Chương 17: Trước khi anh trở thành ký ức(17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cố Liên Hảo, đã lâu không gặp!" Bách An Ny đứng trước bức tranh sơn dầu mỉm cười duyên dáng, mang theo một chút xa cách cùng một chút vui mừng tựa như đây là một cuộc hội ngộ đã chờ đợi từ lâu.

Giống như bọn họ là những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.

Nhưng mà Cố Liên Hảo và Bách An Ny chẳng phải bạn cũ, kể cả khi bọn họ có cả đời vĩnh viễn không gặp nhau, Liên Hảo cũng sẽ không cảm thấy luyến tiếc gì, có một số người nhất định chỉ có thể như vậy.

"Cố Liên Hảo, cô cùng Đình Phương kết hôn thì thế nào? Tin hay không, cuối cùng, anh ấy vẫn thuộc về tôi." Đây là lời mà trước khi Bách An Ny rời đi đã nói với Liên Hảo, khi đó, cô ta ghé vào bên tai Liên Hảo, nhẹ nhàng nói ra, không khác gì một nữ vương mang trong mình pháp lực phi thường.

Vì thế, Liên Hảo rất sợ gặp lại Bách An Ny, sợ cô ta chỉ cần niệm một chú ngữ, tòa thành mà cô khổ cực dựng lên sẽ sụp đổ ngay.

"Bách An Ny, đã lâu không gặp!" Liên Hảo đứng thẳng lưng, mỉm cười.

Bách An Ny ở trên sân khấu hay dưới sân khấu đều rất năng động, trải qua năm tháng có được sự duyên dáng và tao nhã tựa một con thiên nga xinh đẹp, cô ta của lúc này có chút trang điểm nhẹ và ăn mặc rất thỏa đáng.

Khi Liên Hảo đánh giá Bách An Ny, Bách An Ny cũng đang đánh giá cô, sau đó mang theo sự hụt hẫng, nói: "Liên Hảo, rõ ràng là tôi so với cô nhỏ hơn một tháng, vậy mà càng ngày tôi lại càng cảm thấy mình giống như là chị của cô vậy."

Khấu Gia Minh cùng Phùng Tổ Vọng bước vào, bọn họ cười ha ha nói: "Thưa hai quý cô, hai vị định cứ đứng mãi như vậy sao?"

"Này, hai người chú ý lời nói có được không, quý cô? Tôi cùng Liên Hảo còn chưa tới cái trình quý cô kia đâu." Thiên nga trắng tao nhã mang theo một chút bất mãn.

"Phải, phải, là ngôi sao lớn!" Phùng Tổ Vọng bày ra bộ dạng cúi đầu khom lưng.

Từ trước, mối quan hệ của Lan Đình Phương, Bách An Ny, Phùng Tổ Vọng và Khấu Gia Minh tựa như một cuốn sách không mở ra được. Đã từng có một lần, Liên Hảo cảm thấy tình bạn của bọn họ thật tốt, thật đẹp, đẹp tựa như những bộ phim truyền cảm hứng.

Liên Hảo cùng Bách An Ny ngồi xuống ghế bên ngoài ban công, nơi này là biệt thự của Khấu Gia Minh. Biệt thự nằm ở ngoại ô, cách biệt với sự hối hả và ồn ào của thành phố, xung quanh vô cùng im ắng, là nơi lý tưởng để nói chuyện.

Nếu là như vậy thì Bách An Ny lần này hẳn là có ý định cùng cô đàm luận rất lâu.

Lúc này, Liên Hảo cảm thấy các cô không khác gì những nhân vật trong phim truyền hình diễn tình khổ, hai người phụ nữ bởi vì cùng yêu một người đàn ông mà ngồi xuống trên bàn đàm phán. Liên Hảo chưa bao giờ nghĩ rằng cảnh tượng máu chó này sẽ xảy ra trên người bọn họ.

"Ngày mai Đình Phương mới có thể trở về!" Bách An Ny nhìn Liên Hảo nói.

Lời nói mở đầu này nghe thật bình thản, nhưng lại là một kiếm trí mạng.

Liên Hảo tin chắc sắc mặt của bản thân mình hiện tại nhất định là rất khó coi, cho dù đã biết suốt một tháng qua bọn họ ở cùng nhau, chung quy nghe được trong tai vẫn là khó chịu, so với tưởng tượng còn khó chịu hơn.

"Ừ!" Liên Hảo siết tay thật chặt: "Tiếp theo, cô nói những lời này là muốn biểu đạt cái gì?"

"Tôi nghĩ, cô hẳn là cũng đoán được, Đình Phương mấy ngày qua đi theo tôi cả một vòng trái đất, tôi biết nói như vậy đối với cô mà nói thật không công bằng, còn có thể khiến cô thương tâm, nhưng mà, Liên Hảo, một tháng qua chúng tôi thật sự rất vui vẻ."

Chúng tôi? Đây là từ ngữ mà Liên Hảo cảm thấy thật sự tốt đẹp, nó khiến hai người, một nhóm người, kết nối chặt chẽ và mật thiết với nhau. Nhưng Liên Hảo cũng không dám ở trên người Lan Đình Phương sử dụng từ ngữ này, cô còn làm không được ở trước mặt người khác tự nhiên mà nói ra hai từ "chúng tôi" này, bởi vì chột dạ, bởi vì trái tim của người đàn ông tên Lan Đình Phương và cô bị ngăn cách bởi một dãi ngân hà.

Bách An Ny thì có thể, cứ như thế tự tin ở trước mặt vợ của người đàn ông kia nói ra hai từ chúng tôi.

Liên Hảo lẳng lặng nhìn Bách An Ny, nhìn cô ta rũ mắt xuống, run run đôi hàng mi.

"Đây chỉ là biểu đạt đơn phương của cô." Liên Hảo nói: "Về phần Đình Phương, Bách An Ny, cô hiểu anh ấy bao nhiêu, cô cho rằng anh ấy vẫn còn là Lan Lan lúc trước của cô sao? Năm tháng đã làm anh ấy thay đổi, mà tôi lấy thân phận một người vợ chứng kiến tất cả. Và có vẻ như cô đã đem thân phận của tôi quên mất, cứ vậy mà vội vàng đến trước mặt tôi khoe khoang cô cùng với anh ấy thật vui vẻ, nhưng cô có chắc, anh ấy ở cùng với cô có thật sự vui vẻ không? Tôi làm người bên gối anh ấy sáu năm, người đàn ông của tôi, tôi ít nhiều gì cũng hiểu anh ấy."

"Tôi tha thứ cho cô, Bách An Ny, bởi vì cô là người anh ấy đã từng yêu!"

Sắc mặt Bách An Ny không được tốt cho lắm.

"Đã từng?" Bách An Ny ngẩng cao cằm: "Liên Hảo, cô thật sự cho rằng chính là đã từng sao? Cô cứ luôn dùng phương thức như vậy lừa gạt bản thân mình, trên thực tế sự tình cô cũng đã thấy, khi tôi tuyên bố đính hôn, Đình Phương liền vượt qua nửa địa cầu đến bên cạnh tôi, cô còn cảm thấy đây là một loại đã từng sao?"

"Cho nên vì Lan Đình Phương, cô liền hướng toàn thế giới nói dối như cuội!" Liên Hảo lắc đầu: "An Ny, làm người không thể như vậy, Lan Đình Phương cũng không phải món đồ chơi trong tay cô, lúc cô không cần thì tùy tiện đem anh ấy ném đi, lúc cần thì nghĩ mọi biện pháp đem anh ấy kéo về."

"Bách An Ny, cô đã quên, lúc trước tôi đã cho cô cơ hội, tôi nói cho cô biết Lan Đình Phương cầu hôn tôi và tôi cũng đã đáp ứng, tôi nói với cô nếu cô quyết tâm ở bên anh ấy thì tôi có thể xem như không có sự việc kia, nhưng cô lại nhẹ bổng nói với tôi là Lan Lan chỉ đang đùa mà thôi. Cô cùng anh ấy ở chung lâu như vậy, làm sao có thể không hiểu Lan Đình Phương? Tôi nghĩ, kỳ thực, khi đó cô đã buông tay anh ấy rồi. Bây giờ cô lại đem những lời này ra nói với tôi?"

Đầu tháng tám, gió chiều nhẹ thổi mang theo hương thơm của cỏ cây, hương thơm này khiến Liên Hảo cảm thấy thật chua xót.

"Tôi hối hận." Khóe mắt Bách An Ny ẩm ướt: "Liên Hảo, tôi hối hận, thật lâu thật lâu trước kia tôi biết bản thân mình đã sai lầm rồi, có được thành công tỏa sáng nhưng không có người tôi yêu ở bên cạnh cùng nhau chia sẻ thì cũng chỉ là một sự trống rỗng, quần áo hoa lệ đến mấy, không có người tôi yêu thưởng thức, cũng chỉ là sự tái nhợt."

"Cho nên?" Giọng nói Liên Hảo cứng ngắt.

"Không có cho nên, Liên Hảo, bây giờ chúng ta còn trẻ, tôi không hy vọng ba người chúng ta rơi vào tình huống khó xử!" Rốt cuộc thì Bách An Ny cũng không đủ tự tin, thậm chí cô ta thoạt nhìn còn có chút đáng thương.

"Cho nên giữa ba người cần phải có một người cam tâm tình nguyện rời khỏi để thành toàn cho hai người thật sự yêu nhau sao?" Liên Hảo cảm thấy buồn cười, trên thực tế cô cũng cười ra tiếng: "Bách An Ny, từ khi nào mà cô đã trở nên tầm thường như vậy?"

Liên Hảo đứng lên: "Trên thực tế, tôi cảm thấy hôm nay cùng cô ngồi ở đây nói những lời này quả thật hoang đường đến cực điểm, nếu Đình Phương biết được thì nhất định sẽ rất điên rồ. Tôi không biết vì sao cô lại nghĩ đến việc làm như vậy, nếu cô đơn thuần là tới cùng tôi khoe khoang, vậy thì, cô đã thành công, nghe cô cùng anh ấy suốt một tháng nay ở cùng nhau thật vui vẻ tôi quả thật rất thương tâm. Nếu, cô đến đây là vì muốn khuyên tôi rời khỏi thì tôi cũng nói cho cô biết, kỳ thực cô không cần như vậy, nếu tôi biết Lan Đình Phương một tháng này cùng cô thật sự vui vẻ thì không cần cô nói, tôi cũng sẽ tự động rời đi. Tôi có thể chấp nhận bản thân mình ngốc, có thể chấp nhận bản thân mình mù quáng, nhưng tôi sẽ không chấp nhận bản thân mình ngu xuẩn."

"Người đàn ông tôi yêu nên xứng đáng với tình yêu của tôi, điểm này, tôi chắc chắn tin tưởng!"

Bàn tay của Bách An Ny toát ra cả mồ hôi, so với lần đầu lên sân khấu biểu diễn còn khẩn trương hơn. Cô ta luôn biết Liên Hảo là con gái của một quan chức ngoại giao rất nội liễm, nhưng cô ta không thể nào ngờ rằng Liên Hảo còn có một mặt sắc sảo như vậy.

Nhưng cô ta là Bách An Ny!

Đối diện với Liên Hảo, ánh mắt Bách An Ny sáng quắc.

Mục tiêu của Bách An Ny là cả đời này sống một cuộc sống tùy tâm sở dục, khi hối hận sẽ nghĩ biện pháp khiến bản thân không còn cảm thấy hối hận, mắc sai lầm thì cô ta liền đem sai lầm này bù đấp lại, mất đi những thứ mình thích thì cô ta cũng muốn có lại cho bằng được.

"Cố Liên Hảo, tôi hy vọng cô có thể chú ý đến buổi biểu diễn vào hai ngày nữa của tôi, đến lúc đó, cô sẽ thấy được, tôi đối với anh ấy yêu cũng không kém gì so với cô. Tôi cũng biết bản thân mình thật vô sỉ, nhưng tôi muốn nói với cô là, tôi không để ý đến cái gọi là danh phận, cái mà tôi để ý đến chính là tâm của anh ấy."

"Vậy thì mỏi mắt mong chờ!" Liên Hảo lạnh lùng nói.

Đi xuống cầu thang, Liên Hảo gặp Phùng Tổ Vọng và Khấu Gia Minh đang đứng ở một bên, bộ dạng xấu hổ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không có nói.

Lan Đình Phương trở về vào lúc hơn mười giờ đêm ngày hôm sau. Khi đó, Liên Hảo đang nằm thẳng tấp ở trên giường nhìn trần nhà, nghe được giọng anh, Liên Hảo nhắm hai mắt lại. Cô không biết bản thân nên đối mặt với anh như thế nào.

Cách một khoảng thời gian bọn họ tách ra một tháng mười tám ngày, anh đẩy cửa phòng ngủ ra.

Tiếng bước chân dừng ở trước giường, một lúc sau, lại đẩy cửa đi ra ngoài.

Không lâu sao, một bên giường bị hãm xuống, anh một thân tắm rửa thơm ngát hướng Liên Hảo đến gần, môi dừng ở sau gáy cô.

"Anh biết em không có ngủ!" Anh nói.

Liên Hảo vẫn như cũ nhắm mắt, không có giận hờn, không có khổ sở, không có nhiều thương tâm, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, Liên Hảo nghĩ, có phải đây là điềm báo cho trái tim đã chết của cô?

Dù sao, tâm cũng là thịt, mặc cho ý chí của chúng ta có cứng như sắt thép, cũng cần phải nghỉ ngơi.

"Vì sao em không gọi điện thoại cho anh, không phải em nói muốn anh một ngày hai mươi tư giờ khởi động máy sao? Lần này anh một ngày hai mươi tư giờ đều mở máy, em xem, anh rất nghe lời."

Giọng nói của anh như có như không lấy lòng, lúc này, khiến Liên Hảo bi ai là, hiện tại, cô nhớ đến một câu nói của một chuyên gia tình cảm trên tạp chí dành cho phái nữ: "Nếu người đàn ông của bạn đi công tác trở về đối với bạn càng tốt thì bạn càng phải cảnh giác hơn."

Rốt cuộc thì giới này làm sao vậy? Rất nhiều người cứ thích lật xem nội tâm của người khác, bắt nó đặt ở trên bàn giải phẫu mổ xẻ, còn cho đó là việc làm hiển nhiên, họ càng nói thì càng cho rằng đó là chân lý.

Tay anh xuyên qua nắm lấy eo Liên Hảo, thân thể cũng kề sát lại.

"Liên Hảo, ngày mai là sinh nhật em, anh cố ý trở về." Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào trên cổ của cô, hình như là anh đang rất không hài lòng về việc cô đưa lưng về phía anh, vì thế, giây tiếp theo, cơ thể của cô bị xoay lại, bọn họ biến thành mặt đối mặt.

Liên Hảo mở mắt ra, ánh đèn vàng ở đầu giường đã làm mờ đi hình dáng đường cong trên cơ thể anh, người đàn ông này rất đẹp và may mắn. Những phẩm chất của một chàng trai trẻ và đàn ông đều hoàn mỹ dung hợp ở trên người anh, có vẻ lạnh tựa như băng, và cũng mềm mại tựa như mây.

Nhìn đi, hiện tại anh lại hướng cô bày ra bộ dáng hồn nhiên vô tội, trên đầu là mái tóc lộn xộn, làn da so với phụ nữ còn muốn đẹp hơn, đôi lông mày mềm mại ở dưới ánh đèn luôn dễ dàng làm dịu đi mọi góc cạnh trong lòng Liên Hảo.

"Liên Hảo, là anh cố ý trở về đón sinh nhật cùng em!" Anh lặp lại một lần nữa.

Ngày mai chính là sinh nhật hai mươi tám tuổi của Liên Hảo.

Nếu là bình thường, Liên Hảo khẳng định sẽ hân hoan nhảy nhót, đây là lần đầu tiên Lan Đình Phương nhớ rõ sinh nhật của Cố Liên Hảo, nhưng lần này, trong lòng Liên Hảo lại cực kỳ phức tạp, phân không rõ buồn vui.

"Vâng!" Liên Hảo nhàn nhạt đáp một câu, hỏi: "Mấy ngày nay anh đã đi đâu?"

Mặt anh chôn ở trước ngực cô, giọng nói khàn khàn: "Anh vừa mới từ Tokyo trở về!"

Câu trả lời rất hay, khéo léo tránh được vấn đề trọng tâm.

Liên Hảo quay đầu đi, dùng tay che ngực lại.

Tác giả: A a a a a a a a a a a ~~~~~ vô cùng đau lòng.

Gann: Đổi cách xưng hô với Bách An Ny từ cô ấy -> cô ta được không mọi người?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro