Tập 426

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Chu Tử Thư thu vào khẩu dụ Lý Thái Hậu triệu kiến.

Cậu dùng ngón chân nghĩ cũng biết, giờ phút quan trọng này, Lý Thái Hậu triệu kiến cậu vào cung vì chuyện gì. Nếu như là bình thường, cậu nhất định là kháng cự, nhưng lần này không giống nhau.

Cậu ở trong nhà gần một tháng không được ra ngoài, cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể không nhân cơ hội ra ngoài đi bộ một chút đây? Đợi cậu vào cung báo cáo với Thái Hậu, sau đó xuất cung đi nơi khác đi bộ, làm sao Ôn Khách Hành có thể biết?

Tâm tình Chu Tử Thư thật tốt, cố ý đổi một thân quần áo xinh đẹp. Ai biết, cậu còn chưa ra ngoài, Ôn Khách Hành đã tới đây.

"Điện hạ, Thái Hậu tuyên ta vào cung, thứ cho không theo bồi." Chu Tử Thư đoạt lời trước.

Ai biết, Ôn Khách Hành lại nói, "Bản vương cũng phải vào cung một chuyến. Chúng ta cùng đi."

Chu Tử Thư cứng họng, có phải Ôn Khách Hành đang cố ý?

Người này không thích nhất là vào cung. Rất nhiều lúc, dù là Thiên Huy Hoàng Đế triệu kiến, hắn đều không đi qua. Tại sao hôm nay lại tích cực như vậy?

"Điện hạ, huynh vào cung có chuyện?" Chu Tử Thư tận lực hỏi.

"Ừ, Mã Trang ở Nam Đô Bắc Lịch Quốc bùng nổ ôn dịch với quy mô lớn. Đã có tin tức lui binh ở ba đường biên giới, Hoàng Thượng cho đòi Bản vương vào cung thương nghị chuyện này."

Mặc dù ngữ khí Ôn Khách Hành vô cùng bình tĩnh, nhưng Chu Tử Thư lại khiếp sợ!

Cậu một mực suy nghĩ không ra, rốt cuộc vì sao Ôn Khách Hành khẳng định Bắc Lịch sẽ không chủ động khai chiến. Bây giờ cậu mới bừng tỉnh! Hoá ra, Ôn Khách Hành lại thả người của mình vào Mã Trang của Bắc Lịch để ra tay!

Chuyện này cũng không thể tin được!

Bắc Lịch quốc có ba Mã Trang lớn trứ danh Vân Không đại lục  là Nam Đô, Hồng thành cùng Thiên trạch. Ba Mã Trang lớn này đặc biệt vì chăn nuôi chiến mã cho triều đình. Ở Bắc Lịch Quốc, thậm chí ở Vân Không đại lục cũng có địa vị, cử động nặng nhẹ đều có ảnh hưởng.

Mặc dù Mã Trang ở Nam Đô cũng không phải là nơi cung ứng quân mã trọng yếu nhất. Nhưng cũng đủ để ảnh hưởng đến đại quân Thiết Kỵ của Bắc Lịch Quốc. Hơn nữa, đáng sợ nhất bây giờ chính là ôn dịch phát sinh không phải trên con người, mà là ngựa dính phải ôn dịch.

Số lượng ngựa so với số lượng người ở Bắc Lịch Quốc còn nhiều hơn. Một khi ngựa bị phát sinh ôn dịch quy mô lớn, không chỉ tổn thất chiến mã, còn có vô số ngựa chăn nuôi! Vậy cũng trực tiếp quan hệ đến Đại Kế dân sinh của Bắc Lịch quốc!

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành hồi lâu, mới hỏi, "Mã Trang ở Nam Đô Mã đã sớm có tình hình bệnh dịch, nhưng một mực không chịu công khai có đúng không? Bắc Lịch Hoàng Đế điều binh khiển tướng ở ba đường biên giới, chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, hù dọa Thiên Huy!"

Ôn Khách Hành gật đầu một cái.

"Cho nên, huynh có người trong Mã Trang ở Nam Đô Bắc Lịch đúng không?" Chu Tử Thư lại hỏi.

Ôn Khách Hành không phủ nhận, lại gật đầu.

Đây cũng là đại lễ mà ta muốn tặng cho Thiên Huy Hoàng Đế! Bắc Lịch Quốc lui binh, Bách Lý thủy quân liền có thể tiếp tục thủ hộ đảo Ngư Châu đảo. Thiên Huy Hoàng Đế cũng tìm không được lý do nào khác điều động Bách Lý thủy quân.

Quân Diệc Tà, dù hao phí cả nhánh thủy quân, làm ngươi mệt một đời, Bản vương cũng sẽ không tiếc!

Chu Tử Thư nhìn ánh mắt Ôn Khách Hành cũng trở nên kính sợ đứng lên.

Phải biết phòng thủ ba Mã Trang này của Bắc Lịch so với hoàng cung còn nghiêm khắc hơn. Toàn bộ người làm đều phải ở trong Trang, sẽ không dễ đi ra bên ngoài. Hơn nữa, bất cứ tin tức gì trong Mã Trang cũng rất khó lộ ra. Có thể cài người vào trong Mã Trang, đánh thẳng vào nội bộ, còn nhân lúc ôn dịch chưa bạo phát lớn đã nắm giữ được tin tức trước. Đây tuyệt đối không phải là  sự tình một sớm một chiều.

Nói cách khác, từ rất sớm khi trước, Ôn Khách Hành đã bắt đầu bố trí người của mình vào trong Bắc Lịch Quốc.

Thấy Chu Tử Thư ngớ ra, Ôn Khách Hành xoa xoa đầu cậu, "Còn không đi?"

Chu Tử Thư cười hắc hắc nói, "Điện hạ, cái đó, chúng ta đánh cược... Hình như là ta thắng?"

Quân tử nhất ngôn, hắn đã hứa nếu cậu thắng liền mang cậu đi Thiên Sơn Kiếm Tông mở mang một chút kiến thức.

Tay Ôn Khách Hành có chút cứng đờ, dắt Chu Tử Thư , "Yên tâm, sẽ có một ngày ta dẫn ngươi đi."

"Ừ, ta ghi nhớ." Chu Tử Thư thật đúng là một chút chột dạ cũng không có!

Lần này vào cung, Chu Tử Thư cũng không mang Triệu ma ma, ngược lại mang Tô Tiểu Ngọc.

Từ lần trước, sau khi bị Chu Tử Thư bắt được gác đêm ở cửa thang lầu, liền bị giáo huấn một trận. Tô Tiểu Ngọc trầm mặc rất nhiều, mà khi ở trước mặt Thất Vương, nàng càng yên lặng nhút nhát.

Ôn Khách Hành không rảnh rỗi đến đi chú ý một cái tiểu tỳ nữ, Triệu ma ma lại lên tiếng, "Vương phi, hay là để lão nô đi theo hầu hạ người?"

"Mang nha đầu này vào cung, cho nàng ta đi gặp một người." Chu Tử Thư thấp giọng nói.

Tô Tiểu Ngọc hiếu kỳ, "Vương phi cho nô tỳ đi gặp ai vậy?"

"Ngươi đi thì biết rõ." Chu Tử Thư cố làm thần bí.

Thật ra thì, trong lòng Tô Tiểu Ngọc hiểu rõ. Chu Tử Thư muốn đưa nàng đi gặp Sở Thanh Ca, chính là lúc ban đầu ở nhà trọ khi dễ nàng.

Chủ tử của nàng là Sở Thiên Ẩn, đáng tiếc Sở Thanh Ca cũng không biết. Chuyện ở nhà trọ cũng không phải là tình cờ, mà là chủ tử an bài.

Bây giờ Sở Thanh Ca đã gả vào cung, chủ tử cũng đã sớm đến Đế Đô. Đến nay nàng cũng không xong nhiệm vụ, cũng không dám đi gặp chủ tử.

Thật là phiền muộn!

Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư đồng hành, Tô Tiểu Ngọc ở phía sau cẩn thận từng li từng tí đi theo.

Đến trong cung, Ôn Khách Hành đi hướng Ngự Thư Phòng, Chu Tử Thư hướng đi hướng Càn Khôn Cung của Thái Hậu.

Trước khi Ôn Khách Hành đi tới Ngự Thư Phòng, hắn giao phó một câu, "Ngươi chờ một hồi, chúng ta cùng trở về." Tâm tình Chu Tử Thư đang tính chạy trốn ra ngoài chơi đùa, liền triệt để chết như vậy.

Thời điểm Chu Tử Thư đến Càn Khôn Cung, toàn bộ Phi Tần trong hậu cung đã đến, dựa theo thứ tự cấp bậc mà ngồi ở hai bên.

Cái này làm cho Chu Tử Thư nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cậu vào cung. Chỉ tiếc, cảnh còn, người mất.

Thái Hậu cư chủ vị, ngồi bên trái không nàng còn là Hoàng Hậu, mà là Tuyết quý phi đang được thịnh sủng. Bên người Tuyết quý phi chính là Thái Tử Phi Mục Lưu Nguyệt. Ngồi bên phải Thái Hậu là Trữ quý phi, vị trí sau Trữ quý phi đang trống không. Không thể nghi ngờ, Sở Thanh Ca còn chưa tới.

Lấy thân phận của Chu Tử Thư, ít nhất phải cùng ngồi ngang hàng với Tứ quý phi. Nhưng trong phòng này, hoàn toàn không có vị trí cho cậu ngồi.

Chu Tử Thư đã sớm thành thói quen với loại hành động tạo uy này. Nếu Lý Thái Hậu giữ cho cậu một vị trí, ngược lại, cậu sẽ bất an.

Sau khi hành lễ, Lý Thái Hậu ban cho ngồi, Quế Ma Ma đặt ghế cho cậu bên cạnh Mục Lưu Nguyệt. Chu Tử Thư cũng không giận hỏa, bình thản ung dung, hướng chỗ đó ngồi xuống. Cậu bình chân như vại, khí tràng cũng không thua bất kỳ một vị nào trong Càn Khôn Cung.

Lý Thái Hậu nghĩ Chu Tử Thư còn không biết?

Tầm mắt nàng quét qua lên mấy người kia. Tất cả cũng hiểu rõ Thái Hậu công khai trong lòng.

Thân cạnh Lý Thái Hậu là Tuyết quý phi, là Thứ Nữ Lý gia. Mặc dù được sủng ái, nhưng bởi vì xuất thân thứ xuất, bởi vì Lý gia tham ô lương thực. Chỉ cần một điểm nhơ này, vĩnh viễn phá tan giấc mộng trên con đường đi tới Hậu Vị của Tuyết quý phi. Nàng chỉ có tư cách tranh sủng cùng Sở Thanh Ca, cũng không có tư cách cùng cạnh tranh Hậu vị.

Bây giờ Sở Thanh Ca đến, Lý Thái Hậu kiêng kỵ nhất chính là Sở Thanh Ca sẽ cướp đi Hậu vị. Hoàng Hậu điên dồ, Lý gia lụi bại, nhưng ít nhất vẫn còn Thái Hậu! Thái tử còn phải củng cố Hoàng Trữ vị.

Hậu cung một ngày không có Hoàng Hậu, Thái Hậu được cầm quyền thêm một ngày.

Vạn nhất Sở Thanh Ca đoạt Hậu vị, Hoàng Hậu thống ngự lục cung là thiên kinh địa nghĩa. Đến lúc đó, Lý Thái Hậu thật sự nên học Nghi Thái phi ăn chay niệm phật!

Chu Tử Thư thu tầm mắt lại, liếc mắt về bên người Mục Lưu Nguyệt. Mục Lưu Nguyệt thân là Thái Tử Phi, cũng có thể là đem tới vị trí Hoàng Hậu. Giữa nàng ta và Sở Thanh Ca, thật ra cũng tồn một cái "Tranh Hậu vị". Vạn nhất Sở Thanh Ca làm Hoàng Hậu, sinh ra hoàng tử, vậy thái tử bây giờ sẽ có uy hiếp đối với Hoàng Trữ vị.

Hậu cung đoạt quyền, nữ nhân tranh sủng chính là chỗ thiên ti vạn lũ(2), liên lụy phức tạp! Nhưng những thứ này cũng không liên quan đến Chu Tử Thư. Cậu không phải là Phi tần hậu cung. Cậu chính là Vương Phi duy nhất của Thất Vương.

(2) Thiên ti vạn lũ: Ý nói là hàng ngàn sợi tơ nhưng không có sợi nào giống nhau.

Lý Thái Hậu tìm cậu tới, chẳng phải là muốn cậu và Sở Thanh Ca đối đầu, còn lão nhân gia sẽ ngồi tốt, làm ngư ông thủ lợi.

Chu Tử Thư thừa nhận mình rất không thích Sở Thanh Ca. Chẳng qua hôm nay, cậu đến xem trò vui, không có dự định khuấy vào vũng nước đục hậu cung này đang tranh sủng.

Chu Tử Thư nâng chén trà lên, chậm rãi thưởng thức, mặc cho Thái Hậu cùng Tuyết quý phi, Mục Lưu Nguyệt nói đùa. Cậu không nói một lời.

Rất nhanh, bên ngoài liền truyền tới thông báo, "Sở quý phi giá lâm!"

Chỉ thấy Sở Thanh Ca trang phục lộng lẫy, váy hoa, đuôi váy kéo dài, phải cần đến hai Tỳ Nữ đặc biệt phục vụ nâng đuôi váy. Bên trái nàng ta có hai Tỳ Nữ đi theo, phía bên phải là một Lão Thái Giám đỡ tay.

Điệu bộ này cũng sắp vượt qua Lý Thái Hậu.

Đừng nói, một nữ nhân khí chất thanh tú, lại mặc vào cung trang hoa lệ, còn có một phen ý nhị đặc biệt.

Chẳng qua, hơn nửa năm qua, Sở Thanh Ca trải qua không hề tốt đẹp gì. Cho nên nàng ta gầy một vòng lớn.

Chu Tử Thư rất xấu. Cậu nhìn một chút đã cảm thấy Thiên Huy Hoàng Đế nhất định rất thích kiểu ăn mặc này của Sở Thanh Ca.

Mới ngày thứ hai vào cung, tới vấn an Thái Hậu liền bày ra khí thế như thế, Lý Thái Hậu để ở trong mắt, khó chịu trong lòng, nhưng mặt ngoài lại nhất quán hòa khí.

"Sở quý phi bình thân. Đến cạnh Ai Gia, Ai Gia nhìn một chút."

Chu Tử Thư cười lạnh, nghĩ lúc đó cậu tới thỉnh an, Lý Thái Hậu chẳng phải cũng nói những lời này sao?

Sở Thanh Ca tiến lên trước mặt Lý Thái Hậu, tầm mắt oán hận lại ở trên người Chu Tử Thư. Việc xảy ra ngày hôm nay, chẳng phải do Chu Tử Thư ban tặng sao?

Y tới làm gì? Chê cười sao?

Lý Thái Hậu kéo tay nàng, quan sát tỉ mỉ, không nhịn được cảm khái, "Không trách Hoàng Thượng thích ngươi. Trong hậu cung này, sẽ không tìm được người thứ 2 có bàn tay đẹp hơn ngươi, thật tốt."

Sở Thanh Ca là người cao ngạo. Nàng không khiêm tốn, chẳng qua là khẽ cười.

Chu Tử Thư ngồi ở một bên cũng cười, những lời khen này của Thái Hậu, không thể nghi ngờ là cho Sở Thanh Ca thụ địch. Đem toàn bộ nữ nhân hậu cung đối địch với nàng.

Tuyết quý phi cười nói, "Mẫu Hậu, trong hậu cung cũng không tìm được người thứ 2, có nhiều đồ cưới hơn Sở quý phi!"

Trước khi Sở Thanh Ca gả tới, anh trai của nàng là Sở Thiên Ẩn, đã cùng nàng phân tích cái lợi, cái hại trong mối quan hệ hậu cung Thiên Ninh. Nàng cũng rõ ràng nhiệm vụ của mình chính là có được Hậu Vị Thiên Ninh.

Sở Thanh Ca rất rõ trong hồ lô của Thái Hậu cùng Tuyết quý phi có bán Dược gì. Nàng định phản kích Tuyết quý phi, ai biết Mục Lưu Nguyệt đột nhiên lên tiếng, "Chẳng phải cũng không tìm ra cái người thứ 2 không có đồ cưới sao?"

"Không đồ cưới? Có chuyện này sao?" Thái Hậu buồn bực.

"Hoàng nãi nãi, Thất Vương Phi chẳng phải là không có đồ cưới? Gả về nhà chồng không có thứ gì thiếp thân, người như vậy chẳng phải còn so được với người chết, hàng còn so được với hàng vứt đi. Loại sự tình này, không có gì hay ho. Chúng ta mau trò chuyện cái khác."

Chu Tử Thư an vị ở bên cạnh, Mục Lưu Nguyệt lại không có chút nào kiêng kỵ, thanh âm cười nhạo rất lớn. Vị này đang khiêu khích Chu Tử Thư không khỏi quá nồng nhiệt.

Đừng nói, công phu miệng lưỡi Mục Lưu Nguyệt đã tiến bộ không ít. Những lời này, thứ nhất đã làm Chu Tử Thư tổn hại, hơn nữa cũng giải vây cho Sở Thanh Ca.

Đáng tiếc, Chu Tử Thư vị nhưng bất động. Nếu dễ dàng bị khích tướng như vậy, cậu sẽ không được gọi là Chu Tử Thư.

Lý Thái Hậu cùng Tuyết quý phi nhìn nhau một cái, ý vị thâm trường, cũng không lên tiếng.

Trong bụng Sở Thanh Ca trong buồn bực. Nha đầu Mục Lưu Nguyệt là có ý gì? Lập trường gì? Giúp nàng sao?

Sự tình Mục Lưu Nguyệt bị Chu Tử Thư đánh cược thua, tiếng xấu lan xa, Sở Thanh Ca là biết.

Mặc dù trước khi tới, ca ca đã giao phó không muốn nàng cùng Chu Tử Thư nổi lên va chạm. Nhưng quả thực, đáy lòng nàng nuốt không trôi khẩu khí kia.

Nàng sẽ phối hợp với ca ca thật tốt, cầm được Hoàng Hậu trong tay. Nhưng còn Chu Tử Thư, nàng cũng tuyệt đối không bỏ qua!

"Không đồ cưới? Đây là chuyện không thể nào?" Sở Thanh Ca cuối cùng là không nhịn được, nhìn hướng Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư quả thực lười để ý loại đề tài buồn chán này. Cậu tiếp tục uống trà, không lên tiếng. Cậu muốn nhìn thêm một chút, xem Mục Lưu Nguyệt định diễn xướng như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro