Tập 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả buổi chiều, Đoan Mộc Bạch Diệp cũng không ít lần thúc giục Chu Tử Thư nhanh chóng tìm quỷ đả tường, sự tình tới cục diện này rồi thì không thể vãn hồi được nữa, hắn thà rằng sớm thua một chút, cũng không muốn để Dao Dao ngốc ở bên ngoài tìm kiếm.

Nhưng Chu Tử Thư lại không nóng nảy, lúc này, cậu đang cùng Ôn Khách Hành ngồi ở bên bàn đá uống trà và ăn điểm tâm.

Ôn Khách Hành ngồi thờ ơ, toàn thân tản ra khí phách lạnh nhạt, phảng phất hắn mới là chủ nhân của sân này, Chu Tử Thư một tay chống đầu, một tay bưng chén trà, thích ý thanh thản.

Về cây quỷ đả tường cuối cùng kia, cậu cái gì cũng chưa nói, Ôn Khách Hành cái gì cũng chưa hỏi, nhưng không thể không thừa nhận, nam tử này lại một lần nữa làm hắn bất ngờ, đủ để hắn kinh ngạc.

Không có lý do, nhưng hắn tin tưởng chắc chắn cậu nhất định có thể tìm được quỷ đả tường.

Ôn Khách Hành lơ đãng giương mắt liếc nhìn Chu Tử Thư một cái, trong mắt hiện lên một mạt âm trầm tán thưởng mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

Đối với người này, lần đầu tiên hắn tán thưởng như thế.

Trên người nam tử này, còn ẩn dấu ít nhiều bản lĩnh mà hắn không biết đâu?

Rốt cuộc, trời hoàn toàn tối đen, mà Đoan Mộc Dao đến nay cũng chưa trở về.

Đoan Mộc Bạch Diệp thật sự nhịn không được, bước đến trước mặt Chu Tử Thư, "Thất Vương phi, nếu ngươi đã tìm được quỷ đả tường, hãy tiết lộ ra đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người."
Nhìn Chu Tử Thư mang bộ dáng thanh thản này, Quỷ mới tin cậu cũng không tìm được quỷ đả tường, cậu kéo dài thời gian như thế, không nghi ngờ chính là đang cố ý muốn Dao Dao lăn lộn nha!

Mắt của Dược quỷ đại nhân sáng sủa hẳn lên, đáy mắt hiện lên tia phức tạp nhè nhẹ, hắn đã hy vọng Chu Tử Thư có thể tìm được quỷ đả tường khiến hắn kinh diễm một phen, đồng thời, lại không hy vọng đề mục mà chính mình tỉ mỉ nghĩ ra sẽ bị phá giải dễ dàng như thế, đương nhiên, hắn hận nhất vẫn là không thể làm Ôn Khách Hành ăn đau khổ.

Chu Tử Thư nhướng mày nhìn Đoan Mộc Bạch Diệp liếc mắt một cái, rất nghiêm túc nói, "Diệp Thái tử quá đề cao ta, theo ta được biết, quỷ đả tường này là loại dược rất tà môn. Một ngọn núi cũng chỉ có thể trồng được đúng một gốc cây, nếu không tất cả đều sẽ chết. Sơn cốc này to như thế, Dược quỷ đại nhân cũng nói chỉ có một gốc cây dược thảo, thiệt tình rất khó tìm nha, ta làm sao có khả năng tìm được nhanh như thế đây?"

Chu Tử Thư lời này vừa ra, Dược quỷ đại nhân trong mắt liền lộ ra tia thưởng thức, đến bây giờ, hắn không thể không bội phục nam tử này, ngay cả tập tính của quỷ đả tường cậu cũng biết, nhìn dáng vẻ rất là giống như người đồng đạo trong nghề.

Tuổi còn trẻ, thật không đơn giản a!

Dược quỷ đại nhân nhìn Chu Tử Thư, nhìn nhìn, hai tròng mắt dần dần nheo lại, tia thưởng thức dần dần thay thế địch ý ban đầu.
Nhưng mà, những lời này của Chu Tử Thư đối với Đoan Mộc Bạch Diệp mà nói, lại là một loại trào phúng.

Dược quỷ đại nhân vừa mới nói quỷ đả tường cũng chỉ có một gốc cây, Chu Tử Thư hiện giờ cường điệu như thế, không thể nghi ngờ là muốn ám chỉ cho Đoan Mộc Bạch Diệp, cậu là cố ý, tốc độ của Đoan Mộc Dao không phải rất nhanh sao, ngay cả ở bên ngoài đi bộ nhiều hơn vài vòng, dù trời đã tối, nàng tạm thời cũng không nghĩ sẽ từ bỏ đi.

Đoan Mộc Bạch Diệp siết chặt nắm tay, nếu Chu Tử Thư không phải là Thất vương phi, hắn nhất định sẽ một quyền đánh qua đầu!

Nếu Chu Tử Thư ở trong sân kéo dài một ngày, Dao Dao phải vất vả một ngày, cậu kéo dài một tháng, Dao Dao phải vất vả một tháng, thậm chí một năm......

Dao Dao hoàn toàn bị động!

Đoan Mộc Bạch Diệp rất hy vọng Dao Dao có thể nghĩ thông suốt, trở về trong viện tìm một chút nha, so với tìm quanh sơn cốc, tìm tại cái tiểu viện này quả thực là dễ dàng hơn nhiều.

Chính là, ngay cả hắn cũng không tin Dao Dao có thể suy nghĩ thông suốt mà trở về, thứ nhất là Dao Dao không thông minh như vậy, thứ hai là tính tình của nha đầu này hắn biết, nếu chưa tìm được một gốc cây dược liệu, nàng ngại mất mặt nên chắc chắn sẽ không trở về.

Đoan Mộc Bạch Diệp ngực như bị nghẹn, cố trấn áp cơn thịnh nộ của mình, cảm thấy càng nhìn Chu Tử Thư ngực càng thêm đau, nam tử này thật giảo hoạt, cái gì mà đệ nhất phế vật, cái gì mà không biết đến dược liệu, hết thảy đều là giả vờ đi!

Thời gian trôi qua từng chút một, Dược quỷ đại nhân truyền bữa tối, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư phu thê cùng nhau ăn cơm, Đoan Mộc Bạch Diệp lại một chút đồ ăn đồ uống cũng đều không động đến.

Dao Dao a Dao Dao, ngươi hãy trở về nhanh nhanh một chút nha!

Nhưng, cả một đêm, Đoan Mộc Dao cũng không có trở về, theo lão quản gia tới báo, nhìn thấy Trường Nhạc công chúa giơ cây đuốc phi khắp nơi trên toàn bộ sơn cốc.

Vừa nghe lời này, ngay trước mắt mọi người, Chu Tử Thư cười xì một tiếng, suýt nữa làm cho Đoan Mộc Bạch Diệp tức hộc máu.

Có Ôn Khách Hành trông chừng Đoan Mộc Bạch Diệp, Chu Tử Thư rất yên tâm, cậu đã sớm đi ngủ tại phòng khách, không thể không nói, cậu đã khiến cho ngay cả Dược quỷ đại nhân cũng đều ngủ không được, đành bồi Ôn Khách Hành trông chừng Đoan Mộc Bạch Diệp.

Xe ngựa một đường bôn ba, một đêm này Chu Tử Thư ngủ đến đặc biệt sâu, đặc biệt ngon, ngày hôm sau mặt trời lên cao cậu mới lười biếng đi đến sân.

"Chào buổi sáng." Chu Tử Thư tâm tình rất tốt, vấn an tất cả mọi người.
Ôn Khách Hành nhướng mày nhìn cậu một cái, không nói chuyện, Dược quỷ đại nhân chỉ lẩm bẩm không biết là nói cái gì.

Đoan Mộc Bạch Diệp híp mắt nhìn qua, thình lình vọt tới trước mặt Chu Tử Thư, chỉ là, cơ hồ như đồng thời, Ôn Khách Hành cũng tới trước mặt cậu rồi, đem cậu bảo vệ ở phía sau, lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Bạch Diệp, ánh mắt hiện lên một mạt không vui.

Tuy rằng biết Ôn Khách Hành bảo hộ cậu là có lý do, chính là vì huyết sinh đan mà thôi, nhưng trong lòng Chu Tử Thư vẫn sinh ta một tia ấm áp, điều này ít nhất chứng tỏ rằng mình xứng đáng có được sự bảo vệ của vị thiên hạ đệ nhất vương này.

"Các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Đoan Mộc Bạch Diệp rốt cuộc bạo phát.

Tuy rằng chỉ mới một ngày một đêm, nhưng hắn đau lòng thay thân muội tử của hắn nha, Dao Dao là kim chi ngọc diệp, từ nhỏ được mọi người nâng niu yêu chiều trong lòng bàn tay, cho dù là luyện công ở sư môn cũng chưa từng trải qua loại đau khổ này đi!

Huống chi, đây căn bản chính là do Chu Tử Thư bày bố, Chu Tử Thư ở chỗ này chế giễu, thời gian kéo dài càng lâu, đối với bọn họ mà nói sẽ càng thêm nhục nhã.

Đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Bạch Diệp bị ăn mệt một chuyến ở trước mặt người khác, nhục nhã như thế, không thể nhịn được nữa!

"Diệp Thái tử, tạm thời đừng nóng nảy, không phải ta cũng không tìm được cây dược thảo thứ ba hay sao, nếu ngươi chờ không nổi, có thể đầu hàng, ta sẽ không ngăn cản ngươi." Chu Tử Thư rất nghiêm túc đề nghị.

Lời này vừa ra, Đoan Mộc Bạch Diệp đột nhiên giơ tay lên muốn tát, tức giận, "Chu Tử Thư, ngươi!"

Đáy mắt Ôn Khách Hành hiện lên một mạt sát ý, nắm lấy cổ tay của Đoan Mộc Bạch Diệp, lạnh giọng, "Thất Vương phi, không phải người mà ngươi có thể đe dọa."

Thấy sát ý của Ôn Khách Hành, Đoan Mộc Bạch Diệp trong lòng cả kinh, hắn quen biết Ôn Khách Hành nhiều năm như vậy, đâu đã từng gặp qua Ôn Khách Hành sẽ tích cực vì người nào như vậy nha?

"Thất Vương, đừng nói với ta rằng ngươi thật sự là vì nam tử này mà đổi lấy huyết sinh đan!" Đoan Mộc Bạch Diệp thăm dò nói.

Ôn Khách Hành hung hăng đẩy hắn ra, làm hắn đụng vào một bên tường, lạnh giọng trả lời, "Cùng ngươi không quan hệ, hoặc là nhận thua, hoặc là ở một bên chờ."

Đoan Mộc Bạch Diệp siết chặt nắm tay, lại không thể không chờ đợi.

Rất nhanh, nửa ngày đã trôi qua, Chu Tử Thư vừa phơi nắng, vừa uống trà, thỉnh thoảng hướng Đoan Mộc Bạch Diệp nhìn lại, cười như không cười, ý vị mười phần khiêu khích.

Đoan Mộc Bạch Diệp vốn đã giận, làm sao chịu được Chu Tử Thư khiêu khích như thế, hắn cả đời kiêu hãnh, vẫn là lần đầu tiên bị người nhìn qua như thế.

Có thể nhẫn hay không thể nhẫn?

Rốt cuộc, hắn không nhịn được, đứng lên, oán hận nói, "Dược quỷ đại nhân, chúng ta nhận thua, lập tức cho gọi Dao Dao quay về!"

Nhận thua......

Dược quỷ đại nhân gãi gãi lỗ tai, lớn tiếng nói, "Cái gì, Diệp Thái tử đã nói cái gì vậy? Bản đại nhân không nghe rõ."

Đoan Mộc Bạch Diệp, Thái tử khát máu, khi nào chịu khuất nghẹn qua như thế, khi nào lại dễ dàng nhận thua qua như thế?

"Chúng ta nhận thua, muốn thất tinh đông trùng hạ thảo thì lập tức tìm Dao Dao trở về!" Đoan Mộc Bạch Diệp tức giận ngập trời, phát ra thanh âm âm trầm giống như từ trong địa ngục truyền ra tới.

Đáy mắt Dược quỷ đại nhân hiện lên một mạt khinh thường, lập tức hạ lệnh, "Người tới, đi tìm Trường Nhạc công chúa mang về đây!"

Đoan Mộc Bạch Diệp thậm chí không muốn nhìn Chu Tử Thư nữa, nâng áo bào ngồi xuống một bên, đen mặt.

Chu Tử Thư đại hỉ, cười ha hả nhìn về phía Ôn Khách Hành, cũng không quan tâm đến sự tức giận của Đoan Mộc Bạch Diệp, tự nhiên hào phóng lớn tiếng nói, "Ôn Khách Hành, ta đã thắng!"

Chu Tử Thư cười rạng rỡ khiến cả người toả ra một loại ánh sáng bức người, loại ánh sáng này, làm tầm mắt Ôn Khách Hành như đóng băng trên mặt cậu, thật lâu đều không có dời đi.

Thấy khuôn mặt Ôn Khách Hành không có biểu tình hay phản ứng gì, Chu Tử Thư nâng hai ngón tay lên thành một hình chữ "V", cười càng thêm sáng lạn, "Uy, chúng ta đã thắng."

Ôn Khách Hành kéo kéo khóe miệng, cũng không biết là có phải cười hay không, tóm lại là cứng đờ, Chu Tử Thư thật muốn trợn trắng mắt, ngẫm lại vẫn là thôi đi, khối đại băng này trời sinh trên mặt đã bị tê liệt, cậu đã nhìn quen.

Đoan Mộc Bạch Diệp vốn đang khó thở, nghe Chu Tử Thư vui mừng như thế, càng tức giận không thể át xuống, vốn không muốn nhìn cậu, giờ này khắc này lại hung tợn mà nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt kia nếu có thể giết người, Chi Tử Thư nhất định sớm đã hôi phi yên diệt (bị giết không còn tro bụi).

Ánh mắt của Dược quỷ đại nhân lại sâu kín mà nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành, nếu không phải Chu Tử Thư tham gia trận tỷ thí này, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để Ôn Khách Hành mang huyết sinh đan rời đi.

Gia hỏa này từ nơi nào tìm được một nam tử đáng chú ý như thế? Cậu nếu có thể lưu lại Dược Quỷ cốc, thật sự là một lựa chọn không tồi.

Chẳng bao lâu sau, Đoan Mộc Dao đã được tìm trở về, cả người tối tăm ảm đạm, chỉ thấy nàng tóc dài hỗn độn, váy trắng nguyên bản không dính bụi trần giờ loang lổ đất bẩn, hẳn là một đêm không ngủ đi, hai tròng mắt che kín tơ máu lộ ra mệt mỏi khó nén.

Người đưa nàng trở về cũng không nói cho nàng đã xảy ra chuyện gì, khi tiến vào sân, thấy Chu Tử Thư cũng ở đây, Đoan Mộc Dao ngay lập tức phấn chấn tinh thần, cười lạnh, "Như thế nào, Chu Tử Thư ngươi muốn nhận thua hay sao?"

Đừng nói ba cây thảo dược, liền tính là một gốc cây nam tử này đều tuyệt đối tìm không thấy, cậu ta không nhận thua, vậy tìm nàng trở về làm cái gì nha?

Chu Tử Thư không nói lời nào, nhưng nghiền ngẫm lên xuống đánh giá nàng.

Đoan Mộc Bạch Diệp vừa đau lòng muội tử vừa tức giận, kéo Đoan Mộc Dao qua, không vui nói, "Lấy thất tinh đông trùng hạ thảo ra đi."

Lời này vừa ra, Đoan Mộc Dao liền sửng sốt, "Cái gì?"

"Bọn họ thắng, đem đồ vật lấy ra." Sắc mặt Đoan Mộc Bạch Diệp trầm thêm vài phần.

Đoan Mộc Dao rất sửng sốt, ngay sau đó tức giận, "Không có khả năng! Thắng như thế nào, đồ vật đâu?"
Tuy biết rằng hoàng huynh sẽ không lừa nàng, nhưng, nàng vẫn không tin, chuyện này quá đột ngột!

"Là hoàng huynh ngươi tự nhận thua với Dược quỷ đại nhân, không tin ngươi hỏi Dược quỷ đại nhân xem." Chu Tử Thư cười nói, vẻ mặt vô hại.

Đoan Mộc Dao đột nhiên hướng Dược quỷ đại nhân nhìn lại, thấy Dược quỷ đại nhân gật đầu, nàng không thể tin nổi thối lui vài bước, ngay sau đó nắm lấy cổ áo Đoan Mộc Bạch Diệp, tức giận chất vấn, "Ai bảo ngươi nhận thua, ai bảo ngươi nhận thua?"

Đoan Mộc Bạch Diệp đường đường là một Thái tử, thế nhưng bị muội muội nắm cổ áo như thế, cũng không tức giận, vẻ mặt ngược lại đau lòng thay nàng, thấp giọng giải thích.

Chính là, Đoan Mộc Dao một khi nghe xong, liền nổi giận, lấy được huyết sinh đan là một chuyện, mất mặt lại là một chuyện khác, nàng làm sao có thể bại bởi Chu Tử Thư đây? Vẫn là làm trò trước mặt sư huynh!

"Đồ vật đâu, bản công chúa muốn đích thân nhìn một cái!"

Đoan Mộc Dao cực kỳ phẫn nộ, xông thẳng đến trước mặt Chu Tử Thư, ngay cả Đoan Mộc Bạch Diệp cũng ngăn không được.

Chu Tử Thư rất vui vẻ chỉ giáo, chỉ vào thất sát diên vĩ cùng đan bạch y mễ ở trong viện cho Đoan Mộc Dao xem, Đoan Mộc Dao vẻ mặt ngoài ý muốn, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện chính mình ngu xuẩn biết bao nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro