Tập 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dược quỷ đại nhân gầy trơ cả xương tay, cơ bản là da bọc xương, một màn kế tiếp khiến xương cốt đặc biệt rõ ràng, lại còn là màu đen, làm người nhìn thấy đều sởn tóc gáy, nhưng mà, dù là tay như vậy, cầm bút lại vẫn ra dáng ra hình, viết ra ký tự rất kính kiện hùng kỳ (mạnh mẽ & đậm nét), dáng vẻ thoải mái.

Rất nhanh, Dược quỷ đại nhân liền bá bá bá tràn ngập một tờ giấy hoàn chỉnh, ước chừng có hơn hai mươi vị dược liệu.

Thấy thế, đáy mắt Ôn Khách Hành hiện lên một mạt phức tạp, không vui nói, "Chờ huyết sinh đan là cần dùng gấp để cứu mạng người, ngươi muốn họ tìm đến ngày tháng năm nào?"

"Dược quỷ đại nhân, không thể phí thời gian để cứu mạng người." Đoan Mộc Bạch Diệp cũng mở miệng.

"Khụ khụ!"

Dược quỷ đại nhân ho nhẹ vài tiếng, không cao hứng, dược liệu không nhiều lắm, chỉ cần tìm trong chốc lát, không chơi nhiều lắm nha? Ít nhất cũng tìm mất mười ngày nửa tháng đi, như vậy hắn sẽ có thể mỗi ngày nhìn xem mỹ nhân tìm dược, sẽ không quá nhàm chán.

Còn việc cứu mạng hay không cứu mạng, cùng hắn có quan hệ gì đâu? Bên ngoài sơn cốc người chờ cứu mạng quá nhiều đi.

"Ngại nhiều, vậy đừng chơi." Dược quỷ đại nhân cười lạnh.

Điều này làm Đoan Mộc Bạch Diệp cùng Đoan Mộc Dao đều nóng nảy, đang muốn đáp ứng, Ôn Khách Hành lại nói, "Được."

Dứt lời, cư nhiên xoay người muốn đi, Dược quỷ đại nhân đột nhiên híp mắt, lạnh lùng nhìn bóng dáng Ôn Khách Hành, toàn thân tản mát ra hơi thở nguy hiểm.

Ôn Khách Hành có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở cường đại bức tới sau lưng, chỉ là, vẻ mặt của hắn vẫn lãnh ngạo như cũ, bước chân kiên định, thậm chí còn thúc giục Chu Tử Thư, "Còn không đi?"
Tỷ thí tìm dược là thế mạnh của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành không nghĩ sẽ cự tuyệt, nhưng nếu phải tìm nhiều vị dược như vậy mà nói, dựa vào thể lực của Chu Tử Thư chắc chắn sẽ đấu không lại Đoan Mộc Dao, cuối cùng Chu Tử Thư sẽ bị thua.

Một bước này, Ôn Khách Hành sẽ không làm.

Chu Tử Thư đương nhiên trong lòng cũng biết rất rõ lợi thế cùng bất lợi của bản thân, trong lòng âm thầm bội phục, gia hỏa Ôn Khách Hành này quả nhiên có khí phách! Cậu không nói hai lời lập tức cùng rời đi.

Thấy hai người thật sự muốn đi, trong mắt Dược quỷ đại nhân tức giận càng ngày càng lớn, Đoan Mộc Dao cách hắn gần nhất vô cớ dâng lên sợ hãi, mà lúc này, Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư đã đi tới cửa, sắp ra khỏi cửa.

Đột nhiên, một đạo phi tiêu hình con bướm từ trong tay Dược quỷ đại nhân bay ra, nhìn không ra quỹ đạo của phi tiêu, chỉ thấy nháy mắt đã tới gần Ôn Khách Hành, nhưng mà, Ôn Khách Hành đều không có xoay người, phía sau chấn ra một đạo lực vô hình, trực tiếp đẩy lùi những phi tiêu con bướm, bay ngược trả lại cho Dược quỷ đại nhân.

Thấy thế, Đoan Mộc Dao cùng Đoan Mộc Bạch Diệp đều chấn kinh rồi, không nghĩ tới mới mấy tháng không gặp, võ công của Ôn Khách Hành cư nhiên có tinh tiến nhiều như vậy.

Dược quỷ đại nhân tâm tâm niệm niệm độc cự mãng đan đã rất nhiều năm qua, làm sao có khả năng để Ôn Khách Hành đi thật.
Hơn nữa, huyết sinh đan cũng không phải là độc dược duy nhất có ở Dược Quỷ cốc, địa phương khác hẳn là cũng có, dựa vào năng lực của Ôn Khách Hành chưa chắc sẽ tìm không thấy.

Nhìn Ôn Khách Hành đầu cũng không quay lại, một chân bước ra ngạch cửa, Dược quỷ đại nhân rốt cuộc lạnh lùng mở miệng, "Ôn Khách Hành, bản đại nhân đáp ứng ngươi!"

Lần này, Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư mới quay trở lại, phải nói rằng, hai người này thật sự là có phu thê tương thông, đều khí định thần nhàn.

Dược quỷ đại nhân lạnh lùng nhìn bọn họ, đáy mắt hiện lên một mạt hận ý, Ôn Khách Hành, lần này xem như ngươi lợi hại, ngươi tốt nhất vĩnh viễn đừng tới chỗ ta cầu độc môn bí dược của Dược Quỷ cốc! Hơn nữa, hiện tại bản đại nhân sẽ báo thù cho ngươi xem!

Dược quỷ đại nhân xé bỏ bí phương thứ nhất, một lần nữa đề bút.

Ôn Khách Hành càng sốt ruột, hắn càng phải kéo dài thời gian, không viết rất nhiều dược liệu, vậy thì viết mấy vị, hắn cũng có thể làm cho Chu Tử Thư và Đoan Mộc Dao một hai năm cũng đều tìm không thấy.

Đến lúc đó, hắn muốn nhìn xem là Ôn Khách Hành sốt ruột trước, hay là Đoan Mộc Bạch Diệp sốt ruột trước.

Dược quỷ đại nhân treo bút ở trên tờ giấy trắng, lần này cũng không có lập tức hạ bút, mà là nghiêm túc suy tư.

Dược vật khó tìm có rất nhiều loại, có ngoại hình cùng loại với dược vật bình thường, che dấu bản tính vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng ở trước mắt mà lại tìm không thấy; có điều kiện sinh trưởng cực kỳ hà khắc, tìm khắp nơi đều tìm không thấy, hơn nữa đừng nói là dược liệu; còn có loại quý hiếm, đã sinh trưởng trong một thời gian dài, trong sơn cốc nhiều lắm cũng chỉ có một hai cây......

Dược quỷ đại nhân tất nhiên là muốn viết xuống các loại điều kiện cụ thể của dược vật.

Mọi người đều chờ, Đoan Mộc Dao mấy phen hướng Chu Tử Thư nhìn lại, ánh mắt lạnh băng mà khinh thường.

Chu Tử Thư lần này không nghĩ cùng tham gia đấu ánh mắt cùng nàng ta, cậu tiến đến bên cạnh Ôn Khách Hành cố ý dựa thật gần, thấy thế, Đoan Mộc Dao lập tức tức giận quay đầu đi, không muốn nhìn xem!

Ôn Khách Hành cúi đầu bễ nghễ nhìn Chu Tử Thư, ngay sau đó lui một bước ra xa cự tuyệt, Chu Tử Thư quả là xấu hổ, nhưng mà, một màn này Đoan Mộc Dao cũng không có nhìn đến.

Chu Tử Thư không thể không thận trọng nha, cậu nghĩ hôm nay nếu không phải chính Ôn Khách Hành muốn huyết sinh đan, mà là cậu muốn, phỏng chừng hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn mà thôi.

Kỳ thật căn bản không cần hoài nghi gia hỏa này cùng Đoan Mộc Dao là sư huynh sư muội hay là gì, bởi vì, gia hỏa này đối với bất luận kẻ nào cũng đều là lạnh băng vô tình, ở trong lòng hắn, không tồn tại ngoại lệ.

Rốt cuộc, sau một thời gian dài chờ đợi, Dược quỷ đại nhân đã quyết định, hắn đề bút viết ở trên tờ giấy trắng chỉ có ba loại dược, viết thành hai bản, giao cho Chu Tử Thư cùng Đoan Mộc Dao.
Chu Tử Thư cũng chưa nhìn xem, Đoan Mộc Dao liền một niệm ra tới, "thất sát diên vĩ, đan bạch y mễ, quỷ đả tường*."

*Thất sát diên vĩ, đan bạch y mễ, quỷ đả tường: 七煞鸢尾,单白依米,鬼打墙: tên các loại cây thuốc.

Này...... Vừa nghe đến những tên đó, nháy mắt Chu Tử Thư trợn mắt há hốc mồm.

Cậu đột nhiên nhìn về phía phương thuốc trong tay, một chữ một chữ xem qua, xác định không có nhìn lầm.

Thiên a, thực sự là ba vị dược này!

Chu Tử Thư mang vẻ mặt kích động, kích động đến muốn khóc, vì thế, người bên ngoài thoạt nhìn, giờ này khắc này vẻ mặt của cậu chính là khóc không ra nước mắt.

Ôn Khách Hành thấy bộ dáng này của cậu, đáy mắt hiện lên một mạt phức tạp, không cân nhắc nổi nam tử này.

Mà Đoan Mộc Dao lại cười rộ lên, "Thất Vương phi, xuất thân là thế gia y học, ngươi đã từng gặp qua ba vị dược này đi?"

Chu Tử Thư kích động hít hít cái mũi, lắc lắc đầu, "Chưa từng thấy qua."

Đoan Mộc Dao nháy mắt chắc chắn tự tin, rất tốt, bây giờ hoàn toàn là lúc để đua thể lực. Rất nhanh, Dược quỷ đại nhân ra lệnh cho người đưa tới hai tập dược thảo đồ.

"Như thế nào...... Chúng ta, bắt đầu đi?" Dược quỷ đại nhân gấp không chờ nổi dò hỏi.

"Không thành vấn đề." Đoan Mộc dao đã sớm nóng lòng muốn thử, chỉ cần có đồ tập để đối chiếu, chỉ với ba vị dược, dựa vào tốc độ và thể lực của nàng, cho dù đem toàn bộ Dược Quỷ cốc đào ba thước đất cũng rất đơn giản.

Chu Tử Thư nắm chặt tập dược thảo đồ, "Ân!"

"Tốt, bắt đầu! Bản đại nhân sẽ chờ ở chỗ này......"

Dược quỷ đại nhân còn chưa nói xong, Đoan Mộc Dao đã cất tập dược thảo đồ vào trong ngực, thân ảnh chợt lóe xông thẳng ra ngoài cửa rời đi.

"Thật nhanh...... A ha ha ha! Bản đại nhân phi thường chờ mong."

Dược quỷ đại nhân cười đến nỗi cả người nhanh chóng nhảy lên, đương nhiên lúc này hắn chú ý nhiều hơn vẫn là Chu Tử Thư, ai bảo Ôn Khách Hành đắc tội với hắn đi?
Thấy Đoan Mộc Dao như vậy mau, Chu Tử Thư sửng sốt, ngay sau đó bình thường trở lại, cầm lấy tập dược thảo đồ chạy ra, chỉ là, tốc độ chạy bộ của cậu, làm Dược quỷ đại nhân cảm thấy nôn nóng thay cậu.

Dược quỷ đại nhân đứng dậy, đi theo bên cạnh Chu Tử Thư, nhìn như bước chậm rãi, tốc độ lại nhanh hơn Chu Tử Thư, "Chu Tử Thư, sao lại chậm như thế, bản đại nhân không ngại nói cho ngươi biết, toàn bộ Dược Quỷ cốc cũng chỉ có một gốc cây quỷ đả tường, ngươi đi chậm, sẽ thua nga!"

Chu Tử Thư quay đầu lại nhìn, vẻ mặt ra vẻ khiếp sợ, "Thật vậy chăng?"

Dược quỷ đại nhân cười khiến con ngươi hẹp dài yêu dã đều biến thành một đường thẳng tắp, "Bản đại nhân chưa bao giờ lừa ai a."

"Đa tạ."

Chu Tử Thư ngọt ngào cười, tốc độ nhanh hơn, cuối cùng chạy đến trong viện, mà lúc này, Đoan Mộc Dao sớm đã không thấy tung tích.

Ôn Khách Hành cùng Đoan Mộc Bạch Diệp đã sớm ở bên ngoài chờ, thấy Chu Tử Thư lúc này mới đến, Đoan Mộc Bạch Diệp bên môi gợi lên một mạt châm chọc, trêu ghẹo nói, "Thất Vương phi thong thả ung dung như thế, rất có tự tin sao?"

Ai ngờ, Chu Tử Thư cư nhiên quay đầu nhìn lại, khôi phục lại bộ dáng kích động như khi vừa mới nhìn thấy phương thuốc, liên tục gật đầu, rất tán thành lời nói của Đoan Mộc Bạch Diệp.

Lần này nhìn như thế nào cũng đều không giống như khóc không ra nước mắt, mà là thật sự kích động.

Ách......

Đoan Mộc Bạch Diệp sửng sốt, đã xảy ra chuyện gì với nam tử này, biểu tình này của cậu là có ý tứ gì?

Không thể không thừa nhận, Ôn Khách Hành cũng bị Chu Tử Thư làm cho hồ đồ, phản ứng của cậu như vậy rốt cuộc là sao đây? Ba vị dược này cậu có nhận biết, hay là không nhận biết đây?

Tuy nhiên, Chu Tử Thư cư nhiên mặc kệ bọn họ, tìm ghế đá ngồi xuống một bên, nhẹ nhàng đặt tay trên ngực làm mình bình tĩnh lại.

Thấy thế, ngay cả Dược quỷ đại nhân hay khoe khoang cũng đều an tĩnh lại, nam tử này...... không phải là muốn trực tiếp từ bỏ đi?

Nếu là như thế, hắn nên chuẩn bị hảo hảo cười nhạo Ôn Khách Hành một phen.

Chu Tử Thư thiệt tình không phải cố ý tỏ vẻ huyền bí, cậu là thật sự thật sự rất kích động nha! Đều không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt!

Nhìn Dược quỷ đại nhân, cậu đều muốn đi qua khen ngợi hắn thật nhiều, Dược quỷ đại nhân thiệt đúng là thiên tài a! Không không không, hắn là quỷ tài! Hắn viết ba vị dược tất cả đều là độc dược!
Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là, ba vị dược này tất cả đều ở trong cái viện này đây!

Phải biết rằng, nơi này chính là nơi dễ bị mọi người xem nhẹ nhất, cho nên Đoan Mộc Dao ngu ngốc kia lập tức liền lao đi.

Độc dược có hai loại, một loại sẽ hiện ra độc tố sau khi đã trải qua đun sôi và chiết xuất, vì thế nó được phân loại là độc thảo ẩn tính (隐性毒草: loại không thể nhìn thấy). Một loại khác ngay khi nảy mầm sẽ hiện ra độc tố, vì thế nó được phân loại là độc thảo hiện tính (显性毒草: loại có thể nhìn thấy). Thực không khéo, ba vị dược mà Dược quỷ đại nhân viết ra toàn bộ đều thuộc về một loại phía sau.

Khi Chu Tử Thư vừa tiến vào Dược Quỷ cốc, hệ thống giải độc lập tức nhắc nhở qua rất nhiều lần, sơn cốc này độc dược không ít, mà thời điểm tiến vào cái sân này, hệ thống giải độc lại nhắc nhở lần nữa.

Cậu quen thuộc nhất chính là thảm thực vật độc dược, đối với loại độc thảo hiện tính này, căn bản không cần qua kiểm tra, cậu tùy ý quét mắt liếc một cái liền biết là độc thảo gì.

Đoan Mộc Dao, ngươi phải hảo hảo tìm đi thôi, "thất sát diên vĩ, đan bạch y mễ" hai loại độc thảo này đều không phải là dược thảo tầm thường, mà là độc thảo cực kỳ hiếm lạ, mặc dù trong sơn cốc này có cây thứ hai cây thứ ba, trong một khoảng thời gian ngắn chính bản thân Dược quỷ lão nhân cũng không nhất định có thể tìm ra chúng!

Mà quỷ đả tường cũng chỉ có một gốc cây, hẳn là Dược quỷ lão nhân cố ý nuôi dưỡng, ở bên ngoài vĩnh viễn sẽ tìm không thấy.

Mặc kệ Ôn Khách Hành, Đoan Mộc Bạch Diệp cùng Dược quỷ đại nhân đều kinh ngạc nhìn cậu, Chu Tử Thư để tay lên ngực, sự tình kích động nhân tâm như thế, cậu cần một chút thời gian để bình phục tâm tình một chút.
Rốt cuộc, Đoan Mộc Bạch Diệp nhịn không được, không vui hỏi, "Thất Vương phi, ngươi còn không đi tìm hay sao? Ngươi muốn nhận thua?"

Chết đã đến nơi rồi còn kiêu ngạo, chờ một lát nữa mà khóc đi.

Chu Tử Thư đứng dậy, cười nói, "Diệp Thái tử, Trường Nhạc công chúa nóng vội, ngươi vì sao cũng nóng nảy theo đây?"

Cậu nói, tay tuỳ ý đem tập dược thảo đồ còn chưa lật xem qua trao cho Ôn Khách Hành, "Điện hạ, giúp ta cầm."

Đáy mắt Ôn Khách Hành loé lên một tia sáng, cũng không mở miệng nói gì, lặng im tiếp nhận tập dược thảo đồ.

Đoan Mộc Bạch Diệp không có lời gì để nói, đáy lòng càng thêm bất an, chẳng lẽ nam tử này có phần nắm chắc? Chỉ là, rất nhanh ý tưởng này liền lại bị hắn phủ định, không có khả năng, mặc dù cậu nhận thức được những dược liệu đó, cũng không có khả năng có thể tìm được ngay lập tức.

Cậu ấy lấy tự tin từ đâu tới? Cậu ấy bất quá là đang cố đánh lừa mọi người mà thôi.

Nghĩ đến điều này, Đoan Mộc Bạch Diệp khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt cao lãnh, hắn sẽ chờ xem, không tin Chu Tử Thư có thể làm ra trò trống gì.

Nhưng mà, Dược quỷ đại nhân trong lòng có quỷ lại nổi lên bất an, nam tử này ngồi ở trong viện không đi, không phải là đã phát hiện cái gì đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro