Tập 318

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy dáng vẻ Mộc Linh Nhi cúi đầu thất thần, Cố Thất Thiếu trêu chọc hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Không biết.” Mộc Linh Nhi đặc biệt thành thật.

Nếu như là trước đó, nàng sẽ ngay thẳng mặc hắn xử trí, thế nhưng, người trong cuộc Chu Tử Thư đều tha cho nàng rồi, Thất ca ca còn tính toán với nàng, nàng rất là buồn, có chút không chấp nhận được.

Cố Thất Thiếu ngoắc ngón tay ra hiệu nàng đến gần: “Giúp ta làm một chuyện, làm xong liền không tính toán với muội.”

Hai con ngươi ảm đạm của Mộc Linh Nhi lập tức sáng rực, thần thái hăng hái, ý cười linh động, nàng vội vã tiến tới, vui vẻ hỏi: “Chuyện gì cứ việc nói?”

Cố Thất Thiếu đem phương thuốc Mễ Độc ném cho nàng: “Giúp ta tìm hai vị thuốc này, Hùng Xuyên cùng Di Thiên Hồng Liên.”

Bản lĩnh phối dược, chế dược của Mộc Linh Nhi có thể xưng nhất tuyệt, các loại phương thuốc kỳ quái trong thiên hạ nàng đều không lạ lẫm, nhưng mà, trang phương thuốc này nàng lại xem không hiểu.

“Đây là giải độc à?” Mộc Linh Nhi ngạc nhiên hỏi, mấy vị thuốc này nàng đương nhiên biết, thế nhưng phối cùng một chỗ nàng liền không hiểu.

“Tìm thuốc là được, quan tâm nhiều như vậy làm gì?” Cố Thất Thiếu cũng không có nói cho Mộc Linh Nhi bà bà câm là trúng độc nên mới điếc và câm, cũng không có ý định nói cho nàng đây giải dược của Mễ Độc.

Không phải hắn có gì đề phòng đối với Mộc Linh Nhi, chỉ là bởi vì hắn cảm thấy nha đầu này không cần thiết biết nên cũng liền lười nhác thông báo.

Mộc Linh Nhi hậm hực, lại hỏi: “Thế còn Xà Quả thì sao? Thuốc này cũng không dễ tìm.”

Cố Thất Thiếu cười: “Xà Quả ta có.”

“Huynh ở đâu mà có!” Mộc Linh Nhi kinh ngạc.

Thân là dược sư thiên tài của Dược Thành, các loại kỳ dược ở Vân Không Đại Lục nàng đều nắm rõ, Xà Quả, theo nàng biết trước mắt cũng chỉ có vị quỷ dược đại nhân của Quỷ Dược Cốc trong tay có một viên, thành thục hay chưa vẫn là ẩn số.

“Trộm được.” Cố Thất Thiếu thuận miệng trả lời.

“Huynh... huynh đi Quỷ Dược Cốc trộm đồ?” Mộc Linh Nhi sợ hãi, nàng tiếp xúc qua quỷ dược đại nhân một lần, đến nay nghĩ lại vẫn còn kinh hồn bạt vía này!

Lão già kia vừa cổ quái vừa kinh khủng, không phải dễ đối phó như vậy. Nếu để cho hắn biết Thất ca ca trộm Xà Quả, không chừng Thất ca ca đừng hi vọng có một ngày nào yên ổn.

Cố Thất Thiếu tránh không đáp, tiện tay ném cho Mộc Linh Nhi một bình lá trà: “Trà mới, cho muội.”
Mộc Linh Nhi vội vàng tiếp được, sợ không cẩn thận rớt bể, nàng rất hiếu kì: “Ta không thích uống trà.”

“Ta thích.”

Cố Thất Thiếu vừa nói vừa đi ra ngoài, Mộc Linh Nhi nghi ngờ mở bình trà ra ngửi ngửi, nàng làm sao không biết Thất ca ca lại có cái sở thích này nhỉ?

“Thất ca ca, huynh...”

Ai ngờ, nàng ngẩng đầu một cái, Cố Thất Thiếu người đã không thấy tăm hơi.

“Thất ca ca, huynh đi đâu? Huynh chờ một chút!” Mộc Linh Nhi một mực đuổi tới ngoài đầu nhà trọ, đáng tiếc, Cố Thất Thiếu sớm đã không thấy tung tích.

“Nói chuyện thêm một lát sẽ chết huynh à!”

Mộc Linh Nhi bĩu môi, bất mãn toàn viết hết lên mặt, đương nhiên, nàng rất nhanh liền về phòng trọ, không chút suy nghĩ luống cuống tay chân thu thập hành lý, chuẩn bị trở về Mộc gia.

Hùng Xuyên cùng Di Thiên Hồng Liên hai vị dược liệu này quá hiếm, nàng không nhớ rõ lắm, phải trở về tra ghi chép của nàng xem kĩ xem. Còn việc vừa nhận được bồ câu đưa thư của phụ thân, sớm đã bị nàng lãng quên ở sau ót...

Chu Tử Thư về Thất Vương Phủ thì vừa mới qua giữa trưa, cậu vốn định vào thư phòng vừa suy nghĩ về Mê Điệp Mộng, vừa chờ Ôn Khách Hành trở về.

Nhưng mà ai biết, Ôn Khách Hành thế mà lại ở trong hoa viên.

Cậu quên mất hồi trước gặp hắn giữa ban ngày tại phủ là lúc nào.

Khi Chu Tử Thư đi tới, Sở Tây Phong đang bẩm báo việc Như di nương đi phủ Bách Lý tướng quân gặp Bách Lý Minh Hương, thấy cậu đến, hắn liền lui xuống.

Chu Tử Thư đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi: “Điện hạ, mỹ nhân huyết cùng Mê Điệp Mộng có liên quan?”

Mỹ nhân huyết là bách độc dưỡng thành, Ôn Khách Hành muốn mỹ nhân huyết chỉ có thể là vì có dính líu đến Mê Điệp Mộng.

Ôn Khách Hành đang muốn giải thích, ai ngời lúc này Triệu Ma Ma đột nhiên đến báo: “Điện hạ, Như di nương tới, đang ở tại Lạc Hà Đình kia, nói là có việc gấp mời người lập tức qua.”

Ôn Khách Hành hôm nay cố ý dành thời gian lưu tại phủ, chính là chờ Chu Tử Thư trở về, không nghĩ tới Như di nương đi phủ Bách Lý tướng quân, xong vẫn muốn tới đây.

Hắn đáy mắt hiện lên một tia không vui, cuối cùng đứng dậy muốn đi, hắn nói với Chu Tử Thư: “ Chờ ta, tối nay ta đến tìm ngươi.”

Chu Tử Thư đối với Như di nương liền không có ấn tượng tốt, âm thầm có chút bất an: “Được, ta chờ huynh.”

Ôn Khách Hành đến Lạc Hà Đình, Như di nương liền một mặt nghiêm túc chất vấn: “Ngươi ngay cả bí mật mỹ nhân huyết cũng muốn nói cho Chu Tử Thư sao?”

“Có vấn đề gì?” Ôn Khách Hành lạnh lùng hỏi lại.

“Hành nhi, ngươi thay đổi rồi!” Như di nương khiển trách, những ngày gần đây, nàng vẫn luôn tìm cơ hội ra tay với Chu Tử Thư, đáng tiếc đều không có cơ hội tốt.

Mặc dù nàng rất rõ ràng mình làm cứng như vậy, sẽ chỉ làm Hành nhi phản cảm, thế nhưng, nàng thật sự là nhìn không được.

Phải biết Bách Lý Minh Hương cô nương tốt như vậy, cũng không có tư cách biết được bí mật mỹ nhân huyết, Chu Tử Thư dựa vào cái gì có thể biết?

Hành nhi đơn giản là bị Chu Tử Thư mê hoặc mất đi lý trí!

Có Mê Điệt Hương có được thiên hạ, Mê Điệt Hương giao cho Chu Tử Thư đi phá giải, nàng bất lực vãn hồi, nhưng bí mật mỹ nhân huyết, nàng tuyệt đối không cho phép Chu Tử Thư lại được biết.

“Như di nương nếu như không có việc gì, ta đi trước.” Ôn Khách Hành thái độ lạnh lùng đủ để khiến người ta tuyệt vọng.

Ai ngờ Như di nương lại nói: “Cữu cữu của ngươi muốn gặp ngươi một lần, vẫn chỗ cũ.”

So với Như di nương, Ôn Khách Hành càng thêm tôn kính vị cữu cữu kia, đáy mắt hắn lướt qua một tia phức tạp, không nói hai lời xoay người rời đi.

Như di nương đã đem hết thảy đều báo cho ca ca của nàng, cũng chính là môn chủ Đường Môn, phụ thân Đường Li, Đường Tử Tấn, bao gồm cả việc Chu Tử Thư được người bí mật Ảnh Tộc bảo hộ, nàng đều nói.

Nàng rất muốn hiện tại liền đem Chu Tử Thư đi giải quyết, thế nhưng, nàng cuối cùng vẫn là nhịn, nàng tin tưởng ca ca so với nàng có biện pháp tốt hơn. Ôn Khách Hành đi ra ngoài, nàng lập tức theo đuôi mà đi.

Chỗ cũ mà Như di nương nói là ngoại ô phía tây Thiên Ninh, Ôn Khách Hành ngoại trừ Cô Uyển, còn một chỗ ẩn thân khác chính là U Các.

U Các giống như tên gọi, giấu tại sườn đồi trên vách đá dựng đứng, xây dựng dựa vào trong điểm trũng của vách núi cheo leo do điều kiện thiên nhiên tạo ra, lầu các chỉnh thể được giấu vào phần lõm của vách núi, bộ phận nhô ra là sân thượng đón gió nhân tạo.

Đứng tại sân thượng này, có thể quan sát toàn cảnh Đế Đô, ngay cả hoàng cung Thiên Ninh đều ở dưới chân.

Thời điểm Ôn Khách Hành đến, Đường Tử Tấn đang pha trà trên sân thượng, tuổi gần bốn mươi, không có râu ria, ngọc diện anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng.

“Cữu cữu, đến đây lúc nào, sao không thông báo một tiếng.” Ôn Khách Hành nhàn nhạt hỏi.

“Ngươi biết rõ Ly nhi có hôn ước, còn giấu diếm hành tung của hắn! Quả thực đáng giận!” Đường Tử Tấn không vui răn dạy.
Ôn Khách Hành ngồi xuống, định thần nhàn nhạt châm trà: “Cữu cữu, dưa hái xanh không ngọt.”

“Thật sao? Ta nhìn thấy ngươi kia hái dưa sớm hương vị ngược lại không kém đâu.” Đường Tử Tấn rõ ràng là cố ý chỉ cái khác.

Con ngươi Ôn Khách Hành trầm xuống, cũng không bởi vì câu nói này của Đường Tử Tấn mà biến động cảm xúc, hắn tránh mà hỏi vấn đề khác: “Cữu cữu không phải là đến chỉ trích ta chứ?”

Đường Tử Tấn đã nói như vậy, Đường Ly nhất định là bị bắt lại rồi.

“Nghe Như muội nói ngươi đưa Mê Điệp Mộng cho Chu Tử Thư?” Đường Tử Tấn chăm chú hỏi.

“Ừm, y phá giải được.” Ôn Khách Hành đáp.

“Tiểu tử này có thể tin được không? Như muội nói mẫu thân y Thiên Tâm phu nhân lai lịch không rõ ràng.”

Kỳ thật Đường Tử Tấn đã sớm biết được hết thảy, chỉ là, hắn biết rõ tính tình Ôn Khách Hành, hắn sẽ không giống Như muội xúc động như vậy.

“Coi như không đáng tin cậy, y cũng trốn không thoát lòng bàn tay ta, cữu cữu yên tâm là được.” Ôn Khách Hành nhàn nhạt nói.

“Hành nhi, đây là đại sự, cữu cữu tin tưởng ngươi có chừng mực.” Đường Tử Tấn chần chừ một lát, lại nói: “Như di nương ngươi cũng là lo lắng cho ngươi, ngươi chớ có mang thù với bà ấy.”

Trên nghĩa mà nói, Đường Tử Tấn không chỉ là cữu cữu Ôn Khách Hành, cũng là thuộc hạ của Ôn Khách Hành, và Như di nương, cũng như thế. Đường Môn địa vị so với gia tộc Bách Lý gia tộc thấp một cấp.

Chỉ là, Ôn Khách Hành chưa hề lấy tiêu chuẩn chủ tớ mà đối đãi với bọn họ. Như di nương luôn luôn bưng ra thân phận của trưởng bối, Đường Tử Tấn ngược lại khách khí hơn rất nhiều.

“Sao lại thế được?” Ôn Khách Hành một chữ đều không chủ động nói thêm, ngay cả Đường Tử Tấn cũng suy nghĩ không thấu hắn rốt cuộc là thái độ gì.

Đương nhiên, Đường Tử Tấn ngoại trừ đối với nhi tử của mình không giữ được bình tĩnh, đối với Ôn Khách Hành hắn vẫn hết sức bảo trì bình thản, hắn lấy ra một phần thiệp mời, chuyển chủ đề: “Lần này là tới mang Đường Li trở về, tiện thể đưa thiệp mời cho ngươi.”

Thiệp mời đỏ chót, không còn nghi ngờ chính là thiệp mời hôn lễ của Đường Li.

Ôn Khách Hành bất ngờ: “Nhanh như vậy?”

“Nếu không tiến hành hôn sự, có trời mới biết tiểu tử thúi kia còn giở trò gì nữa.” Đường Tử Tấn đây là nghiêm túc.
Ôn Khách Hành liếc nhìn thiệp mời, đáy mắt một mảnh bóng đen, không nói gì.

“Đến lúc đó mang Chu Tử Thư cùng nhau trở về đi, ngươi đã tin tưởng y, nên nói cho y hết thảy.” Thái độ thẳng thắn đơn giản này của Đường Tử Tấn cùng Như di nương hoàn toàn không giống,

Thế nhưng Ôn Khách Hành tựa hồ một chút cũng không bất ngờ, hắn lặng yên không nói gật gật đầu: “Được.”

Uống một hồi trà, hai người nói chuyện phiếm đến tối, Đường Tử Tấn rốt cuộc không hỏi Chu Tử Thư, mà Ôn Khách Hành cũng không có chủ động nói.

Cho dù ai nghe bọn hắn nói chuyện, cũng sẽ không tin Đường Tử Tấn là đến giúp Như di nương nói chuyện, làm thuyết khách.

Đêm xuống, Đường Tử Tấn sai người đưa tới rượu ngon: “Thật lâu không uống với cữu cữu rồi, uống vài chén, như thế nào?”

Nếu là ngày trước, Ôn Khách Hành nhất định lưu lại, nhưng lần này hắn lại cự tuyệt: “Ta còn có việc, ngày khác đi.”

Đường Tử Tấn đáy mắt lướt qua một tia thất vọng, nhưng rất nhanh liền giấu đi, hắn cười gật đầu: “Đi đi, chớ trì hoãn.”

Ôn Khách Hành vừa đi, Như di nương liền chờ không nổi đi tới, tức giận: “Chuyện mỹ nhân huyết sao huynh không nhắc tới? Huynh có ý gì?”
Đường Tử Tấn liền cho nàng bốn chữ: “Chầm chậm tính toán.”

“Ca, việc này chậm không được! Người Ảnh Tộc bảo vệ, Chu Tử Thư kia chính là cô nhi của Hoàng tộc Tây Tần!” Như di nương thật sự nói.

“Ảnh Tộc không khó đối phó, Chu Tử Thư càng không khó đối phó, khó đối phó chính là Khách Hành. Muội nhớ kỹ, chuyện này chỉ có thể dùng trí.”

Khuôn mặt Đường Tử Tấn như có điều suy nghĩ, trong lòng của hắn sớm đã có đối sách.

Vạn sự, chỉ chờ hôn sự của Đường Li, chỉ cần Chu Tử Thư dám vào Đường Môn, hắn liền có biện pháp thu thập nàng ta.

Như di nương hít sâu một hơi, mặc dù rất không vui, nhưng cũng không có cách: “Muội nghe huynh!”

Ôn Khách Hành rời U Các không lập tức về Vân Nhàn Các, mà là đi Cô Uyển, hắn tự mình phái ra mười cao thủ ảnh vệ, chỉ giao phó một câu: “Dù dùng biện pháp gì, trước hôn lễ phải cứu Đường Li ra.”

Cách làm này của Ôn Khách Hành, là giúp Đường Li, hay đã phát giác được dụng ý của Đường Tử Tấn, cái này chỉ có chính hắn biết.

Sự tình an bài thỏa đáng, lúc hắn trở lại phủ thì đã là nửa đêm, chỉ thấy Vân Nhàn Các đèn vẫn sáng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro