Chương 10: Trước khi anh trở thành ký ức(10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới sự đề nghị của vị giáo sư kia, dì Đại Thiến lôi kéo Lan Đình Phương tiến vào mê cung của công viên Viên Minh, Liên Hảo bèn kéo mẹ cô ngồi xuống ở băng ghế trước lối ra.

Gió đêm tháng tư tựa như một chiếc khăn che mặt, mỗi lần gió thổi qua lại giống như người mẹ nhẹ nhàng vuốt ve tay của đứa con mình.

Liên Hảo tựa đầu vào trên vai mẹ, quý trọng thời gian không dễ gì có được này. Trên khóe mắt bà có vết thâm và có cả vết nhăn, vết nhăn này thật khiến Liên Hảo xót xa.

"Mẹ." Liên Hảo mang theo ngượng ngùng: "Mẹ, mỗi lần ở trên tivi, trên báo nhìn thấy mẹ, con đều cảm thấy rất hãnh diện, mẹ, mẹ biết không? Cho đến nay, con... Con rất thương mẹ."

Sau cùng thì Liên Hảo cũng đem câu nói cất giấu ở trong lòng nhiều năm nói ra, sau này, Liên Hảo cảm thấy vô cùng may mắn khi ở thời khắc này, cô đem những lời này nói với mẹ mình.

Vết nhăn trên khóe mắt bà càng lộ rõ, hiển nhiên, là vì bà đang mỉm cười. Bà bắt lấy tay Liên Hảo nắm ở trong tay mình, giọng nói nghẹn ngào: "Mẹ biết, mẹ luôn luôn biết, trên đời này làm gì có người mẹ nào không biết tâm tư của con mình, nhưng mà Liên Hảo, mẹ rất cám ơn con đã nói cho mẹ biết là con thương mẹ."

"Mẹ, mẹ có nhớ bà ngoại không?"

Liên Hảo nhớ ngày đó bà ngoại qua đời, mẹ ở Washington lấy thân phận bí thư xuất hiện trong hội nghị Trung Mỹ, Liên Hảo gọi điện thoại qua, bà ở bên kia chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: "Mẹ biết rồi."

Sau khi trở về, bà ở trước linh cữu của bà ngoại quỳ một đêm, ngày hôm sau lại bay đi Washington, khi đó Liên Hảo rất hận bà. Hiện tại, cô đã hiểu, bà ngoại qua đời mẹ nhất định là người thương tâm nhất, bởi vì ở thời điểm bà ngoại qua đời bà không có cách nào ở bên cạnh mẹ mình.

"Nhớ, làm sao có thể không nhớ chứ?" Bà thở dài: "Bà ngoại đem mẹ đến thế giới này, luôn luôn làm bạn cùng mẹ trưởng thành, nhưng lúc bà rời khỏi thế giới này, đoạn đường cuối cùng mẹ cũng không có cách nào tiễn đưa bà."

Hà Mỹ Âm nắm tay Liên Hảo đặt trên ngực bà: "Liên Hảo, thời điểm bà ngoại con qua đời, nơi này của mẹ liền có một lỗ thủng, lỗ thủng này phải đợi về sau, có một ngày mẹ cũng rời khỏi thế giới này đi đến thế giới có bà ngoại con thì mới có thể lấp đầy được, chờ đến ngày mẹ chết đi, con hãy đem tro cốt của mẹ đặt ở bên cạnh bà ngoại, mẹ muốn được phụng bồi ông bà ngoại con."

Bên dưới ánh hoàng hôn, chuyện sinh ly tử biệt cứ tự nhiên mà nói ra như thế.

"Mẹ, nếu có một ngày con chết đi, con cũng sẽ đi tìm mẹ." Liên Hảo nhìn phía chân trời thật xa.

Hà Mỹ Âm khẻ vỗ vào chân Liên Hảo, giả vờ tức giận: "Con vẫn còn nhỏ! Học tập một bà già như mẹ nói chuyện sinh ly tử biệt cái gì không biết nữa!"

Quả nhiên! Ở trong lòng mỗi một người mẹ, con gái mình vĩnh viễn cũng chỉ là một đứa bé chưa từng trưởng thành.

"Mẹ, năm trước, con ở công viên tại Florida nhìn thấy có một băng ghế khắc chữ Giản cùng Jennifer, tên của bọn họ đặt ở cạnh nhau, phía dưới còn có mục sư ký tên, con cảm thấy kỳ quái liền hỏi người phụ nữ ngồi ở trên băng ghế kia, bà ấy mỉm cười nói bà tên là Jennifer, Giản là tên người mẹ đã qua đời của bà, ghế dựa này là bà ấy cùng mẹ mình khi còn sống cùng nhau đặt tại đây, linh hồn của mẹ bà sẽ ngủ yên tại công viên này, Jennifer nói với con mỗi lần nhớ đến mẹ mình thì bà ấy sẽ đến trên băng ghế này ngồi một lúc."

"Mẹ, khi đó, con liền nghĩ đến mẹ, con còn nghĩ, sau này con cũng muốn giống như bọn họ, ở công viên đó khắc tên chúng ta lên ghế như vậy, mẹ, mẹ thấy có được không?"

"Thật sự có loại ghế dựa như vậy ở Washington? Mẹ cũng thích phương thức hoài niệm như vậy, nhưng..." Hà Mỹ Âm cúi đầu nhìn Liên Hảo: "Con bỏ được Đình Phương sao? Con không nghĩ cùng nó ở cùng một chỗ sao?"

"Không sao, con nghĩ kỹ rồi, con và mẹ ở cùng nhau, con chỉ muốn đi tìm mẹ thôi." Liên Hảo ở trên vai mẹ mình lắc lắc đầu.

Cố Liên Hảo đời này ngốc đều phát ở trên người Lan Đình Phương, bởi vì rất ngốc rất si, cho nên đã quá mệt.

"Được." Hà Mỹ Âm trịnh trọng nhận lời: "Con muốn đem ghế dựa có khắc tên Cố Liên Hảo cùng Hà Mỹ Âm đặt ở nơi đó?"

"Để lại ở Washington đi, con muốn nhìn một chút thành phố mà mẹ đã sống nhiều năm." Liên Hảo vươn tay ra ở giữa không trung, điểm ngón tay chạm đến ánh chiều tà: "Đặt dưới tàng cây anh đào ở Washington, con nghe người ta nói, hoa đào ở Washington hàng năm đều sẽ giống như hoa đào ở Nhật Bản nở rộ, lúc hoa đào nở, cánh hoa nhất định sẽ rơi xuống trên băng ghế của chúng ta, đến lúc đó, nhất định rất đẹp, mẹ, mẹ nói xem như vậy có được không?"

"Được! Đến lúc đó nhất định là rất đẹp." Hà Mỹ Âm không nghĩ đến con gái mình cũng ôm ấp tình cảm rực rỡ như vậy.

Hai người ngồi ở trên băng ghế, đầu tựa vào đầu, không ai nói gì nữa.

Ở phía sau, Lan Đình Phương lẳng lặng đứng, anh vô tình nghe được câu chuyện của hai mẹ con họ, người vừa mới nói những lời này là Liên Hảo sao? Là người vợ cùng anh kết hôn sáu năm? Lan Đình Phương thật không ngờ có một ngày lại nghe được Liên Hảo dùng ngữ điệu bi thương đến vậy kể rõ về một ngày cô rời khỏi thế giới này.

Rất nhiều thời điểm, trong ấn tượng của anh, Cố Liên Hảo đối với những chuyện quanh mình hết thảy đều chẳng hề để ý, cô luôn tẫn trách sắm vai thân phận một người vợ, không oán trách, không cố tình gây sự.

Rất nhiều thời điểm, Cố Liên Hảo là một người nội liễm, độc lập, giống như lúc nói ra lời thề kết hôn, lúc anh đem nhẫn đeo lên ngón tay cô, cô ở trong đám đông rộn ràng ở Quảng Châu, tay ôm nhẫn, biểu cảm bình tĩnh nói: "Đình Phương, em sẽ quý trọng chiếc nhẫn này, hơn nữa sẽ trở thành một người vợ tốt."

Đối với Lan Đình Phương, người vợ tốt cùng với người vợ mà mình yêu là hoàn toàn khác nhau, cũng giống như người chồng tốt cùng người chồng mình yêu cũng không giống.

Kết hôn sáu năm, đúng như lời cô đã nói, cô quý trọng nhẫn cưới của bọn họ, cực lực sắm vai nhân vật người vợ thật tốt, ngay cả Lan Đình Phương cũng không ngờ Cố Liên Hảo có thể làm được xuất sắc như vậy.

Theo bản năng, anh sờ ngón áp út, nhẫn anh đeo được nửa năm đã làm mất, cũng không biết là để ở nơi nào, vẫn là do cô phát hiện ra anh không đeo nhẫn. Thời gian sau đó Lan Đình Phương thế nhưng cảm thấy trong đáy lòng bí mật thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà thỉnh thoảng anh có hỏi cô: "Nếu không, chúng ta lại mua nhẫn mới?"

Lúc đó, Lan Đình Phương còn nhớ rõ cô quay lưng đi, cũng không biết là đang nghĩ gì, một lúc sau, nghe cô nhàn nhạt đáp một câu: "Không cần. Không cần lãng phí tiền."

Từ đó về sau, bọn họ không còn đề cập đến chuyện nhẫn cưới, ngón áp út của anh cũng luôn trống không.

Nhớ đến một màn đem nhẫn đeo lên tay cô cùng lời nói của cô lúc đó, trong lòng Lan Đình Phương đột nhiên cảm thấy khó chịu, tựa như, người phụ nữ này luôn luôn khiến anh xấu hổ vô cùng.

Chính là giờ này khắc này, sau khi Lan Đình Phương nghe xong lời nói của Liên Hảo, anh cảm thấy trong lòng nghiêng ngã, đặc biệt nghe Liên Hảo nói nếu cô chết đi sẽ cùng mẹ mình ở cùng nhau, giọng nói đau thương như thế dường như không phải xuất ra từ chính miệng của cô.

Lúc rời khỏi công viên Viên Minh thì trời cũng đã tối, dì Đại Thiến ngại ngùng đưa ra chủ ý muốn đến quảng trường chụp ảnh. Vừa đến quảng trường, dì Đại Thiến đã chạy đến ôm đài kéo cờ hình trụ treo hồng kỳ năm sao, lôi kéo mẹ Hà cùng chụp ảnh.

Đèn hoa vừa lên, khắp nơi trên quảng trường đều là hình ảnh một nhà ba người, đứa con ở trên quảng trường chạy, ba mẹ đuổi theo ở sau lưng, Liên Hảo không thể nào dời đi ánh mắt, cô đã vô số lần khát khao qua hình ảnh như vậy.

Một bé trai mặc quần đeo đai bởi vì chạy quá nhanh mà té ngã ở bên chân Liên Hảo và Lan Đình Phương, Liên Hảo vội vàng nâng cậu bé dậy, cậu bé hiển nhiên là rất đau, nhưng vẫn như cũ quật cường phe phẩy môi.

"Có đau không?" Liên Hảo thương tiếc vỗ vỗ mặt cậu bé.

Dù sao cũng là đứa nhỏ, Liên Hảo vừa nói ra, cậu bé bỗng chốc "Oa" một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa làm điệu bộ giả vờ giả vịt: "Rất đau rất đau, nhưng mà mẹ con nói con trai ngã xuống được thì bản thân phải tự đứng lên được, mẹ còn nói con trai cho dù là rất đau cũng không thể khóc. Nhưng mà dì ơi! Thật sự là rất đau rất đau, dì nhất định phải giống mẹ con chứng minh con vừa mới ngã sấp xuống thật sự là không có khóc, có được hay không?"

"Được! Được!" Liên Hảo liều mạng gật đầu.

Mẹ cậu bé thở hổn hển chạy đến, nghe xong lời nói của cậu bé ở một bên dở khóc dở cười, đầy cõi lòng đau xót ôm lấy con mình.

Cậu bé nước mắt ngân ngấn nhìn Liên Hảo, Liên Hảo từ trong túi lấy ra điểm tâm mà buổi chiều tiệm cơm đưa cho khách đưa cho cậu bé, lúc này cậu bé mới nín khóc mỉm cười.

Mẹ cậu bé cúi đầu hướng Liên Hảo nói lời cảm ơn xong xoay người, đi vài bước cô ấy lại quay đầu, nói: "Nhìn hai người chắc là mới kết hôn không bao lâu? Trông cô có vẻ rất thích trẻ con, hiện tại người trẻ tuổi đều có chút sợ hãi trẻ con, nhưng mà cô đừng sợ, trẻ con rất đáng yêu, hai người nuôi dưỡng bọn trẻ đi thì sẽ biết, trẻ con, so với tưởng tượng của hai người có khả năng còn đáng yêu hơn."

Ngọn đèn ở quảng trường vô cùng huy hoàng, thẳng tắp chiếu vào lòng Liên Hảo, cô vươn tay kéo tay anh, tay anh hơi lạnh.

"Đình Phương, chúng ta sinh một đứa đi?" Liên Hảo cứ như vậy đem lời này nói ra, cũng không có nhìn anh, có lẽ là vì không dám nhìn.

Rất lâu sau đó, khi Liên Hảo cho rằng sẽ không có được đáp án, anh lại nói: "Liên Hảo, anh còn chưa có chuẩn bị tinh thần làm ba!"

Lúc anh nói xong định rời đi, Liên Hảo kéo anh lại, bỗng chốc, chống lại ánh mắt anh.

Nhìn chung quanh, giọng nói Liên Hảo có chút kích động: "Còn không có chuẩn bị tốt? Em không biết mình có thể đợi được đến ngày anh chuẩn bị tốt hay không nữa. Đình Phương, nhà của chúng ta quá lớn, quá yên tĩnh, em nghĩ mình muốn có một đứa bé, con của chúng ta, tốt nhất nó là Hỗn Thế Ma Vương, đem nhà chúng ta biến thành loạn thất bát tao, hoặc là nó thích khóc thích nháo, suốt ngày đem nhà chúng ta ầm ĩ gà chó không yên. Đình Phương, chúng ta sinh một đứa đi, có được không? Không cần phải chuẩn bị, lúc con đến chúng ta liền coi con thành sinh mệnh của chúng ta mà vui mừng, chúng ta cũng giống những người cha người mẹ khác thương con, cũng đem con đưa đến quảng trường, có được không anh?"

Liên Hảo một hơi nói xong những lời này, sau khi nói xong, cô thở hổn hển khẩn cầu nhìn Lan Đình Phương.

Cùng anh ở chung thời gian dài như vậy, Liên Hảo biết người đàn ông trước mắt này đang tức giận, Lan Đình Phương khi tức giận sẽ tràn ngập lực công kích.

Chiều cao 1m82 chống lại 1m61, anh từ trên cao nhìn xuống.

"Nhà của chúng ta quá lớn quá yên tĩnh?" Lan Đình Phương lạnh lùng nói: "Cố Liên Hảo, cô đang lên án chồng cô đối với cô vắng vẻ sao? Có gì không vừa lòng cô có thể nói với tôi, đừng có đem chuyện con cái ra nói, tôi không thích cách làm này của cô!"

Lòng nhiệt huyết của Liên Hảo cứ như bị dập tắt, cô trầm giọng: "Lan Đình Phương, anh nói cho rõ ràng!"

"Nói rõ ràng?" Anh lạnh lùng cười: "Cô muốn tôi tin tưởng lời cô vừa mới nói đều đến từ chính miệng Cố Liên Hảo sao? Khi nào thì Cố Liên Hảo lại ôn nhu lưu luyến đến gia đình, hả?"

"Liên Hảo, hôm nay cô một điểm cũng không giống Cố Liên Hảo, những lời cô vừa mới nói tôi xem như cô nhất thời nóng đầu lên nói càn."

Lan Đình Phương cảm thấy thật không thích Cố Liên Hảo của hôm nay, rất xa lạ, anh đã quá quen thuộc với một Cố Liên Hảo cái gì cũng đều biểu hiện nhàn nhạt, không quen nhìn cô khẩn thiết, không quen nhìn đuôi lông mày như có như không ưu thương của cô.

Ưu thương kia dường như muốn đánh thẳng vào tâm anh vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người an tâm một chút, chớ loạn, cuối cùng sẽ rất biến thái giết chết cái tên họ Lan kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro