Lạm dụng tư hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng trơ mắt nhìn nữ nhân nọ bắt đầu hành động, bộ dạng chuẩn bị nổ súng. Engfa hô to, hướng Charlotte chạy tới. Lúc này, cả người cô lại bị Hoắc Vũ gắt gao giữ chặt.

-Buông! Ngươi buông ta ra!

Engfa ra sức giãy giụa, suốt 27 năm qua cô chưa từng trước mặt một ai lộ ra bộ dáng thất thố như thế, chỉ vào lúc này, vì nhìn thấy Charlotte gặp nguy hiểm đến tính mạng, cô không cần quan tâm đến chính mình ra sao.

Cho dù Engfa căn bản hiện tại không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nữ nhân mặc váy đỏ ngắn kia là ai, vì cái gì lại muốn gϊếŧ Charlotte, cư nhiên có thể khiến Kiểm Sát Trưởng của Viện Kiểm Sát và Cục Trưởng của Cục Tư Pháp chỉ lẳng lặng đứng nhìn, một chút cũng không nhúng tay vào. Trong lòng một âm thanh nói cho Engfa biết, cô tuyệt đối không thể để cho Charlotte chết, không cho nữ nhân kia gặp bất kỳ chuyện không may nào.

-Tiểu Engfa! Cô bình tĩnh một chút! Tiểu Engfa! Cô có biết hai người kia là ai không?!

Hoắc Vũ nhìn Engfa trong lòng mình đang giãy dụa, trên mặt chảy ra mồ hôi lạnh lẻo theo cằm chảy xuống. Tuy rằng hắn là đội trưởng đội hình sự, ngoài mặt là phục vụ nhân dân, đại anh hùng trừ gian diệt ác, nhưng xã hội hiện nay, hắc bạch hai giới lại như thế nào có thể phân rõ ràng được đây?

Thủ trưởng của hắn đều thường xuyên cùng kẻ đứng đầu hắc đạo ra ngoài ăn uống, mà hắn chỉ là một nhân vật tiểu tốt thì như thế nào có khả năng đối đầu với hắc đạo. Hai nữ nhân bên kia, một là người có gia cảnh hào phú, nữ nhân còn lại tuy rằng không biết là ai nhưng dựa vào thái độ của Kiểm Sát Trưởng Viện Kiểm Sát cùng Cục Trưởng của Cục Tư Pháp, cũng biết hắn không thể đụng vào đối phương.

Nếu hắn lúc này cho Engfa chạy đến, không chừng nữ nhân kia đem Engfa liên luỵ theo.

-Ta mặc kệ nàng là loại người nào ! Hoắc Vũ ! Buông !

-Tiểu Engfa!

-Buông!

Engfa nhìn Hoắc Vũ gào thét trước mặt hắn, ngày thường khuôn mặt vẫn luôn không chút thay đổi tràn đầy vẻ chán ghét cùng oán hận, thế nhưng hôm nay đôi mắt đẹp bởi vì phẫn nộ mà mở to, nổi lên nhè nhẹ tia đỏ. Có lẽ nếu Hoắc Vũ không buông tay, đừng nói Engfa lớn tiếng, cho dù là một cái tát không chừng cũng có thể.

Bên kia nhìn thấy hành động của Hoắc Vũ và Engfa, làm cho nữ nhân váy đỏ chú ý tới. Nhìn thấy Engfa hướng nàng chạy tới, Charlotte mới bắt đầu biểu lộ một chút tiếu ý nhưng căn bản thật khó có thể nhận ra.

-Tôi nói cho cô biết...

Charlotte nhỏ giọng nói, bởi vì bị thương mất máu quá nhiều, tầm mắt nàng có chút mơ hồ, nhưng duy nhất khuôn mặt mang đầy vẻ lo lắng của Engfa lại càng thêm rõ ràng trong mắt nàng.

-Tôi nói cho cô biết phê hoá ở đâu.

-Haha, cuối cùng cô cũng chịu nói rồi sao? Nếu chịu nói sớm một chút, thì tốt biết mấy, cần gì phải hành hạ da thịt mình đây? Nói cho tôi biết, phê hoá ở đâu?

Nữ nhân nắm áo Charlotte lên, để nàng dựa vào vách tường, đồng thời đem lỗ tai tiến đến bên miệng đối phương.

Hành động thân mật như vậy, xa xa nhìn vào, thật giống như hai người đang hôn môi nhau. Cảnh vệ trợn mắt há hốc mồm nhìn Charlotte cùng nữ nhân váy đỏ dựa vào tường, đều phát sinh một vài ý nghĩ không nên có. Vừa rồi hai nữ nhân còn đòi đánh đòi gϊếŧ nhau, như thế nào mà đột nhiên thân mật như vậy? Engfa khoảng cách gần hai nàng nhất liền nhìn thấy, kỳ thật Charlotte chỉ ở bên tai nữ nhân kia nói nhỏ gì đó, sau đó nữ nhân kia bỗng cao hứng sờ sờ khuôn mặt nàng.

-Charlotte, tôi đi đây. Nếu lần sau có thời gian, tôi sẽ đến thăm cô.

Nữ nhân cùng Charlotte nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi. Liền thấy Engfa phía sau sắc mặt không tốt, ánh mắt mang theo địch ý nhìn, phát hiện ra điều gì đó vội quay người lại, cúi xuống hôn Charlotte, trên miệng còn vươn máu.

Cánh hoa xa lạ cứ như vậy tiến tới, làm cho Charlotte trốn tránh không kịp, chỉ biết chắc một điều quả thực nàng bị cưỡng hôn. Sau khi nàng lấy lại tinh thần, nữ nhân kia đã sớm ly khai cánh hoa của mình.

-Haha, qua hai năm, mùi vị của cô vẫn tốt như vậy.

Nữ nhân kia liếʍ máu của Charlotte phía môi dưới, vẻ mặt thỏa mãn nói.

Chỉ là trong lời nói, như thể đang nói cho Charlotte nghe, nhưng chẳng qua không phải là muốn Engfa nghe thấy sao?

Nữ nhân kia rời đi, Kiểm Sát Trưởng Viện Kiểm Sát cùng Cục Trưởng của Cục Tư Pháp cũng rời đi. Chỉ là trước lúc rời đi, Kiểm Sát Trưởng người luôn coi trọng Engfa nhìn nàng thật lâu. Cái liếc mắt kia, mang khá nhiều cảm xúc, trừ bỏ cảnh báo bên ngoài còn có một chút mờ mịt bất mãn.

-Cô có sao không?

Engfa đứng trước mặt Charlotte thản nhiên hỏi, không một chút khẩn trương hay lo lắng. Nghe cô hỏi, người phía sau cũng không ý tứ muốn trả lời. Chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhìn Hoắc Vũ đứng bên Engfa, vươn tay lấy ra một điếu thuốc trong người đưa vào miệng.

Tuy rằng Charlotte bị thương ở cổ tay trái, nhưng cơ bản toàn thân của nàng đã bị nữ nhân kia đánh cơ hồ không chỗ nào lành lặng. Nhìn thấy nàng cầm bật lửa, nửa điểm cũng không có một chút khí lực châm điếu thuốc, Engfa thật sự không đành lòng nhìn bộ dáng của nàng, đành đoạt lấy bật lửa thay nàng châm điếu thuốc.

Charlotte hít một ngụm thuốc tựa vào tường bắt đầu nhả khói thuốc ra ngoài, hai má trắng bệch không một chút huyết sắc, máu tươi từ gáy chậm rãi chảy xuống cổ. Máu đỏ hoà vào làn da trắng bạch. Như vậy chói mắt, thật hoà hợp đẹp đẽ. Nếu không phải ngón tay nàng nhẹ nhàng run lên, Engfa thậm chí còn nghĩ nữ nhân này căn bản không biết đau là gì, không biết mình đang chảy máu.

Trong lúc nhất thời, mùi khói thuốc tràn ngập tứ phía, vây quanh khuôn mặt của Charlotte, mơ hồ có chút không nhìn thấy rõ. Engfa có chút không yên nhẹ nhàng nhíu mày, liền bị Hoắc Vũ bên cạnh nhìn thấy.

-Tiểu Engfa, tôi đưa cô trở về được không?

Hoắc Vũ ở bên Engfa nhẹ giọng hỏi.

-Không cần, ngươi về trước đi. Còn các người nữa, cũng quay về làm nhiệm vụ của mình đi.

Engfa trước đối Hoắc Vũ trả lời, sau đối với cảnh vệ nói.

-Vâng, Engfa ngục trưởng.

Cảnh vệ nói xong, chuẩn bị nắm lấy Charlotte đang gục ngã trên mặt đất liền bị Engfa cản lại.

-Nàng cứ giao cho ta xử lý, các người đi trước đi.

Nghe Engfa chỉ thị, cảnh vệ ngẩng người, cuối cùng không hỏi lại, chỉnh sửa người đang bị thương kia rồi xoay người rời đi. Lúc này, chỉ còn Charlotte, Engfa, và Hoắc Vũ ba người.

-Tiểu Engfa, cô... muốn ở lại một mình cùng nàng ta?

Sau khi cảnh vệ đi, Hoắc Vũ thăm dò hỏi. Vừa nảy đến giờ, hắn mơ hồ cảm thấy thái độ của Engfa đối với Charlotte có chút kỳ quái. Dù sao bình thường Engfa đều mang vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, tựa hồ đối với chuyện gì cũng không quan tâm, xem như chuyện không liên quan đến mình, cũng là người không gợn sóng hay sợ hãi.

Vì thế biểu hiện vừa nãy của Engfa càng khiến Hoắc Vũ cảm thấy kỳ quái. Nếu Charlotte không phải là nữ nhân, mà là nam nhân, Hoắc Vũ thậm chí liền cho rằng Engfa yêu Charlotte. Dù sao chỉ khi trong tâm yêu một người, quan tâm một người mới có thể biểu lộ sự lo lắng nhiều đến như vậy, thậm chí không để ý sự an nguy của mình.

-Ân, ngươi đi trước đi.

-Nhưng,...nàng là...

Hoắc Vũ không yên tâm để Engfa ở chung một chỗ với Charlotte. Mặc kệ có phải là xuất phát từ tâm tư của bản thân hắn hay không.

-Không liên quan, ngươi cứ đi trước đi.

-Tôi...

-Hoắc tiên sinh! Tôi hiện tại có rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm, làm phiền ngươi trước rời đi được không?

-Thực xin lỗi...

Hoắc Vũ nhìn thấy Engfa không kiên nhẫn, cũng thức thời chấp nhận, hậm hực xoay người rời đi.

-Cô sao rồi?

Engfa ngồi trước mặt Charlotte hỏi, nhìn thấy máu tươi của Charlotte tràn ra, vội vàng muốn đem nàng ôm lấy đưa đến bệnh viện, nhưng động tác lại bị đối phương ngăn cản kéo lại.

-Em không sao...

Charlotte nắm lấy tay Engfa, dùng hết sức lực toàn thân đem cô kéo vào lòng. Tuy rằng vết thương trên người bị đối phương chạm tới có chút đau, nhưng dạng sức nặng này làm cho nàng cảm thấy dị thường hạnh phúc.

-Charlotte...

Engfa không nghĩ Charlotte sẽ làm như vậy, chỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của đối phương, tâm mạnh mẽ đau nhói.

-Eng Eng, bọn họ đều là người xấu, chỉ biết khi dễ em, em có thể tố cáo họ lạm dụng tư hình được không?

Charlotte hỏi Engfa, con ngươi đen mang theo một tí ánh sáng chờ đợi.

-Hẳn là không thể.

Engfa thật sự không hiểu đầu của Charlotte rốt cuộc cấu tạo bằng gì, vì cái gì ở phía sau nữ nhân này lại đi hỏi vấn đề này, đầu có vấn đề? Nghĩ đến Kiểm Sát Trưởng cùng Cục Trưởng đều có mặt ở đấy nhưng nữ nhân váy đỏ kia lại có thể như vậy làm càn. Nếu muốn tố cáo nàng lạm dùng tư hình, chỉ sợ đưa lên Chủ Tịch thì may ra có thể đi?

-Eng Eng...Đưa em đi bệnh viện.

-Ân.

Nên biết như thế mà bỏ qua, có lẽ Charlotte sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Engfa ôm thắt lưng đem nàng nâng lên, bước nhanh đến bệnh viện. Ở phía sau, Engfa cảm thấy mình vô cùng may mắn vừa đủ cao, khí lực cũng nhiều, còn học qua một ít thế võ căn bản phòng thân. Nếu không nói thế, không chừng nàng lại đi tìm một vài cảnh vệ đến giúp mình, mới có thể mang Charlotte cơ hồ sắp hôn mê đến bệnh viện. Dọc đường đi, Engfa không nhếch miệng nói một lời, còn Charlotte cứ bên cổ Engfa thì thào nói gì đó. Hiếu kỳ hạ đầu xuống, Engfa đem lỗ tai lắng nghe, nhất thời liền đen mặt.

-Engfa, chị là lão bà của Charlotte em, là nữ nhân của em. Không cho chị hồng hạnh vượt tường, không được gặp nữ nhân, lại càng không được gặp nam nhân, không được nơi nơi phát ra mị lực, không được lung tung thông đồng. Lại càng không được cùng Hoắc Vũ nam nhân đầu quả dưa hấu kia ở chung một chỗ, hắn căn bản không có cái gì tốt hơn em. Em có thể cho chị ôm, có thể cho chị giường ấm, so với hắn mạnh mẽ hơn rất rất nhiều. Tóm lại, không cho chị tái gặp hắn, không phải...không phải là em không muốn chị.

Lúc này, Charlotte một mình nói chuyện từ hoa viên đến bệnh viện, chỉ là Engfa bên cạnh nghe hết cả một đoạn đường. Thẳng đến khi đem nàng đưa vào phòng giải phẫu, Engfa bên tai mới có thể yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro