Tập 284

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên Ôn Khách Hành hoài nghi!

Nhìn Chu Tử Thư đáy mắt phẳng lặng, nghe cậu hỏi lại như vậy, vẻ phức tạp nơi đáy mắt hắn chẳng những không tiêu tan, mà lại dày đặc thêm mấy phần.

Bộ dạng đầy bụng tâm sự của hắn, Chu Tử Thư vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Chu Tử Thư cũng không có dã tâm phục hưng Hoàng tộc, huống chi, Ôn Khách Hành cũng không phải Hoàng tộc Thiên Ninh, nếu như cậu thật là hậu nhân Tây Tần, đối với hắn cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì, có lẽ, sẽ còn là trợ lực của hắn.

Cậu nghĩ là Ôn Khách Hành sẽ rất có hứng thú, ai biết Ôn Khách Hành chỉ là nhàn nhạt nói: “Hoặc là hắn chính là hướng về độc thú tới.”

“Theo ta thấy không giống.” Chu Tử Thư thật sự nói.

Nhưng mà, Ôn Khách Hành tựa hồ không muốn tiếp tục cái đề tài này, hắn tránh đi, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”

Cậu mang vật nhỏ đến ăn, tiện thể cũng vì Mê Điệp Mộng.

“Tìm mấy thứ dược thảo.” Chu Tử Thư nhàn nhạt trả lời.

“Đã tìm được chưa?” Ôn Khách Hành hỏi lại.

“Ừm.” Chu Tử Thư nhẹ gật đầu.

Phảng phất trước đó cãi lộn chưa từng phát sinh qua, hai người đối đáp tự nhiên, bất tri bất giác rơi vào trầm mặc.

Hồi lâu sau, Chu Tử Thư mở miệng trước: “Vị Như di nương kia là...”

Không nghĩ tới Ôn Khách Hành cũng không có giấu diếm, trực tiếp liền trả lời: “Muội muội của mẫu thân ta.”

Thì ra thật sự là dì ruột, trách không được dám giáo huấn Ôn Khách Hành.

“Cũng là người của Đường môn sao?” Chu Tử Thư hỏi lại.

“Nhị đương gia, phụ thân của Đường Li là môn chủ.” Ôn Khách Hành nhàn nhạt trả lời.

“Phụ thân huynh cũng là người của Đường môn?” Chu Tử Thư lại hỏi.

Lần này, Ôn Khách Hành đáy mắt né tránh một tia chần chờ, đáng tiếc Chu Tử Thư không thấy được.

Ôn Khách Hành gật đầu: “Phải.”

Chu Tử Thư lại cứ như vậy tin, cậu nghĩ cái này đúng, Đường Môn nữ không gả ra ngoài.

Tên này hôm nay là tâm tình tốt, vẫn là làm sao vậy, thế mà gặp hỏi tất đáp.

Giữa bọn hắn, thật rất rất ít tâm bình khí hòa mà nói chuyện phiếm vài câu như thế.

Chu Tử Thư bắt lấy cơ hội này, lại hỏi mấy vấn đề, Ôn Khách Hành mặc dù tích chữ như vàng, nhưng lại cũng đều trả lời cậu.

“Mê Điệp Mộng là đồ vật của Độc Tông?”

“Ừm.

“Mê Điệp Mộng cùng Đường Môn độc thuật có quan hệ sao?”

“Ừm.”

“Đường Môn độc thuật xuống dốc, sẽ không có quan hệ cùng Viện y học Độc Tông bị diệt chứ?”

“Có chút.”

“Huynh... muốn lấy được thế lực của Độc Tông? Chấn Hưng độc thuật Đường Môn?

“Ừ.”

Chu Tử Thư hỏi hỏi, không hề báo trước liền hỏi một vấn đề không liên quan đến những vấn đề trước, cậu ngửa đầu nhìn hắn, hai con ngươi vẫn trong suốt bằng phẳng như thế, cậu hỏi: “Ôn Khách Hành, vì sao huynh cứu Đoan Mộc Dao?”

Ôn Khách Hành bất ngờ, nhìn cậu, không tự giác dừng bước.

“Hửm?” Chu Tử Thư nhìn ánh mắt của hắn, dường như muốn xem thấu hắn.

Ôn Khách Hành cũng nhìn cậu, khóe môi mím thật chặt, giống như là đang do dự cái gì, Chu Tử Thư không có thúc giục hắn trả lời, cậu đợi.

Bởi vì cãi nhau mà vấn đề chưa trả lời, cậu hiện tại cũng trả lời rồi, liên quan tới Đoan Mộc Dao, hắn có phải hay không nên cho cậu một lời giải thích?

Coi như không giải thích, chí ít cũng phải cho câu nói, trả lời một chút vấn đề của cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ tiếc, đến tận khi Như di nương  đuổi kịp, Ôn Khách Hành vẫn trầm mặc.

Không có giải thích, ngay cả trả lời qua loa đều không có.

Như di nương thoáng qua một cái tới, nhìn thấy bộ dáng này của bọn hắn, liền thúc giục: “Còn không đi?”

Ôn Khách Hành chung quy là không cho đáp án, tránh đi ánh mắt Chu Tử Thư, tiếp tục hướng phía trước.

Chu Tử Thư cũng không tiếp tục hỏi, cậu nhìn mười ngón tay đan xen, cậu không có tránh thoát, chỉ là bờ môi nổi lên một vòng cười lạnh.

Ôn Khách Hành, ngươi nói là ta trêu chọc ngươi, thế nhưng là, giữa chúng ta, đến cùng là ai trêu chọc ai nhiều hơn?

Rời đi mật đạo, bên ngoài là ngày nắng, sau giờ ngọ rừng núi rất yên tĩnh, bọn hắn rất may mắn tránh đi bách trùng dạ hành ban đêm.

Chu Tử Thư cũng không có tìm Cố Bắc Nguyệt, vật nhỏ cứu được Cố Thất Thiếu, hai người bọn họ hẳn là an toàn đi, hoặc là đã rời đi nơi này.

Cậu bất động thanh sắc, mặc cho Ôn Khách Hành mang về nhà trọ, vẫn là nhà trọ ban đầu, Thiên Tự Nhất Hào Phòng.

Như di nương đi theo vào cửa, xem kỹ khắp nơi, cũng không biết nghĩ cái gì, nhìn khắp nơi một lần, bà thản nhiên nói: “Hành nhi, con cùng ta tới đây một chút.”

Chu Tử Thư nhìn ra được đây là đang tránh cậu, cậu chủ động nói: “Ta về Viện y học.”

“Không cần, sáng sớm mai cùng bản vương quay về Thiên Ninh.” Ôn Khách Hành bá đạo nói.

“Ta còn có chuyện.” Chu Tử Thư ngữ khí đặc biệt bình tĩnh, từ khi quen biết hắn, cậu liền chưa từng nói chuyện với hắn bình tĩnh như vậy.

“Chuyện gì?” Ôn Khách Hành truy vấn.

“Thu dọn hành lý, đồ đạc cũng đều ở đó.” Chu Tử Thư nhàn nhạt trả lời, cậu phải làm nhiều việc nữa!

“Đợi chút nữa để hạ nhân thu dọn, ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Ôn Khách Hành chần chừ một lúc, lại bổ sung một câu: “Ta ngay tại sát vách.”

Chu Tử Thư mặc kệ hắn ở đâu, cậu vẻ mặt thành thật: “Đồ vật ta thích tự mình thu dọn, còn có rất nhiều dược liệu, hạ nhân không hiểu.”

Ôn Khách Hành đang muốn cùng với cậu đi một chuyến, sát vách lại đột nhiên truyền đến tiếng kêu thống khổ của Đường Li, Ôn Khách Hành không khỏi nhíu mày nhìn về phía Như di nương.

“Ta ở sát vách chờ con.” Như di nương cười, không nói một lời, xoay người rời đi.

“Người đâu, hộ tống Vương phi đi Viện y học, đi nhanh về nhanh!” Ôn Khách Hành tạm thời không để ý tới Chu Tử Thư, vội vã đuổi theo bóng lưng Như di nương ra ngoài.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết của Đường Li lại lên, giống như là bị hành hạ không nhẹ!

Chu Tử Thư buồn bực không thôi, tình huống này xem ra Đường Li có vẻ như bị Như di nương làm gì.

Đương nhiên, cậu đã không có dư thừa tâm tư để ý tới những quan hệ này, cậu ý vị thâm trường nhìn về phía thị vệ: “Ngươi muốn đi Viện y học với ta?”

Người hầu này chính là người trước đó bị Chu Tử Thư hành hung, hắn trong lòng run sợ gật đầu: “Thuộc hạ hộ tống người.”

“Ừm, vậy làm phiền.” Chu Tử Thư rất khách khí.

Người hầu chỉ cảm thấy phía sau lạnh toát, chính không biết trả lời như thế nào đâu, Chu Tử Thư tay liền ngả vào trước mặt hắn, động tác kia giống như muốn giơ cái cằm của hắn đùa giỡn.

Thị vệ dọa sợ, liên tiếp lui về phía sau: “Vương phi, đừng...”

“Đừng cái gì?” Chu Tử Thư mỉm cười, vỗ tay phát ra tiếng, thị vệ liền hai mắt trắng dã, dựa vào lưng sau tường chậm rãi ngã xuống.

Đối với người không có phòng bị hạ thuốc mê, đây đối với Chu Tử Thư tới nói dễ như trở bàn tay.

Cậu lấy ra Mê Điệp Mộng đặt lên bàn, tại sát vách không ngừng truyền đến tiếng kêu gào thê thảm, nhanh chân rời đi...

Trong căn phòng cách vách, Đường Li bị trói gô trên giường, đến nay đã ròng rã bốn ngày.

Hắn đói đến ngực dán vào lưng, nhưng là, đó cũng không phải trọng yếu, trọng yếu là hắn phi thường muốn đi nhà xí, đã nhẫn đến cực hạn!

“Như di nương, phải nói ta cũng nói rồi, người thả ta đi!”

“Ôn Khách Hành ngay ở chỗ này, có chuyện gì người trực tiếp hỏi hắn cũng được, người giày vò ta làm cái gì?”

“Như di nương, người không thả ta ra, ta trở về nhất định tố cáo với mẫu thân!”

“A... ta nhịn không được!”

...

Tùy ý Đường Li kêu gào, kêu thảm, Như di nương khí định thần nhàn ngồi tại bên giường, cười nói: “Con nói tiểu tử kia độc thuật bình thường?”

Đường Li khóe mắt liếc qua hướng Ôn Khách Hành đứng ở một bên, chậm chạp không dám trả lời.

Hắn nguyên bản muốn cùng Ôn Khách Hành lên kho thảo dược giải độc, nhưng mà ai biết, trước thời gian đi Ôn Khách Hành lại lên cơn, hắn ngủ quên trong nhà trọ liền bị Như di nương bắt được.

Như di nương vừa đến đã đem hắn trói lại thẩm vấn về chuyện của Chu Tử Thư, hắn đơn giản đem Chu Tử Thư nói thành một mối họa.

“Con nói y yếu ớt ngang ngược, yếu đuối, thích đùa nghịch?” Như di nương hỏi lại.

Đường Li khóe miệng co giật, đều do quá mót, không nói chuyện.

“Con nói y là họa thủy, mê hoặc Hành nhi đến thần hồn điên đảo? Hành nhi đem Mê Điệp Mộng cho y?” Như di nương lại hỏi.

Đường Li rất muốn nhìn biểu cảm của Ôn Khách Hành lúc này, đáng tiếc, hắn không dám.

“Con còn nói y thủy tính dương hoa, thông đồng cùng không ít nam nhân?”

Như di nương cười, Đường Li lại suýt nữa khóc lên, bởi vì Ôn Khách Hành đã đi đến trước mặt hắn, khuôn mặt anh tuấn mây đen dày đặc, âm u doạ người!

Hắn chậm rãi nghiêng thân xuống dưới, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kém một chút liền dán lên mặt Đường Li, hắn từng chữ từng chữ hỏi: “Đệ còn nói cái gì?”

Sau lưng Đường Li mồ hôi lạnh thẳng tắp chảy xuôi, đôi môi mím thật chặt, không dám mở miệng.

Ôn Khách Hành càng ép càng gần, nghiêng đầu dán lỗ tai của hắn thấp giọng: “Chuyện Ảnh tộc...”

Còn chưa có nói xong, Đường Li liền lập tức phủ định: “Không có!”

Cũng là bởi vì chuyện Ảnh tộc, hắn mới có thể ở trước mặt Như di nương hãm hại Chu Tử Thư.

Nếu như Chu Tử Thư thật là người Ảnh tộc muốn thủ hộ, vậy liền chú định Chu Tử Thư cùng bọn hắn vĩnh viễn ở thế đối lập, Ôn Khách Hành nhất định phải bỏ qua nam tử này.

Hôm đó, tại Viện y học, hắn tận mắt nhìn thấy Ôn Khách Hành khác thường, hắn suýt nữa liền muốn Chu Tử Thư, nhưng là, đối mặt bộ quần áo trắng kia, hắn chung quy là bình tĩnh lại, đối mặt với chất vấn của Chu Tử Thư, hắn cuối cùng không giải thích chuyện của Đoan Mộc Dao.

Đường Li biết, đối với Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành vẫn còn do dự.

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn biết rõ Ôn Khách Hành là loại người sẽ không dễ dàng cầm lấy, nhưng là một khi cầm lấy liền tuyệt đối sẽ không buông xuống, hắn nhất định muốn, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ.

Hắn nhất định phải tranh thủ thời điểm Ôn Khách Hành còn đang do dự không quyết định, ngăn cản tất cả những chuyện không nên xảy ra.

Mà Như di nương, tới đúng lúc.

Đương nhiên, hắn cũng không có nói ra việc Ảnh tộc, nếu không, lấy tính tình thà rằng giết nhầm không bỏ sót của Như di nương, Chu Tử Thư hẳn phải chết là không nghi ngờ!

Thấy Ôn Khách Hành cùng Đường Li nói thầm, Như di nương không vui, nàng cười nói: “Hai huynh đệ các con thì thầm cái gì, không thể để cho ta biết?”

Ôn Khách Hành không có trả lời, Đường Li đương nhiên cũng không dám trả lời.

“Chẳng lẽ lại là Chu Tử Thư có bí mật gì, không thể để cho ta biết?” Như di nương ra vẻ đùa giỡn hỏi.

Lúc này, Ôn Khách Hành mới đứng dậy, hắn cũng không có trả lời Như di nương, tự mình muốn thay Đường Li mở trói.

Như di nương một tay duỗi đến, hung hăng đặt trên người Đường Li, lạnh giọng: “Gấp cái gì?”

“Hắn phải nhịn gần chết, Như di nương trả lại mẫu thân hắn một đứa con trai khác được sao?”Ôn Khách Hành nhàn nhạt hỏi.

Mẫu thân Đường Li, cũng chính là Đường Môn môn chủ phu nhân nổi danh cưng chiều con trai, nếu không Đường Li có thể rời nhà trốn đi lâu như vậy?

Nếu là ngày trước, Như di nương đều sẽ nhượng bộ, làm chị dâu, nàng vẫn có chút kiêng kị người em dâu kia, thế nhưng lần này bà không có, ba bốn ngày này, Hành nhi đối tốt với Chu Tử Thư, bà đều xem rõ trong mắt, chuyện này không phải việc nhỏ.

Nàng thừa nhận Chu Tử Thư có tư cách lưu lại bên cạnh Hành nhi, thế nhưng lai lịch của y nhất định phải điều tra rõ ràng.

“Đường Li, độc thuật Chu Tử Thư là học từ đâu?” Như di nương hỏi Đường Li, nhưng ánh mắt lạnh như băng lại nhìn Ôn Khách Hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro