Tập 237

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không được.

Một tiếng "không được" của Chu Tử Thư thật sự là âm vang mạnh mẽ, làm cho nơi đây đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe được.

Ai cũng không nghĩ đến một tiểu nam tử nhìn có vẻ nhu nhược lại có dũng khí lớn như vậy.

"Chu Tử Thư, ngươi thật là to gan! Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?" Liên Tâm phu nhân là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, nàng lớn tiếng mắng mỏ một cách giận dữ.

Dù Tam trưởng lão có thái độ tốt đến mấy cũng chẳng thể nào chịu được loại khiêu khích này! Trong Y Học viện thì cũng chỉ có viện thủ ra lệnh cho hắn bằng giọng điệu thế này.

Chu Tử Thư này, quả thực là tội không thể tha!

"Thất vương phi, lúc nãy lão phu nể mặt Thất vương nên mới không so đo với ngươi, ngươi đừng có được voi mà đòi tiên!"

Không nghĩ đến Ôn Khách Hành lại có mặt mũi đến vậy trong Trưởng Lão hội, đương nhiên, lúc này thì Chu Tử Thư cũng không quan tâm được nhiều chuyện như vậy, đối diện với người bệnh thì cậu chỉ có một mục đích, đó là cứu người, dùng thời gian nhanh nhất để cứu người.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù không phải vì cứu người, cậu cũng phải tranh thủ quyền nói chuyện cho mình.

Trên thế giới này, mặc kệ ngươi đến từ đâu, lời nói, quan điểm, suy đoán của ngươi như thế nào, nếu ngươi muốn người ta chăm chú lắng nghe, nhớ kỹ thì ngươi phải làm cho người ta tin tưởng và chịu phục mình, thế nhưng chuyện đó không hề dễ dàng một chút nào, bởi vậy có một câu nói, đó là dùng thực lực để nói chuyện.

Chu Tử Thư nâng cằm, lạnh lùng nhìn Tam trưởng lão, chất vấn: "Tam trưởng lão, ngươi không chịu xem khớp xương của Thiên Ninh Thái tử, chẳng lẽ là sợ mình sai sao?"

"Ngươi láo xược!" Tam trưởng lão cực kì giận dữ, vỗ bàn đứng dậy: "Người đâu, kéo tiểu tử vô giáo dục này ra ngoài cho lão phu, từ nay về sau không cho phép y bước vào Y thành nửa bước!"

Tiểu tử này, làm gì là tội không thể tha chứ, quả thực là thiếu giáo huấn! Không giáo huấn y, y sẽ không biết Y Học viện là chỗ nào!

Tam trưởng lão vừa mới nói xong, người hầu bên ngoài liền tiến vào.

Thấy vậy, Cố Bắc Nguyệt mở miệng: "Tam trưởng lão, ngươi xem xét khớp xương của Thái tử xong thì đuổi người cũng không muộn mà, tránh cho người ta mượn cớ, nói lão nhân người ức hiếp tiểu bối."

Trong bầu không khí căng thắng, giương cung bạt kiếm như vậy, thế nhưng, Cố Bắc Nguyệt vẫn bình thản, yên tĩnh như cũ.

Hắn nói không nhanh không chậm, vẫn ôn hòa như thế, nhưng mà lời nói ra lại mang theo hàm ý thâm sâu, trong bông có kim, có một luồng sức mạnh làm cho người ta yên tâm.

Lời nói này cũng làm cho Tam trưởng lão không còn lý do để từ chối nữa. Hắn thở hổn hển nhìn chằm chằm vào Cố Bắc Nguyệt, không nghĩ đến Cố Bắc Nguyệt luôn luôn giữ mình trong sạch sẽ nói đỡ cho Chu Tử Thư.
"Tam trưởng lão, ta thấy Cố thái y nói rất có lý, đừng để cho người ta nghĩ Trưởng Lão hội chúng ta coi thường Thất vương phủ." Tứ trưởng lão lại lên tiếng lần nữa.

Lúc này Chu Tử Thư mới ý thức được là mỗi tiếng nói cử động của mình đều đại biểu cho nam nhân phía sau, Ôn Khách Hành.

Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được nghĩ, vào giờ này phút này thì Ôn Khách Hành đang ở đâu chứ?

Có phải đang tìm kho Độc Thảo trong Độc Tông của Y Học viện?

Chuyện xảy ra trong Y Học viện, hắn có biết không?

Lúc này, Ôn Khách Hành - người bận rộn - đang an vị trên nóc nhà, mặt không thay đổi nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra trong phòng...

Thấy Tam trưởng lão không từ chối ngay lập tức, Chu Tử Thư vội vàng nói: "Tam trưởng lão, ngươi không cần đuổi ta ra, nếu Thiên Ninh Thái tử không trúng độc, ta sẽ tự rời khỏi Y thành, từ nay về sau không bước vào đây nữa, còn nếu..."

Nói đến chỗ này, Tam trưởng lão liền khinh thường cắt ngang: "Không có nếu như! Ha ha, tốt lắm, nếu ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì bây giờ lão phu sẽ kiểm tra khớp xương tay của Ôn Thiên Mặc!"

Trước đó Tam trưởng lão do dự cũng không phải vì tin rằng Ôn Thiên Mặc trúng độc, mà do dự vì quyết định dùng Ma Phí Tán với liều lượng cao.
Mặc dù hắn không chuyên về độc thuật nhưng cũng hiểu được khá nhiều, nhìn thế nào thì sắc mặt này của Ôn Thiên Mặc cũng không giống trúng độc, càng không giống như trúng kịch độc.

Mấy chục năm kinh nghiệm của hắn, không thể nào kém hơn nhãn lực của một tiểu tử như Chu Tử Thư.

Thấy Tam trưởng lão sắp kiểm tra, Chu Tử Thư vội vã gọi lại: "Đợi một lát!"

"Thế nào hả, là lão phu sợ, hay là ngươi sợ?" Tam trưởng lão bắt lấy cơ hội, chế giễu lại.

"Là ngươi sợ nên mới không dám nói điều kiện!" Dưới đáy mắt của Chu Tử Thư lướt qua một tia gian xảo, những lúc như thế này, nếu cậu không thừa dịp mà vơ vét lợi ích, cậu sẽ không gọi là Chu Tử Thư.

Trên phương diện độc thuật, người không tin cậu, luôn luôn phải trả giá rất lớn.

"Nhanh mồm nhanh miệng, hừ!" Tam trưởng lão rất khinh thường.

"Nếu Thiên Ninh Thái tử thật sự trúng độc, vậy thì xin Tam trưởng lão hãy đồng ý làm một chuyện giúp vãn bối."

Cậu không hề có quan hệ tại Y thành, nếu có thể mượn cơ hội này chụp được một người có cấp bậc trưởng lão như vậy, thế thì không còn gì tốt hơn nữa.
Về phần trúng độc, cậu đương nhiên có thể khẳng định một trăm phần trăm.

Còn chuyện Tam trưởng lão có đồng ý hay không thì cậu không chắc chắn cho lắm.

Nhưng ai ngờ, Tam trưởng lão lại phản ứng vượt ra khỏi dự đoán của cậu, Tam trưởng lão nói: "Thất vương phi, không thể nói điều kiện như vậy được."

"Vậy thì phải nói thế nào?" Ngoài ý muốn ơi là ngoài ý muốn, Chu Tử Thư thật sự rất tin tưởng, không hề sợ hãi.

Tam trưởng lão vuốt râu, ung dung nói: "Nếu lão phu có thể chữa khỏi cho Thiên Ninh Thái tử, từ nay về sau ngươi phải biến mất khỏi giới y học..."

Điều kiện này thật sự rất khắc nghiệt, Chu Tử Thư vẫn không sợ, mặt mang mỉm cười, vui vẻ rồi khẽ gật đầu.

Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Nếu ngươi có thể chữa khỏi cho Thiên Ninh Thái tử, ngươi muốn lão phu làm gì thì cứ việc nói!"

Chuyện này...

Điều kiện mà Tam trưởng lão nói hoàn toàn khác với điều kiện mà Chu Tử Thư nói.
Cậu phải chữa khỏi?

Bỏ qua sự chẩn đoán của mỗi người, chỉ xem kết quả, chỉ cần chữa khỏi?

Khi Tam trưởng lão tỉnh táo lại thì gương mặt cay nghiệt của hắn rốt cuộc cũng đã hiện ra!

Đối với Chu Tử Thư mà nói, chữa khỏi chính là giải độc, đây chính là thế mạnh của cậu, thế nhưng, Chu Tử Thư vừa nghe được lời nói này, trái tim lập tức đập mạnh hơn.

Không tốt rồi!

Cậu có thể khẳng định một trăm phần trăm là Ôn Thiên Mặc đã trúng độc, thế nhưng chuyện giải độc...

Được lắm, từ nãy đến giờ cậu vẫn chưa cân nhắc kĩ vấn đề này.

Giải độc thì phải có thuốc!

Cho dù cậu dùng tầm huyệt thi châm, kim châm bài độc thì vẫn phải dùng thuốc giải, nếu không thì loại độc tính mạnh với liều lượng cao như thế này sẽ không được loại bỏ sạch sẽ.

Thế nhưng thuốc giải...

Giờ này phút này, Chu Tử Thư ước gì có thể tát cho mình mấy cái bạt tai, Cốt Độc hoàn toàn là một loại độc mới, hệ thống giải độc vẫn chưa điều chế ra thuốc giải!

Cái độc ao bên trong hệ thống giải độc muốn tạo ra một loại độc mới thì rất dễ dàng, thế nhưng muốn điều chế ra thuốc giải thì vẫn phải cần một khoảng thời gian nhất định, ít thì một tháng hai tháng, nhiều thì một năm nửa năm.

Cũng không phải là do Chu Tử Thư sơ sót mà là do cậu đã thói quen, chỉ cần hệ thống giải độc chẩn đoán ra được là trúng độc, xác định được là độc gì thì đều có thể giải được, cho dù không có độc dược dự trữ thì cũng sẽ biết được phối phương, vì vậy, cậu chưa bao giờ dùng nhiều suy nghĩ để cân nhắc chuyện này, khi cậu cần thuốc giải thì hệ thống giải độc sẽ cung cấp.

Thế nhưng lần này... Chu Tử Thư đã gặp phải khó khăn! Khó khăn do hệ thống giải độc mà cậu luôn tự hào làm ra!

"Sao vậy, Thất vương phi?" Tam trưởng lão đang chờ đáp án.

Chu Tử Thư khẽ cắn môi, hơi do dự, thật ra thì do dự cũng chẳng có ích lợi gì, cậu rất rõ ràng. Không có thuốc giải thì tạm thời cậu không thể nào chữa khỏi cho Ôn Thiên Mặc.

Mà loại độc Ôn Thiên Mặc trúng thì nếu để lâu chỉ có một kết quả, đó là đau đến chết.

"Thất vương phi, chuyến đi này của ngươi rõ ràng là vì hội chẩn, chẩn bệnh cho Thiên Ninh Thái tử, cũng vì rửa sạch tội danh ngộ chẩn, không bằng như vầy đi, chúng ta cứ bỏ qua chuyện hội chẩn. Để mọi người ở đây làm chứng, thời hạn là ba ngày, lão phu sẽ để ngươi chữa bệnh trước, trước đó bụng của Thiên Ninh Thái tử đã bị to ra, bây giờ lại đau đớn, hy vọng ngươi có thể giải thích một cách rõ ràng, sau đó cho kết luận."

Trời...

Chuyện này không chỉ yêu cầu chữa khỏi nữa, mà còn muốn phân tích rõ chuyện "bệnh cũ tái phát" và chuyện "biến đổi bệnh lý" lúc này nữa.

Trưởng lão của Y Học viện quả nhiên không phải là hạng tầm thường, rất tàn nhẫn, rất lợi hại!

Dưới tình huống này thì Chu Tử Thư nên làm gì?

Đồng ý thì cậu không làm nổi, không đồng ý, cho dù cậu không sợ mất mặt, Tam trưởng lão cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, cũng sẽ không cho cậu bước vào Y thành nửa bước, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cậu sẽ thành chuyện cười của toàn thiên hạ.

Chu Tử Thư rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

"Thất vương phi, ngươi cảm thấy sao?" Nhìn thấy Chu Tử Thư không còn sự tự tin như lúc đầu, Tam trưởng lão từng bước ép sát.

Không chỉ có Tam trưởng lão nhìn cậu, mọi người ở đây cũng đang nhìn xem, chờ đợi, Cố Bắc Nguyệt lập tức phát hiện ra sự khác thường của Chu Tử Thư.
Tam trưởng lão và những người ở đây không hiểu rõ cậu, thế nhưng hắn lại hiểu rất rõ, trong nhận thức của hắn, chỉ cần Chu Tử Thư có thể chẩn đoán chính xác là loại độc gì thì cậu chắc chắn có thể giải được, giờ này phút này, thần thái của cậu phải sáng láng, vô cùng xinh đẹp mới đúng chứ, cậu đang do dự điều gì?

Chẳng lẽ, cậu lại giả vờ, muốn mượn cơ hội này để hố thêm Tam trưởng lão sao?

Ngay lúc Tam trưởng lão định thúc giục thì Chu Tử Thư mở miệng: "Tất cả đều do Tam trưởng lão quyết định, chỉ có một điều..."

Không nghĩ đến Chu Tử Thư lại đồng ý, nếu người bị mạo phạm hôm nay không phải là mình, Tam trưởng lão nghĩ hắn sẽ rất thưởng thức tiểu tử này.

"Có một điều gì?" Hắn hăng hái hỏi.

"Vãn bối không quen bị người khác nhường, huống chi Tam trưởng lão lại là bậc tiền bối, người làm trước đi."

Thái độ của Chu Tử Thư rất kiên định, nhìn sơ qua thì có vẻ rất có nguyên tắc, thật ra thì trong lòng cậu lại đang tính toán, cậu không giải độc được, không chữa khỏi được cho Ôn Thiên Mặc, thế nhưng, ngay cả chẩn bệnh mà Tam trưởng lão cũng chẩn không ra, sao có thể chữa khỏi được cơ chứ?

Cuộc đánh cược này, ai đánh trước thì người đó thua.

Đáy mắt của Tam trưởng lão hiện ra sự mỉa mai. Hắn nghĩ, tiểu tử này chắc chắn đã sợ hãi rồi, hôm nay hắn liền muốn cậu trở thành trò cười cho thiên hạ, để cho cậu biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.
"Lão phu còn chưa chẩn đoán ra bệnh, Vương phi nương nương đã chẩn đoán được là Thiên Ninh Thái tử trúng độc, đương nhiên là ngươi trước rồi." Tam trưởng lão lại nhún nhường lần nữa.

"Không được, không hề có đạo lý tiền bối nhường cho vãn bối." Chu Tử Thư dõng dạc nói.

"Ở chỗ lão phu thì có, sao thế, lẽ nào ngươi sợ?" Lần này thì đến lượt Tam trưởng lão chế giễu Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư đang định phản bác, từ nãy đến giờ Vinh Thân vương vẫn chưa nói chen vào rốt cuộc cũng đã cướp được cơ hội để mở miệng: "Các ngươi đừng cãi cọ nữa, cứu người quan trọng hơn, hãy tranh thủ thời gian để nghĩ biện pháp làm cho Mặc Nhi yên tĩnh lại đi."

Tam trưởng lão và Chu Tử Thư đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Ôn Thiên Mặc ở một bên đã đau đến mức muốn chết rồi, mồ hôi chảy đầm đìa đến mức đệm chăn đều đã ướt đẫm.

"Cứu người phải cứu, không bằng các ngươi bốc thăm quyết định thứ tự đi." Tứ trưởng lão mở miệng.

Chu Tử Thư cũng không hài lòng, chuyện bốc thăm là chuyện có năm mươi phần trăm nguy hiểm, đáng tiếc, Tam trưởng lão đã gật đầu rồi, cậu không còn lý do gì để từ chối nữa.

Liên Tâm phu nhân nhanh chóng chuẩn bị xong hai tờ giấy rồi đặt vào trong hũ, viết "trước" và "sau", đưa đến trước mặt Tam trưởng lão và Chu Tử Thư.

Tam trưởng lão lấy tờ giấy trước, Chu Tử Thư hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cầm tờ thứ hai, hai người nhìn nhau, mở tờ giấy ra cùng một lúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro