TỨC ĐẾN HỒ ĐỒ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn số bình luận đang không ngừng gia tăng trên màn hình, Seokjin không quan tâm tới bình luận nên không mở ra xem.

Nhưng anh cũng biết bài viết này đã hoàn toàn nổi tiếng.

Ngày mai nhất định sẽ lên đầu trang giải trí.

Nói không chừng, trang tài chính và kinh tế cũng sẽ có đôi lời.

Tay anh nhẹ nhàng vuốt cằm, suy tư nhìn trạng thái kia. Anh có cảm giác, hình như nó còn thiếu một chút gì đó, chỉ "Hai năm kết hôn" không đủ để rung động lòng người.

Mấy giây sau, Seokjin mở thư mục ảnh trong máy tính, chọn một tấm hình anh cùng Jisoo chụp chung vào mấy năm trước. Trong ảnh, anh mặc đồ thể thao ngoài trời, còn Jisoo đang mặc đồng phục học sinh cấp ba.

Anh ôm cô từ phía sau, còn cô cười rất vô tư.

Bộc lộ tài năng từ thuở niên thiếu, sau nhiều năm mới trở nên trầm ổn nội liễm, cô là người chứng kiến cả quá trình trưởng thành của anh.

Tấm hình này được chụp ở cung Changdeok vào một ngày trời tuyết.

Ngày ấy là buổi trưa thứ sáu, anh bay từ New York về thăm cô. Anh khuyến khích cô cúp học, mang cô tới cung Changdeok xem cảnh tuyết rơi.

Sau khi xem xong, hai người đã sắp bị đông lạnh, anh lại mang cô tới nhà của mình.

Cũng chính vào ngày đó, bọn họ đã ngủ với nhau.

*

Seokjin kịp thời ngưng dòng hồi ức, tải tấm hình này lên, kết hợp cùng câu, [Kỷ niệm 11 năm yêu nhau hạnh phúc! @Kimjisoo]

Anh bấm vào nút [Đăng bài].

Sau khi đăng xong, anh không nhìn insta nữa mà trực tiếp tắt máy tính.

Seokjin quay lại phòng ngủ, Jisoo vẫn còn đang say giấc nồng.

Anh ngồi bên mép giường, hai tay chống bên thân cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, "Sooya".

Jisoo vô thức rầm rì hai tiếng, cô rất bất mãn khi bị quấy rầy đang lúc ngủ say.

Seokjin tiếp tục gọi cô: "Sooya!"

Jisoo mơ mơ màng màng muốn mở mắt, lại cảm thấy chẳng có chút khí lực nào, con mắt hơi hé rồi khẽ đóng chặt.

"Sooya."

Anh lại gọi một tiếng rồi hôn cô.

Jisoo lầm bầm một tiếng: "Hửm?"

Seokjin nói: "Không có gì đâu, em ngủ đi."

Jisoo : "..."

Nếu hiện tại cô có sức lực, cô rất muốn tặng anh hai cái tát.

Đã không có chuyện thì còn đánh thức cô làm gì!

Cô trở mình, đưa lưng về phía anh, tiếp tục ngủ.

Seokjin dùng cằm vuốt ve gò má cô, "Sooya."

Jisoo hoàn toàn phát hỏa, không nhịn được hô to: "Seokjin, anh muốn làm gì!"

Seokjin : "..."

Anh không hé răng, kéo chăn lên cho cô, lại nhè nhẹ vỗ về cô, thấp giọng nói: "Em ngủ đi."

Jisoo buồn ngủ tới mức khó chịu, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Hai phút sau, Seokjin lại cúi sát vào mặt cô, "Sooya."

Jisoo vẫn chưa ngủ, nhịn một bụng tức, cuối cùng không nhịn được nữa, đột nhiên vén chăn lên, nhấc chân đạp vào mặt Seokjin.

"Seokjin, anh không thấy phiền à!"

Cô chẳng dùng nhiều sức nên cú đạp này cũng không quá đau, Seokjin xoa xoa mũi, ngượng ngùng bật cười.

Jisoo trừng mắt nhìn anh, ánh mắt hơi mang vẻ tức tối.

Sau khi nhìn anh nửa ngày, cô thở dài ngồi xuống, đưa tay sờ mặt anh: "Có đau không?"

"Không đau."

Cô vuốt tóc, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan: "Rốt cuộc anh gọi em dậy để làm gì thế?"

Seokjin chớp chớp mắt nhìn cô, ngập ngừng vài giây rồi mới nói: "Anh đã công khai chuyện hôn nhân của chúng ta trên insta rồi, ngoài ra anh còn... Đăng cả một tấm ảnh chụp chung nữa."

Jisoo : "..."

Cô kinh ngạc tới mức không nói thành lời.

Hành động của anh khiến cô quá khiếp sợ.

Việc này thực sự không phù hợp với tính cách khiêm tốn nội liễm của anh.

Cô chớp mắt nhìn anh, trong mắt chứa đầy vẻ khó tin.

Seokjin đưa tay sờ mặt cô: "Em choáng luôn rồi đấy à?"

Jisoo đột nhiên nằm ngay đơ.

Nửa phút sau, cô giậm chân thật mạnh ở trên giường.

Cô nhìn về phía anh, rốt cuộc không nhịn được mà cười ha hả.

Seokjin : "..."

Jisoo trở mình ngồi dậy, lê nửa người đang quỳ tới bên cạnh anh, ôm cổ anh rồi hôn lên. Cô dùng động tác của anh, mở đôi môi anh bằng đầu lưỡi của mình rồi quấn lấy cái lưỡi của anh.

Seokjin nửa ôm cô, đặt ngang cô lên giường, cũng lập tức phủ người lên cô.

Hai chân Jisoo quấn chặt eo anh.

Seokjin gặm xương quai xanh của cô, thấp giọng hỏi: "Em không mệt à?"

Mấy tiếng trước họ vừa vận động qua một lần.

Jisoo quấn quýt anh, "Mệt thì cũng là anh mệt thôi."

Lúc này, Seokjin mới ngậm lấy môi cô.

*

Hiện tại, có nhà vui sướng có nhà buồn, mà vào lúc này, ở nhà họ Ahn.

Nước mắt Solbin rơi như mưa.

Di động bị ném trên sàn nhà, đĩa trái cây tán loạn trên mặt đất, hoa quả lăn khắp nơi, gay cả chén trà cũng bị ném vỡ, nước trà ẩm ướt đầy đất.

Trên sàn là một mảnh bừa bộn.

Người giúp việc muốn thu dọn, mẹ Ahn lại khoát tay, ý bảo họ đi xuống.

Bố Ahn nghiêm mặt, lồng ngực phập phồng vì tức giận, nhìn chằm chằm Solbin không chớp mắt.

Sau một lúc lâu, có lẽ là vì quá giận dữ, ông chỉ về phía cô ta, nghiến răng nghiến lợi: "Solbin, bây giờ con làm phản rồi phải không! Bố mới nói hai câu con đã nhăn mặt cho bố xem, còn dám ném vỡ chén trà nữa! Con nhìn xem bây giờ mình đã thành cái dạng gì rồi!"

Solbin vẫn còn đang khóc thút thít.

Bố Ahn: "Lúc Seokjin bỏ theo dõi con, bố đã tìm người giải quyết giúp con rồi. Khi ấy bố đã dặn đi dặn lại như thế nào, bảo con đừng trêu chọc Jisoo nữa, con cũng chỉ làm như gió thoảng qua tai phải không! Mặt mũi của bố cùng ông nội bị con ném sạch rồi đấy!"

Mẹ Ahn không đành lòng nhìn con gái mình khóc thương tâm như vậy, bà kéo bố Ahn một cái: "Được rồi được rồi, Sol cũng biết lỗi rồi, ông bớt nói một chút được không."

Bà bắt đầu phàn nàn: "Anh cả Kim cũng thật là, chẳng còn biết quản con trai mình nữa! Lúc chiều tôi còn tưởng khi ảnh chụp của thằng bé bị coi như áp phích tuyên truyền, việc này cũng xem như kết thúc rồi, ấy thế mà đêm nay Seokjin lại trực tiếp công khai quan hệ với Jisoo... Rõ ràng thằng bé có ý khiến nhà họ Ahn chúng ta mất mặt! Chẳng biết nó còn chút gia giáo nào không nữa!"

Bà càng nói càng tức giận: "Không được, hiện tại tôi phải đi tìm anh cả Kim, tôi muốn nghe anh ấy nói xem rốt cuộc con trai họ có ý gì! Trước đây nhà họ Ahn chúng ta đã đối xử với ông cụ Kim thế nào? Sao bọn họ có thể vong ân bội nghĩa với chúng ta như vậy?!"

"Đủ rồi!" Bố Ahn tức giận đặt mạnh ly nước trong tay lên bàn trà, trừng mắt nhìn mẹ Ahn: "Bà còn ngại chuyện chưa đủ loạn à!"

Ông đứng dậy, chỉ vào Solbin rồi nói với mẹ Ahn, "Bà cứ tiếp tục nuông chiều nó nữa đi, rồi sẽ hư cái thân nó ra thôi!"

Nói xong, ông xoay người lên lầu.

Mẹ Ahn há hốc miệng nhưng lại không thể phản bác.

Sau khi bố Ahn lên lầu, mẹ Ahn ngồi xuống bên cạnh Solbin, lau nước mắt thay cô ta: "Con đừng khóc nữa, không có chuyện gì là không thể vượt qua được. Trong khoảng thời gian này con đừng nhận thêm việc, ra nước ngoài giải sầu một chút đi. Vừa rồi bố con chỉ nói vớ vẩn thôi, ông ấy sẽ không bỏ mặc con đâu."

Nước mắt Solbin lại chảy xuống, cô ta không lên tiếng, lau nước mắt đứng dậy rời đi.

Mẹ Ahn cũng đứng lên: "Sol, con muốn đi đâu?"

Solbin : "Con ra ngoài hít thở không khí."

Mẹ Ahn hỏi không ngừng: "Đã đêm hôm rồi con còn ra ngoài làm gì?"

Solbin : "Con không đi xa đâu, chỉ qua nhà dì giải sầu một chút thôi."

Mẹ Ahn nhẹ nhàng thở ra, căn dặn cô ta: "Con nhớ về sớm nhé."

Solbin "Vâng" một tiếng, ra khỏi biệt thự.

Ngày hôm sau.

Sau khi rời giường, Seokjin vào phòng sách bật máy tính lên, bắt đầu xem lướt qua động thái của bình luận trong hai trạng thái mà anh đăng hôm qua.

Bình luận không có ác ý gì, phần lớn đều là thương tâm khóc lóc.

Anh không tiếp tục xem nữa.

Khi mở trang chủ, tên của anh đã đứng trong bảng hot search như trong dự liệu.

Lúc này, Jisoo bưng nước ấm tiến vào, đưa ly nước cho Seokjin : "Anh uống nước đi đã." Nói xong, cô nhấc chân ngồi trên đùi anh, cầm chuột nhấn vào insta của mình.

A... Náo nhiệt thật đấy.

Lượng fan hâm mộ còn tăng rất nhanh.

Có lẽ không ít người là fan của Seokjin.

Cô không xem bình luận, có người chúc mừng thì đương nhiên sẽ có người lăng mạ.

Có xem cũng chỉ mua bực vào người.

Khi cô nhìn thấy tấm ảnh ôm hôn bị chụp lén kia, cô nhíu chặt mày, tay trái vỗ vỗ chân Seokjin: "Này, vì sao bóng lưng của anh lại mờ mờ thế?"

Seokjin hơi ngừng, đoạn nói: "Anh cũng không biết."

Jisoo cười sung sướng: "Em khẳng định người chụp ảnh là đàn ông, lại còn rất chướng mắt anh nữa!"

Seokjin : "..."

Jisoo lại trở về trang cá nhân của Seokjin, nhìn insta của anh một cái, giật mình nói: "Hôm qua đâu phải ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, sao anh lại viết chúc mừng hai năm kết hôn hạnh phúc?"

Seokjin bắt đầu bưng ly uống nước, giả bộ không nghe thấy gì.

Hôm qua Hongbin làm anh tức đến hồ đồ, khiến anh chỉ muốn nói cho kẻ khác biết rằng Jisoo đã là vợ của anh.

Nóng đầu một cái liền đăng một câu như vậy.

Seokjin đặt ly nước sang một bên rồi đổi chủ đề: "Hôm nay em còn công việc gì khác không?"

Jisoo lắc đầu: "Jennie nói sẽ để em nghỉ ngơi trong mấy ngày này, còn nói cả tập thể nhân viên muốn đi mua sắm, có hóa đơn đều sẽ để anh xử lý."

Seokjin cười nói: "Được thôi."

Anh ôm chầm lấy cô: "Làm sáng tỏ quan hệ giữa chúng ta vừa có lợi lại vừa có hại, sau này sẽ luôn có người quan tâm tới từng hành động của em, chuyện xấu nhất định sẽ ùn ùn kéo đến."

Anh đã sớm đoán ra sẽ có người làm mưa làm gió, nhưng cũng không thể chỉ vì lo cho chuyện này mà cứ để mặc nhà họ Ahn bắt nạt Jisoo không ngừng.

Jisoo gật đầu: "Em đã chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là... Em nghĩ bố mẹ sẽ tương đối quan tâm tới vấn đề này."

Dù sao, có người nào lại hy vọng con dâu nhà mình suốt ngày truyền ra chuyện xấu?

Thế nên, cô đặc biệt lý giải suy nghĩ của bố mẹ chồng.

Dù họ không vừa lòng với cô, phần lớn thời gian cô vẫn rất thông cảm cho bọn họ.

Seokjin tiếp lời: "Về phía ba mẹ thì em không cần lo đâu."

Hơi ngừng giọng, anh lại hỏi: "Jinyoung cùng Taeyong có gọi cho em không?"

Hai tay Jisoo chống má, hơi hơi thở dài: "Vẫn chưa gọi gì cả. Dựa theo đức hạnh của hai người bọn họ, có lẽ là muốn đòi nợ sau đi. Không ngờ chuyện này lại liên lụy tới hai người bọn họ như vậy." Ngay cả tên của hai người cũng đã vào bảng hot search.

Ánh mắt Seokjin trầm xuống nhưng không lên tiếng, việc này cũng không nằm trong dự liệu của anh.

Jisoo đứng dậy: "Mặc kệ bọn họ đi." Cô xoay người ôm cổ anh: "Em đi nấu cơm đây, anh muốn ăn gì?"

Seokjin : "Em làm gì thì anh ăn nấy, ăn xong chúng ta tạt qua trung tâm thương mại nhé."

Jisoo cười khanh khách hai tiếng: "Đi vung thức ăn cho chó à?"

Seokjin không phủ định, vỗ nhẹ lên người cô: "Em đi nấu cơm đi."

Jisoo bước ra ngoài, vừa đi vừa khe khẽ hát.

Seokjin cầm di động lên, tìm dãy số của Jinyoung cùng Taeyong, gửi tin nhắn cho bọn họ: [Tôi không nghĩ sẽ làm liên lụy tới hai người, thực xin lỗi.]

Chăm chú nhìn những chữ kia vài giây, anh đưa tay ấn gửi đi.

Anh biết hai người bọn họ sẽ không trả lời anh.

Đã nhiều năm như vậy, cả hai đều rất thích Jisoo, nhưng lại chưa bao giờ để cho Jisoo biết.

Đúng cũng được, sai cũng thế, bọn họ chỉ hành động theo tâm tính của mình, chưa từng quan tâm tới cách nhìn của người ngoài.

Đúng lúc này, di động của anh rung lên, là mẹ Kim gọi điện đến.

Seokjin do dự nửa giây rồi mới nghe máy, "Mẹ."

Giọng điệu nhạo báng của mẹ Kim truyền đến: "Chao ôi, con trai à, con có biết bây giờ mình đã trở thành người nổi tiếng ở trên mạng rồi không?"

Seokjin : "..."

Anh biết ngay là mình sẽ chỉ tự tìm bực bội nếu nhận cuộc gọi này mà.

Mẹ Kim nói lời sâu kín: "Cũng chỉ có bố là hiểu con thôi, ông ấy bảo con nhất định đang tác quái ở trên mạng, quả nhiên con đi làm thật, lại còn gây chuyện lớn nữa chứ. Nói cho mẹ nghe xem nào, cái tấm ảnh chụp bóng lưng mơ hồ, biến con thành bộ dáng như quỷ kia là trò xấu của Hongbin phải không?"

Seokjin nghẹn họng, thề thốt phủ nhận: "Mẹ à, mẹ đừng suy nghĩ linh tinh nữa, hiện tại chú năm đã khó có thể bảo toàn bản thân, làm gì có thời gian rảnh rỗi để làm chuyện này với con? Có lẽ là truyền thông của nhà nào đó cố ý chụp một tấm ảnh mờ mờ để thu hút dư luận mà thôi. Tối hôm qua là con hành động trước để kiềm chế đối phương, chủ động công bố chuyện hôn nhân của con cùng Sooya, đỡ để người có ý đồ riêng lợi dụng. Mẹ cũng biết từ trước tới nay con không thích để người khác định đoạt thay con mà."

Mẹ Kim cười ha hả: "Chậc chậc chậc, ông trời ơi, ăn nói quang minh chính đại ghê nhỉ, con nghĩ mẹ của con là ai chứ? Nếu ngay cả ý đồ của con mẹ cũng đoán không ra được thì đúng là uổng phí nhiều năm mẹ sống!"

Mẹ Kim được nước hừ hừ hai tiếng.

Bà còn nói thêm: "Hongbin cũng chẳng vừa chút nào, con nói xem, biết rõ con kiêng kỵ nhất là Jinyoung cùng Taeyong, thế mà chú con còn cố ý khiến con ngột ngạt!"

Chợt, lời bà xoay chuyển: "Nhưng nếu mẹ là Hongbin, mẹ cũng sẽ bắt lấy cơ hội này, hung hăng đạp con một cước, ai bảo bình thường con cứ khiến người khác khó chịu chứ. Ví dụ xương máu này chính là để nói cho con biết: Ra ngoài lăn lộn thì trước sau gì cũng phải trả nợ! Cho dù là người đẹp trai ngất trời như con cũng không phải ngoại lệ! Con trai à, bớt sống lỗi đi nhé! Tạm biệt (Biểu tượng hẹn gặp lại)!"

Seokjin : "...."

Mẹ Kim vừa cúp điện thoại thì bố Kim lại gọi đến.

Không cần nghĩ cũng biết ông gọi để chế nhạo anh.

Seokjin bấm ngắt chẳng chút do dự, sau đó trực tiếp tắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro