Tập 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã tối, nhưng Chu Tử Thư vẫn còn đang ngủ say. Trời mới biết thân thể này có bao nhiêu mỏi mệt nha.

Nhưng mà, chỗ sâu trong ý thức, cậu lại nghe tới một thanh âm quen thuộc, "Đô đô đô, đô đô đô."

Chu Tử Thư cơ hồ là phản ứng theo bản năng, lập tức trợn mắt. Thanh âm này không phải là tín hiệu cảnh báo từ hệ thống giải độc là thành quả nghiên cứu mới nhất của bệnh viện Vân Đằng sao?

Bệnh viện Vân Đằng vì lưu lại cậu, đã đầu tư một lượng lớn về tài chính để nghiên cứu và phát triển một hệ thống phát hiện độc. Cái này giống như một cái túi không gian thông minh, cậu có thể tồn trữ các loại dược liệu giải độc và các thiết bị cho các bệnh nhân của cậu.
Bộ hệ thống này được cấy ghép ngay trong đại não thần kinh trung ương của cậu, hoàn toàn được điều khiển từ ý thức của cậu. Chu Tử Thư không nghĩ tới linh hồn cậu xuyên qua lại đây, cư nhiên đem cái bảo bối này cũng cấp mang lại đây. Chu Tử Thư kích động. Cuối cùng là ông trời đã không quên cậu!

Thanh âm "Đô" tựa như âm thanh cảnh báo "Độc". Đây là lời nhắc nhở xung quanh Chu Tử Thư có độc.
Lúc trước Chu Tử Thư từng hoài nghi mụn nhọt trên mặt mình là do độc tố lắng đọng lại mà thành. Hiện giờ túi giải độc nhắc nhở như thế, liền nhất định là đúng rồi.

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng thử dùng ý thức để mở hệ thống giải độc. Không nghĩ rằng vẫn là thuận tiện dễ dàng sử dụng như vậy. Lấy mấy cái kim châm cùng băng gạc dùng trong y học ra, nhân tiện xem xét các thiết bị bên trong. Trong đó các loại kim châm, các loại dược liệu vẫn thực là đầy đủ.

Chu Tử Thư nhìn thoáng qua ra bên ngoài, thấy mọi người đều đang lơ mơ ngủ, xác định tạm thời sẽ không có người tới quấy rầy cậu, liền bắt đầu xử lý u nhọt trên chính mặt mình.

Vốn định lấy một ít máu của u ác tính để vào hệ thống giải độc làm xét nghiệm, không nghĩ tới loại độc này bị cậu ngửi một cái liền xác định được là độc gì.

Loại độc này được gọi là quả cầu nho, là loại độc thường thấy ở thời cổ đại dùng để hủy dung. Thậm chí độc sư có năng lực một chút đều có thể hóa giải, không nghĩ tới đường đường là thế gia y học Chu gia, cư nhiên để hài tử chịu đựng sự tra tấn này, cũng không ai giúp y giải độc.

Độc này, nhất định là có người cố ý hạ!

Chu gia đúng không, hận này cậu sẽ thay nguyên chủ nhớ kỹ.

Bác sỹ không thể tự trị bệnh cho chính mình là có đạo lý của nó. Tuy rằng giải độc này rất đơn giản, nhưng độc ở trên mặt Chu Tử Thư lại có chút phiền toái. Cậu chỉ có thể sờ soạng trong tối tiến hành, lấy máu độc ra, rửa sạch độc tố, phối dược rịt thuốc. Cuối cùng dán lên băng gạc, lăn lộn ước chừng một giờ mới thu phục toàn bộ.

Đem đồ vật thu thập tốt, Chu Tử Thư một lần nữa đắp lên hỉ khăn, hướng bên ngoài hô lên, "Vương hỉ bà, ta đói bụng, mang một bát mỳ tới đây."

Vương hỉ bà canh giữ một ngày, không thấy Thất Vương phủ đuổi người, trong lòng biết rõ ràng có quan hệ lợi hại trong đó, cũng không dám lại đắc tội với Chu Tử Thư, lập tức liền đi mua.

Một chén mỳ lớn nóng hầm hập thơm ngào ngạt được đưa đến trên xe, che dấu dược vị lúc nãy, Chu Tử Thư để Vương hỉ bà lui ra, lúc này mới bóc khăn voan ra, ăn uống thỏa thích.

Lúc này, phu quân được chọn của Chu Tử Thư, Thất Vương Ôn Khách Hành, khoanh tay sau lưng đứng trên lầu cao của một toà nhà gần đó. Hắn dựa vào lan can mà đứng, xa xa nhìn một màn này.

Nhìn không tới chính mặt hắn, chỉ thấy dáng người kia cao dài anh dũng, sừng sững như núi, một bộ trang phục hắc y, thần bí, uy nghiêm, đều tản ra khí phách cuồng vọng. Hắn liền giống như chúa tể bóng đêm, cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn chúng sinh.

"Vương gia, điều tra rõ ràng, nam nhân bên trong kiệu xác thật là Chu Tử Thư, Vương hỉ bà là người của thái phi." Hắc y người hầu cung kính bẩm báo.

"Tình huống trong cung như thế nào?" Thanh âm của hắn lạnh băng, trầm thấp.
"Truyền khắp, không ít người lén còn đánh đố, đánh cuộc y ngày mai có thể hay không vào cửa." Thị vệ thân cận Sở Tây Phong đúng theo sự thật trả lời.

Ôn Khách Hành lúc này mới xoay người lại đây, tướng mạo anh tuấn lãnh ngạnh tựa như ông trời điêu khắc nên. Tuấn đến người hay tiên đều ghen tị, ngọn đèn dầu chiếu vào trên mặt lạnh như băng sương của hắn, lại như thế nào cũng chiếu không đến cặp mắt ngăm đen thâm thúy kia, đó là một loại hàn đàm, một cái mê cung sâu không thấy đáy.
"Bổn vương cũng tò mò y có đi vào hay không." Ôn Khách Hành lạnh lùng nói, đạp không mà đi, hướng rời khỏi Thất Vương phủ mà đi.

Sở Tây Phong lại sửng sốt, trời a, hắn không nghe lầm đi, Thất Vương cư nhiên cũng sẽ tò mò, hơn nữa đối tượng lại còn là nam tử?

Ngày mai mặt trời muốn mọc phía Tây sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro