Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Kể từ lần đầu tiên ở văn phòng hôm đó, Thừa Lỗi tựa như bị người hạ tình dược, mỗi ngày đều muốn lôi kéo Điền Gia Thụy làm ít nhất là một lần, mỗi lần đều muốn làm Điền Gia Thụy đến độ một giọt tinh dịch cũng nhả không ra, chỉ có thể mềm nhũn nằm trong ngực hắn rũ mi mắt, muốn ngủ cũng không thể ngủ.

Cứ túng dục như vậy trong một khoảng thời gian dài, Điền Gia Thụy khổ không thể tả. Cậu cũng không biết Thừa Lỗi làm thế nào mà mỗi ngày tinh lực đều tràn đầy như vậy, tinh dịch cũng nhiều muốn chết, tựa như cái hang không đáy vĩnh viễn bắn không hết, đem mông Điền Gia Thụy bắn đầy, có khi khẽ nhấc một cái cũng có thể nghe thấy tiếng nước.
Đương nhiên, Điền Gia Thụy không phải cho không Thừa Lỗi thao. Thừa Lỗi đã đáp ứng cậu sẽ để cho công việc của cậu thuận buồm xuôi gió, làm chỗ dựa cho cậu, không để cậu bị khi dễ, đồng thời, quan trọng nhất đó chính là sẽ thanh toán chi phí chữa bệnh, thuốc men cho đệ đệ.
Thừa Lỗi cũng quy củ thực hiện hứa hẹn này, hắn thậm chí còn thanh toán toàn bộ tiền thuốc men và hết thảy trị liệu tiền giải phẫu trong một lần là xong.
Lúc biết tin này, Điền Gia Thụy núp ở trong ngực Thừa Lỗi, nháy cặp mắt đơn thuần vô tội nhìn hắn:
- Anh không sợ tôi chạy sao?
Điền Gia Thụy vốn dĩ bởi vì Thừa Lỗi có thể thanh toán tiền thuốc men của đệ đệ mới cam nguyện cho hắn thao, bây giờ thanh toán đầy đủ rồi, nếu cậu chạy, tiền kia cũng không cầm về được, chỉ có thể để cho đệ đệ trị liệu.
Nghe được Điền Gia Thụy nói lời này, Thừa Lỗi cúi đầu, dùng lòng bàn tay xấu xa ma sát nộn huyệt vừa mới bị thao sưng đỏ của người đang nằm trong ngực. Hắn cắn cắn tai của Điền Gia Thụy, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp:
- Nếu em chạy, đừng để tôi bắt được, nếu tôi bắt được sẽ lập tức chơi em ngay trước mặt toàn bộ nhân viên trong công ty, thao em đến khi bắn nước tiểu, để mọi người nhìn xem em tao đến mức nào.
Con ngươi của Điền Gia Thụy khẽ nhếch, bất mãn lẩm bẩm hai tiếng, cũng không nói chuyện nữa, yên lặng ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn ngủ gà ngủ gật.
Lời kia Thừa Lỗi nói quá thật, cậu không thể không tin. Mặc dù Thừa Lỗi bình thường đối xử với cậu vô cùng tốt, tốt đến mức cậu thậm chí có thể trút giận lên người hắn. Nhưng nhiều khi Điền Gia Thụy cảm thấy có hắn để dựa vào quả thật rất an tâm. Nam nhân như hắn luôn mang tàn nhẫn từ trong xương tủy, khi sự tàn nhẫn này lộ ra, cho dù có là ai cũng đều sẽ sợ hãi cam nguyện thần phục.

Cũng không biết có phải lời nói kia của Điền Gia Thụy kích thích đến Thừa Lỗi hay không. Lúc tan làm, Thừa Lỗi trực tiếp lái xe mang Điền Gia Thụy tới nhà mình. Trong lúc cậu còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, hắn bắt đầu hôn lên phần gáy trắng nõn, hôn rất hung, tựa như sói đói chụp mồi. Cánh môi của Điền Gia Thụy cũng bị gặm đến rách da, chảy máu.

Trong xe, hai người mặt đối mặt thở hổn hển, Thừa Lỗi xoa lên trán Điền Gia Thụy, trầm giọng uy áp
- Chuyển đến nhà của tôi, đây không phải đang hỏi ý kiến của em, đây là mệnh lệnh, hiểu không?
Điền Gia Thụy không dám nói lời cự tuyệt ra khỏi miệng. Cậu sợ Thừa Lỗi trừng phạt mình. Trước kia Điền Gia Thụy từng bị hắn phạt một lần. Ở trong phòng vệ sinh chật hẹp của công ty luôn luôn có người ra vào, Điền Gia Thụy phải cắn cánh tay của mình, tận lực không rên lên tiếng, mà người sau lưng không cố kỵ gì, hung hăng thao nát mông thịt.
Vậy nên Điền Gia Thụy đành phải ủy khuất mím môi gật đầu. Hốc mắt phiếm hồng tựa như bánh mousse thơm ngọt mê người. Thừa Lỗi nhịn không được, lại thao làm Điền Gia Thụy suốt hai tiếng đồng hồ. Thân xe bị động tác hung mãnh làm cho lung la lung lay, ở bên trong là hai người đang chìm xuống tình triều.

Sau khi chuyển vào nhà Thừa Lỗi, cuộc sống của Điền Gia Thụy lẽ ra sẽ trở nên tốt hơn, có giúp việc ngày ngày nấu cơm quét dọn, dậy sớm lúc cũng không cần chen lên tàu điện ngầm, mà là ngồi xe của Thừa Lỗi cùng hắn đến công ty.
Nhưng Điền Gia Thụy cam nguyện không muốn chuyển vào, bởi vì lúc đầu mỗi ngày một lần ân ái, sau khi chuyển vào liền biến thành mỗi ngày hai lần. Thừa Lỗi tựa như dã thú luôn luôn không khống chế nổi kỳ phát tình, nắm Điền Gia Thụy ở văn phòng làm một lần, sau khi về nhà lại thêm một lần. Biệt thự to như vậy, mỗi một nơi ở bên trong đều có vết tích ân ái của hai người bọn họ.
Thân thể ngây thơ của Điền Gia Thụy bị Thừa Lỗi ngày qua ngày dạy dỗ cũng dần trở nên dâm đãng, tựa như đóa hoa chưa nở được chủ nhân tỉ mỉ tưới nước kích thích, cuối cùng cũng chịu tản ra cánh hoa của mình.
Tiểu huyệt chịu chà đạp đã quen, chỉ cần trông thấy Thừa Lỗi liền khống chế không nổi, chảy nước co vào, khát vọng được cắm được lộng. Tiếng rên rỉ ngượng ngùng thu liếm chậm rãi biến thành lớn mật kêu to, còn có lúc biết nói mấy lời dâm đãng.
- A ha...... Ân a......
Hai tay Điền Gia Thụy bị cột vào hai bên giường, cổ tay nhịp va chạm của Thừa Lỗi, không ngừng bị ma sát đỏ lên, rất đau, nhưng cũng rất thoải mái.
Hai chân thon dài trắng nõn mềm mại quấn lên thắt lưng của Thừa Lỗi, côn thịt cắm vào sâu hơn một chút. Thừa Lỗi hung hăng vỗ lên cánh mông, nhào nặn vòng eo mềm mại, trêu chọc người dưới thân đến nghiện
- Gọi chồng ơi
- Ức...gọi..... cái gì?
Đầu óc Điền Gia Thụy trống rỗng, từ trước đến nay đều gọi hắn là Thừa Lỗi, Thừa tổng. Gọi chồng cái gì chứ, quá mức xấu hổ. Cậu khó khăn mở miệng, thẹn thùng nuốt tiếng rên rỉ xuống.
Thừa Lỗi bất mãn, dừng lại động tác, ngữ khí mang theo uy hiếp:
- Xem ra Điền thư ký lại muốn ăn chút đau khổ mới chịu nghe lời. Có phải em quên chuyện lần trước tiểu huyệt suýt chút nữa bị thao nát không?
Điền Gia Thụy hít sâu một hơi, lần kia bị thao ác đến mức cậu tưởng mình sắp chết dưới thân Thừa Lỗi, nghỉ ngơi vài ngày mới có thể xuống giường đi lại. Điền Gia Thụy lập tức sợ hãi, lộ ra biểu cảm lấy lòng kêu
- Chồng......chồng ơi....
Chờ Điền Gia Thụy nói xong lời này, côn thịt trong nộn huyệt đột nhiên lớn hơn một vòng, Thừa Lỗi tháo xiềng xích trói buộc, ôm cậu vào trong ngực, hung ác động eo chơi tiểu thư ký.

Làm đến khi Điền Gia Thụy ngậm đầy tinh thủy của hắn, làm đến khi cậu đã hôn mê lại bị thao tỉnh.

02.

Không nên động tình. Đây câu nói đầu tiên Điền Gia Thụy tự nhủ sau khi được Thừa Lỗi bao nuôi.

Kim chủ vĩnh viễn có lựa chọn khác, chờ hắn chơi chán rồi tiện tay vứt bỏ là chuyện dễ dàng, đây là vòng tuần hoàn rất nhiều năm qua đã xảy ra.
Điền Gia Thụy hiểu rõ ràng, dù cho Thừa Lỗi đối xử với cậu rất tốt, nhưng sớm muộn có một ngày hắn sẽ chán ngán, sau đó dễ như trở bàn tay vứt bỏ mình đi.

Đường ranh giới sớm đã kéo, nhưng vào một ngày nào đó đột nhiên bị cuồng phong thổi lên. Điền Gia Thụy đã tự nhủ rất rõ, nhưng cuối cùng cũng không thoát được sự ôn nhu quan tâm của Thừa Lỗi. Điền Gia Thụy sửng sốt phát hiện ra mình đã thật lòng yêu hắn.

Yêu kim chủ là chuyện rất đáng buồn, Điền Gia Thụy cảm thấy mình đáng thương, cũng cảm thấy mình tiện, rõ ràng đều nói không thể yêu nhưng vẫn yêu.

Cậu bắt đầu trở nên lo được lo mất, tâm tư cũng càng thêm mẫn cảm. Thậm chí mỗi lần cùng Thừa Lỗi làm xong chuyện yêu đều sẽ thêm một câu "Em yêu anh". Điền Gia Thụy kỳ thật muốn hướng đến Thừa Lỗi nói "Cầu anh yêu em", nhưng cậu rốt cuộc chỉ là một con chim hoàng yến được bao nuôi, căn bản không có tư cách yêu cầu điều gì.

Cảm xúc chua xót bùng phát trong lòng Điền Gia Thụy khi nhìn thấy Thừa Lỗi ôm một nam hài khác. Người kia có tướng mạo đáng yêu, nhìn mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi, bị Thừa Lỗi kéo đi liền dán theo hắn, cười lên tựa như búp bê.
Đêm đó Điền Gia Thụy lại bị Thừa Lỗi ôm lấy ân ái, bất quá trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu, không có hào hứng làm loại chuyện này, nằm ở trên giường chịu thao, rên cũng không rên, tựa như bộ thi thể.
Thừa Lỗi không thích như vậy, thế nên động tác của hắn trở nên hung mãnh, không chút thương tiếc người dưới thân. Điền Gia Thụy chịu không được, rốt cục bị thao đến bắt đầu rên rỉ. Chỉ là tiếng rên rỉ không có tình cảm, tựa như máy móc băng lãnh không ngừng lặp lại một động tác.

Lại một lần nữa cao triều, Thừa Lỗi từ bên trong thân thể Điền Gia Thụy lui ra ngoài. Hắn ngồi ở bên giường, phiền muộn hút thuốc, không rõ vì sao hôm nay chuyện tình sự không chút thú vị. Biểu hiện của Điền Gia Thụy dường như trở nên không đúng.
Thẳng đến khi hút xong một điếu thuốc, hắn quay đầu nhìn Điền Gia Thụy đang đưa lưng về phía mình. Hắn phát hiện bả vai của cậu đang run rẩy, tiếng khóc như có như không giống một nhành dây leo, mau chóng lan tràn đến lỗ tai của hắn.
Hắn giật nảy người, vội vàng xoay Điền Gia Thụy lại, đối mặt với chính mình, luống cuống hỏi
- Sao vậy, tại sao lại khóc?
Có lẽ là khóc quá mức thương tâm, Điền Gia Thụy thút tha thút thít, một câu cũng không nói lên được, nước mắt lại chảy đầy mặt, trên gối đầu mở ra một đóa hoa nước mắt lớn.
Tim Thừa Lỗi như bị bóp nghẹt lại, vô cùng khó chịu. Trước đây hắn sẽ không dỗ người. Trong quá khứ đều là người khác tới dỗ hắn. Thừa Lỗi nâng khuôn mặt của Điền Gia Thụy lên, khẽ hôn xuống, sau đó lại dùng bàn tay xoa xoa vỗ vỗ lưng của cậu.
Người đang ủy khuất khóc nửa giờ mới dừng lại, nước mắt nước mũi ướt đẫm khuôn mặt. Thừa Lỗi thận trọng lau sạch sẽ, lúc này mới hỏi:
- Nói tôi nghe một chút, vì sao lại khóc?
Điền Gia Thụy nắm chặt cánh tay của hắn, sợ hắn rời đi:
- Có phải anh không cần tôi nữa không?
- Vì sao lại nói như vậy?
- Bởi vì tôi nhìn thấy anh kéo người khác cùng đi. Có phải anh muốn ném tôi đi, sau đó để người kia thay thế vị trí của tôi không?
- Chỉ vì việc này mà khóc a.
Thừa Lỗi hôn một cái lên trán Điền Gia Thụy
- Ngoan ngoan, người kia là cháu của anh.
- Cháu..... Cháu trai.
Thấy Thừa Lỗi gật đầu, Điền Gia Thụy lập tức ngây ngẩn cả người. Cho nên, chuyện này đều là hiểu lầm thôi sao? Thừa Lỗi không phải không cần cậu nữa.
- Bé ngoan, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Chúng ta lên giường rồi, vậy nên phải sống bên nhau đến hết đời. Em không phải còn gọi anh là chồng sao? Đã là chồng, đương nhiên sẽ có trách nhiệm đối với em.
Ngữ khí của Thừa Lỗi kiên định. Điền Gia Thụy nháy mắt đỏ bừng mặt lên, tựa như sắp chết chìm trong mấy câu nói đó. Cậu ngượng ngùng đem mặt vùi vào cánh tay
- Em...Em còn tưởng rằng...... anh chỉ coi em là công cụ tiết dục..........
- Anh là người tùy tiện như vậy sao? Nói cho em biết a, chuyện ân ái của anh, chỉ có một mình em nắm giữ.
Tay Thừa Lỗi không thành thật sờ lên ngực của Điền Gia Thụy.
- Cho nên, hiểu lầm được cởi bỏ rồi. Điền thư ký, đêm nay anh còn chưa thấy thoải mái, chúng ta tiếp tục chuyện ban nãy đi.
- Ân.
Điền Gia Thụy nhẹ nhàng gật đầu, tách chân ngồi lên hông Thừa Lỗi, nắm lấy côn thịt chậm rãi cắm vào trong nộn huyệt. Thừa Lỗi khẽ cười nhìn cậu, ý đồ xấu xa nắm eo Điền Gia Thụy kéo xuống, côn thịt tách mật huyệt, lộng thẳng tới điểm mẫn cảm khiến cậu bắn ra.
Quá trình sau đó, chính là Thừa Lỗi bóp eo Điền Gia Thụy, mãnh liệt thao làm.
Sáng sớm hôm sau, Thừa Lỗi không để Điền Gia Thụy đến công ty làm. Hắn phê chuẩn một tấm giấy nghỉ phép, sau đó mua vé máy bay đi Maldives, hoa mỹ gọi đây là hưởng tuần trăng mật.

Điền Gia Thụy không hiểu. Hai người bọn họ còn chưa kết hôn, tại sao lại đi hưởng tuần trăng mật. Nhưng Thừa Lỗi nói rằng cả hai đã sớm kết hôn, ngay tại lần đầu tiên làm tình, ở sau cánh cửa đóng chặt, hắn thao tiểu thư ký đến mức phun nước, khi ấy Điền Gia Thụy đã gả cho hắn rồi.
Nhưng nói thì nói như thế, hôn lễ chính thức vẫn phải có. Thừa Lỗi nói chờ hưởng xong tuần trăng mật, chờ đệ đệ của Điền Gia Thụy được phẫu thuật thành công, khôi phục sức khỏe, hắn sẽ mang Điền Gia Thụy ra nước ngoài kết hôn, tổ chức một hôn lễ thật long trọng, thật tráng lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro