Tập 151

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Thiên Mặc không thể tin được nhìn về phía Chu Tử Thư, đây là lần thứ hai hắn nhìn y ở một khoảng cách gần như vậy, lần đầu tiên là lúc y trị hết căn bệnh kỳ lạ của hắn, cứu mạng hắn.

Cảm giác lần này hoàn toàn khác với lần trước, cho dù hắn liên tiếp xem nhẹ, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể gạt được mình, hắn thích nam tử này, có điều hắn cũng biết, nam tử này và Đoan Mộc Dao không hề giống nhau, Đoan Mộc Dao có thể giúp hắn ổn định vị trí Thái tử, trong tương lai thì hắn có thể ngồi chắc trên đế vị, còn Chu Tử Thư lại có thể khiến cuộc sống của hắn lên một tầm cao mới.

Chỉ là hắn luôn luôn phải nhắc nhở mình một sự thật, người nam nhân phía sau y, cũng có thể nâng hắn lên đế vị, lại cũng có thể phá hủy hết tất cả những thứ mà hắn đang có.

Hắn không thể trêu chọc nổi!

Sao con kiến có thể làm rung chuyển cái cây được? Vì sao cô đơn nào có thể tranh sức chiếu sáng với ánh trăng được?

Hắn chỉ có thể mong chờ một cách thầm kín ở trong lòng, có lẽ, Thất vương vẫn chưa phát hiện sự khác biệt của y, có lẽ, Thất vương kiêu ngạo sẽ để lỡ mất y, có lẽ, trong tương lai vào một ngày nào đó, hắn vẫn còn có hy vọng.

Tiếng vỗ tay của Ôn Thiên Mặc khiến đám người đang đắm chìm trong sự rung động từ từ tỉnh lại, có nhiều người khác cũng vỗ tay theo.

“Thật là tuyệt vời, ý cảnh cao xa, độ lượng rộng rãi, bài thơ này nhất định sẽ trở thành kinh điển!”

“Vương phi nương nương quả thực đã giấu nghề quá kỹ rồi, Thất vương điện hạ… có ánh mắt rất tốt! Ha ha!”

“Không hổ là Thất vương phi, tại hạ bội phục! Tâm phục khẩu phục!”

“Không có một khả năng nhất định, tuyệt đối sẽ không thể làm được một bài thơ thế này, Vương phi nương nương, quả thực chúng ta đã không cần làm nữa rồi!”
Những người lúc nãy muốn nhìn Chu Tử Thư bị chê cười, không ít người lại thoải mái khen ngợi Chu Tử Thư, cam tâm tình nguyện cảm thấy mình không bằng y.

Khi người ta đạt được thành công ở một độ cao nhất định, rất nhiều người sẽ ghen ghét họ, thế nhưng, một khi người ta đạt đến một độ cao chân chính, vậy thì người đố kị họ sẽ chỉ còn biết ngưỡng mộ mà thôi.

Chu Tử Thư cũng không thích đạo văn, thế nhưng, nếu biện pháp này có thể chặn được miệng của đám người này, có thể để cho đám người tự cho mình là đúng này biết cái gì là núi cao còn có núi khác cao hơn, cậu vẫn tình nguyện làm Lôi Phong một lần.

Mà bây giờ, cũng đã đến lúc cậu báo thù rồi.

Cậu nhìn về phía Đoan Mộc Dao, cười với vẻ thản nhiên: “Vinh Nhạc công chúa, tới lượt ngươi.”

Lúc này, Đoan Mộc Dao mới tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, tim bỗng dưng dừng lại một nhịp, thân thể không nhịn được mà run rẩy.

Đã đến lúc nàng phải thể hiện.

Thế nhưng, nếu nàng không thể làm ra được một bài thơ hay hơn, vậy thì cuối cùng nàng chỉ có thể làm nền, vô cùng mất mặt và xấu hổ!

Huống chi, lúc nãy Chu Tử Thư đã nói, sợ mình làm ra bài thơ hay quá, nàng sẽ xấu hổ mà không làm nữa.

Bây giờ, nếu nàng làm thật, làm ra lại không hay bằng Chu Tử Thư, vậy thì lại ứng nghiệm với lời nói của y, khiến bản thân mình càng không còn mặt mũi nữa?

Nàng nên làm gì bây giờ?

Vốn nàng muốn khiến Chu Tử Thư bị mất mặt, nhưng hôm nay nàng lại rơi vào tình trạng tiến cũng không được, lùi cũng không xong, lại còn bị đám người này chê cười, thời gian cứ trôi đi, nơi đây càng lúc càng yên tĩnh, khuôn mặt của Đoan Mộc Dao cũng dần dần đỏ lên, nàng ước gì có thể tìm được một khe hở trong đất mà chui vào!

Tất cả mọi người đều chờ đợi, lúc nãy có mấy người được Trường Bình Công chúa điểm danh, bây giờ họ đều cảm thấy rất may mắn, may mắn rằng mình không ra sân, nếu không, người bây giờ bị khó chịu như vậy chính là họ!

Chu Tử Thư người nam nhân này thật là đáng sợ, lại thích giấu nghề, xem ra sau này vẫn đừng xung đột trực tiếp với y thì hơn, nếu không thì lúc đó ngay cả việc chết lúc nào cũng không biết!

Không thể không nói, lúc này, ngay cả Trường Bình Công chúa cũng đang cảm thấy may mắn, may mắn vì người đánh cuộc với Chu Tử Thư là Đoan Mộc Dao, nếu đổi lại là nàng, vậy thì người bị chê cười nhất hôm nay chính là nàng!

Độ nhẫn nại của Chu Tử Thư vẫn có hạn, cậu cười cợt, tốt bụng nhắc nhở: “Vinh Nhạc công chúa, sao ngươi lại suy nghĩ lâu đến vậy, ngươi đã ra được nhiều bản thi tập như vậy rồi, chỉ có vịnh mai thôi, đâu cần phải suy nghĩ lâu đến vậy chứ?”

Đoan Mộc Dao bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía y, thấy ánh mắt và thần thái rạng rỡ của y liền ước gì có thể dùng một kiếm mà giết chết nam tử này, nàng hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn phải nhận thua, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương phi nương nương thật là lợi hại, bổn Công chúa tự nhận không bằng!”

Tiểu tử Chu Tử Thư này tuyệt đối là người có thù tất báo, cậu không chút khiêm tốn mà cười ha ha nói: “Ơ kìa, ta đã nhắc nhở ngươi từ sớm rồi mà, ngươi còn muốn ta làm trước, lại kiên quyết muốn đánh cuộc với ta, lần này thì ngươi hãy thực hiện ước định đi chứ?”

Đoan Mộc Dao tức giận đến mức máu đã đẩy lên đến cổ họng, trời mới biết nàng đã phải chịu uất ức cỡ nào, nàng thấp giọng, oán hận nói: “Đương nhiên, có chơi có chịu, từ nay bổn Công chúa sẽ không làm thi từ ca phú nữa!”

Chu Tử Thư rất hài lòng, cậu cười với vẻ vừa vô hại vừa rạng rỡ, cậu quay đầu lại nhìn Trường Bình công chúa: “Trường Bình, chúng ta còn đấu cái khác không? Vẽ tranh? Tài đánh đàn? Hay là đánh cờ?”

Trường Bình Công chúa đâu có dám đồng ý nữa, vội vàng từ chối: “Mỗi năm đều chỉ có vậy, rất vô vị, ta thấy cũng không cần nữa đâu!”

Bây giờ, không ai biết Chu Tử Thư vẫn còn cất giấu điều gì nữa không, ai dám đấu với y nữa chứ?

Trường Bình Công chúa giờ đã vô cùng hối hận!
Nếu nàng biết trước là kết quả này, nàng sẽ không làm ra vụ đấu thơ nữa, chuyện này không chỉ không làm mất mặt Chu Tử Thư, ngược lại còn khiến Chu Tử Thư chà đạp Vinh Nhạc công chúa, khiến mọi người kinh ngạc.

Chỉ nói đến bài thơ lúc nãy, một khi nó được truyền ra ngoài thì nhất định sẽ gây nên sự chấn động trong đế đô Thiên Ninh, mà Chu Tử Thư cũng đã đánh bại Vinh Nhạc công chúa, khiến Vinh Nhạc công chúa từ nay về sau phải từ bỏ thi từ ca phú, tin tức này vừa truyền đi thì không chỉ làm chấn động đế đô Thiên Ninh nữa, có lẽ sẽ chấn động toàn bộ Vân Không đại lục.

Phải biết rằng Vinh Nhạc Công chúa là tài nữ vang danh ở Vân Không, y đã đánh bại Vinh Nhạc Công chúa, không muốn nổi tiếng cũng khó!

Phải biết rằng sở dĩ Vinh Nhạc Công chúa vang danh trên Vân Không đại lục, ngoại trừ thực học thì nàng ta cũng phải mất rất nhiều công sức, thời gian và tiền bạc để xây dựng dư luận, còn Chu Tử Thư thì chỉ cần dùng một bài thơ đã có thể nhặt được một món hời lớn như vậy!

Sau khi Trường Bình Công chúa từ chối, ở đây cũng không có ai dám khơi mào chuyện gì nữa, trà bánh mới được đưa ra, tất cả mọi người đều yên tĩnh thưởng thức.

Trường Bình Công chúa hậm hực cúi đầu uống trà, vì quá bất ngờ nên bây giờ nàng cần một chút thời gian để bình tĩnh lại, xem kỹ lại Chu Tử Thư lần nữa.

Còn Đoan Mộc Dao thì đã bị đả kích, nàng càng nghĩ thì càng uất ức, càng nghĩ lại càng cảm thấy nhục nhã, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người khác nữa, cuối cùng, nàng cũng ngồi không yên, lấy lý do thân thể không khỏe mà rời khỏi buổi tiệc sớm, Ôn Thiên Mặc có hoàng mệnh trong người nên đành đi theo cùng.

Chu Tử Thư vừa vui vẻ thưởng thức bánh ngọt, vừa nhìn bóng lưng biến mất dần của Đoan Mộc Dao.
Nhìn một lát thì cậu không nhịn được nghĩ đến Ôn Khách Hành, đã lâu rồi cậu không nhìn thấy hắn, thật ra cậu đã nghĩ là hôm nay Ôn Khách Hành sẽ đi cùng nàng ta, ai ngờ người đi cùng lại là Ôn Thiên Mặc.

Theo lời đồn thì có ba người là ứng cử viên, Ôn Khách Hành, Ôn Thiên Mặc và Mục Thanh Vũ, theo thái độ của Trường Bình công chúa thì có thể loại ra Mục Thanh Võ, chỉ chọn giữa Ôn Khách Hành và Ôn Thiên Mặc mà thôi.

Rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì chứ?

Đã nói không quan tâm đến chuyện của hắn, nhưng vào lúc này thì Chu Tử Thư lại không nhịn được mà trở nên rối bời.

Mấy ngày nữa là Tết rồi, Đoan Mộc Dao nghĩ đến việc ăn Tết ở Thiên Ninh, vậy thì hôm ba mươi tết nàng sẽ ở cùng ai để chờ qua năm mới đây? Rồi nên ở đâu đây?

Chuyện hòa thân có lẽ sẽ có tin tức vào năm sau nhỉ?

Năm sau Ôn Khách Hành sẽ đi ra ngoài, chuyện này là thật ư?

Chỉ chốc lát sau, rượu Hoa Mai được đưa lên, lúc này Trường Bình Công chúa mới ngẩng đầu lên, lúc nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Mộ Dung Uyển Như vẫn đang nháy mắt ra hiệu với mình.

Trường Bình Công chúa nhìn thoáng qua rượu Hoa Mai, ánh mắt xuất hiện sự lạnh lẽo, lại trở nên phấn chấn, nàng khẽ gật đầu với Mộ Dung Uyển Như, ý bảo nàng ta cứ yên tâm.

Rượu Hoa Mai được đưa lên, Hoa Mai yến mới xong được một nửa, mặc dù nửa trận đầu đã bị Chu Tử Thư lấy hết nổi bật, thế nhưng vẫn còn nửa trận sau.

Lần này Trường Bình Công chúa đã chuẩn bị rất đầy đủ, sao nàng có thể buông tha Chu Tử Thư được cơ chứ?

Trò hay còn ở phía sau!

Rượu Hoa Mai là điểm đặc biệt của Hoa Mai yến, được ủ từ hoa mai của năm trước và nước tuyết.

Mặc dù rượu này có mùi thơm ngát nhưng lại rất dễ say, bình thường mọi người chỉ uống rất ít, đương nhiên cũng có những người mê rượu, không cẩn thận nên uống say mèm, chỉ có thể đưa họ vào phòng riêng ở chỗ xa rồi cho họ nghỉ ngơi ở đó một đêm, sáng mai lại tự mình ra về.

Uống xong mấy ngụm, Trường Bình Công chúa liền mở miệng nói: “Mỗi năm đều chỉ làm thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa thì rất vô vị, chúng ta cũng thưởng thức hoa mai đủ rồi, ta nghĩ, chúng ta nên chơi một trò chơi mới! Có được không?”

“Chắc hẳn Công chúa đã có ý kiến hay rồi?” Mộ Dung Uyển Như chưa từng lên tiếng rốt cuộc cũng đã mở miệng.

Mà mấy nữ tử khác bên cạnh nàng cũng phụ họa theo: “Quả thực phải nên chơi một trò mới, năm nay là do Công chúa chủ trì, Công chúa cứ quyết định là được!”

“Công chúa điện hạ, người có cái gì hay thì cứ nói đi!”

Trường Bình Công chúa cười ha ha: “Năm nay mẫu hậu không có ở đây, chúng ta chơi hơi lớn có được không?”

Lời này vừa nói ra, trái tim của Chu Tử Thư liền đập thình thịch, thế nhưng, tất cả mọi người ở đây đều mừng rỡ, dồn dập đồng ý, bầu không khí cũng trở nên sôi nổi.

Trường Bình Công chúa đứng lên: “Chúng ta đấu rượu! Đấu rượu Hoa Mai này!”

“Mới lạ! Chúng ta chơi cái này đi!”

“Công chúa điện hạ, chủ ý này rất hay, hôm nay chúng ta sẽ đấu tửu lượng!”

Đấu rượu thì vui hơn nhiều so với đấu thơ, nhất là đối với những người ở đây, đây chính là cơ hội hiếm thấy có thể cởi bỏ sự trói buộc, là thời cơ tốt nhất để thể hiện cá tính, đám người này vô cùng hào hứng, Hoàng hậu lại không có ở đây, Trường Bình Công chúa là người chủ trì, dù sao thì cũng có Trường Bình Công chúa làm chỗ dựa, vậy nên không có ai kiêng kỵ gì nữa.

Vừa nói xong, Mộ Dung Uyển Như liền mở miệng: “Huynh tử à, mọi người đều đang vui như vậy, ngươi cũng đừng làm mọi người mất vui chứ!”

“Đúng đó đúng đó, Vương phi nương nương, chúng ta rất coi trọng người đó!”

“Vương phi nương nương, người phải đại diện cho chúng ta đấu thắng hai người họ, đừng làm mất mặt nhé!”

“Vương phi nương nương, ít khi có rượu ngon như vậy lắm, người đừng phụ lòng nhé!”

Đám người này cứ khuyên bảo dồn dập như vậy, Chu Tử Thư biết rõ là mình trốn không thoát, cậu liếc hai vị Nam Bắc công tử, đáy mắt hiện lên sự phức tạp, phiền phức thật sự đã đến rồi.

Tửu lượng của cậu không tệ nhưng cũng chỉ là dạng bình thường.

Hai vị Nam Bắc công tử này cậu đã nghe nói đến, một người vô cùng phong lưu, luôn đắm chìm trong kỹ viện, một người thì luôn trà trộn trong đám đào kép, hai người đều sống qua ngày trong rượu chè!

Không tham gia thì không chỉ làm mọi người mất vui, hơn nữa còn để cho người ta mượn cớ, thế nhưng nếu tham gia thì đây lại là một trận đánh ác liệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro