Tập 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù còn cách cửa chính một đoạn nhưng đã nghe thấy âm thanh ồn ào ở phía bên ngoài, Từ phu nhân dường như đang nói gì đó khiến người xung quanh đều hưởng ứng theo, tạo nên một trận ồn ào.

Chu Tử Thư nghe thấy, tự nhiên Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như cũng sẽ nghe thấy.

Tuy rằng nóng vội nhưng Chu Tử Thư vẫn cúi người hành lễ, mở miệng "Mẫu phi cát tường".

Nghi thái phi lại không rõ chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Hạ quản gia vốn muốn đi bẩm báo, nhưng vì gặp Thất Vương điện hạ và Vương phi trở lại, vì thế đã bẩm báo với hai người trước, còn chưa kịp thông báo với Nghi thái phi.

Nhìn thấy Chu Tử Thư luôn nhìn về hướng bên kia, Nghi thái phi đang muốn hỏi, Mộ Dung Uyển Như đã nói "Huynh tử, có phải mấy ngày nay ngươi đã đi đâu xa, vì sao ta không nhìn thấy ngươi? Ta đã tìm ngươi mấy lần nhưng đều không thể tìm thấy".

"Đi đâu xa?" Nghi thái phi rất ngạc nhiên, Chu Tử Thư đã là người của Thất vương phủ, vì sao đi xa lại không nói cho nàng.

Sẽ không phải là đi cung Thái hậu chứ?

Từ lúc Chu Tử Thư trở về từ trong cung thái hậu, Nghi thái phi luôn có một phần đề phòng, ngầm nhờ Mộ Dung Uyển Như chú ý đến cậu.

Mộ Dung Uyển Như luôn nhìn nhất cử nhất động của Chu Tử Thư. Ngày đó, sau khi Chu Tử Thư và Mục Thanh Võ ra ngoài cũng không thấy quay trở lại, Mộ Dung Uyển Như lại không tra được sự tình của phủ thiếu tướng quân, cũng không dám đào sâu điều tra. Nhưng nàng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sự tình Chu gia, sớm đã phái người đi Chu gia để hỏi thăm rành mạch.
Chu Tử Thư đã đồng ý đưa mấy vị phu nhân và tiểu thư Chu gia đến nhà lao Đại Lý Tự gặp Chu Tòng An, đúng ra hôm qua đã nên đi rồi, đáng tiếc hôm qua Chu Tử Thư không ở trong phủ. Vì thế, chạng vạng ngày hôm qua, Từ phu nhân đến cửa tìm Chu Tử Thư thì gặp đúng nàng ta đi ra tiếp đón.

Việc bắt cóc rồi đến nội gian, đều không dễ tùy tiện nói ra, vì thế Chu Tử Thư nói "Mấy hôm nay ta bị nhiễm phong hàn nên vẫn luôn không rời khỏi giường, hôm nay mới tốt lên được một chút".

Vừa nghe lời này, Mộ Dung Uyển Nhi gấp gáp, thể hiện sự quan tâm, hỏi "Mấy ngày nay đều không xuống giường vậy thì chắc là bị rất nặng, sao huynh tử không nghỉ ngơi thêm?"

Chu Tử Thư gấp gáp muốn xử lý việc ngoài cửa, vì thế không có thời gian để ý đến việc Mộ Dung Uyển Nhi hư tình giả ý.

Cậu trực tiếp bỏ qua Mộ Dung Uyển Nhi, nhẹ nhàng nói "Mẫu phi, ngoài cửa có chút việc, con xin phép đi xử lý một chút".

Nói xong cậu liền bước đi, nhưng Nghi thái phi lại lạnh giọng nói "Chu Tử Thư, rõ ràng mấy ngày nay ngươi đều không ở trong phủ, ngươi đi ra đó làm gì? Việc ầm ĩ ngoài kia lẽ nào là do ngươi?"
Nghe thấy lời này, Chu Tử Thư có hơi bất ngờ, Nghi thái phi vẫn chưa biết ngoài kia đang xảy ra chuyện gì sao? Xem ra, có vẻ như người đứng sau Từ phu nhân không phải là Mộ Dung Uyển Như.

Tuy trong lòng Chu Tử Thư còn tỏ ra nghi ngờ nhưng bên ngoài lại thành thật thừa nhận "Đúng vậy, nhưng là có chút hiểu nhầm, mẫu phi yên tâm, con nhất định sẽ xử lý thỏa đáng".

"Huynh tử, giọng nói cũng không hề nhỏ, hình như là đang mắng người? Dám đến làm ầm ĩ trước cửa Thất Vương phủ, xem ra lai lịch không nhỏ. Ngươi đã chọc phải ai vậy? Đi ra ngoài một mình liệu có ổn hay không?"

Cái miệng của đóa sen trắng Mộ Dung Uyển Như đúng thật là rất lợi hại, lời nói tỏ ra vẻ quan tâm nhưng thực tế lại muốn khiến Nghi thái phi nghi ngờ và phẫn nộ.

Chu Tử Thư còn chưa kịp mở miệng, Nghi thái phi đã lạnh giọng "Chu Tử Thư, bổn cung sẽ nhìn xem ngươi chọc phải nhân vật lớn nào, có gan lớn đến mức dám làm ầm ĩ trước cửa bổn cung?"

Nàng nói xong liền hung hăng phất tay đi về phía cửa lớn.

Mộ Dung Uyển Như đáng chết này, mỗi lần gặp nhau nếu không nói đểu, không châm ngòi li gián thì sẽ chết hay sao?

Đáy mắt Chu Tử Thư hiện lên sự phẫn nộ, tăng tốc đuổi theo.
Cậu nghĩ là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được. Ngay cả khi Từ phu nhân có gan dám đến cửa Thất Vương phủ náo loạn cũng đã là cực hạn, chẳng qua chỉ là một cái chìa khoá nhà kho mà thôi, cũng không nên náo quá lớn, đúng không?

Từ phu nhân dù sao cũng là muốn gặp cậu, muốn cậu thực hiện lời giao hẹn sau 10 ngày. Hiện tại cậu đưa người Chu gia đi gặp Chu Tòng An không phải là được rồi sao!

Tuy nhiên, khi Chu Tử Thư vừa ra đến cửa lớn, nghe rõ ràng giọng nói từ phía bên ngoài, cậu mới nhận ra rằng mình đã xem nhẹ sự việc.

Từ phu nhân không phải đến một mình, mà là mang theo "ba cô sáu bà" lão phụ nhân đi theo, hét lớn ở ngay cửa lớn.

"Mọi người nói xem, nhi tử gả đi rồi còn can dự vào việc nhà mẹ đẻ để làm gì, có lòng tốt gì chứ?"

"Chìa khoá nhà kho Chu gia chúng ta là đại biểu cho gia chủ. Trong nhà vẫn còn vài vị thiếu gia Chu gia, Chu Tử Thư dựa vào đâu mà chiếm lấy chìa khoá nhà kho?"

"Nói gì mà lão gia chúng ta đã đưa chìa khóa cho cậu ấy giữ, để cậu ấy tạm thời bảo quản, tương lai sẽ chọn ra một vị thiếu gia lên làm gia chủ? Mọi người nghĩ xem, có khả năng đó hay không? Có thể tin được hay không? Chu Tử Thư cũng không phải là chủ mẫu Chu gia, lẽ nào lão gia chúng ta đã già nên hồ đồ rồi sao?"

"Theo ta thấy, lão gia chúng ta vẫn chưa hồ đồ mà là đã bị ép buộc! Nếu không việc quan trọng như vậy sao lại giao cho một nhi tử đã gả ra ngoài?"
........

Từ phu nhân và "ba cô sáu bà" trong đám người lớn tiếng ầm ĩ, dẫn đến không ít người lên tiếng chất vấn.

"Không có đạo lý, cho dù Chu đại thiếu gia là Thất Vương phi cũng không có quyền can dự vào chuyện bên nhà mẹ đẻ, việc này là quá hoang đường!"

"Nhi tử đã gả, ha ha, không lẽ còn muốn về nhà mẹ đẻ tranh đoạt tài sản sao?"

"Không đến nỗi thế chứ, Thất Vương phủ còn hiếm lạ chút tài sản ít ỏi đó của Chu gia sao?"

"Vậy sao? Ai ô, không lẽ Nghi thái phi cắt xét tiền của Chu Tử Thư cho nên vị Vương phi nương nương này không có tiền tiêu?"

......

Mộ Dung Uyển Nhi đang đỡ Nghi thái phi đứng ở phía sau cửa, Nghi thái phi càng nghe sắc mặt càng trở nên khó coi.

Chu Tử Thư cũng hít vào một hơi khí lạnh, không ngờ sự việc lại phát triển đến bước này. Cậu vốn tưởng rằng Từ phu nhân đến đây là để lấy chìa khóa nhà kho. Cùng lắm là bôi nhọ cậu có ham muốn tài sản của Chu gia, ai biết được sự việc lại liên quan đến cả Nghi thái phi?

Việc này không phải là đang bôi nhọ Nghi thái phi hay sao?

Vị thái phi nương nương này sợ nhất chính là mất mặt!

"Mẫu phi, đều là hiểu nhầm, con sẽ đi ra ngoài để làm sáng tỏ". Chu Tử Thư nói, gấp gáp mở cửa ra ngoài.

Nhưng Nghi thái phi đã ngăn cậu lại, tức giận đến nỗi răng cũng run "Nghe, tiếp tục nghe!"

"Mẫu phi, nhưng mà..." Chu Tử Thư đang muốn giải thích, ai biết, Nghi thái phí đột nhiên nói to "Chu Tử Thư, ngươi câm miệng lại!"

Chu Tử Thư ngẩn người, chỉ có thể câm miệng, sự việc đã ầm ĩ như thế này rồi, cũng chỉ đành tiếp tục mà thôi.

Ai ngờ, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói càng thêm quá đáng.

"Ai da, mặc dù nói tiền tài Thất vương phủ nhiều không thể kể, cũng chẳng hiếm lạ chút tài sản của Chu gia. Tuy nhiên, trong nhà kho của Chu gia toàn là dược liệu đáng quý, trong mắt người ta không phải quan tâm đến bạc, mà là quan tâm tới dược liệu! Đầu năm nay, có bạc cũng chẳng mua được dược liệu tốt".

"Ha ha, điều đó rất có khả năng, nghe nói hôm Vương phi nương nương quay về Chu gia, còn đặc biệt đi dạo đến nhà kho, cũng không biết là có lấy bảo bối gì đi không".

"Chậc chậc, một nhi tử đã gả có tư cách gì đi vào nhà kho của nhà mẹ đẻ? Thất vương phủ cũng quá ức hiếp người đi! Ta cảm thấy nhất định là Thất Vương phủ đã mua người bên trong Đại Lý tự đi? Nếu không Chu lão gia cũng không hồ đồ như vậy!"

"Từ phu nhân, người mới đến nhậm chức ở Đại Lý Tự Khanh không phải là do cha ngài đề bạt hay sao? Đại Lý tự xảy ra chuyện gì chẳng lẽ ngài cũng không biết?"

Từ phu nhân lập tức nghẹn ngào nói "Từ lúc lão gia vào ngục, người nhà Chu gia không một ai có thể thăm ngục. Đại Lý Tự Khanh do cha ta đề bạt thì có tác dụng gì, người ta còn có cao nhân phía sau không cho chúng ta đến gặp lão gia!"

Lời này vừa nói ra, lập tức dẫn đến bàn tán xôn xao. Mọi người đều không biết Chu Tử Thư là công thần trong việc cứu thái tử, đương nhiên không tin Chu Tử Thư có đặc quyền trong Đại Lý tự. Vì thế, mọi người tự nhận định cao nhân phía sau chính là Nghi Thái phi.

Cố tình, có người đột nhiên mở miệng "Phía sau là ai! Thất Vương phi không đến mức có thể hô hào được cả Đại Lý tự chứ? Nghe nói đến nay cậu vẫn chưa được đắc sủng đâu!"

"Ai da, nói như vậy không lẽ là có người xúi giục Thất Vương phi về nhà mẹ để tranh đoạt tài sản?" Không biết là ai đã cố ý hét lên.

.......

Ngay cả một tên ngốc cũng nghe ra những lời nhạo báng này đều chỉ hướng về phía Nghi thái phi.

Khi Nghi thái phi nghe thấy thì toàn thân run lên, trước mắt lúc trắng lúc đen, suýt nữa ngất đi, may mắn có Mộ Dung Uyển Như bên cạnh đỡ lấy.

Nghi thái phi từ nhỏ chính là cẩm y ngọc thực, lớn lên trong cuộc sống trong nhung lụa, là người rất thanh cao, từ trước đến nay đều chưa từng bị dèm pha. Năm đó những đồ tiên đế ban thưởng cho nàng đều không mang đi, toàn bộ đều để lại trong cung.

Đừng nói là đồ của Chu gia, cho dù là đồ trên trời nàng cũng không hiếm lạ gì.

Hiện giờ thế nhưng bị mọi người bôi nhọ như thế!

Sống đến từng này tuổi, nàng còn chưa bao giờ bị mất mặt như vậy, hơn nữa còn bị mất mặt trước bao nhiêu người dân đế đô. Những ngày sau, nàng làm sao mà sống trong đế đô đây?
Chuyện này nếu như được truyền vào trong cung, truyền đến tai thái hậu và mấy vị cung tần kia, ngày sau nàng làm sao mà gặp người?

Làm thế nào mà không nhịn được như thế?

Một tay của Nghi thái phi được Mộ Dung Uyển Như đỡ lấy, một tay kia đỡ trán, lấy lại bình tĩnh. Mắt phượng sắc bén nhìn về phía Chu Tử Thư, ánh mắt như muốn cắt xé Chu Tử Thư ra từng mảnh nhỏ.

Lần đầu tiên Chu Tử Thư nhìn thấy một ánh mắt ngoan tuyệt của Nghi thái phi như vậy. Cậu giật mình một cái, không quản nhiều chuyện như vậy, lập tức xoay người mở cửa.

Nhưng Nghi thái phi lại rống giận "Người tới, đuổi nó ra ngoài cho ta!"

Nghi thái phi hoàn toàn có khả năng ra lệnh đuổi tất cả mọi người đang nhốn nháo trước cổng nhà nàng, sau đó bắt tất cả đám người đang nghị luận đi trị tội. Nhưng nếu nàng làm như vậy, thanh danh của nàng thực sự sẽ bị hủy, trời mới biết sau đó sự tình sẽ bị truyền đi với hình dạng gì.

Nếu như sự việc đã bắt nguồn từ Chu Tử Thư, những người đó là vì chìa khoá nhà kho mà đến, nàng chỉ cần bắt Chu Tử Thư ra ngoài trả lại chìa khóa nhà kho cho bọn họ là được.

Cửa lớn chậm rãi mở ra, đám người ầm ĩ ở phía ngoài lập tức yên tĩnh lại, không thể không nói người hóng chuyện ở ngoài rất nhiều, ba vòng trong ba vòng ngoài đều không thể hình dung.

Từ phu nhân và vài phụ nhân đều đứng trong đám người, không phải đang đối diện với cửa lớn Thất Vương phủ mà là đang đối diện với dân chúng. Đây rõ ràng chính là đang kích động dân chúng gây rối.

Tuy nhiên, sống trong xã hội được cai trị bởi hoàng quyền, rốt cuộc hoàng quyền cũng thực sự rất đủ uy hiếp. Cửa lớn vừa được mở ra, tất cả mọi người đều yên lặng. Từ phu nhân cùng mấy phụ nhân kia cũng vội vàng xoay người lại.

Mục Lưu Nguyệt vẫn luôn ẩn thân trong đám người và xem náo nhiệt, trên môi hiện lên nụ cười lạnh lùng ngay khi nhìn thấy Chu Tử Thư đi ra. Ngày kết thúc đánh cuộc sắp đến, nàng ta đương nhiên rất quan tâm đến sự tiến triển của vụ án. Đáng tiếc, hỏi phụ thân và ca ca đều không có được tin tức gì, nhưng từ chỗ Mộ Dung Uyển Như nàng ta biết rằng mấy hôm nay Chu Tử Thư đều không ở trong phủ. Có lẽ là vì vụ án bận đến nỗi váng đầu nên đã chuyển hướng. Chỉ còn có ba ngày nữa là đến hạn định đánh cuộc, nàng ta đương nhiên phải nghĩ việc để làm, níu kéo thời gian điều tra của Chu Tử Thư.

Chỉ có ba ngày mà thôi, nàng ta sẽ đợi tiếng xấu của Chu Tử Thư nổi lên, lúc người người đều mắng thì ở trên tuyết thêm một chút sương, đến lúc đó khiến cậu phải cởi áo ngoài và chạy khắp đường, nhất định sẽ có rất nhiều người đến xem.

Lần này, Chu Tử Thư chết chắc rồi!

Thấy Chu Tử Thư xuất hiện, Từ phu nhân cũng rất ngạc nhiên. Nàng ta vẫn luôn đang đợi, đợi được gặp mặt Chu Tòng An, nhưng ai biết mười ngày đã trôi qua, vẫn không thấy Chu Tử Thư xuất hiện.

Tất nhiên, nàng ta đã lên kế hoạch truyền bá sự thật trong khắp đế đô, nhằm hủy hoại thanh danh của Chu Tử Thư, khiến cậu không thể ngồi yên.

Ai ngờ, Chu Nhược Tuyết thực sự giúp nàng ta xe chỉ luồn kim, thông đồng cùng với Mục Lưu Nguyệt và Mộ Dung Uyển Như, giúp nàng ta nghĩ ra chủ ý này. Đồng thời cũng bảo đảm với nàng ta, nếu muốn lập tức lấy được chìa khóa kho, tốt nhất hãy đến trước cửa lớn và làm ầm ĩ. Ngoài ra, nếu muốn có hiệu quả tốt hơn thì phải hắt bát nước bẩn này lên người Nghi thái phi.

Từ phu nhân nào có gan để làm chuyện này, nhưng Mộ Dung Uyển Như và Mục Lưu Nguyệt đều thề bảo đảm nàng ta sẽ không có chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro