Chương 8.4: Nhận tổ quy tông.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Lại nói bởi vì trộm tiền bị Viễn Ninh ở trong quán sòng bạc đánh no đòn, ở đầu đường cướp bánh gạo của hài tử lại bị Mục Lạc cho ăn thêm một trận, ở trong tửu lâu lại bị Diệp phu nhân cho thêm một trận mập mình nữa, Hoan Ca Nhi cả người là thương tích, mắt đầy lệ rơi, nằm co rúc ở đầu đường, cóng đến sỉ sỉ sách sách, lão ăn mày bên cạnh có lòng tốt đem tấm vải da ném ở trên người Hoan Ca Nhi, Hoan Ca Nhi ấm hơn đôi chút.

Lão ăn mày nói: "Mới tới à ? Nhìn tướng mạo ngươi, da thịt mềm mềm, không giống như là xin cơm nha."

Hoan Ca Nhi nói: "Ta vốn cũng không phải là xin cơm! Ta ở nhà có sách đọc, còn có mẫu thân chăm sóc. Ai là xin cơm!"

Lão ăn mày nói : "Vậy ngươi còn chưa về nhà!"

Hoan Ca Nhi hận hận nhưng: "Hừ, người trong thành Lạc Dương này quả nhiên nhiều ác ý . Đều muốn đuổi ta đi? Hừ, ta mới không đi đó! Ta phải tìm được phụ thân ta, chờ hắn nhận ra ta, ta chính là đại thiếu gia ăn ngon mặc đẹp!"

Lão ăn mày cười ha ha: "Ta nhôổ vào! Ngươi nếu là đại thiếu gia, ta chính là cậu của Thiên Hậu nương nương!"

Hoan Ca Nhi giận đến nhảy lên: "Ta thật là đại thiếu gia! Phụ thân ta, phụ thân ta là Hộ Bộ Thượng Thư Diệp đại nhân!"

Lão ăn mày chỉ phía trước một cái: "Ta nói với ngươi, ngươi có nhìn thấy phía trước không? Một con đường thẳng, đi xa một chút chính là chỗ ở của Thiên Đế Thiên Hậu, ngày mai có buổi triều sớm, ngươi nha, ngươi cứ đứng ở cổng kia chờ, chờ các quan viên đến bẩm báo xong với Thiên Đế Thiên Hậu, ngươi tìm Diệp đại nhân, quỳ nói, ta là con của ngài, ta là con của ngàu!  Như thê s nhất định ngươi có thể tìm được phụ thân mình! Ha ha ha ha!"

Hoan Ca Nhi lau một cái nước mũi: "Ngươi cười nhạo ta đúng không? Hôm nay ngươi cho ta mượn tấm vải rách này, ngày mai ta nhận được phụ thân, ta trả lại bạc cho ngươi!"

Lão Khất Cái trợn mắt nhìn chằm chằm quyệt miệng: "Ngươi tin thật sao?"

Lại nói buổi triều sớm hôm sau, Võ Hậu khen phụ thân của Viễn An Diệp đại nhân trức mặt bá quan trình lên tấu chương tốt, trấn an dân bị nạn mười ba huyện phương Nam làm rất tốt, cũng tán dương và khen thưởng.

Diệp đại nhân liền vội vàng khấu tạ thiên ân: "Tạ thiên Đế! Tạ Thiên Hậu!"

Võ Hậu lại nói: "Các khanh, nếu mỗi người đều làm tốt công vụ giống như Diệp đại nhân, bản cung đây cùng hoàng thượng liền kê cao gối vô lo rồi..."

Vốn với Diệp đại nhân là chuyện tốt, nhưng là những lời này thêm vào, Diệp đại nhân kia nhát gan nhạy cảm thoáng cái liền không thoải mái, khom lưng tạ ơn thật lâu không ngẩng nổi, nhìn trộm thì thấy chúng quan chức ghen tị ra mặt, dạ dày Diệp đại nhân  thoáng cái liền co rút phát đau.

Sau khi tan triều, chúng quan chức xuất cung môn, tụ năm tụ ba vừa đi vừa nói chuyện, Diệp đại nhân muốn nói phiếm vài câu, lại bị người ta uyển chuyển tránh.

Diệp đại nhân tự nhủ: "Ai... Việc công mà làm tốt lắm thì có ích lợi gì? Ta một thân một mình ở trong triều đình chống đỡ, những người này hoặc là có quan hệ thông gia , hoặc là xuất thân đồng môn, bọn họ kết bè kết đảng với nhau, trên mặt hòa khí qua loa lấy lệ, kì thực ghen tị. Đáng thương trong nhà đến đời ta nha, cành lá lưa thưa, chỉ có một con trai một con gái, nếu lại có thêm một con trai liền có thể..."

Đi ngang qua Ngự Hoa Viên, Diệp đại nhân dừng lại chân, nỗi lòng bỗng nhớ tới: "Ai... Ta, vốn ta nên, có hơn một đứa con trai!"

Đó là chuyện  hơn mười năm trước.

Ngự Hoa Viên.

Một đội cung nữ nối đuôi nhau đi, Tiểu Ngọc cúi đầu đi ở phía trước, tuổi trẻ Diệp đại nhân từ phía sau đuổi theo, kéo nàng: "Tiểu Ngọc, là thật sao? Nàng thật có hài tử của ta?"

Tiểu Ngọc mặt đầy làm khó: "Phủ Thành, ngươi đem chuyện này liền quên đi! Ngươi là thiếu gia nhà quan, ta là thợ làm búp bê trong cung, chúng ta vốn cũng không phải là người cùng một đường. Ta đã không còn trong trắng, bây giờ lại bị người ta vu cáo sử dụng vu độc chi thuật, hai tội cũng phạt có thể lưu một cái mạng cũng không tệ, phải bị đuổi ra khỏi cung ! Ngươi, ngươi liền quên chuyện này đi!"

Diệp Phủ Thành đấm ngực dậm chân: "... Ô kìa..."

Tiểu Ngọc nói: "Ta muốn lấy lại đồ từ chỗ đại nhân, ngài có cầm tới?"

Diệp Phủ Thành bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Tiểu Ngọc vươn tay ra, quyết tuyệt: "Trả lại cho ta!"

Diệp Phủ Thành lấy ra con búp bê mặc tơ lụa trả lại cho Tiểu Ngọc, đó là tín vật nàng trước đây đưa cho hắn.

Tiểu Ngọc tiếp tục quay đầu bước đi.

Diệp Phủ Thành ở phía sau gọi nàng: "Tiểu Ngọc!"

Lúc này Diệp đại nhân đã xuất cung, chính mình trên xe hồi tưởng kết thúc, thống khổ: "Đáng thương ta không biết Tiểu Ngọc hiện tại ở nơi nào, cũng không biết hài tử kia nàng có lưu lại hay không..."

Xe bỗng nhiên dừng, con ngựa kéo xe giật mình hí dài.

Diệp đại nhân thò đầu ra: "Chuyện gì xảy ra?"

Người phu xe nói: "Đại nhân, có người quỳ ở trước mặt, đem chúng ta xe ngăn lại!"

Diệp đại nhân không kiên nhẫn: "Lại là dân chúng cầu xin, bảo bọn họ đi nha môn hộ bộ mà nói! Còn gây náo loạn, ngươi liền cho hắn một roi."

"Dạ!"

Bên ngoài hỗn loạn một lúc lâu.

Diệp đại nhân rốt cuộc vén rèm xuống xe, người phu xe đang cùng Hoan Ca Nhi lôi lôi kéo kéo nhau.

Hoan Ca Nhi mắng nhiếc, bỗng nhiên thấy Diệp đại nhân.

Chợt xông tới, quỳ xuống, nước mắt giàn giụa: " Phụ thân, phụ thân người để cho con tìm được thật là khổ thật là khổ nha!"

Diệp đại nhân dọa cho giật mình: " Ngươi, ngươi có thể không nên nói lung tung, ngươi kêu ta cái gì?"

Hoan Ca Nhi nói: "Người là phụ thân của con , con là hài tử của người với Tiểu Ngọc!"

Hoan Ca Nhi ngẩng đầu, Diệp đại nhân sững sốt, thế nào đang suy nghĩ Tiểu Ngọc, hiện tại con trai liền xuất hiện?

Hắn tỉ mỉ nhìn Hoan Ca Nhi toàn thân rách nát, cũng không biết trong lòng cho phép hay lại là sao, gương mặt đó lại kỳ tích cùng khuôn mặt mỹ lệ của Tiểu Ngọc trong trí nhớ của hắn trùng vào nhau!

Vũ trụ quả nhiên là kỳ diệu!

Muốn con trai nháy mắt cái thì có con trai! Mà còn đã lớn!

(Độc giả: Xin hỏi thật to, Viễn Ninh không là con của hắn sao? Tác giả: Thật xin lỗi, Diệp đại nhân quên. ) 

Hoan Ca Nhi bị Diệp đại nhân đưa lên xe, nước mắt nước mũi tèm lem: " Phụ thân, con tìm người thật không dễ dàng nha! Đi đường xa như vậy , ăn khổ như vậy, còn bị khi dễ nhiều như vậy ! Phụ thân nha, người xem, đây là, này là năm đó tín vật của người và mẫu thân, người còn nhớ chứ? Nàng tặng cho người búp bê, thời điểm chia tay mẫu thân lấy lại từ trong tay người? Không sai chứ ?"

Diệp đại nhân khiếp sợ, nhận lấy, mở ra nhìn, chính là búp bê năm đó Tiểu Ngọc lấy lại từ trong tay hắn!

Diệp đại nhân nói: "Không sai, đây là, đây chính là tín vật giữa ta với mẫu thân con. Không sai! Mẫu thân con dệt vải, tự mình làm búp bê, không có ai có tay nghề như nàng, nàng từng là thợ làm con rối giỏi nhất trong cung! Nàng bây giờ như thế nào? Đang ở đâu?"

Hoan Ca Nhi nói: "Mẫu thân rời khỏi thành Lạc Dương liền trở về quê, bày sạp nhỏ, nuôi tằm dệt vải làm búp bê, làm kế sinh nhai. Mẫu thân đối với con rất tốt, chiếu cố con, cho con đi học, nhưng là trong lòng  nàng cũng rất buồn, con biết nàng mỗi tối cũng suy nghĩ đến người rơi nước mắt, phụ thân ! Con đã nói với mẫu thân, con nói con muốn đi Lạc Dương tìm phụ thân, con không muốn làm một người không có lai lịch, con không muốn bị đồng môn cùng trường cười nhạo! Nhưng là, mẫu thân nói, mẫu thân nói..."

Diệp đại nhân vội vàng: "Mẫu thân con nàng nói cái gì?"

Hoan Ca Nhi đảo mắt bịa đặt: "Mẫu thân nói, phụ thân con là Hộ Bộ Thượng Thư, trong phủ của người hòa thuận. Không muốn bị quấy rầy. Mẫu thân con kể thà  chính nàng chết, cũng sẽ không tới gặp người. Mà phụ thân người, người sẽ không, sẽ không nhận con!"

Diệp đại nhân dậm chân: "... Nói bậy! Nói bậy! Nhiều năm như vậy, Tiểu Ngọc... Mẫu thân con vẫn không hiểu ta! Ta há là cái loại này người vô tình vô nghĩa? ! Hãy nghe ta nói, Hoan Ca Nhi, chuyện này không thể không biết, tín vật này quả thật không giả! Dung mạo con giống như mẫu thân con, cũng có giống dáng vẻ ta lúc còn trẻ! Không sai, con chính là con của ta! Bây giờ con hãy cùng ta trở về phủ đi! Ta muốn con nhận tổ quy tông!"

Hoan Ca Nhi khóc lớn quỳ mọp: "Phụ thân, người đối với con tốt thật tốt!"

Diệp đại nhân lệ chảy thành sông: "Con ta nha... !"

Hoan Ca Nhi đứng dậy hướng ra phía ngoài nhìn một chút: "Phụ thân, người có chút bạc vụn không ạ?"

Diệp đại nhân xuất ra một ít cho hắn: "Để làm gì vậy?"

Hoan Ca Nhi xoay người lại, mở  cửa sổ nhỏ thò đầu ra, nhìn thẳng thấy lão ăn mày ăn trên đường xin: "Lão ăn mày! Lão ăn mày!"

Lão ăn mày đứng dậy khắp nơi nhìn một chút: "... Là ai gọi ta sao? ..."

Hoan Ca Nhi dương dương đắc ý: "Nói gì với lão? Ta tìm được cha ta! Cho lão tiền!"

Hoan Ca Nhi cầm bạc vụng trong tay hăng ném lên đầu lão ăn mày.

Lão ăn mày đau đến xuýt xoa: "Ai u nhé..."

Trong xe Diệp đại nhân cũng không thấy một màn ngoài xe , bởi vậy hỏi "Ai nhỉ? Con đang cùng ai nói chuyện?"

Hoan Ca Nhi nói: "Là lão nhân gia hôm qua giúp con chỉ đường, con còn thiếu hắn nhân tình."

Diệp đại nhân se râu tán thưởng: "Con ta nghĩa khí lễ độ, tấm lòng nhân hậu, là đứa trẻ tốt!"

Hoan Ca Nhi: "Tạ phụ thân khen ngợi."

Xe ngựa nghênh ngang mà đi.

Lão ăn mày ôm đầu: "Thật tà môn!"

Cũng trong lúc đó, tại phủ Quách đại tướng quân, Tinh Tuệ đang ngồi ở trong phòng cùng Quách phu nhân nói chuyện, Quách phu nhân chính là muội muội của mẫu thân Tinh Tuệ Quận chúa, là di mẫu của nàng, biểu muội Tuyết Lan từ bên ngoài đi vào, thân thiết: "Là Tinh Tuệ tỷ tỷ tới? Tỷ tỷ  là người bận rộn,  lâu rồi không có tới trong phủ chơi. Tỷ không nhớ tới muội?"

Tinh Tuệ tiến lên đón, thân thiết: "Muội muội có khỏe không? Ô kìa... Quả nhiên là sắp làm tân nương tử , khí sắc tốt như vậy, so với trước chỉ có đẹp hơn!"

Tuyết Lan xấu hổ: "Tỷ tỷ biên bài ta đây!"

Hai người kéo tay cười lên.

Quách phu nhân nói: "Càng lớn càng không có quy củ, từ bên ngoài về, y phục không thay đi gặp tỷ tỷ ? Không lễ phép như vậy, sau này làm sao dạy hài tử của con? Đi, đi thay y phục đi!"

Tuyết Lan làm mặt quỷ, liền vội vàng đi thay y phục.

Tinh Tuệ cùng Quách phu nhân là thân thiết, hai người thấp giọng nói chuyện.

Tinh Tuệ nói: "Con nói có hạt châu như vậy, di mẫu có từng gặp qua ở trong phủ?"

Phu nhân suy nghĩ lắc đầu: "Không có. Không có ấn tượng. Chưa từng thấy nha."

Tinh Tuệ nói: "Hay có thể ở bên người di trượng, là đồ vật quý giá mà di trượng cất kỹ, giấu sau lưng di mẫu?"

Phu nhân cười lạnh: "Thời điểm ta gả cho chàng, di trượng con cũng không phải là Quách đại tướng quân như bây giờ, chàng không có gì cả! Trong phủ tướng quân này cái gì không phải là ta đặt mua xuống? Đừng nói một viên hạt châu, chính là một hạt gạo cũng là di mẫu ta quản. Tinh Tuệ yên tâm, không phải là muốn tìm hạt châu kia sao? Ta cẩn thận lưu ý. Tìm thấy, ta nhất định tặng cho con!"

Tinh Tuệ ôm phu nhân: "Sau khi phụ vương cùng mẫu thân qua đời, chính là di mẫu chiếu cố con cùng ca ca. Di mẫu thương yêu con nhất, từ nhỏ chính là như vậy."

Phu nhân nhìn Tinh Tuệ, mơ hồ lại rầu rỉ, lắc đầu: "Ai, Tinh Tuệ là hài tử thành thục lại thông minh, nếu Tuyết Lan có được một nữa của con, ta yên tâm nhiều. Ta cũng không cần lo lắng cuộc sống sau này của nó."

Tinh Tuệ nói: "Di mẫu con biết tâm tư của người, thật ra người không cần phải như vậy. Một là nhiều năm như vậy, di trượng thỉnh thoản có phong lưu bên ngoài, nhưng vẫn thủy chung như một với người, ngay cả một thiếp thất cũng không nạp, bây giờ phần gia sản này là của người, sau này sẽ là Tuyết Lan. Hai là Tuyết Lan cũng đã trưởng thành, cũng phải thành thân, nàng thành thân cùng thế tử Trịnh Quốc Công , đây là hỉ sự. Không người nào có thể uy hiếp được  địa vị nàng. Ba là di mẫu người bên này có cần gì, gặp phải vấn đề gì, con cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"

Quách phu nhân nói: "Tinh Tuệ nha, co những lời này của con, di mẫu yên tâm rồi!"

Tinh Tuệ Quận chúa đi tới Quách tướng quân trong phủ tìm châu không được, không thể ở lại, Quách phu nhân tiễn Tinh Tuệ ra ngoài, vừa vặn gặp đối diện Quách tướng quân cùng Triệu Lan Chi nói chuyện đi vào.

Bốn người chào hỏi.

Tinh Tuệ vừa thấy Triệu Lan Chi, âm thầm ép lửa giận.

Triệu Lan Chi chào hỏi: "Tinh Tuệ Quận chúa."

Tinh Tuệ nói: "Triệu Bộ đầu, không nghĩ tới ở nơi này lại gặp ngươi."

Quách tướng quân nói: "Tinh Tuệ cũng nhận biết Lan Chi?"

Tinh Tuệ nói: "... Hừ hừ, Triệu bộ đầu, thám tử Triệu bộ đầu của huyện nha Lạc Dương thông minh dũng cảm nổi tiếng như vậy, trong thành Lạc Dương ai mà không biết?"

Triệu Lan Chi nghe ra lời ấy không có thiện ý. chỉ nói: "... Quận chúa quá khen."

Tinh Tuệ không chịu bỏ qua: "Ai khen ngợi ngài? Ta? Ta không có. Ngài là tâm phúc của Thiên Hậu, ta cũng không có tư cách khen ngợi ngài."

Quách phu nhân cùng Quách tướng quân với nhau nhìn một chút: Bầu không khí có chút căng thẳng.

Quách phu nhân nói " Lão gia, ta đưa Tinh Tuệ ra ngoài trở về Vương phủ, chàng dẫn Lan Chi vào ngồi một chút."

Tinh Tuệ xoay người rời đi.

Triệu Lan Chi nói: "... Tướng quân, Lan Chi thất lễ, ta cùng với Tinh Tuệ Quận chúa có chút hiểu lầm. Hôm nay hiếm khi gặp nhau muốn nói rõ ràng, qua mấy ngày lại tới thăm tướng quân vậy?"

Quách tướng quân nói: " Được. Ta đợi ngươi."

Triệu Lan Chi xoay người đi đuổi theo Tinh Tuệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro