khác nhìn chằm chằm vào tôi như vậy!" Người đối diện thình lình lạnh lùng nói ra.

Nguyên Anh Hùng còn chưa hết cơn bất ngờ thì điện thoại của anh cũng đồng thời có tin nhắn đến.

Lan Đình Phương lơ đãng nhìn qua, trên màn hình điện thoại vẫn là đóa hoa hướng dương kia, chủ nhân của đóa hoa hướng dương kia hiển nhiên khiến Nguyên Anh Hùng vui mừng, anh vừa xem vừa cười, nụ cười kia khiến cho Lan Đình Phương đột nhiên trở nên phát cáu, anh nhấm mắt lại, không chú ý nữa.

Đúng vậy, Nguyên Anh Hùng đang vô cùng khoái trá, khoái trá xem xong tin nhắn, khoái trá cầm lấy điện thoại, miệng cứ cười toe toét cả ra.

"Cô ấy muốn đến, đầu tháng sau cô ấy muốn đến Bắc Kinh, tôi đã có một tháng không gặp cô ấy rồi!"

Lan Đình Phương từ chối cho ý kiến.

Đêm nay Nguyên Anh Hùng uống một ít rượu, Nguyên Anh Hùng một khi uống rượu sẽ đặc biệt thích nói chuyện, Amy sợ nhất chính là những lúc như thế này. Nói trắng ra là sợ Nguyên Anh Hùng lải nhải, tự hủy hình tượng.

Vui vẻ ở trong lòng cứ vậy mà cuồng cuộn không ngừng thể hiện ra, Nguyên Anh Hùng rất muốn cùng người có cùng chung một từ trường là Lan Đình Phương cùng anh chia sẻ niềm vui này. Anh cảm thấy cái bà quản gia kia dạy dỗ anh quả thực là thành công cực kỳ, rõ ràng anh là một kẻ lãnh khốc vừa rối loạn tâm lý lại vừa có chút khuynh hướng tự bế, hiện tại thì hình như tâm tính của anh càng sống càng nhỏ rồi, bây giờ anh không khác gì một đứa trẻ, khẩn cấp muốn kéo một người nào đó đến cùng anh chia sẻ vị ngọt này.

Anh cảm thấy Lan Đình Phương vô cùng thích hợp.

"Anh biết không, lúc ban đầu tôi rất chán ghét cô ấy. Cô ấy là con gái của bạn mẹ tôi, nói cũng kỳ quái, mẹ của tôi trước khi mất đã đem tôi phó thác cho cô ấy, cô ấy cứ vậy mà hùng hổ đi đến trước mặt tôi, nói là tới nhận di sản mà mẹ tôi để lại cho cô ấy, mà tôi chính là di sản đó. Anh nói xem có kỳ quái không? Cô ấy còn làm rất nhiều chuyện điên rồ, cô ấy thật sự coi tôi là di sản của cô ấy, quản tôi cái này quản tôi cái kia, không cho tôi tham gia party qua đêm, không được đến quán bar nháo loạn, không cho tôi kết giao với những người không đứng đắn, cô ấy..."

Nói đến đây, Nguyên Anh Hùng tự động kéo tay áo của mình ra, chỉ vào vài nơi trên tay: "Anh có nhìn thấy không? Cô ấy còn giữ chặt tôi, dám đem hình xăm trên tay tôi xóa đi. Sức của cô ấy rất lớn, giọng cũng không nhỏ, miệng cũng độc, tôi cái gì cũng không sợ, ấy vậy mà lại sợ cô ấy rơi nước mắt. Ngày đó, tôi hất đổ thuốc xóa hình xâm đi, cô ấy liền khóc, còn nói là mẹ tôi nói con trai thì phải sạch sẽ, khỏe mạnh cường tráng, đường đường chính chính."

"Sau này, những hành vi vô nghĩa của cô ấy mà tôi rất ghét trong quá khứ dần trở nên đáng yêu. Sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi không nghe thấy giọng nói của cô ấy, một ngày không nhìn thấy cô ấy thì trong lòng liền cảm thấy vắng vẻ. Người phụ nữ vô trách nhiệm này sau đó đã thật sự chạy đến một ngôi trường cũ kỹ để dạy tiếng Trung Quốc sau khi đã cải tạo thành công tôi, nói cái gì mà phải giúp mẹ cô ấy hoàn thành nguyện vọng cuối cùng." Nguyên Anh Hùng phàn nàn.

Lan Đình Phương không biết bản thân mình vì sao lại ở chỗ này nghe một người đàn ông kể về chuyện tình yêu lãng mạn của anh ta, để cuối cùng nghe được anh ta nói một câu với bộ mặt vô cùng may mắn:

"May mắn thay, cuối cùng, tôi cũng biết cô ấy tốt!"

Giờ phút này, trong lòng Lan Đình Phương như vỡ vụn, và đâu đó trong trái tim anh lại bắt đầu thối rữa. Nguyên Anh Hùng đối diện biến thành một người mà anh cực kỳ căm ghét.

Vì sao cuối cùng anh ta lại có thể biết rằng "Cô ấy" tốt! Vì sao Chúa lại cho anh ta cơ hội đó?

Nguyên Anh Hùng vẫn còn đang nói hăng say, không nghĩ đến người ngồi đối diện lại mang theo một bộ mặt chán ghét đứng lên, không nể mặt quăng ra một câu:

"Tôi hy vọng anh sau này đừng mang hình tượng giống như đêm nay xuất hiện trước công chúng, tôi không muốn công sức mà chúng tôi cực lực tạo ra lại là một cái hình tượng nói nhảm."

Nói... Nói nhảm? Nguyên Anh Hùng suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra những lời này là có ý gì! Lời này là xúc phạm, tuyệt đối xúc phạm!

Tiểu Đao dè dặt cẩn trọng nhìn người ở phía sau thông qua kính xe, trang phục màu tối khiến cả người ngài Lan có vẻ vô cùng ủ dột. Tiểu Đao thậm chí còn cảm giác được mỗi một hành động của anh đều lộ ra u buồn. Trước mặt người khác anh biểu hiện thật sự rất tự nhiên, chỉ khi nào thả lỏng anh mới thật sự giống như trốn vào một không gian khác. Có một lần, Tiểu Đao nghe thấy ngài Lan uống say khướt hỏi bạn mình:

"Gia Minh, cậu nói tôi có tư cách đi tìm cô ấy hay không?"

"Không, cậu không có. Tôi cũng đã nghe nói đến chuyện đó, tôi cảm thấy cậu đã bỏ lỡ rất nhiều, nhiều đến nỗi cậu không còn biện pháp nào để tìm trở về được nữa."

"Nếu, tôi thay đổi thì sao? Trước kia tôi rất tệ rất tệ cô ấy vẫn yêu tôi. Nếu tôi thay đổi thì..."

Lúc đó, Tiểu Đao nghe câu nói cuối cùng của ngài Lan như là đang cầu xin, dường như ngay tại lúc ấy anh tin tưởng rằng chỉ cần mình thay đổi thì mọi chuyện còn có thể cứu vãn.

"Đình Phương, cậu nói đời người con gái có bao nhiêu cái mười năm? Tôi có nghe được một câu chuyện, vào thời cổ đại, có một chàng trai nghe nói về vẻ đẹp của hoa đào Giang Nam, luôn có suy nghĩ muốn được nhìn thấy hoa đào ở đó, nhưng mỗi khi anh ta muốn đi thì lại bị một sự tình nào đó trì hoãn. Sau này, vào những năm cuối đời, cuối cùng anh ta cũng đến Giang Nam để ngắm hoa đào. Nhưng khi anh ta đứng ở dưới gốc cây đào, anh ta lại phát hiện mình đã mất hết tâm trạng xem hoa đào rồi. Sai chính là sai, Đình Phương, đừng đến quấy rầy cô ấy nữa! Tôi cảm thấy như vậy là tốt nhất!"

"Đừng quấy rầy cô ấy? Khấu Gia Minh, thật không ngờ cậu cũng nói như vậy, tất cả mọi người đều nói tôi đừng đi quấy rầy cô ấy. Tất cả mọi người đều nói như vậy...."

Cuối cùng, ngài Lan cất giọng như khóc như cười.

Tiểu Đao không biết "Cô ấy" mà bọn họ đang nói là ai. Tuy nhiên, một năm trước trợ lý Phương có vô tình lỡ miệng, Tiểu Đao mới biết được ngài Lan và vợ mình đã ly hôn nhiều năm, nhưng Tiểu Đao rõ ràng nhớ được, trước đây có một lần anh ta trong lúc vô ý hỏi đến bà Lan, ngài Lan đã nhàn nhạt trả lời: "Liên Hảo đang đi du lịch vòng quanh thế giới."

Ánh đèn dọc đường quét qua kính chắn gió, đèn ở trên cửa sổ của khu dân cư hai bên phản chiếu thứ màu sắc ấm áp mà Lan Đình Phương ghét nhất. Trước đây, nhà anh cũng có ánh đèn như vậy, cũng có...

Anh nhắm hai mắt lại, tay đặt ở trên huyệt thái dương: "Tiểu Đao, quay đầu, đi Tương Viên."

Một tuần sau, tiết mục do Nguyên Anh Hùng làm người đại diện rốt cuộc cũng được phát sóng, đối với công việc người đại diện này, Nguyên Anh Hùng vô cùng thuần thục. Ở Ý, vào những dịp thời trang rơi vào mùa ế ẩm, anh đều sẽ tiếp nhận một vài công việc liên quan đến người đại diện để duy trì hình ảnh.

Chương trình mà Nguyên Anh Hùng làm người đại diện ở Bắc Kinh có tên là《 Kết nối với Italia 》, và nó đã đạt được kết quả khá tốt, anh cũng cảm thấy hài lòng, biểu cảm trước máy quay rất tự nhiên và ngôn ngữ cũng mượt mà trôi chảy.

Ngày hôm sau, khi chương trình được phát sóng, có một số người xem gọi điện thoại đến tổ chương trình yêu cầu cung cấp chi tiết về hồ sơ cá nhân của người đại diện. Có không ít người trong ngành đưa ra đánh giá rất khả quan, đã có không ít xưởng thời trang hàng hiệu đưa ra lời đề nghị tài trợ cho chương trình này.

Trong buổi tiệc mừng lễ ra mắt chương trình, có sự có mặt của rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao, nhưng lần này Nguyên Anh Hùng không có nhìn thấy Lan Đình Phương. Tiểu Phàm nói với anh, Lan Đình Phương rất ít khi xuất hiện trong các cuộc họp mặt nội bộ.

Vào cuối tuần đầu tiên của tháng sáu, Nguyên Anh Hùng đột nhiên dậy sớm, đem phòng ở dọn dẹp một phen, cũng tiện thể đem bản thân trao chuốt tỉ mỉ.

Anh đứng ở trước một tấm gương lớn, mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, quần âu màu xám, kiểu tóc chỉnh tề, nhìn vào gương mỉm cười. Xong, sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, cô ấy thích bộ dáng này. Quá tuyệt! Qua sáu giờ là có thể nhìn thấy cô ấy rồi.

Nhất Phẩm Hương là một quán rượu có từ giữa thế kỷ thứ mười tám ở Nhật Bản, nằm ở một vị trí nổi bật ở thủ đô. Nơi đây có suối nước nóng, rượu sake Nhật Bản đích thực, có một số đầu bếp giỏi nhất, có những geisha được huấn luyện chuyên nghiệp và có cả nội thất được sắp đặt một cách tinh tế.

Trên hành lang của dãy ghế lô, trong ánh đèn mờ ảo thoang thoảng mùi hương mị hoặc, một người đàn ông dáng người cao lớn đang đứng dựa vào bức tường có trang trí hình hoa dâm bụt, mặc cho hai cô gái quấn lấy mình. Những cánh tay của hai cô gái kia như những nhánh dây nho đang không ngừng phát triển, dường như muốn ở trên người của người đàn ông này chết cũng không rời.

Tuy nhiên, nếu cảnh tượng sắc hương này nhiều hơn một vị khách, thì thật sự là có chút sát phong cảnh. Người phụ nữ với dáng người mảnh khảnh ở cuối hành lang dừng lại ở đó, dường như cô ấy đang phân vân xem có nên bước qua hay không. Sau đó, cô ấy nâng bước chân, vội vàng đi về phía bọn họ.

Hai cô gái kia không có đem vị khách không mời mà đến này để vào mắt, tiếp tục cùng người đàn ông dây dưa.

Hành lang cũng không rộng lắm, vị khách không mời mà đến này phải kề sát bọn họ mới đi qua được, có lẽ là bởi vì đi quá nhanh, giày của cô ấy cố tình lại ngay đúng lúc này rơi ra, chiếc giày này cố tình còn rơi ngay cạnh chân của người đàn ông và một trong số hai cô gái kia. Cô ấy nhỏ giọng mắng thầm một câu, lui lại mấy bước, lên tiếng:

"Thật xin lỗi đã quấy rầy, tôi muốn nhặt lại giày của mình."

Giọng nói này tựa như của một nàng tiên, và người đàn ông dường như cũng vừa từ trong cơn mơ bừng tỉnh lại, sau đó thốt lên:

"Liên Hảo?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro