Chương 3: Thâm hầu cho phụ thân thân sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Thế Tông rút ra một chút ,duỗi tay bắt đầu lột ngoại bào xuống dưới, lại cởi bỏ tiếp lớp áσ ɭóŧ ở bên trong của ngoại bào, ông nhìn về phía Diêu Nhụy nói: "Vi phụ đã dưỡng dục ngươi mươi lăm năm. Bây giờ ngươi tốt xấu gì cũng nên trả cho ta một cái gì đó, nào, phát huy một chút kỹ sảo của ngươi cho ta xem. "

Diêu Nhụy xấu hổ khi nhìn thấy mảnh đất bí ẩn của phụ thân nàng đã bị lộ ra. Nơi đó có bộ lông mọc dài rậm rạp, mà ở giữa kia là con gà đang đứng sừng sửng ở trên bãi đất cao. Cái cột vừa thô lại vừa dài , nổi đầy gân xanh dữ tợn, qυყ đầυ vừa lớn vừa tròn, mắt ngựa đã mở ra, bên trên dính đầy chất lỏng ẩm ướt, đang toát ra mùi nồng nặc.

Diêu Nhụy hoảng sợ, không hiểu ý tứ trong lời nói của phụ thân nàng. Diêu Thế Tông cũng không muốn kiên nhẫn nữa liền kéo nàng từ nhuyễn tháp qua, trực tiếp ấn đầu của nàng xuống dưới khố hạ của mình, giọng nói mang theo nồng đậm hương vị tìиɧ ɖu͙©: " Liếʍ cho ta, liếʍ dươиɠ ѵậŧ của phụ thân thật ướt, như vậy vi phụ mới có thể đυ. con thật sướиɠ. Không phải không thích phóng đãng sao? Thế thì vi phụ sẽ khiến cho ngươi cũng biến thành một người phóng đãng. Đến đêm tân hôn, nếu bị Nhị hoàng tử phát hiện người không còn tấm thân xử nữ thì không biết Nhị hoàng tử sẽ đối đãi với ngươi như thế nào."
"Ô..." Diêu Thụy bất ngờ không kịp phòng thủ bị kéo tới lần cự vật kia. Khuôn mặt nàng đều bị cọ vào con gà chiến nóng hổi,

cứng rắn, tản ra mùi xạ hương nồng nặc, quan trọng nhất là kích thước thật sự rất lớn. Hơn nữa, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hạ thể của nam nhân, và quan trọng hơn là con gà chiến này còn là của phụ thân sinh ra nàng, điều này khiến nàng có chút kinh hoàng. Nàng ngước mắt nhìn lên, nhìn phụ thân mình với đôi mắt ướŧ áŧ xinh đẹp, thận trọng hỏi: "Có thể không làm được không?"

Diêu Thế Tông cười lạnh một tiếng, một bên liếʍ vυ" nàng, một bên lạnh lùng từ chối, "Không thể."

Diêu Nhụy hoàn toàn không rõ vì cái gì nàng chỉ đến để thỉnh cầu từ hôn, nhưng nó lại phát triển đến nông nỗi nàng phải khẩu giao cho phụ thân mình. Bất quá, nàng cũng không dám phản kháng khi nhìn thấy ánh mắt của phụ thân. Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào con gà lớn dường như đang tỏa ra nhiệt khí trước mắt này, con gà lớn này có màu tím đỏ, nhìn ở khoảng cách gần càng cảm thấy nó rất uy vũ.
Nó thực sự rất lớn, thứ này thực sự có thể ăn vào miệng của mình, thậm chí là đút vào trong hoa huyệt của mình sao?

Bởi vì phải xuất giá nên Diêu Nhụy đã được phòng Trung Thuật dạy dỗ từ trước. Huống hồ, mẫu thân xuất thân từ thanh lâu, có truyền lại cho nàng một quyển bí thư. Trước đây, nàng đã có không ít lần xem qua, cho nên nàng gần như ngay lập tức hiểu ý của phụ thân nàng.

Diêu Nhụy khẩn trương nuốt nước bọt, không biết tại sao nàng lại cảm thấy hưng phấn, thậm chí trong miệng còn tiết ra quá nhiều nước bọt . Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm, vươn cái lưỡi phấn nộn run rẩy liếʍ lên dươиɠ ѵậŧ thô to trên người phụ thân.

"Ha a... tiếp tục liếʍ." Diêu Thế Tông bị hình ảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho bụng dưới thắt lại, nhịn không được kêu rên một tiếng. Rõ ràng là một thứ nữ không được sủng ái, lớn lên lại lộ ra dung nhan tuyệt thế như vậy, lúc này còn lộ ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương, dường như nàng sinh ra là để cho nam nhân chơi đùa.
Tuy rằng biết biểu hiện của con gái đại khái là vì sợ mình nhưng Diêu Thế Tông vẫn không kiềm chế được du͙© vọиɠ của mình, nhất là khi nhìn thấy chiếc lưỡi đỏ mọng của con gái đang từng chút liếʍ dươиɠ ѵậŧ của mình, ông hoàn toàn hưng phấn lên.

"Thật lớn ... Ô ..." Diêu Nhụy có chút sợ hãi tiếp tục liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ thô dài trước mặt, dùng nước miếng từng chút từng chút làm ướt nó, bên trái không dễ liếʍ, vì vậy nàng chuyển sang liếʍ bên phải, cuối cùng liếʍ lên qυყ đầυ của phụ thân, cũng nếm thử cổ chất lỏng tanh mặn kia.

"Tanh quá ..." Bộ dáng Diêu Nhụy ủy khuất cong cong miệng làm cho Diêu Thế Tông Hưng phấn vô cùng, sắc mặt lạnh lùng ra lệnh: "Nuốt lấy qυყ đầυ của vi phụ".

" Ô.... lớn quá, con nuốt không xuống...." Mặc dù Diêu Nhụy biết nên khẩu giao như thế nào, nhưng trên thực tế nàng chưa bao giờ làm loại sự tình này. Chưa kể dươиɠ ѵậŧ của phụ thân lớn như vậy, nàng thực sự nghi ngờ mình có thể làm không được.
Nhưng ở dưới ánh mắt uy hϊếp của phụ thân, nàng lại không dám không vâng theo, cuối cùng chỉ có thể há to miệng nhét qυყ đầυ to bằng quả trứng thuộc về phụ thân thân sinh của mình vào miệng, ngậm chặt lại, lại dùng đầu lưỡi lướt qua mắt ngựa mẫn cảm kia.

"Ngô... Không hổ là con gái của kỹ nữ. Liếʍ dươиɠ ѵậŧ rất giỏi, lại ngậm sâu một chút." Diêu Thế Tông không kìm được mà duỗi thẳng thắt lưng của mình, đẩy dươиɠ ѵậŧ của mình vào sâu hơn trong khoang miệng nóng bỏng ướŧ áŧ của con gái mình. Gần như làm Diêu Nhụy chảy ra nước mắt.

Hình ảnh đôi môi hồng hào bọc chặt lấy dươиɠ ѵậŧ cực kỳ da^ʍ mĩ. Diêu Thế Tông biết con gái có thể có hơi không thoải mái nhưng vẫn không khống chế được được bản thân, rút ra qυყ đầυ bị ngậm ướt đẫm lại lần nữa cắm càng sâu vào trong.
"Ô..ô..." Qυყ đầυ của phụ thân chạm đến tận cuống lưỡi nhỏ bé của nàng, khiến Diêu Thụy cảm thấy hơi buồn nôn, muốn nhả ra. Kết quả phụ thân nàng trái lại càng dùng sức đẩy mạnh vào trong hơn, trực tiếp chọc thủng giới hạn cổ họng nàng đâm vào sâu bên trong cổ họng.

"Thật là tuyệt, Nhụy nhi cư nhiên còn có thể ngậm sâu đến cổ họng, thật thoải mái ..." Diêu Thế Tông liều mạng nhét dươиɠ ѵậŧ của mình tới tận gốc rễ, hoàn toàn bị đôi môi Diêu Nhụy bao bọc lấy, rồi lại rút ra, lại đâm mạnh vào, giống như đang đυ. một cái huyệt, không ngừng xâm nhập vào bên trong cổ họng kia.

"Ô~~~ ..." Diêu Nhụy bị đâm đến nỗi nước miếng chảy ra từ khóe miệng, ngũ quan xinh đẹp có chút biến dạng, hai mắt mở to, bên trong ầng ậng nước. Cổ họng vốn chưa từng bị khi dễ, giờ phút này hoàn toàn bị phụ thân đυ. vào, hoàn toàn xem cái miệng nhỏ nhắn của nàng trở thành hoa huyệt non nớt, dươиɠ ѵậŧ thô to không ngừng xâm nhập tiến vào.
"Thật tuyệt, cái miệng non nớt của Nhụy nhi hút thật sướиɠ, haa ..." Diêu Thế Tông sướиɠ đến nỗi rên thành tiếng, trên mặt đầy một tầng mồ hôi mỏng, ông ôm mặt Diêu Nhụy tiến công liên tiếp mấy chục lần, sau đó mới rút ra dươиɠ ѵậŧ.

"Oa, khụ... khụ ..." Miệng Diêu Nhụy rốt cuộc cũng được tự do, không khí trong lành tràn vào cổ họng nàng, cơn đau nhức trong miệng tạm thời được giảm bớt, nàng khó chịu ho khan một tiếng.

Diêu Thế Tông không hề tỏ ra thương tiếc, thấp giọng ra lệnh, "Cởi y phục phía dưới ra."

Cho nên phụ thân còn muốn làm cái gì? Diêu Nhụy trong lòng có chút phỏng đoán, nhưng không hiểu vì sao vẫn có chút hưng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro