Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều nhìn nhau, không ngừng ồn ào nhưng trong lòng có chút chột dạ, vừa rồi nghe Tiểu Chu tổng nói ở trong điện thoại có vẻ rất tức giận, sợ đến khi Bộ Hành nói lại với anh ta sẽ đem mọi người tính sổ thì sao?

Bộ Hành có chút ưu thế, nhưng ngay từ đầu cô cũng ở vạch xuất phát như bọn họ chứ không muốn nói là thấp hơn, cho nên việc phạt ngày hôm nay có một bộ phận nhỏ muốn nhắm vào cô.

Mọi người ít nhiều cũng đang chờ xem kịch vui, Tiểu Chu tổng là người thế nào chứ, sẽ để một cô gái tùy tiện nói chia tay khiêu khích với mình sao? Cho dù là đùa cũng không được phép.

Nhưng kết quả lại ngoài sức tưởng tượng, bọn họ không nghĩ tới Tiểu Chu tổng lại quan tâm Bộ Hành như vậy, vừa nghe cô nói muốn chia tay anh lại rất lo lắng.

Nghe những lời Tiểu Chu tổng nói, anh ấy rất xác định với Bộ Hành. Mọi người cũng không khó để đoán, Bộ Hành tám chín phần sẽ là vợ của ông chủ họ.

Bộ Hành biết tính Chu Mộ Tu, nghĩ sau khi ăn cơm xong sẽ gọi điện giải thích với anh. Cô buông di động, xin lỗi mà cười cười, "Vừa rồi tôi lỡ miệng, tôi xin được nhận hình phạt khác."

Lúc này còn ai dám nói chuyện phạt nữa, Tô Mạn Lệ thấy thế cười hòa giải, "Vậy phạt em ngày mai khi về phải mua cho mỗi người hai quả dưa."

Bộ Hành ngữ khí nhẹ nhàng, "Không thành vấn đề. Thêm nữa buổi tối mọi người nướng BBQ, tôi sẽ nhận việc nướng xiên nướng!"

"Cái này được đấy!"

Mọi người không hẹn mà đều không nhắc tới việc kia nữa, lập tức lại ồn ào nhiệt tình.

Cơm nước xong, mọi người phân công nhau dọn dẹp và rửa bát đĩa.

Mỗi người tự do vui chơi, có người trở về phòng nghỉ ngơi, có người đi chơi cờ, có người đến phòng karaoke để hát.

Tô Mạn Lệ về phòng ngủ trưa, Bộ Hành một mình đi dạo, ngồi ở ghế cạnh bể bơi, muốn gọi điện cho Chu Mộ Tu.

Điện thoại vừa mới tút được nửa tiếng, đã được kết nối luôn.

Chu Mộ Tu âm thanh rõ ràng: "Em ngồi yên đó."

"Sao?"

Bộ Hành lập tức ngẩng đầu lên, Chu tiên sinh đã đứng ở cửa.

Đứng bên cạnh anh là một chú làm việc trong nông trại, hình như chú ấy dẫn anh đến đây.

Chu Mộ Tu nói cảm ơn, chú ấy cũng rời đi.

Chu Mộ Tu đứng ở cửa ngắm cô một lúc, trầm mặt xuống đi tới chỗ cô, anh ngồi ghế bên cạnh ghế của cô, nhìn chằm chằm bể bơi gió thổi nhẹ tạo sóng nước lóng lánh.

Hai người trầm mặc hai phút, không ai nói gì.

Bộ Hành có chút chột dạ, anh hiếm khi làm mặt lạnh như vậy với cô, cô đang nghĩ có nên xin lỗi và giải thích về chuyện lúc nãy không?

Cô ho nhẹ một tiếng, đang định nói gì đó, anh đã quay mặt lại, giọng nói lạnh lùng nhưng cũng mang theo chút đề phòng, "Lúc trưa em nói cái gì?"

Bộ Hành nhận ra anh đang lo lắng, dịu giọng, "Đồ ngốc! Không phải em đã nói là nói đùa rồi sao, anh còn vội vã chạy đến đây nữa."

Chu Mộ Tu lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, anh cũng thật ngốc, tuy ở câu thứ hai cô đã nói là nói đùa, anh cũng có thể đoán được mọi người ở đây chơi trò gì đó, nhưng vẫn thấy khó chịu, một giây cũng không thể trì hoãn, vội vàng tới đây.

Anh liếm môi, tay kéo mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, "Bộ Hành, bây giờ anh trịnh trọng nói với em một lần, em nghe cho kỹ đây!"

Bộ Hành không chớp mắt nhìn anh.

Chu Mộ Tu nói chậm từng chữ một: "Anh không cho phép em nói ra hai chữ kia, nói đùa cũng không được."

Bộ Hành mắt rũ xuống, "Nếu có một ngày muốn chia tay thì sao?"

Cô không phải muốn tranh cãi với anh, cô tin tưởng anh, nhưng cũng sợ thế sự vô thường.

Chu Mộ Tu chắc như chém đinh chặt sắt, "Không có nếu."

Nếu chia tay, anh sẽ theo cô đến chân trời góc biển.

Bộ Hành bỗng nhiên cảm thấy mình buồn lo vô cớ, cười cười, "Anh ăn cơm chưa?"

Chu Mộ Tu lắc đầu.

"Đi thôi, em đưa anh đến nhà ăn."

Bộ Hành đứng lên.

Chu Mộ Tu đưa tay về phía cô, ý bảo cô kéo anh.

Bộ Hành đến gần anh, cầm tay anh.

Ai ngờ anh dùng sức kéo cô lại, Bộ Hành bất ngờ hét lên một tiếng, cho rằng mình sắp ngã xuống nước, giây tiếp theo đã bị anh ôm vào trong lòng.

Cả người anh nằm ở ghế dài, nên cô phải ngồi đè lên người anh.

Bộ Hành giãy dụa muốn thoát ra, không may bị đồng nghiệp nào nhìn thấy với tư thế này cũng thật xấu hổ.

Chu Mộ Tu ôm chặt cô, đem vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, rầu rĩ mà nói: "Hành Hành, vừa rồi trên đường đi anh thực sự tức giận, nghĩ nếu mà bắt được em sẽ mắng rồi đánh cho một trận."

Thật ra đánh hay là mắng anh đều rất đau lòng. Tình huống lúc ấy đối với anh thực sự nghiêm trọng, khi anh nghe cô nói muốn chia tay, trong lòng nặng nề đau đớn, tim như ngừng đập.

Tuy cô nói là nói đùa, nhưng anh đã rơi vào trong trạng thái cô nói muốn chia tay, sợ hãi, hoảng hốt, rồi cũng không biết làm thế nào với cô.

Bộ Hành rất hối hận, nghĩ lại sao lúc đó lại làm theo mong muốn của những người khác cơ chứ, ấp úng nói nhỏ: "Xin lỗi anh, em sai rồi."

Cô chủ động đưa tay ra, "Cho anh đánh một cái, bớt giận nha."

Chu Mộ Tu cầm tay cô, xoa xoa mặt, như thể đang còn giận.

Bộ Hành muốn dỗ anh, chuyển sang mặt anh, xoa xoa tay, "Vậy anh muốn thế nào?"

Chu Mộ Tu lúc này tâm tình đã thoải mái, bình tĩnh nhìn mắt cô, cố ý hỏi: "Anh muốn thế nào sẽ là thế ấy sao?"

Bộ Hành nghi ngờ nhìn anh, "Chỉ cần em có thể làm được em sẽ làm."

"Hành Hành đương nhiên có thể làm được."

Chu Mộ Tu cong lên khóe miệng, không biết xấu hổ nói vào tai cô mấy chữ.

Biết ngay anh sẽ không đứng đắn, Bộ Hành mắt nheo lại, vỗ nhẹ vào gáy anh, quả quyết nói: "Không cần."

Tối hôm qua anh yêu cầu cô cái gì, cô không đồng ý, đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên.

Chu Mộ Tu tức khắc kêu lên, thở dài thật sâu, xị xị mặt.

Bộ Hành biết anh làm bộ, làm tịch, có chút mềm lòng, giải thích: "Em không phải không đồng ý với anh, mà là..... Sẽ không bao giờ."

Chu Mộ Tu trong lòng mừng thầm, híp mắt nhìn cô, ngữ khí khiêu khích, "Không phải em tự nhận em xem nhiều phim đen hơn anh à?"

Bộ Hành bị anh kích bác, nhướng mày, "Ít nhất lần đầu tiên trên giường, em còn làm tốt hơn anh!"

Chu Mộ Tu bị chọc điểm yếu, cùng cô ngồi dậy, cắn răng, "Bộ tiểu thư, nói cho rõ vào, anh làm gì mà em bảo không tốt?"

"Em nói anh không tốt lúc nào?" Bộ Hành nhíu mày, châm biếm, "Em nói em làm —— còn —— tốt —— hơn ——anh!"

"Được."

Chu Mộ Tu cũng không tức giận, nhẹ nhếch khóe miệng, "Vừa rồi em nói em làm tốt, em có biết nó như thế nào không? Đó không phải chỉ là những động tác cơ bản thôi sao!"

"Haha! Khiêm tốn một chút có được không? Chuyện lớn như vậy, đêm mai hãy chờ em, coi như em đang ăn lạp xưởng vậy!"

Ăn...... Lạp xưởng?

Chu Mộ Tu nghe cô nói tức khắc mặt đen tối, trong đầu không tự chủ được bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mỹ lệ kia, cả người đều tê dại, đặc biệt là chỗ cô đang ngồi lên.

Bộ Hành lập tức cảm giác được, cơ thể có chút bất an, trừng mắt với anh, "Anh thành thật quá nhỉ!"

"Em đừng nhúc nhích!"

Chu Mộ Tu ôm chặt cô, miễn cưỡng kìm nén khát vọng mênh mông, thở dài một hơi, chậm rãi xoa dịu khát vọng đang rục rịch trong từng tế bào.

Trong lòng ai oán, không phải tại cô nhắc tới lạp xưởng gì gì đó hay sao!

Không dám cùng ngồi với cô, anh chủ động đứng xuống đất, "Dẫn anh đi ăn cơm đi."

"Ừ!" Bộ Hành ngoan ngoãn mà khoác cánh tay anh đi đến nhà ăn.

Khi gọi món ăn, anh vẫn còn lúng túng nhìn mắt cô, gọi hai món ăn và một canh.

Hai món ăn đó là: Gà và địa tam tiên.

Bộ Hành nếm trước, thực tế mà nói: "Đầu bếp chính là đầu bếp, nấu ăn ngon hơn nhiều so với em. Được rồi, anh cứ xem như đây do em nấu đi."

Chu Mộ Tu nghe cô nói ý như không muốn làm cho anh ăn, liền thấy không vui, "Anh không ăn, anh muốn em làm kia."

Bộ Hành dở khóc dở cười, "Ấu trĩ! Em làm em làm là được chứ gì?"

Người này khi đối mặt với cô vừa keo kiệt lại vừa ấu trĩ, nói ra thì ai tin chứ!

Chu Mộ Tu lại cố ý xuyên tạc lời nói của cô, bỡn cợt mà cười, "Em định làm như thế nào? Làm ở đâu?"

Bộ Hành vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay lên đầu anh, làm bộ muốn gõ đầu một cái.

Anh không né tránh, không đứng đắn mà vừa cười vừa nhìn cô.

Bộ Hành chỉ muốn hù dọa anh, lại thấy anh cợt nhả như vậy, cưỡi lên lưng cọp rồi khó mà leo xuống, cô gõ mạnh một cái vào đầu anh.

Chu Mộ Tu khoa trương mà "Á" lên một tiếng.

Bộ Hành thấy lưu lại trên làn da trắng trắng của anh một dấu màu hồng, nhịn không được lấy tay xoa xoa, mắng anh, "Anh không biết tránh à?"

Anh nắm lấy tay cô, mặt dày mà nói: "Đánh là thương, mắng là yêu. Anh thích."

Vừa lúc đó có một dì mang trái cây đến, không biết đã nhìn trộm trong bao lâu, miệng cười cười và dùng giọng địa phương nói một câu.

Bộ Hành da không mỏng, nhưng nghe được lời nói đó lại hơi đỏ mặt.

Chu Mộ Tu ngạc nhiên, hỏi thẳng Bộ Hành, "Dì ấy nói gì thế?"

Bộ Hành cố ý giấu cầm quả nho bỏ vào miệng, cố ý nói: "Bác ấy nói anh nhìn có vẻ khôn khéo, thông minh, nhưng lại là một tên đại ngốc."

Chu Mộ Tu không tin, "Đừng lừa anh!"

Lúc sau anh liên tục hỏi nhưng Bộ Hành nhất định không nói.

Ăn cơm xong, Chu Mộ Tu còn muốn ăn vạ ở đây, nói muốn ở đây cùng vui vẻ với mọi người.

Bộ Hành sớm biết như vậy, không phàn nàn một câu nào đến vườn cây để nịnh nọt anh, đồng ý mai trở về sẽ nói cho anh nghe dì kia nói cái gì, anh mới đồng ý trở về.

Năm giờ chiều, mọi người Bella bắt đầu bận rộn.

Bên phải biệt thự có lều gỗ giống như ở khu sinh thái, trong đó có bàn ghế bằng các gốc cây.

Cạnh đó chính là bếp nướng BBQ.

Chạng vạng tối có chút gió hơi lạnh, mọi người cùng nhau vây quanh ăn nướng BBQ và uống bia còn gì hợp lý hơn nữa.

Về nguyên liệu nấu nướng mà nói, không chỉ có vài thứ rau tươi, ngay cả thịt cũng là loại được nông trang giết mổ trong ngày.

Hơn nữa tay nghề nướng thịt của Bộ Hành không tồi, vừa lửa đủ để chín, mọi người ăn uống vui vẻ, không ngừng dùng tay ra dấu like cho cô.

Người thì đông, sợ một mình Bộ Hành làm không xong, Tô Mạn Lệ kêu Chu Dung Dung đến hỗ trợ cho cô.

Đang nướng, Bộ Hành vừa xiên thịt vừa nhận điện thoại.

"Alo, Tiểu Lưu!"

"Được, hôm nay ở nông trang khá tốt, cảm ơn anh."

"Được, đồng ý hai nghìn một trăm vạn, các loại thuế và phí mỗi bên chịu một nửa, đồ dùng trong nhà tôi đều không cần. Anh cứ tiến hành đi."

"Ừ, đến lúc đó chúng ta sẽ hẹn lại, có gì liên hệ WeChat nhé!"

Mọi nhất cử nhất động của Bộ Hành đều được mọi người chú ý, cuộc điện thoại này mọi người cũng đều nghe thấy được, gây sự chú ý nhất vẫn là hai nghìn một trăm vạn kia.

Tô Mạn Lệ hỏi: "Em muốn bán nhà à?"

"Vâng," Bộ Hành cất di động, "Đó là nhà cũ của em cũng ở Nam Phụng thôi."

Triệu Văn kinh ngạc, "Bán hơn hai nghìn vạn sao? Cái biệt thự chúng ta đang ở đây nếu bán còn không được số tiền đó."

Bộ Hành gật đầu, "Nhà tôi thật ra không xa hoa bằng biệt thự này, cũng không lớn, chỉ là một tiểu biệt thự bình thường. Nhưng lại nằm ở vị trí tốt, ngay trung tâm, xung quanh có trường học."

Tôn Hiểu Hiểu tò mò, "Cô là con một à? Nhà ở mang tên cô à?"

"Đúng vậy." Bộ Hành không muốn trước mặt đồng nghiệp nói đến chuyện ba mẹ mình, chỉ nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Khi tôi mười tuổi ba mẹ tôi đã cho tôi ngôi nhà đó, nói cho tôi làm của hồi môn sau này."

Không biết ai trầm trồ, "Quá tốt! Nếu tôi có một căn nhà trị giá mấy trăm vạn thì trong mơ tôi cũng cười ấy chứ."

Lời này nói ra trúng tiếng lòng của không ít người ở đây.

Phạm Văn Hiên đang cùng Điền Quân uống bia cười khổ, bản thân lúc trước cũng đã để ý đến cô ấy, thật đúng là vọng tưởng.

Tiểu Viên nhìn Bộ Hành thành thạo nướng thịt, rắc vừng, không thể không hỏi: "Bộ Hành, hôm nay thấy cô nấu ăn tôi rất ngạc nhiên, cô làm thế nào các que nướng lại đều nhau như vậy?"

"Đúng đấy, nhìn không giống người không vào bếp bao giờ."

Bộ Hành cười, "Trước đây không phải tôi nói tôi sinh ra và lớn lên ở nông thôn sao? Ông nội tôi có một trang trại nên Nông gia nhạc, ngoài cắt dưa tôi còn làm que nướng cho khách. Lâu lắm rồi không nướng, tay nghề không được như trước nữa."

"Quá đỉnh, cô nướng không kém các đầu bếp đâu!"

Tô Mạn Lệ cũng không nghĩ tới, nửa đùa nửa thật nói: "Bộ Hành nhà chúng ta có tiền, có nhan sắc còn không kiêu ngạo, lại biết làm đồ nướng, công việc thì chưa bàn đến, một cô gái tốt như vậy nghìn dặm mới tìm được. Cho nên, chị nghĩ, Tiểu Chu tổng thật có phúc mới được làm bạn trai Bộ Hành."

Mọi người cũng suy nghĩ về điều đó, một số người sinh ra đã vượt xa bạn, nếu bạn ghen tị cũng là điều bình thường, nhưng tại thời điểm này nó rất thuyết phục.

Tiểu Viên đảo tròng mắt, cười đen tối, xâu xa mà trêu chọc, "Khó trách Tiểu Chu tổng lại lo lắng như vậy, vừa nghe Bộ Hành nói muốn chia tay liền vội vã mà chạy tới!"

Mọi người đều ngạc nhiên, "Chu tổng đã tới đây sao? Sao tôi không thấy anh ấy nhỉ?"

Bộ Hành bình tĩnh cười, giữa trưa hai người ở bên cạnh bể bơi ôm ôm ấp ấp vẫn có người nhìn thấy được.

Tiểu Viên quả nhiên cười ranh mãnh, "Mọi người khi đó đều ở trong nhà chơi hết còn đâu! Người ta đến đây gặp bạn gái, ngọt ngào thân mật, tôi cũng không còn mặt mũi đứng nhìn ấy chứ!"

"Ai u! Nhóm độc thân đâu rồi, cạn chén thôi!"

Không biết ai hét to một tiếng, mọi người cùng nhau cười rộ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro