Quyển 5 - Chương 156: Vương đích thân bái phỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thân phận Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư quả nhiên không tầm thường, ong mật trân quý vì mật hoa, cần phải nắm nguồn chế tạo." Khúc Lam Y nhìn biển người tấp nập trước Đấu Giá Hành, lẩm bẩm nói. Vân Phong cũng hơi kinh ngạc, mặc dù biết tin tức này oanh động, nhưng thực sự không nghĩ rằng sẽ thu hút nhiều người chạy tới đây tới vậy.

Khắp nơi đều là biển người, à không, là biển thú, có một số ma thú hưng phấn tới mức hóa thú một phần bộ phận, trông từ xa như một đàn thú đang náo loạn, ba nam nhân đứng cạnh Vân Phong cẩn thận che chở cho nàng, tạo cho nàng một vùng không gian trống, Khúc Lam Y nắm chặt tay Vân Phong, chắn nàng ở trước ngực, phòng ngừa đám thú người này xung động va phải.

"Đừng nóng vội! Đừng nóng vội!" Nhân viên Đấu Giá Hành gào thét liên tục nhưng không có bất kỳ hiệu quả gì, biển người đông đen vẫn không ngừng nháo nhào về phía Đấu Giá Hành, cũng may hôm nay Đấu Giá Hành đã sớm chuẩn bị, đột nhiên nhân viên Đấu Giá Hành gân cổ hét lên, "Có thẻ bài mang mã số phòng đấu giá mới được vào. Những người khác không được đi vào."

Tiếng tru tréo vang dội phát ra từ bầy thú, mặc dù đã cản phần lớn người tiến vào, còn có không ít người có thẻ bài đánh mã số, nhưng người không có mã số vẫn chen chúc nhau mà lên. Nhóm người Vân Phong cẩn thận tiến lên phía trước, người có mã số và người không có mã số đương nhiên sẽ có chút mâu thuẫn nhỏ, liên tục có va chạm xảy ra, có nghĩ thế nào cũng không thể dự tính hậu quả được.

Trước Đấu Giá Hành nhanh chóng diễn ra một cuộc ẩu đả.

"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!" Nhân viên Đấu Giá Hành bắt đầu gân cổ điên cuồng quát lên, nhưng bầy thú thú tính sôi trào cơ bản không chịu khống chế, chứ đừng nói là dừng tay. Giữa trận hỗn chiến nhóm Vân Phong khó khăn tiến lên phía trước, nàng không khỏi cười khổ, ma thú quả nhiên là ma thú, một ngọn lửa chút xíu cũng có thể dẫn tới một cuộc loạn chiến.

"Đừng để ý tới thứ khác, chúng ta chỉ chú ý đi lên thôi." Trạch Nhiên hầm hừ, mọi người xuyên qua hỗn chiến. Tiếng nhục mạ, tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết vang khắp nơi. Đủ loại âm thanh vang lên không dứt bên tai, bên ngoài Đấu Giá Hành loạn thành một nùi.

"Rình rang gì thế?" Một giọng nói như sấm bổ ngang trời, như một ngọn đao bổ ra một vết nứt giữa không trung. Tất cả mọi người gào rú lên, không chịu nổi quỳ sụp xuống đất phun máu, người có thể chịu được thì mặt mày trắng bệch, toàn thân đứng cứng đờ.

Nhóm Vân Phong thì cảm thấy trái tim trở nên nặng nề, nhưng không có gì đáng ngại. Vân Phong ngẩng lên, thấy có một bóng người vạm mỡ đang chậm rãi bước từ trong ra ngoài, người đó đi rất chậm, nhưng khí thế tỏa ra lại mãnh liệt khác thường. Chiến trường vừa nãy còn hỗn loạn chỉ trong một câu nói đã lui sạch.

Trong nháy mắt biển người nhốn nháo an tĩnh hẳn ra, đại hán khôi ngô đứng trước cửa phòng đấu giá, mắt thú sắc bén quét qua từng người, "Còn phát ra tiếng động nào nữa thì cút hết khỏi nơi này đi."

Khúc Lam Y giật nhẹ khóe miệng, dẫn Vân Phong tiếp tục tiến lên, nàng nghe được tiếng tim đập thình thịch và tiếng nuốt nước miếng của chúng thú xung quanh. Người này thực lực vô cùng cường hãn, phải trên Tôn Thần. Nếu không thì đã không thể nào một câu nói đã chế ngự được tất cả mọi người.

"Mời lấy ra thẻ mã số." Nhân viên Đấu Giá Hành đầu đầy mồ hôi, thở phào một hơi khi thấy tình hình đã được khống chế, tiến lên nói với Vân Phong, nàng thuận tay lấy ra một tấm thủ, nhân viên làm việc vừa nhìn thấy, tay run lên bần bật.

"Vị... vị đại nhân này... Xin ngài chờ một chút, ta đi mời quản lý đấu giá tới." Nhân viên Đấu Giá Hành nói xong xoay người chạy lên lầu, Vân Phong cất lại thẻ bài mã số lặng lẽ chờ một bên, những nhân viên khác tiếp tục làm nhiệm vụ phục vụ khách khác, có điều thi thoảng vẫn không nhịn được liếc sang Vân Phong vài lần.

Thẻ bài nàng cầm trong tay hiển nhiên khác với những người khác, cái nàng cầm chính là tấm thẻ đặc biệt tượng trưng cho người bán đấu giá. Đưa ra tấm thẻ này có nghĩa nàng chính là người sở hữu bình chất thuốc cấp bậc Tông Sư kia.

Cường giả đứng ở cửa nhìn nhóm người Vân Phong, khí thế âm trầm tăng thêm vài phần, lại thấy nhóm Vân Phong vẫn không biến sắc, mi tâm đại hán đập lên vài nhịp, khí thế lại tăng mạnh hơn.

Nhóm Vân Phong hiển nhiên biết vị cường giả kia đang cố ý tạo áp lực, nhưng mặt họ vẫn không đổi sắc, thầm đề khí toàn thân chống đối lại với áp lực, Khúc Lam Y bật cười làm cường giả trợn to mắt, vẫn còn cười thành tiếng? Mấy tiểu quỷ này là ai?

"Đại nhân... đại nhân! Cuối cùng ngài cũng tới rồi." Không lâu sau, một nam nhân trung niên thở hồng hộc chạy từ trên lầu xuống, theo sau là nhân viên tiếp khách hổn hển chạy theo, thấy Vân Phong nam nhân trung niên thở phào một hơi lớn, lập tức chạy vội tới, thái độ cung kính càng khiến cường giả đứng ở cửa kinh ngạc hơn.

Vân Phong mỉm cười, "Xin lỗi, người ngoài cửa hơi nhiều nên tới hơi trễ,

"Không sao không sao! Chỉ cần ngài tới là tốt rồi!" Nam nhân trung niên lau mồ hôi, "Xin mời, ta sẽ đưa ngài lên lầu, Vương của tộc cũng đã tới đây để gặp ngài rồi, sau đó ngài..."

Nam nhân trung niên kính cẩn dẫn Vân Phong lên lầu, tiếng dặn dò càng lúc càng xa, cường giả khôi ngô không nghe thấy những lời khác chỉ nghe duy nhất được một câu quan trọng: "Vương của tộc cũng đã tới đây để gặp ngài..."

Vương thượng hôm nay tới là để gặp Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư, chẳng lẽ... Cường giả trợn to mắt, đột nhiên xoay người, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong đang bước lên cầu thang, chẳng lẽ tiểu nha đầu kia chính là Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư?

Vân Phong được dẫn lên lầu, đi cả một hồi lâu rồi mà vẫn chưa tới đích đến, lơ đãng nhìn xuống dưới, bọn họ đã cách mặt đất một khoảng rất cao rồi.

"Đại nhân, mời sang bên này." Nam nhân trung niên dẫn đường đẩy ra một cánh cửa, nửa khom người chờ Vân Phong tiến vào, nàng lễ độ gật đầu bước vào, vừa vào thì phát hiện trước mặt là một đầu hành lang dài, trên hành lang không có một phòng nào, chỉ có một cánh cửa ở cuối đường.

Đưa Vân Phong đi tới cửa, nam nhân trung niên hít một hơi thật sâu, "Đại nhân tới từ Vô Tận Hải, hiển nhiên không phải chịu các quy tắc ràng buộc của ma thú đất liền, nhưng mà... hãy nể mặt Vương một chút, dù sao đây cũng là đất của Dật Phượng."

"Đa tạ quản lý đấu giá đã nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ." Vân Phong mỉm cười.

Nam nhân trung niên lập tức tươi cười, "Vậy thì tốt rồi, vậy, mời đại nhân."

Nam nhân trung niên khẽ đẩy cửa, nhanh chóng có mấy hơi thở mạnh mẽ quét tới, sắc mặt Khúc Lam Y trầm xuống, Tinh Thần Lực không khách khí đá ngược về.

"Vô lễ tới như thế, không sợ chúng ta quay đầu bỏ đi sao?" Khúc Lam Y lạnh lùng lên tiếng, người bên trướng tái mặt, "Đại, đại nhân, chuyện, chuyện này..."

Vân Phong cười rộ lên, đưa tay đẩy cửa mở ra hoàn toàn, cất bước tiến vào, một nam nhân ngồi trong đó có vẻ đợi đã lâu ngẩng mặt lên nhìn sang, tia sáng ngoan lệ xẹt qua, Vân Phong cười ngồi xuống.

"Người muốn gặp ta chính là ngài?" Vân Phong lên tiếng.

Quản lý đấu giá run tay, "Đại nhân, đây là, đây là..."

Nam nhân ngồi đó khoát tay, ánh mắt khóa trên người Vân Phong. "Bình thuốc cấp bậc Tông Sư kia thật sự là của ngươi?"

"Vương, bình chất thuốc kia thật sự là của vị đại nhân này." Quản lý đấu giá toát mồ hôi lạnh nhanh chóng đáp lại. Vân Phong mỉm cười không nói, nhạy cảm phát hiện trong phòng này không chỉ có một mình Vương.

Nam nhân kia không nói lời nào, ánh mắt sắc bén lại quét tới quan sát Vân Phong, nàng vẫn ngồi ung dung để mặc cho ông ta làm thế, vẻ ngoài quá trẻ của nàng khiến Vương Dật Phượng tộc hoài nghi, còn nhỏ như thế đã là Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư? Thật bất khả thi.

Vương Dật Phượng tộc nhìn thoáng qua Khúc Lam Y, ánh mắt trầm xuống, "Ta là ai chắc ngươi đã biết?"

Vân Phong cười rộ lên, quản lý đấu giá toát mồ hôi, "Quản lý đấu giá đã nói với ta, Vương Dật Phượng tộc đích thân tới, đó là vinh hạnh của ta."

Nam nhân thấp giọng cười, "Bổn Vương có chỗ mà ngươi mong đợi?"

Vân Phong nhíu mày, "Chẳng lẽ Vương không muốn chai thuốc này?"

Sắc mặt Vương Dật Phượng tộc trầm xuống, mắt nhìn lướt qua quản lý đấu giá, ông ta lập tức hiểu ý đi ra ngoài, đóng cửa lại, động tác vô cùng lưu loát. Đợi ông ta ra ngoài rồi, nam nhân kia mới nói tiếp, "Cái ta muốn là năng lực Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư, không đơn giản chỉ là một chai chất thuốc."

Vân Phong nhíu mày, "Xem ra Vương có suy nghĩ khác."

Vương Dật Phượng tộc hơi ngửa ra sau, mày rậm chau lên, "Nếu ngươi có khả năng này, ta có thể đồng ý với ngươi một điều kiện."

Vân Phong cười, "Một điều kiện? Cái gì cũng được?"

Đôi mắt Vương Dật Phượng tộc lóe lên tia tối, "Cái gì cũng được."

"Ha ha ha ha!" Vân Phong đột nhiên cười lên khanh khách, "Tộc Vương bệ hạ, Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư vốn khinh thường sự bố thí của người khác, cho dù ngài có là Vương của một tộc cao quý cũng thế thôi. Ta muốn gì mà lại không được?"

Sắc mặt Vương Dật Phượng tộc trầm xuống, Vân Phong vẫn còn tươi cười, "Mặc dù ở đây là lãnh thổ của ngài, nhưng đừng xem thường khả năng kêu gọi và giao thiệp của Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư, ta vốn tới từ Vô Tận Hải đấy, Vương bệ hạ đừng mong sẽ khơi mào phiền toái không cần thiết."

Vương Dật Phượng tộc tối tăm mặt mũi, tiểu nha đầu trông có vẻ ngây thơ này thực sự chính là Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư. Ông ta không thể bỏ qua cơ hội này được, ông ta nhất định phải khiến cho Dược Tề Sư này lên tiếng đồng ý.

"Tộc Vương bệ hạ cứ nghĩ điều kiện có thể khiến cho ta động lòng đi, tới lúc đó chúng ta lại đàm phán cũng không muộn." Vân Phong đứng dậy, không chút lưu luyến xoay người bỏ đi.

Vương Dật Phượng tộc ngồi đó, mặt không đổi sắc nói, "Ngươi muốn cái gì?"

Con ngươi Vân Phong đảo tròn, khóe môi nâng lên, "Với một Dược Tề Sư, hấp dẫn nhất chính là phương pháp luyện chế nhỉ."

Vương Dật Phượng tộc cười lớn, bàn tay lộn vòng, một trang giấy xuất hiện trong lòng bàn tay. "Vèo" một tiếng, ngón tay búng ra bắn trang giấy về phía Vân Phong, nàng đưa tay tiếp lấy trang giấy, vừa nhìn vào nó trái tim liền trùng xuống.

Mộc Thương Hải đưa tay đè chặt cánh tay Trạch Nhiên, không cho hắn nhúc nhích. Mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, vẻ mặt cũng lạnh hơn vài phần. Vân Phong xoay người, Vương Dật Phượng tộc giương khóe môi, "Thế nào, nếu ngươi đồng ý, phương pháp điều chế này sẽ thuộc về ngươi."

Vân Phong bật cười, cố nén nội tâm sôi trào mãnh liệt, chậm rãi câu môi, trang giấy trong tay run lên, "Rất tốt, đồng ý."

Vương Dật Phượng tộc cười hài lòng đứng dậy, "Ba ngày sau ta sẽ phái người tới đây đón ngươi, còn những tùy tùng kia của ngươi.. cũng đi cùng đi."

Ông ta nói xong đẩy cửa ra ngoài, mấy hơi thở cường hãn ẩn trong phòng cũng ra ngoài theo, lúc này Mộc Thương Hải mới buông tay ra, con mắt Trạch Nhiên đã đỏ ửng lên.

Vân Phong nhìn phương pháp điều chế trong tay, ánh mắt tối sầm, xem ra thời gian dành cho nàng không nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro