Chương 6.17: Nghịch chuyển kinh người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trên kia cái lồng giam Triệu Lan Chi, Viễn An, Mục Lạc và Viễn Ninh vẫn đang chậm rãi hạ xuống, giống như mồi câu béo bở nhử vô số cự mãng ở phía dưới đầm nước liên tục bơi qua bơi lại, phát ra khè khè khè ... Các khách của La Thiên động vừa uống rượu một bên lớn tiếng khen ngợi.

Lúc này trong lồng đã loạn tung lên, Viên Ninh sưng mặt sưng mũi oa oa khóc lớn, Mục Lạc ở trong lồng nhảy lên nhảy xuống tìm cách thoát ra, Triệu Lan Chi kéo Viễn An tức đến cắn răng nghiến lợi: "Làm sao lại tới nơi này? Tại sao lại bị bắt? Không phải ta nói ngươi hãy ở yên trong nhà không được chạy ra ngoài đi lung tung sao?" 

Viễn An phân bua: "Ta là tới cứu đệ đệ của ta! Hắn bị người ở đây hãm hại !"

Mặt thối Viễn Ninh sáp tới trách móc: "Tỷ tới cứu ta cũng không cứu ra ngoài!"

Viễn An tức muốn chết: "Ngươi câm miệng cho ta, ngươi nếu không phải ngươi thiếu tiền người ta, ta làm sao rơi vào tình cảnh như vậy? !"

Triệu Lan Chi cuống cuồng: "Những món đồ chơi vượt nóc băng tường của ngươi đâu ? !"

Viễn An sắp khóc: "Toàn bộ đều bị bọn chúng cướp đi!"

Đang lúc bọn họ còn loạn tung lên thì Mục Lạc giống như con khỉ đã leo tới phía trên cái lồng bắt lấy song sắt, nghiến răng, hai cánh tay dùng lực bẻ cong queo, hắn nhẹ nhàng nhảy một cái chui ra.

Phía trên Hoắc Dương cùng tất cả mọi người trong La Thiên động thấy một màn như vậy, các khách nhân hứng thú cao hơn: "Ha, còn mạng muốn chạy trốn đây, có chút ý tứ!"

Hoắc Dương cười lạnh nói: "Nhanh mau  hạ xuống !"

Cái lồng hạ xuống với tốc độ nhanh hơn, Mục Lạc ở phía trên nắm tay Viễn An kéo nàng lôi ra ngoài, Viễn An lại đẩy Viễn Ninh: "Viễn Ninh! Ngươi đi lên trước!"

Viễn Ninh cũng không nhường nhịn, được Viễn An cùng Triệu Lan Chi đẩy lên đi tóm được Mục Lạc kéo đến bên ngoài cái lồng. Mục Lạc một tay bắt dây leo phía trên một tay lại kéo Viễn An, Viễn An chỉ chút nữa là với tới Triệu Lan Chi liền đẩy nàng ra bên ngoài.

Cự mãng lao tới, Mục Lạc trên lưng cõng Viễn An một tay lôi Viễn Ninh, kéo dây leo phóng đến chỗ cao, Viễn An quay đầu hô to: "Triệu Lan Chi!"

Trong nước Triệu Lan Chi một bên chém giết cự mãng, một bên đáp: "Đừng để ý ta, đi mau!"

Mục Lạc mang theo hai người chống đỡ hết nổi lại không có thể dung sức phóng lên cao, dây leo đưa ba người lại phải rơi xuống nước, Triệu Lan Chi hạ tay đẩy mạnh Mục Lạc đi, Mục Lạc cõng Viễn An cùng Viễn Ninh chân đạp lên khúc gỗ nổi trên nước dựa thế phóng đi nhảy vào trong thác nước biến mất!

Triệu Lan Chi đã dùng hết sức đẩy Mục Lạc đi liền rơi vào trong nước!

Các khách nhân Thiên La động khi nhìn vừa ra trò hay hứng thú dồi dào, bàn tán ầm ỉ: "Đánh thật kịch liệt à? Cự mãng đến ăn bọn họ sao?"

Hoắc Dương nhàn rỗi uống rượu: "Yên tâm, cũng không sống được..."

Cũng trong lúc đó tại chỗ cao trong hang động, Tiết Hạm và Tinh Tuệ Quận chúa cũng xem thật kỹ màn ác đầu vừa rồi, mắt thấy bốn người kia rơi vào trong đầm đầy mãng xà, lại không thể sống sót,  khóe miệng Tinh Tuệ nghếch lên tia cười gằn. Thứ nhất nàng cười vì đại thù đã được báo, thứ hai vì vị bên cạnh này hẳn tuân theo ước định đem Phật Châu đưa cho nàng, nếu hắn không cho là cũng sẽ có kết cuộc giống bốn kẻ kia!

Tiết Hạm nhẹ nhàng nói gì, Tinh Tuệ Quận chúa còn tưởng là mình là nghe lầm, liền thẹn quá thành giận: "Ngươi nói cái gì? ! Ngươi dám lặp lại lần nữa? !"

Tiết Hạm nói: "Ta nói, Phật Châu ta vẫn không thể cho ngươi."

Tinh Tuệ: "Ta đã giúp ngươi lấy được tranh!"

Tiết Hạm: "Ngươi giúp ta  đưa nó trở về! Đưa đến  bên Thiên Hậu đi!"

Tinh Tuệ: "Nếu ta không làm?"

Tiết Hạm: "Nếu không làm thì ngươi cũng đừng nghĩ lấy được Phật Châu."

Tinh Tuệ cắn răng nghiến lợi: "Ta muốn cướp đoạt đấy?"

Tiết Hạm không sợ hãi chút nào, vô cùng thong dong: "Phật Châu không thể cướp đoạt. Lại nói, ta giấu nơi nào chỉ sợ cả ngàn người cũng không tìm ra! Tinh Tuệ quận chúa, ta không nói cho ngươi, ngươi tìm được nó sao?"

Tinh Tuệ chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, tên độc nhãn long trước mắt này thật giảo hoạt, muốn nàng mạo hiểm đem « tiêu hạ đồ » từ trong cung trộm ra, lại bắt nàng phải đem tranh đưa trở về, nàng là ai mà để hắn vắt mũi  từng bước từng bước bị dắt đi! Tinh Tuệ giận quá thành cười: "Ngươi dám trêu chọc ta? ! Ngươi lại dám trêu chọc ta!" 

Tiết Hạm nói: "Ngươi có thể không làm!"

Tinh Tuệ tức giận xoay người rời đi dừng bước nhiều lần, đưa lưng về Tiết Hạm: "Ngươi chờ đó, ta đây liền an bài! Ngươi lo chuẩn bị xong Phật Châu ! Còn nữa, ta cho ngươi biết, không ai có thể đùa bỡn ta! Nếu không ngươi sẽ phải trả giá lớn!"

Tiết Hạm nhẹ nhàng cười một tiếng, hoàn toàn không sợ.

Tinh Tuệ nhanh chóng rời đi.

Tiết Hạm lần nữa mở ra bức tranh « tiêu hạ đồ » nhẹ nhàng vuốt ve.

Chúng tân khách uống rượu nhìn náo nhiệt trong đầm nước, Hoắc Dương chơi oảnh tù tì uống rượu, nhiệt tình chào mời.

Tinh Tuệ vội vã chạy tới sắc mặt nóng nảy.

Hoắc Dương nghĩ trong đầu nàng rất ít khi lộ diện với khách bên ngoài mà nhiệm vụ trước mắt đã hoàn thành, nàng không đi tìm quốc sư lãnh thưởng lại chạy tới nơi đây  làm chi? Hoắc Dương tiến lên: "Quận chúa, nghe theo ngài phân phó, Triệu Lan Chi Diệp Viễn An đều bị ta kết liễu."

Tinh Tuệ ra lệnh: "Đi, đi cứu Triệu Lan Chi lên! Ta muốn sống!"

Hoắc Dương nghe vậy liền khó tin: "Quận chúa đùa gì thế, sự tình người giao phó ta đều làm tốt, thế nào bây giờ lại lật lọng? Phía dưới kia đều là cự mãng, ngươi để cho ta đi vớt hắn lên đây là muốn mạng ta đi theo sao?"

Tinh Tuệ: "Ngươi có đi hay là không?"

Hoắc Dương nói: "Thứ cho ta khó khăn tòng mệnh!"

Tinh Tuệ giận, trở tay một bạt tai đánh vào mặt Hoắc Dương: "Ngươi dám không nghe lệnh ta? Ngươi muốn phá hỏng đại sự của ta!"

Hoắc Dương tức giận: "Quận chúa! Quốc Sư muốn ta trợ giúp người một tay, nhưng ta không phải là nô tài!"

Hoắc Dương xoay người rời đi, chúng tạp dịch theo ở phía sau.

Tinh Tuệ khẩn trương cũng không nghĩ ra cách nào, Phật Châu đã sắp rơi vào tay nhưng là Tiết Hạm đổi ý trong lúc nàng không chút nào phòng bị, tên Hoắc Dương lại phản cốt không nghe nàng định đoạt, không không không, nàng chỉ còn có một cơ hội quyết không thể buông tha vào lúc này, Tinh Tuệ quyết định chủ ý, tung người từ vách đá hạ xuống rơi vào trong nước!? ?

Tinh Tuệ rơi xuống nước, trong miệng nàng đã ngậm dược vật Quốc Sư ban tặng khiến đám cự mãnh trong nước rối rít tránh.

Minh Tuệ ở trong đầm nước nhìn thấy bóng người Triệu Lan Chi dần trầm xuống , thấy hắn không nhúc nhích có tám chín phần lã đã bế khí hôn mê, một con cự mãng từ trên mặt nước đang truy lùng tới cuốn lấy hắn, Tinh Tuệ gắng sức bơi đuổi theo.

Tinh Tuệ đến một cái cự mãng liền tránh, nàng kéo Triệu Lan Chi bơi nổi lên mặt nước cho đến bên bờ.

Tinh Tuệ kéo Triệu Lan Chi lên bờ, ấn ngực Triệu Lan Chi giúp hắn tỉnh lại, Triệu Lan Chi nôn ra mấy ngụm nước nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tinh Tuệ cũng hết cách gấp gáp do dự mãi, rốt cuộc mở miệng Triệu Lan Chigiúp hắn độ khí.

Trong quá trình độ khí Tinh Tuệ nhắm mắt lại, trong lòng còn là ảo não không thôi: Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, sẽ có ngày rơi vào tình trạng chính mình lại cùng kẻ thù chạm môi nhau gần đến thế.

Trong hơi thở của hắn có một loài mùi vị hạt hạnh nhân.

Lúc này nàng còn không biết sự tình một khi phát sinh, về sau càng khiến nàng không thể quên được hắn.

Triệu Lan Chi được Tinh Tuệ độ khí, dần dần tỉnh lại mở mắt nhìn thấy đôi mắt sáng như sao.

Nàng thấy hắn tỉnh, chợt xoay người, không để cho hắn nhìn thấy rõ mặt mình.

Triệu Lan Chi thể lực chống đỡ hết nổi lăn ra bất tỉnh.

Cùng lúc đó, bên kia đầm phía dưới thác nước, sóng cuồn cuộn.

Viễn An vọt ra khỏi mặt nước há to miệng thở gấp sau đó liền hô to: "Viễn Ninh! Mục Lạc!"

Mục Lạc ngoi lên khỏi mặt nước bên cạnh nàng, Viễn Ninh cách khá xa xa đưa lên một cái tay mập tơi.

Ba người bò lên bờ đều đã kiệt sức.

Viễn An đứng lên, hai chân còn đang phát run: "Hai người các ngươi lập tức về nhà!"

Mục Lạc ngăn cản Viễn An: "Ngươi thì sao? Ngươi đi đâu vậy?"

Viễn An: "Ta, ta đi cứu Triệu Lan Chi!"

Mục Lạc nắm cổ tay Viễn An "Ngươi đi chịu chết? !"

Viễn An vừa thấy bộ dáng kia của hắn liền biết: "Ngươi làm gì? Ngươi đừng nghĩ ngăn ta? Ngươi cút! Ta không thể để hắn ở lại nơi đó!"

Viễn Ninh bất kể hai người này lại muốn làm gì, ở một bên khóc lớn: "Ta phải về nhà! Ta phải về nhà!"

Viễn An lại muốn nhảy xuống nước, bả vai Mục Lại ngăn lại liền giữ nàng lôi trở về, Viễn An tức đến mức đụng đầu vào cằm Mục Lạc, nàng là dùng hết sức để đụng khiến Mục Lạc cảm thấy xương trên mặt mình như muốn gãy ra, nhưng hắn vẫn không nhượng bộ chút nào!

Viễn An đụng hắn bị văng ngược trở ra ngã về phía sau lại đụng vào đá, lại kiệt sức liền bất tỉnh.

Mục Lạc bế Viễn An lên, chạy như bay.

Viễn Ninh ở phía sau hô to: "Ai! Ai! Chờ ta một chút! Chờ ta một chút!"

Ba người thật vất vả ra khỏi đường mòn núi Cẩm Vân, Mục Lạc ngay cả hù dọa cũng mang ra dùng trấn lột được hai chiếc xe ngựa chở hàng vận chuyển cho quan tức tốc chạy về thành Lạc Dương. Hắn cõng Viễn An theo phía sau là Viễn Ninh vỗ ầm ầm cửa lớn Diệp phủ.

Diệp phu nhân cùng người hầu đi ra, nhìn thoáng qua Mục Lạc Viễn An đứng ở cửa, lại chỉ quan tâm đến Viễn Ninh ở phía sau.

Diệp phu nhân: "Trời ơi, Viễn Ninh thế này là thế nào? ! Sao con lại chật vật như vậy?"

Viễn Ninh khóc lớn: "Mẫu thân! Thiếu chút nữa thì con đã chết nha!"

Diệp phu nhân: " Trời ơi, con ta a! Nhanh, các ngươi mau đưa thiếu gia vào trong phòng đi!"

Mọi người trong nhà đi theo Diệp phu nhân đồng thời lo cho Viễn Ninh, chỉ có Hạ thúc còn nhớ đến Viễn An cùng Mục Lạc: "Tiểu chủ tử... Tiểu chủ tử này là thế nào?"

Diệp phu nhân lớn tiếng hét: "Hạ thúc! Nhanh đi tìm đại phu! Đi nhanh!"

Hạ thúc cũng bị điều đi, không có ai chú ý Viễn An.

Mục Lạc cõng nàng sau lưng nàng lo lắng cuống cuồng, bỗng nhiên nhanh trí, đúng còn  một người có thể cứu nàng! Chính là lão gia hỏa trong kho!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro