Q5 - Chương 2 : Mạng như đường chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhóm người vây quanh mình, hơi kinh ngạc vì bọn họ đến nhanh như vậy.

Mọi người trong khách điếm đi ra, mọi người trong cửa hàng bên cạnh đến gần cửa, người người đều là bộ dạng muốn xem kịch vui.

Lúc này có hai người từ phía sau đến, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy, là thôn trưởng.

Thôn trưởng chỉ Độc Cô Thiên Diệp bọn họ nói: "Là bọn họ, đại nhân, là bọn họ đánh Thần Vệ Trường, giết người của đội thần vệ!"

Đi cùng hắn là một cái một hán tử lưng hùm vai gấu, tuy rằng mặc quần áo thần điện, nhưng là vẫn không lấn át được mùi lưu manh trên người hắn.

"Là bọn họ đúng không ?" Tùng Kê nhìn ba người hỏi.

Thôn trưởng liên tục gật đầu, nói: " Đúng là bọn họ, ngày hôm qua bọn họ ở trong nhà Chu Hải đả thương thần vệ đại nhân, là người mặc tử y kia. Mọi người của đội thần vệ là bị nữ nhân này đả thương. Lúc ấy ta chuẩn bị đi xem tình huống, vừa vặn thấy nàng phóng hỏa thiêu bọn họ."

Tùng Kê nhìn họ nói: "Các ngươi thật là to gan, ngay cả người thần điện cũng dám đụng. Người tới, bắt bọn họ lại, mang về cho điện chủ đại nhân xử lý!"

Người thần điện nhận mệnh lệnh, đánh tới ba người. Ba người Độc Cô Thiên Diệp đâu phải dễ chọc, ba người xông lên, đánh ngã những người kia rất nhanh.

Người xem náo nhiệt bên cạnh nghe thấy là bọn họ giết người thần điện, còn chưa phục hồi tinh thần lại từ kinh ngạc, đã thấy bọn họ đá bay toàn bộ người thần điện.

"Trở về nói cho điện chủ của các ngươi, nếu muốn sống, thì ngoan ngoãn mang theo cái đuôi làm người. Cút !" Hác Bằng Du quát.

Nếu không phải đang vội vã, sao bọn họ có thể để lại cho chúng một mạng này !

Người thần điện xám xịt đi khỏi, Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn những người đang xem náo nhiệt kia một cái, bọn họ sợ tới mức nhanh chóng lùi đầu về. Thành thị nhỏ như vậy, vài thập niên cũng không có cao thủ như vậy đến, mọi người đều bị bọn họ làm chấn động.

"Đi thôi." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó ba người đi đến Công hội Linh sư ở đây.

Tin tức người của Thần điện bị bọn Độc Cô Thiên Diệp giết chết và đả thương truyền khắp thành thị rất nhanh, nhất là Công hội Linh sư tin tức linh thông. Cho nên khi bọn Độc Cô Thiên Diệp đến đến đây, mọi người trong Công hội Linh sư dừng nói chuyện, nhìn bọn họ đi đến.

"Xin hỏi có thể giúp gì cho các ngươi ?" Quản sự Công hội Linh sư nhìn ba người, hỏi. Cường giả như vậy, bọn họ không dám đắc tội.

"Chúng ta muốn dùng truyền tống trận." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Đến đâu ?"

"Thành thị lớn nhất gần đây."

"Tốt, xin đi theo ta." Quản sự nói, sau đó xoay người đi đến viên bên cạnh.

Viện này rất lớn, ngay giữa vẽ một truyền tống trận. Sau khi bọn Độc Cô Thiên Diệp đi lên về, quản sự khởi động truyền tống trận, ba người biến mất rất nhanh.

Mà lúc này trong đại điện Thần điện thành Tùng Cổ, một đám người bị đánh cho mặt mũi bầm dập quỳ trên mặt đất, trên quần áo màu trắng là một mảnh dấu chân dày đặc. Mà trên ngai vàng, một người ánh mắt âm lãnh đang ngồi.

"Các ngươi là một đám vô dụng, trừ chơi đùa nữ nhân ở bên ngoài, còn có thể làm cái gì ! Ngay cả người thần điện ta cụng dám đụng, xem ra lá gan mấy người kia rất lớn." Thần điện điện chủ nói.

"Điện chủ, bọn họ còn nói nếu ngài muốn sống, thì ngoan ngoãn mang đuôi của mình làm người, bằng không lấy thân phận của ngài, xách giày cho bọn họ cũng không xứng ! Còn nói ngài chỉ là con tôm nhỏ trong biển, chỉ có thể bị người ta ăn luôn ! Đến lúc đó bị người ta chém thành tám mảnh cũng không biết!" Tùng Kê nói. Đương nhiên, cho mấy chuyện là do hắn tụ thêm thắt!

"Phanh!" Điện chủ trực tiếp đưa tay bóp nát cái chén, nói: "Cư nhiên dám nói ta như vậy! Muốn chết! Giờ bọn họ ở nơi nào ?"

"Hồi điện chủ, người đi theo bọn họ về báo, bọn họ dùng truyền tống trận rời khỏi." Tùng Kê hồi đáp.

"Hừ, nghĩ rằng chạy sẽ không có chuyện gì? Người tới, chuẩn bị một chút, báo chuyện này lên, nói có người khiêu khích uy nghiêm thần điện ta, mắng linh vị đại nhân của chúng ta, bảo tất cả mọi người thần điện đuổi giết bọn họ!"

"Vâng, điện chủ!" Tùng Kê trả lời.

Điện chủ nhìn những người quỳ phía dưới, nói: "Cút xuống tu luyện cho tốt đi! Nhiều người như vậy bắt không được ba người, mặt mũi của thần điện đều bị các ngươi quăng đi mất rồi!"

Truyền tống trận do Công hội Linh sư thành Hoắc Diêm phụ trách vang lên, người trông giữ nhìn thấy trên thạch bích sáng lên báo là là thành Tùng Cổ, ban đầu muốn đi xem lại ngừng lại. Địa phương nhỏ như vậy có thể đến dạng người gì.

Rất nhanh, trên truyền tống trận xuất hiện ba người, hai người nam trạng thái hoàn hảo, sắc mặt người nữ hơi xanh xao. Sauk hi ra khỏi truyền tống trận, sắc mặt người nữ mới hơi tốt lên.

Độc Cô Thiên Diệp đi ra, cảm giác đầu váng mắt hoa mới dần dần biến mất, sau đó ba người ra khỏi Công hội Linh sư. Sauk hi ba người đi khỏi, người quản lý truyền tống trận còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, miệng lẩm bẩm nói: "Thiên tiên..."

Nhìn thấy bộ dạng của Độc Cô Thiên Diệp, ban đầu định trực tiếp chuyển tới thành Ngô Lai biến thành đi khách sạn nghỉ ngơi một chút. Khi nằm trên giường nàng nghĩ, sau này nàng nhất định phải tự làm truyền tống trận, sau đó mơ mơ màng màng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ba người đi tới Công hội Linh sư, Độc Cô Thiên Diệp phát hiện Công hội Linh sư dẫn bọn họ đến không phải chỗ ngày hôm qua, thì hỏi Hác Bằng Du.

"Thành thị lớn như vậy, người lui tới rất nhiều, nếu đi ra ngoài và đến đều dùng một truyền tống trận, sẽ xuất hiện va chạm và chật chội . Đến lúc đó không gian sụp đổ thì rất phiền toái . Đơn giản tách truyền tống trận đến và đi ra."

Độc Cô Thiên Diệp hiểu ra, xem ra nàng không thể chỉ nghiên cứu phương pháp kiến tạo truyền tống trận, còn có rất nhiều chuyện phải học.

Ban đầu vốn nghĩ rằng bọn họ đã đến sớm, vừa đến là có thể dung trận. Nhưng đi tới chỗ mới phát hiện, phía trước bọn họ đã có rất nhiều người đang xếp hàng .

"Không nghĩ tới nhiều người như vậy !" Độc Cô Thiên Diệp cảm thán, "Không nghĩ tới lại đụng phải người thần điện, ngươi nói nếu đẩy thần điện thánh tử là ngươi ra, các nàng có biết không ?"

Tử Tiêu cầm tóc trước ngực Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ nghĩ, nói: "Phỏng chừng sẽ. Nhưng nhiều nhất là phải đi làm báo cáo."

"Nếu bọn Thất Nguyệt đến đây, bảo bọn họ đi làm, thuận tiện thám thính chút tin tức. Đáng tiếc hắn và Hắc Tử lưu ở nơi nào đó cho đồ đệ đại trưởng lão chế trụ."

"Ngươi là người thần điện ?" Hác Bằng Du chuyển lại đây nói.

"Trước kia hắn làm thần điện thánh tử của Huyền Nguyệt đại lục." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nhưng là tự hắn xây dựng một Ám các, chuyên đối nghịch Thần điện!"

"Phốc!" Hác Bằng Du cười ra, "Nhìn không ra, ngươi còn có thể chơi đùa vui như vậy."

Tử Tiêu liếc mắt nhìn Hác Bằng Du một cái, không nói gì.

"Nhưng mà nói thật, ngươi có thể đi lại trong thần điện cung4 tốt mà!" Hác Bằng Du nói.

Đến phiên bọn họ rất nhanh, báo thành Ngô Lai, giao tiền, ba người đi đến trên truyền tống trận. Khi truyền tống trận khởi động, bên ngoài đi vào một đám người, nhìn thoáng qua truyền người trên tống trận, nhất thời đứng tại chỗ, dịu dụi mắt lại vừa nhìn, truyền tống trận đã không có người .

"Hoa mắt, nhất định là ta hoa mắt !"

"Sao vậy?" Người bên cạnh hỏi.

"Ta giống như nhìn thấy tiểu hoàng tử ." Người nọ nói, "Có lẽ là ta hoa mắt."

Thành Ngô Lai xem như trọng đại thành thị của đông đại lục, ở rất gần trung tâm của đông đại lục, là thành thị trung tâm từ nam đến bắc, cho nên rất phồn hoa.

Ba người Độc Cô Thiên Diệp đi ra, tìm khách sạn lớn nhất ở đây nghỉ lại. Không nghĩ tới khi Hác Bằng Du đi thuê phòng lại lấy ra mấy cái thẻ, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy khóe mắt giật giật.

Đây là nhà xoát thẻ chuyên nghiệp sao?

Vừa thuê phòng xong, thì nhìn thấy mọi người trong khách sạn hừng hực chạy ra, Hác Bằng Du hỏi người bán hàng của khách sạn: "Bọn họ đi làm hả ?"

"Đi đến trước cửa Phong gia xem diễn!" Người bán hàng nói, "Hai tháng trước, Phong gia đi không gian thấp bắt vài người lên, nói là kẻ thù diệt phân gia của bọn họ ở không gian thấp. Từ một tháng trước, mỗi ngày sẽ bắt một người đến cửa sau, để người ta dung roi ngâm nước muối đánh một giờ, sau đó lại bắt về, cho ít đan dược cấp thấp để bọn họ không chết. Ai, khi vừa bắt đầu ta cũng đi xem qua, khi đó một đám người đều trong veo như nước, một tháng qua, ai, phỏng chừng có hai người sẽ... trong hai ngày này. Làm bậy!"

Người bán hàng còn chưa nói xong, Độc Cô Thiên Diệp bỏ chạy ra ngoài, tuy nàng không biết cửa sau Phong gia ở đâu, nhưng đi theo dòng người, nàng tìm được rất nhanh.

Cửa sau Phong gia có rất nhiều người xem náo nhiệt, ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh, người ở bên ngoài thỉnh thoảng chỉ trỏ tình huống bên trong.

"Ba ba ba!" Mới vừa đi gần, Độc Cô Thiên Diệp chợt nghe thấy từ trong truyền ra tiếng quất roi.

Nàng dùng lực chen vào, Độc Cô Thiên Diệp thấy được Mạc Liên bị đánh đến huyết nhục mơ hồ. Lúc này Mạc Liên cúi đầu, tán loạn tóc thật lâu không gội, khối máu đông, khối bầm tím ngưng kết cùng một chỗ, toàn thân cao thấp là vết roi cũ mới. Quần áo bị máu tươi nhiễm đỏ, Độc Cô Thiên Diệp nhận ra là bộ quần áo nàng (ĐCTD) mua cho nàng (ML) khi còn ở Bồ.

"Tiện nhân, kêu, kêu đi, ngươi phải thống khổ kêu ra, nói ngươi là tiện nhân, các ngươi đều là tiện nhân, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi!" Người quất vừa hung hăng huy roi, vừa cười nói.

Mạc Liên cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn người nọ, nói: "Ngươi nằm mơ!"

Gương mặt hồng nhuận trước kia của Mạc Liên lúc này đã gầy đi, hốc mắt lồi ra, hai mắt vô thần, sớm đã không còn linh động như xưa. Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng của nàng, nhìn thấy Phong Thành còn tại đang không ngừng quất roi, đau lòng và lửa giận đan xen, ngưng ra linh lực muốn đánh tới Phong Thành, khắc cuối cùng trước khi ra tay có người cầm tay nàng.

Độc Cô Thiên Diệp quay đầu, nhìn Tử Tiêu. Tử Tiêu cái gì cũng không nói, chỉ cầm lấy tay nàng không thả. Chỉ chốc lát sau, Độc Cô Thiên Diệp đè ép lửa giận xuống. Giờ nàng không thể xúc động, nếu lúc này cứu Mạc liên, những người khác sẽ nguy hiểm .

"Không kêu phải không? Không kêu ta sẽ đánh ngươi tới kêu không được!" Phong Thành nói, roi quất nhanh hơn, đánh hai cái thì dính một chút nước muối.

Da thịt Mạc liên đã sớm bị đánh nát , lộ ra một ít thịt bên trong, dính roi nước muối đánh qua, cũng kéo da thịt ra theo, nước muối lại dính đi lên, không ít người vây xem hít một hơi, nhưng lại không ai dám nói cái gì. Chỉ ở một bên nhỏ giọng thảo luận.

"Cô nương này cũng không hay ho, cư nhiên gặp Phong Thành."

"Đúng vậy, mấy vị thiếu gia Phong gia, Phong Thành này là tâm ngoan thủ lạt nhat61."

"Ai, nhìn bộ dáng cô nương này, phỏng chừng sống không quá hai ngày ."

"Tiểu tử ngày hôm qua cũng không khác lắm, nghe nói còn chưa chết đâu, không biết có thể qua hôm nay hay không. Ai, ngày hôm qua bị đánh thảm như vậy, thật là đáng thương."

"Ai bảo hai ngày này Phong Thành tốt như vậy ! Thành Ngô Lai này ai chẳng biết đại thiếu gia Phong gia thích tra tấn người! Nghe nói đại hội gia tộc Phong gia năm nay, bổn gia chỉ tên muốn hắn đi, đây là vinh quang của phân gia, nếu như được bổn gia coi trọng, hắn có thể đi đến nơi khác phát triển. Đến lúc đó chắc chắn tốt hơn ở nơi này."

"Ai, đáng thương những người này ."

"Lần trước nhị thiếu gia Phong gia không phải cũng giống vậy sao, chỉ vì không hiểu được lĩnh ngộ, tâm tình không tốt, đánh người ngày đó chết khiếp."

Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy, sát ý trong mắt càng đậm. Chết tiệt Phong gia, tất cả đều đáng chết !

Nhìn Phong Thành còn muốn vung roi, Độc Cô Thiên Diệp gọi Viêm ra. Giờ Viêm và nàng linh tính, có thể khống chế nhiệt lượng của nó không phóng thích ra ngoài. Được chỉ thị của Độc Cô Thiên Diệp, nó nhanh chóng bay đi chỗ ngọn roi, bắt đầu đốt.

Phong Thành đang quất vui vẻ, đột nhiên cảm thấy một cỗ sóng nhiệt truyền đến, hắn nhìn hỏa diễm sắp đốt tới tay mình, nhanh chóng ném roi, nhưng vẫn bị đốt tới tay.

"A..." Phong Thành nhìn tay mình bị đốt thành than đen, đau đến lên to lên.

Thị vệ bên cạnh nhanh chóng vây lên, nói: "Nhanh đi nói cho lão gia thiếu gia, hôm nay lại có người quấy rối, đại thiếu gia còn bị thương, nhanh chóng thỉnh dược sư! Dẫn người này đi!"

Viêm nhìn bộ dáng bận rộn của những người này, bay bay hai vòng, bay đến trên cửa sau Phong gia, thiêu cháy cửa sau!

"Cháy , cháy !"

"Nhanh dập tắt lửa, còn thất thần làm gì, nhanh đi gọi linh sư hệ thủy tới, còn có linh thú hệ thủy!"

Lúc này cửa sau Phong gia đã lộn xộn một mảnh, không ít người xem náo nhiệt vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Lần trước cũng có người nhìn không vừa mắt, đánh lén đánh chết người quất roi, không nghĩ tới hôm nay lại có người xuất đầu.

Độc Cô Thiên Diệp thừa dịp rối loạn thu Viêm về, nhìn Mạc Liên bị thị vệ mang đi giữa lúc hỗn loạn, trên đường để lại 2 vết máu rõ ràng.

Vì sợ bị Phong gia bắt lấy nói là người đả thương người phóng hỏa, mọi người tản đi, Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu và Hác Bằng Du cũng nhân cơ hội chuồn đi. Trên đường về khách sạn, Độc Cô Thiên Diệp nghiêm mặt không nói lời nào.

"Ôi, tiểu sư muội, đừng có phóng khí lạnh nữa, muội như vậy huynh sắp đông thành băng rồi nè." Hác Bằng Du nói.

Độc Cô Thiên Diệp hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn vuốt mũi không nói.

Được rồi, nàng bị chọc tức thành như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy! Giờ tâm tình nàng không tốt, để nàng trừng cho đã đi.

"Cùng lắm thì, chúng ta lại diệt Phong gia lần nữa." Tử Tiêu nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn, hắn cười cười, nói: "Chỉ cần nàng vui vẻ, diệt Phong gia này có gì không được? !"

"Cái gì ?"

"Chỉ cần nàng vui vẻ, diệt này phân gia cũng được. Mặc kệ nàng muốn làm gì, cứ yên tâm làm, ta luôn ủng hộ nàng!" Tử Tiêu nói, "Ta chỉ muốn nàng vui vẻ."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn ánh mắt yêu chiều của Tử Tiêu, trái tim lập tức tươi sáng.

Nàng muốn cứu người Mạc gia ra, muốn giáo huấn bọn họ thật tốt, nhưng vừa đến Vũ Linh đại lục, nàng cố kỵ thế lực Phong gia ở đây. Nhưng nghĩ đến việc người của Mạc gia bị tổn thương lòng nàng lại không cam lòng, cho nên trong lòng càng khó chịu hơn.

Giờ lời nói của Tử Tiêu làm cho lòng của rộng mở, làm bị thương người nhà của nàng, sao có thể bỏ qua như vậy chứ ! Cho dù thế lực Phong gia mạnh mẽ, nàng cũng có thể binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn, huống chi còn có bộ tộc hắc ám thực lực kinh người nữa!

"Được, đêm nay chúng ta đi cứu người, diệt bọn họ!" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Cảm ơn ngươi!"

"Ngoan ngoãn! Các ngươi là muốn..." Đột nhiên Hác Bằng Du không biết hình dung thế nào, chỉ bất khả tư nghị nhìn hai người. Chẳng lẽ là hắn lớn hơn bọn họ hai ba mươi tuổi, nên có chỗ khác nhau ? Nhưng mà, diệt phân gia, nghe qua cũng không tệ lắm!

Được rồi, hắn muốn nói thật ra trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy ! Dám trêu tiểu sư muội hắn tức giận như vậy, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ !

Nếu đã hạ quyết tâm, Độc Cô Thiên Diệp không rối rắm nữa, chỉ chờ trời tối đi cứu người.

"Thành nhi, Thành nhi, hài tử của ta, con sao rồi ?" Phong gia, một phu nhân tru lên chạy đến phòng của Phong Thành, nhìn thấy người ở bên trong, chạy đến bên giường Phong Thành, nói: "Thành nhi, tay con thế nào ?"

"Nương, con còn chưa có chết đâu! Đừng khóc như con chết rồi vậy! Ngao..." Phong Thành quát vị phu nhân kia, tay không cẩn thận giật giật, khiến người đang băng bó lực không thu kịp, đau đến mức hắn kêu to, "Nhẹ chút sẽ chết sao !"

Phu nhân lập tức đình chỉ tru lên, nước mắt lưng tròng nhìn dược sư băng bó cho Phong Thành. Nam tử trung niên có ba phần giống Phong Thành đứng cạnh đó hỏi: "Sao rồi, có ảnh hưởng đại hội gia tộc một tháng sau không?"

"Thưa gia chủ, thương tích này của đại thiếu gia không nghiêm trọng lắm, xem ra đối phương chỉ muốn cảnh cáo đại thiếu gia. Qua vài ngày sẽ hồi phục, hoàn toàn không ảnh hưởng đại hội gia tộc."

Phong gia gia chủ biết không ảnh hưởng đại hội gia tộc, thì xoay người đi ra , thấy quản gia đi vào báo cáo tình huống.

"Bắt được người phóng hỏa chưa ?"

"Thưa gia chủ, lúc ấy người xem náo nhiệt rất nhiều, thị vệ không phát hiện người khả nghi. Đám lửa kia như là rơi xuống từ trên trời, cho nên cũng không bắt được người kia." Quản gia nói.

"Có thể là người Mạc gia hay không?" Phong gia gia chủ tiếp tục hỏi.

"Hẳn là không phải, nếu người Mạc gia đến, nàng thấy Mạc Liên bị thương như vậy, sẽ không bàng quan đứng nhìn, chắc chắn sẽ mang nàng đi. Nhưng trừ phóng hỏa, cũng không có chuyện khác xảy ra."

"Ngươi phải cẩn thận một chút, mấy người Mạc gia này còn có chỗ dùng. Không nghĩ tới bọn họ cư nhiên là phân gia của Mạc gia ở dưới kia, tuy là trục xuất, nhưng vẫn có thể trở thành quân cờ đả kích bọn họ." Phong gia gia chủ nói.

"Nhưng có hai người sắp chống đỡ không được." Mạc quản gia nói, "Vậy có cần cứu bọn họ không?"

"Không cần, chỉ cần có người còn sống là được." Phong gia gia chủ suy nghĩ một chút, lại hỏi, "Mạc Thu Phong biết chuyện này chưa ?"

"Chúng ta đã dùng biện pháp tiết lộ chuyện này cho hắn , phỏng chừng hai ngày nữa sẽ đến đây. Nhưng gia chủ, tiểu nhân ngu dốt, vì sao phải cho Mạc Thu Phong biết chuyện này?"

Phong gia gia chủ nói: "Lúc trước phân gia ở đại lục Huyền Nguyệt Phong gia bị diệt tộc, chúng ta phái người đi thăm dò, phát hiện đối phương cư nhiên là phân gia của Mạc gia do trước kia trục xuất mà hình thành, tuy rằng lúc này bổn gia không nhận, nhưng huyết mạch không thể bỏ qua. Mạc Thu Phong hành sự lỗ mãng, lại rất bao che khuyết điểm, biết có người Mạc gia rơi vào tay chúng ta, chắc chắn sẽ đến cứu người. Ân oán ở đại lục Huyền Nguyệt chúng ta không thể tính với Mạc gia, nhưng nếu Mạc Thu Phong đến đây náo loạn, vậy bổn gia bên kia có thể lấy cớ ..."

"Thì ra là thế. Cho nên chúng ta chỉ cần bảo đảm có một người còn sống là được. Thuộc hạ đi an bài người." Quản gia nói, nhìn thấy Phong gia gia chủ vẫy tay, hành lễ lui xuống.

"Mạc gia, gia tộc nhất lưu rất nhanh sẽ không còn các ngươi. Mà chúng ta, cũng không cần ở lại thành Ngô Lai nhỏ bé này." Phong gia gia chủ lẩm bẩm.

Thời gian một ngày cũng không dài, nhưng Độc Cô Thiên Diệp chưa từng cảm thấy khó sống qua như vậy. Cuối cùng khi nàng sắp hết kiên nhẫn, màn đêm hạ xuống.

Ba người tới cửa sau Phong gia, giờ đây đã không còn là cửa sau, chỉ có bức tường đổ bị đốt trọi. Độc Cô Thiên Diệp nhìn đại trạch Phong gia, sát khí dày đặc trút ra.

"Giáng Vực." Độc Cô Thiên Diệp hô.

Giáng Vực xuất hiện bên người Độc Cô Thiên Diệp, ngân phát hồng y, khuynh đảo nhân gian.

"Sao vậy?" Giáng Vực hỏi.

"Ta cần ngươi hỗ trợ." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Giáng Vực biết gọi hắn đi ra là có chuyện cần, gật đầu, hai tay thon dài bấm quyết niệm chú, linh vụ vây quanh bốn người rất nhanh.

Đây là lần đầu tiên Hác Bằng Du nhìn thấy Giáng Vực, nhịn không được sợ hãi than mỹ nhân! Không nghĩ tới tiểu sư muội còn có một đồng bọn khế ước như vậy. Ngạc nhiên nhìn Giáng Vực thi pháp.

Mà Tử Tiêu từ khi giáng vực đi ra, liền bắt đầu nghiêm mặt. Nhưng dùng ảo cảnh của Giáng Vực là phương pháp cứu người tốt nhất.

"Đi thôi." Giáng Vực làm xong, nói với Độc Cô Thiên Diệp.

Mấy người đi vào trong tìm theo vết máu buổi sáng Mạc liên bị đưa. Vết máu một đường tiến thẳng, kéo dài đến một phòng giam. Một đường đi vào, không ít thị vệ tuần tra, canh chừng nơi này rất nghiêm ngặt, còn có cao thủ tập trung. May mà có Giáng Vực, bằng không trước khi cứu người chắc chắn không thể thiếu một phen đại chiến, đến lúc đó có thể cứu bọn họ ra không không thể nói trước.

Trong nhà giam, mấy nhà tù tận cùng bên trong, người Mạc gia đang nói chuyện với nhau.

"Mạc Liên sao rồi?" Mạc Tử Dự kéo thân thể đi đến vách nhà lao, nhìn sang đối diện.

Mạc Liên và Mạc Cúc bị nhốt trong cùng một gian, Mạc Liên té trên mặt đất, Mạc Cúc quỳ bên cạnh, không ngừng vỗ mặt của nàng.

"Cả người Tỷ tỷ nóng bỏng, hô hấp yếu ớt, muội lo lắng, lo lắng..." Mạc Cúc nói xong, lại nhịn không được khóc lên.

"Nếu ta còn có mạng đi ra ngoài, nhất định phải đưa toàn bộ người Phong gia xuống địa ngục!" Mạc Tử Hàm ở một gian khác nói.

Vài biểu ca khác của Độc Cô Thiên Diệp như Mạc Tử Càn, Mạc Tử Dương, Mạc Tử Phàm, còn có mấy biểu tỷ Mạc Tử Dung, Mạc Tử Bích, Mạc Hương đều trước khi Độc Cô Thiên Diệp đi huyễn hải về bồ thành, cho nên đều bị bắt. Giờ mấy người cũng là vết thương luy luy, toàn thân cao thấp đều là vết roi.

"Ta muốn chém toàn bộ bọn họ thành tám khúc!" Mạc Tử Bích nói.

"Chúng ta bị bắt, không biết thị vệ bị thương thế nào."

"Phong gia nhiều cao thủ như vậy, huyễn cấp ở đây chỉ là tồn tại tầng chót. Nếu đến lúc đó phụ thân và bọn Thiên Diệp thật sự đến..."

"Mặc kệ thế nào, cho dù là chết, chúng ta cũng không thể cầu xin tha thứ."

"Ừ, tuyệt không!"

Ngoài nhà giam, Độc Cô Thiên Diệp nhìn một tầng một tầng thị vệ, nói "Giáng Vực, ngươi tạo một ảo cảnh, để chúng ta đi vào mà không bị phát hiện."

"Được." Giáng Vực nói xong bắt đầu bấm tay niệm chú, để linh vụ vây quanh toàn bộ phòng, sau đó nhạt dần, như ẩn như hiện, nói: "Xong rồi."

Mấy người Độc Cô Thiên Diệp đi vào, bắt đầu một gian một gian tìm kiếm bọn Mạc Liên. Phong gia để không ít người trong này, điều này khiến nàng nghĩ tới nhà tù thần điện. Sau đó nghĩ đến Chu Hải nói quan hệ của thần điện và Phong gia, phong cách tương tự này cũng không lạ.

Đột nhiên, bên trong truyền ra một tiếng thét kinh hãi: "Tỷ! Tỷ mau tỉnh lại!"

Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy giọng nói đó thì chạy qua, đây là giọng của Mạc Cúc !

"Tỷ, tỷ, đừng dọa muội sợ tỷ à!" Mạc Cúc bối rối quát to nói, "Tỷ, tỷ mau tỉnh tỉnh lại đi!"

"Làm sao vậy ?" Mạc Tử Hàm hỏi.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ không thở nữa!"

"Oanh..." Mọi người Mạc gia bối rối, bọn họ biết mọi người đều sắp chống đỡ không được, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người ngã xuống.

"Mạc Liên, Mạc Liên..." Mọi người đều đi đến vách nhà lao, nhìn nhà tù nhốt Mạc Liên.

"Tử Phàm! Tử Phàm!" Giọng nói của Mạc Tử Hàm truyền đến, kéo lực chú ý của mọi người lại.

"Giờ chúng ta cái gì cũng không có, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!" Mạc Tử Dự gấp gáp, hận không thể lập tức biến mấy lô đan dược ra, nhưng không gian giới chỉ của bọn họ đều bị tịch thu, trên người ngoài quần áo cái gì cũng không có.

"Mạc Liên!" Độc Cô Thiên Diệp từ bên ngoài chạy vào, phát hiện cư nhiên còn có một đại môn, giam người Mạc gia một mình ở trong. Nàng hô lên với người bên trong, "Mạc Liên, kiên trì chống đỡ!"

Lực chú ý của người Mạc gia đều ở trên người Mạc Liên và Mạc Cúc, Mạc Hương nói: "Ta giống như nghe thấy giọng nói của Thiên Diệp."

"Làm sao có thể, sao Thiên Diệp lại ở nơi này ?" Mạc Tử Bích nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn cửa lớn bị khóa chặt, kêu Viêm ra, nói: "Viêm, ngươi mở đường cho ta, nhìn thấy có gì ngăn trở thì đốt toàn bộ cho ta !"

Viêm chuyển động cao thấp trên không trung, sau đó lập tức đốt cánh cửa chắn bên ngoài thành bụi. Lại đốt hai cánh cửa nữa, Độc Cô Thiên Diệp thấy một đám người bối rối bên trong.

Người Mạc gia cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, sau khi cánh cửa cuối cùng bị thiêu hủy về sau, bọn họ nhìn thấy dáng người quen thuộc kia.

"Thiên Diệp!" Bọn Mạc Tử Hàm kinh ngạc hô.

Thiên Diệp gật gật với đầu bọn họ, nói: "Viêm, thiêu hủy tất cả nhà tù nơi này, phòng thì tạm thời không cần."(chắc là đốt mấy song gỗ dựng dọc trong nhà tù)

Viêm thiêu hủy nhà tù của Mạc Liên và Mạc Tử Phàm trước, Độc Cô Thiên Diệp quay lại nói: "Tử Tiêu, ngươi..."

Độc Cô Thiên Diệp còn chưa nói xong, Tử Tiêu đã gật đầu, đến chỗ Mạc Tử Phàm, lấy ra một viên đan dược cho hắn nuốt xuống.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Tử Tiêu hiểu ý thì đi tới bên người Mạc liên, lấy ra một viên đan dược 9 cấp cho Mạc Liên dùng, sau đó đưa vào cơ thể nàng một chút hỗn độn lực, để đan dược được hấp thu nhanh hơn.

Rất nhanh, nhiệt độ cơ thể của Mạc Liên không giảm nữa, sau đó, bắt đầu có hô hấp mỏng manh. Qua hơn nửa giờ, ánh mắt Mạc Liên hơi hé ra.

Sauk hi Viêm thiêu hủy tất cả nhà lao sắt, người Mạc gia đi ra. Hác Bằng Du đưa đan dược Thiên Diệp cho mình cho bọn họ dùng, đây đều là cấp 8 cấp 9, thấy hiệu quả rất nhanh. Tình huống của Mạc Tử Phàm tốt hơn Mạc Liên một chút, sau khi đan dược của Tử Tiêu không lâu thì tỉnh lại .

Mọi người vây lại, nhìn Thiên Diệp cứu trị cho Mạc Liên một phen, cuối cùng nàng cũng nhặt mạng về, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Thiên Diệp..." Mạc Liên nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hơi thở mong manh nói, "Ta biết ngươi sẽ đến. Ta còn tưởng rằng ta đợi không được ."

Độc Cô Thiên Diệp ôm Mạc Liên, nói: "Trước kia ta đã nói, về sau đến lượt ta bảo vệ ngươi. Không có đồng ý của ta, ai dám lấy mạng ngươi!"

Mạc Cúc nằm úp sấp trên người Mạc Liên, khóc nói: "Tỷ, muội còn tưởng..."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn một nhà giam đều là bị thương, nói: "Giờ chúng ta đi chữa thương, cũng đi xem cậu và ngoại công. Sau đó, đêm nay diệt Phong gia!"

Nhìn thấy mọi người gật đầu, Độc Cô Thiên Diệp đưa mọi người vào trong Luyện Yêu Hồ.

Bọn Mạc Chấn Đình họ đã sớm nhận tin tức, sau khi hoàn thành một vòng huấn luyện thì chờ, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp dẫn bọn họ vào, nhanh chóng chạy tới.

"Cha, ngoại công."

"Cha, ngoại công."

...

"Cuối cùng cũng cứu mọi người ra." Mạc Chấn Đình nói.

"Ngoại công, Mạc Liên và Mạc Tử Phàm bị thương có vẻ nặng, con đi trị liệu cho bọn họ trước." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó bảo người dẫn hai người này đi vào, còn mình thì đi vào chữa trị .

"Các con chịu khổ rồi." Mạc Trì nhìn mọi người vết thương luy luy, áy náy nói.

"Cha, thị vệ Mạc gia..." Mạc Tử Hàm hỏi, "Con nghe người Phong gia ta nói, bọn họ bị hủy nguồn huyễn lực."

"Đúng vậy, nhưng đã được chữa trị." Mạc Trì nói, sau đó nói chuyện Độc Cô Thiên Diệp đến đại lục Không Linh tìm thảo dược nói cho bọn họ.

"Không nghĩ tới chúng ta mới rời khỏi hai tháng, cha và các cậu đều đến cấp bậc thần vương, mà Thiên Diệp đến thần vương cao cấp!" Mạc Tử Hàm nói, trong lời nói khó nén hâm mộ.

"Các ngươi cũng sẽ." Độc Cô Thiên Diệp đi ra, nói: "Chờ các ngươi hồi phục, cũng sẽ có huấn luyện tương ứng."

"Ừ." Mấy huynh muội Mạc gia gật đầu.

"Các ngươi tiếp tục nghỉ ngơi một thời gian đi, chờ các ngươi khỏi chúng ta ra lại đi báo thù." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Nhưng là, chúng ta ở trong này không thể sử dụng huyễn lực, hơn nữa thực lực chúng ta, ngay cả thị vệ thấp nhất cũng đánh không lại." Mạc Cúc nói.

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi nghĩ biện pháp, nhất định cho các ngươi tự động thủ, báo thù cho chính mình! Bây giờ, khụ khụ, các ngươi đi rửa mặt sửa sang lại một chút đi."

Đô Đô đã dọn đẹp phòng xong, trong từng phòng đều có một thùng nước lớn (là loại siêu bự dung để tắm trong phim cổ trang hay thấy á), bọn Mạc Liên không có quần áo, Độc Cô Thiên Diệp đi bộ tộc hắc ám mượn vài món.

Biết người nhà Độc Cô Thiên Diệp bị khi dễ, mọi người của bộ tộc hắc ám lòng đầy căm phẫn, nói muốn đi ra ngoài báo thù giúp các nàng, Độc Cô Thiên Diệp nói các nàng muốn tự báo thù, khi cần lực lượng của bộ tộc hắc ám lại gọi bọn họ, bọn Mục Ngôn mới đi nhận lần huấn luyện tiếp theo.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn Mục Ngôn, hiệu quả huấn luyện rất rõ ràng, giờ nhìn bọn họ, cảm giác so với lúc trước đã khác vô cùng lớn, giờ trên người họ tản mát ra khí chất sát phạt quyết đoán !

Sau khi an bài mọi người xong, nàng về phòng mình, nghĩ thế nào mới có thể để bọn Mạc Liên tự báo thù. Đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới một vật có thể, có thứ này, cho dù bọn họ không thể sử dụng huyễn lực, cũng có thể làm người Phong gia nếm thử tư vị nợ máu trả máu!

Nhưng nàng không biết vật này làm thế nào, nhưng có thể dựa vào tri thức luyện khí để sáng tạo một loại gì đó. Vì thế nàng vội vàng đi vào phòng luyện khí, bắt đầu bế quan nghiên cứu.

Một tháng sau, cuối cùng phòng luyện khí luôn đóng cửa cũng có động tĩnh ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro