Quyển 3: BÁCH VÔ CẤM KỴ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89: Đêm Trung Thu xem tiệc đấu đèn(1)

"Keng!"

Tia lửa tóe lên.

Lưỡi kiếm cắm sâu vào đất đá, Tạ Liên cầm kiếm bằng hai tay, cúi đầu áp sát trán vào chuôi kiếm, răng như sắp bị mình cắn nát trong khoang miệng.

"Đồ vô dụng!"

Thích Dung cười ha ha "Cái đồ vô dụng này! Ta biết ngay huynh không dám giết ta mà! Cho dù ta sỉ nhục huynh thế nào, hành hạ huynh đến chết ra sao, chỉ cần ta kề đao lên cổ người khác, huynh sẽ không làm gì được ta. Đồ hèn nhát vô dụng, làm thần mà như huynh thì còn sống làm gì!"

Thế nhưng, Tạ Liên đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Y ngẩng đầu, ánh mắt lạnh buốt "Ngươi đừng vui mừng quá sớm. Ta không làm gì được ngươi, tự khắc sẽ có người làm được."

Thích Dung hứ một tiếng "Huynh lại định ôm đùi Đế Quân cầu xin gã phân xử cho huynh à? Thôi đừng mơ mộng nữa, năm đó người ta có để ý đến huynh không? Hả? Bây giờ còn mặt dày sáp lại gần gã, huynh ngu vừa thôi chứ."

Tạ Liên lột trang phục Duyệt Thần trang trọng hoa lệ khỏi người Thích Dung, gọi Nhược Da trói Thích Dung lại ném sang một bên, nói "Tốt nhất ngươi nên im miệng bớt nói vài câu đi."

Thích Dung hỏi "Ta lại chẳng sợ huynh, huynh lấy cái gì uy hiếp ta?"

Tạ Liên nói "Vậy ngươi có sợ Hoa Thành không?"

Rốt cuộc nụ cười của Thích Dung cũng cứng đờ giây lát. Trong giây lát đó, Tạ Liên nói khẽ "Ta nói trước cho ngươi biết, ngộ nhỡ lúc nào đó tâm trạng của ta không tốt, biết đâu chừng ta sẽ giao ngươi cho Hoa Thành, nhờ đệ ấy giúp ta nghĩ cách trị ngươi. Vậy nên ngươi liệu mà cẩn thận cho ta, nghe rõ chưa?"

Nghe vậy, Thích Dung hết cười nổi. Gã hoảng sợ nói "Mẹ nó huynh thật độc ác! Mệt thân huynh nghĩ ra chiêu này đấy! Thôi thì huynh cứ giao ta cho Lang Thiên Thu đi!"

Tạ Liên quỳ gối, bắt đầu dùng tay nhặt từng hạt thô ráp to nhỏ không đồng đều dưới nền đất và trong đáy quan tài. Thật ra tạm thời y sẽ không giao Thích Dung cho Thượng thiên đình, nguyên nhân là vì Lang Thiên Thu. Nếu giao nộp gã, Lang Thiên Thu biết được tung tích của Thích Dung tất sẽ giơ kiếm xông tới giết gã. Có nên để Lang Thiên Thu giết không? Đau đầu. Lỡ như giết rồi, bước tiếp theo sẽ ra sao? Lại đau đầu. Cho nên, trước mắt không thể giao Thích Dung cho Thượng thiên đình được.

Vậy thì xem ra, đi tìm Hoa Thành giúp đỡ có vẻ là lựa chọn không tệ. Nhưng thành thật mà nói, Tạ Liên chỉ lấy Hoa Thành ra dọa Thích Dung thôi. Dù sao y cũng đã làm phiền Hoa Thành nhiều lần rồi, lần nào có chuyện gì cũng nghĩ đến Hoa Thành đầu tiên, cứ cảm thấy mình gần gũi người ta quá. Chỉ mỗi việc bây giờ lôi Hoa Thành ra hù dọa Thích Dung, Tạ Liên đã thấy hơi ngượng ngùng.

Thích Dung quay đầu, nhổ một bãi nước miếng lẫn máu sang hướng khác, đứa bé tội nghiệp kia đưa tay sờ trán gã, hỏi "Cha ơi, cha có sao không? Có phải cha bị đánh đau lắm không?"

Thích Dung có vẻ rất thích thú hưởng thụ trò chơi cha con này, gã đáp bằng giọng quái gở "Con trai ngoan~ Cha không sao~ Ha ha ha."

Hốc mắt đỏ hoe, Tạ Liên nhặt đống bột vụn kia lên, cẩn thận cất vào trong trang phục Duyệt Thần. Đứa bé lặng lẽ bò qua, giúp Tạ Liên nhặt một ít. Thấy đôi tay nhỏ nhắn của nó, Tạ Liên ngẩng đầu lên nhìn, đứa bé nói nhỏ "Ca ca ơi, huynh đừng đánh cha con nữa không, thả bọn con đi đi. Bọn con không đến nhà huynh trộm đồ nữa đâu."

Tạ Liên cố dằn nỗi xót xa trong lòng, hỏi "Bạn nhỏ, con tên gì?"

Đứa bé đáp "Con tên Cốc Tử."

Tạ Liên gom đủ tất cả tro cốt, bọc trong quần áo, gấp gọn gàng đặt trở vào quan tài, đóng nắp lại rồi mới ôn tồn nói "Cốc Tử, kẻ đó không phải là cha con, là một người khác, cha con bị quỷ nhập rồi, bây giờ là một kẻ xấu."

Đứa bé không hiểu được lời y nói, ngơ ngác hỏi "Người khác ạ? Đâu phải đâu, con nhận ra mà, đó là cha con."

Thích Dung khen ngợi "Tốt lắm tốt lắm, đáng giá quá cơ, nhặt được một thằng con hời! Ha ha ha... Á!" Tạ Liên đá gã một cú.

Cốc Tử tuổi còn nhỏ, vẫn luôn sống nương tựa vào cha, hết mực ỷ lại vào cơ thể mà Thích Dung đã nhập, nói sao cũng không chịu tách rời. Tạ Liên nhất thời nghĩ không ra nên thu xếp cho nó thế nào, chỉ đành vác kiếm Phương Tâm, trịnh trọng dập đầu ba cái trước quan tài, sau đó tay trái xốc Thích Dung, tay phải ôm Cốc Tử, rời khỏi núi Thái Thương, phóng về thôn Bồ Tề nhanh như chớp.

Đi xa nhiều ngày, lúc về đến nơi đang là đêm khuya, cửa Bồ Tề quán mở toang, nhang khói cuồn cuộn, lư hương trên bàn thờ cắm đầy nhang, trên bàn cũng chất chồng đồ cúng. Tạ Liên bước vào cửa, tùy tiện nhìn xung quanh, thuận tay lấy hai cái bánh bao trên bàn thờ, một cái đưa cho Cốc Tử, một cái thô bạo nhét vào mồm Thích Dung. Dù sao cơ thể này vẫn là người sống, trước khi Tạ Liên nghiên cứu ra cách lôi Thích Dung khỏi thân xác người này, nói sao cũng phải cho ăn uống tử tế. Thích Dung phun bánh bao ra, mắng to là khó nuốt, rồi lại có vẻ không yên tâm, hỏi: "Huynh nói đi! Chắc huynh sẽ không giao ta cho Hoa Thành thật đâu nhỉ??"

Tạ Liên cười lạnh "Ngươi sợ lắm à?" Chẳng muốn nghe mấy lời nói nhảm của gã, Tạ Liên xoay người lục lọi đống hũ dưa muối dưới đất. Thích Dung mạnh miệng chống chế "Ta việc gì phải sợ, kẻ nên sợ là huynh đấy, thân là thần quan mà lại cấu kết làm bậy với loại Tuyệt này, huynh..." Đang nói dở, ánh mắt gã chợt khóa chặt ở một nơi. Hóa ra Tạ Liên vừa cúi người, một vật trượt ra từ lớp áo trước ngực y.

Đó là một chiếc nhẫn trong suốt lấp lánh, thứ mà Thích Dung đang nhìn chòng chọc chính là nó.

Tạ Liên không chú ý đến ánh mắt của gã, Thích Dung ở sau lưng y lại tỏ vẻ ngờ vực. Một lúc sau, gã hỏi "Thái tử biểu ca, thứ trước ngực huynh là gì thế??"

Tạ Liên vốn không định ngó ngàng đến gã, nhưng chiếc nhẫn Thích Dung nhắc tới là vật mà y khá để tâm, y bèn xoay người lại, dùng ngón tay móc sợi dây bạc dài mảnh, nói "Cái này hả? Ngươi biết là cái gì không?"

Thích Dung nói "Huynh đem qua đây đi, cho ta xem là ta biết ngay."

Tạ Liên lại trả lời "Biết thì nói, không nói thì im miệng."

Thích Dung hậm hực "Huynh toàn làm dữ với người quen, có bản lĩnh thì ra oai với người ngoài đi."

Tạ Liên nhét dây bạc vào trong ngực, đeo sát cạnh da thịt, đáp "Có bản lĩnh thì ngươi nói tiếp đi, nói một câu ta ghim một phần, cứ thêm một phần ngươi lại gần đao của Hoa Thành thêm một bước."

Trong vô thức, y lại dùng tên Hoa Thành một cách thuần thục. Thích Dung cười khẩy "Huynh bớt đem Hoa Thành ra dọa ta đi, biết đâu chừng ngày nào đó chính huynh sẽ chết dưới đao của ai đấy! Chẳng phải huynh muốn biết đó là thứ gì sao? Một trong Tứ hại ta đây nói cho huynh biết, đó là vật nguyền rủa, là vật chẳng lành! Còn không mau vứt đi, lại dám đeo nó trên người nữa chứ, có phải huynh ngại mình sống lâu quá không?"

Nghe vậy, Tạ Liên chợt hiểu ra, đứng dậy hỏi "Thật sao?"

Thích Dung đáp "Nói nhảm! Kẻ đưa cho huynh vật này, bất luận là quỷ hay người, chắc chắn không có ý tốt."

Tạ Liên lại ngồi xuống "Ồ."

Thích Dung "Ồ cái gì?!"

Tạ Liên chẳng buồn ngoái đầu, hờ hững đáp "Ồ tức là lời của ngươi tin được mới là lạ. Ta lựa chọn tin tưởng người tặng ta vật này. Ta quyết định sẽ luôn đeo nó trên người."

Tạ Liên luôn nhã nhặn điềm đạm với người khác, riêng với Thích Dung thì vô cùng hà khắc. Thích Dung tức gần chết, chửi đổng luôn mồm, Tạ Liên chỉ vờ như không nghe thấy gì hết. Phát hiện lục mãi cũng không tìm được cái hũ đựng Bán Nguyệt, y nghĩ bụng "Lẽ nào Phong Sư tới đưa nàng đi rồi?"

Nghe một hồi, Tạ Liên bỗng lờ mờ phát giác có gì đó không đúng.

Quả là kỳ quặc. Rõ ràng Thích Dung sợ Hoa Thành muốn chết, sao còn dám lằng nhằng lải nhải kích động y, giống như đang... giống như đang dốc sức liều mạng thu hút sự chú ý của y vậy!

Nghĩ đến đây, Tạ Liên bất ngờ đánh úp, đột ngột liếc sang nhìn Thích Dung, quả nhiên thấy mắt gã lập lòe, thậm thà thậm thụt. Một trực giác kỳ lạ thôi thúc Tạ Liên nhìn lên trên. Vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên xà nhà vốn không tính là cao, một người áo đen lưng kề sát nóc, ẩn nấp trên đó, hệt như một con dơi khổng lồ.

Tạ Liên trở tay phóng kiếm Phương Tâm. Người nọ lưng áp sát xà nhà, vì tránh đường kiếm này mà dồn sức xoay người rồi rơi xuống.

Cốc Tử bị dọa đến rớt cả bánh bao, khóc oa oa. Thích Dung đang định kêu la thì bị Nhược Da bịt miệng, kéo đến một góc trói chặt. Ban đầu Tạ Liên còn tưởng đây là trợ thủ mà Thích Dung cài vào, nhưng sau khi so nhanh vài chiêu, y chỉ cảm thấy người này ra tay vừa nhanh vừa mạnh, quen thuộc đến lạ. Y có thể khẳng định chắc chắn rằng, với đức hạnh của Thích Dung, tuyệt đối không có năng lực sai khiến được thuộc hạ có bản lĩnh thế này. Chợt thấy tay còn lại của người nọ ôm vật gì đó, nhìn kỹ lại, hóa ra là một cái hũ đen thùi, mà cái hũ đó chính là cái hũ đựng Bán Nguyệt!

Phong Sư vẫn chưa đưa Bán Nguyệt đi à? Tạ Liên tức khắc nhớ ra người này là ai, buột miệng kêu lên "Tiểu Bùi!"

Thì ra Bùi Túc đến cướp Bán Nguyệt, nào ngờ đúng lúc bị Tạ Liên trở về bắt gặp, đành núp trên xà nhà. Do bị Nhược Da Lăng trói, Thích Dung nằm dưới đất liếc mắt thấy ngay Bùi Túc ẩn náu phía trên, gã không biết là ai, chỉ cho rằng kẻ muốn gây bất lợi cho Tạ Liên là có lợi với mình. Sợ Tạ Liên phát hiện có người mai phục bên trên, gã cố ý lên tiếng quấy nhiễu không ngừng, ngờ đâu vẫn bị Tạ Liên phát hiện. Tạ Liên đeo hai cái gông nguyền rủa, Bùi Túc lại đang bị lưu đày, hai người đều không có pháp lực, vì vậy chỉ có thể liều mình đấu võ. Tám trăm năm qua Tạ Liên toàn liều mình đấu võ mà sống, Bùi Túc làm sao đỡ nổi. Sau mười mấy chiêu, Tạ Liên đã tóm được Bùi Túc, quát "Trả hũ đây!"

Vốn dĩ y chỉ thuận miệng quát vậy thôi, không ngờ Bùi Túc lại ném trả hũ dưa muối cho y thật. Tạ Liên sửng sốt, nghĩ thầm sao bảo trả là trả ngay thế, Tiểu Bùi tướng quân đúng là dứt khoát, thông thường chẳng phải sẽ thà chết không chịu khuất phục, bám riết đến cùng sao? Chợt nghe Bùi Túc thấp giọng quát ngay lúc ném hũ qua "Đi mau!"

Nghe giọng điệu của hắn, quả thật rất sốt sắng. Cái hũ trên không còn chưa rớt xuống, Tạ Liên đang định đưa tay đón lấy, nó bỗng dưng chuyển quỹ đạo, bay ra ngoài cửa sổ. Giây tiếp theo, bọn họ nghe được một giọng nam từ xa vọng tới "Ngươi thật sự khiến ta thất vọng."

Bùi Túc thình lình biến sắc, gọi "...Tướng quân!"

Tạ Liên và Bùi Túc lao ra khỏi Bồ Tề quán. Quả nhiên, người đàn ông đứng trên một gian nhà phía xa chính là Bùi Minh. Hắn không mặc áo giáp, thân khoác thường phục, vóc người cao lớn, mặt mày sáng sủa, phong độ ngời ngời. Chiếc hũ bay chầm chậm đến cạnh Bùi Minh rồi lơ lửng không di chuyển nữa, Bùi Minh nâng bội kiếm bên hông, nói với Bùi Túc ở phía dưới "Nam tử hán đại trượng phu phải lấy đại cục làm trọng, lấy sự nghiệp làm đầu. Ngươi là kẻ phải làm việc lớn, hôm nay vậy là sao đây, vì một con nhóc mà làm xằng làm bậy? Ngươi tưởng mình là thằng ranh còn non tóc à?"

Bùi Túc cúi đầu không đáp. Bùi Minh nói tiếp "Chỉ hai trăm năm đã leo lên được vị trí này, ngươi tưởng dễ lắm sao? Ta đã trải sẵn đường cho ngươi rồi, xuống thì dễ, lên thì khó đấy!"

Cái gọi là 'cao xứ bất thắng hàn' (ở nơi cao không chịu nổi cái lạnh, hàm ý là địa vị càng cao càng cô độc). Hễ thần tiên hạ phàm, bình thường đều thích chọn chỗ cao mà đứng, càng cao càng tiện nhìn xuống chúng sinh bên dưới. Trước đây Tạ Liên cũng có tật xấu đó, dĩ nhiên sau khi té ngã một lần, bây giờ cứ đứng ở chỗ cao lại thấy chân đau âm ỉ, thế là bỏ tật này luôn. Tuy nhiên, tòa nhà cao nhất trong thôn Bồ Tề chính là nhà thôn trưởng, mà nhà thôn trưởng chỉ là nhà ngói nhỏ bình dị, vì vậy Bùi tướng quân đứng đó, phải nói là thiệt thòi quá rồi.

Có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Tạ Liên vừa nhìn tình hình là biết xảy ra chuyện gì ngay. Lần trước Bùi Minh có ý đồ lôi Bán Nguyệt ra gánh tội thay Bùi Túc, hòng đưa Bùi Túc trở lại. Tuy nhiên vì e ngại Quân Ngô, ngoài mặt Bùi Minh trông như đã bỏ qua, nhưng thật ra hắn chưa hề bỏ cuộc. Lần này Tạ Liên bị lật tẩy chuyện xấu tiệc Lưu Kim, thân mình còn lo chưa xong, thanh danh tất sẽ giảm mạnh, có lẽ Bùi tướng quân cho rằng đây là lúc để nhắc lại chuyện cũ, thế nên đến tìm Bùi Túc, định đưa Bùi Túc với Bán Nguyệt cùng lên Thượng thiên đình một chuyến, nghĩ cách lật lại bản án, phải nói là bẻ trăm lần không cong. Dù vậy, Bùi Túc có vẻ không hăng hái lắm, hắn thở dài, lên tiếng "Tướng quân, chuyện này vẫn nên... bỏ đi."

"Ngươi...!"

Bùi Minh ra chiều im lặng hỏi trời xanh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng do quá sầu não nên mới không để ý Tạ Liên đang ở ngay trước mặt, cứ thế trách mắng Bùi Túc. Hồi lâu sau, Bùi Minh chợt lên tiếng "Ta muốn xem thử rốt cuộc là dạng kỳ nữ thế nào, khiến cho người mà ta dốc lòng cất nhắc buông tay phó mặc sự đời." Dứt lời, Bùi Minh chìa tay, dường như muốn ném vỡ chiếc hũ. Cách mở hũ này vốn không thành vấn đề, nhưng vấn đề là không biết vết thương của Bán Nguyệt đã lành chưa, ngộ nhỡ chưa lành mà ném vỡ thì tiêu. Tạ Liên biến sắc, tung người định lao tới, quát "Đừng ném!"

Chẳng ngờ tay Bùi Minh còn chưa chạm tới, chiếc hũ đã "xoảng" một tiếng, tự động nổ tung.

Trong nháy mắt, mùi dưa muối khiến người ta ngộp thở bay khắp trời.

Bùi Minh đứng gần chiếc hũ nhất xui xẻo hứng cả đống dưa muối, sững người giữa cơn mưa rau gió mặn. Ngay sau đó, một giọng nữ trong trẻo cất lên giữa không trung "Bùi tướng quân đúng là quang minh lỗi lạc gớm!"

Một người mặc áo trắng lăn ra từ chiếc hũ nhỏ, ban đầu chỉ nhỏ như nắm tay, lăn vài vòng càng lăn càng lớn. Tạ Liên tập trung nhìn kỹ, không khỏi thốt lên "Phong Sư đại nhân!"

Người trốn trong hũ dưa muối, chẳng ngờ không phải Bán Nguyệt mà là Sư Thanh Huyền. "Nàng" núp trong hũ thình lình phá nổ, bắn dưa muối đầy người Bùi Minh, còn mình thì vẫn áo trắng phần phật, không nhiễm bụi trần, an toàn tiếp đất, vẫy phất trần nói "May quá may quá, may là ta đã đưa cô nhóc đó đến chỗ người khác trước một bước, nếu không chỉ e chạy không thoát cánh tay dài của Bùi tướng quân."

Xưa nay Bùi Minh vẫn luôn tự khoe mình phong lưu, bất luận làm gì nhất định cũng phải có phong độ, bây giờ rơi vào cảnh mùi dưa muối đầy người, cho dù đang đối mặt với Sư Thanh Huyền phiên bản nữ, dẫu phong độ cỡ nào cũng khó tránh buồn bực "Thanh Huyền, ngươi cần gì phải đối nghịch với ta như thế?"

Nếu là người khác, đoán chừng Bùi Minh đã đập te tua một trận từ lâu, tiếc rằng nghĩ đến lai lịch ca ca của Sư Thanh Huyền, hắn chỉ đành gạt sạch dưa muối, vuốt gọn tóc, nghiến răng một hồi rồi lắc đầu nói "...Ngươi đấy nhé, tốt nhất đừng để ta biết ngươi giấu con nhóc đó ở đâu, bằng không ta nhất định sẽ đích thân đến tận cửa thăm hỏi."Câu này của Bùi Minh không khác gì đang nói, kẻ nào thu nhận Bán Nguyệt tức là đang đối nghịch với hắn, hắn nhất định sẽ gây khó dễ. Sư Thanh Huyền lại vỗ tay đáp "Không dám không dám, nói cho ngươi biết đưa đến đâu cũng được, chỉ sợ ngươi không dám đến thăm hỏi thôi. Nghe cho rõ đây, bây giờ cô nhóc đó đang ở động phủ Vũ Sư trên núi Vũ Long, nơi Vũ Sư đại nhân trấn tọa! Ngươi dám đến không?"

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Minh khẽ thay đổi, không còn mạnh miệng như ban nãy nữa. Hắn che giấu sắc mặt, đột nhiên nghiêm túc nói với Phong Sư "Thanh Huyền, bây giờ ngươi còn trẻ nên gặp chuyện gì cũng thích ra tay tương trợ. Chỉ mong sau này ngươi lớn rồi, hồi tưởng lại điệu bộ của mình hôm nay, đừng có mà hối hận!"

Nói xong, Bùi Minh nhảy khỏi nóc nhà, thân hình biến mất, vội vã bỏ đi một nước. Tạ Liên hơi ngạc nhiên, cứ cảm thấy lời Bùi Minh nói còn ẩn ý, bèn hỏi "Phong Sư đại nhân, câu cuối cùng của hắn...?"

Sư Thanh Huyền dửng dưng đáp "Phô trương thanh thế thôi."

Bùi Túc nhìn bóng lưng Bùi Minh biến mất, lúc này mới quay sang hành lễ với hai người "Phong Sư đại nhân, Thái tử điện hạ."

Sư Thanh Huyền vỗ vai hắn "Tiểu Bùi à, lần này ngươi biết tới trước để ngăn cản tướng quân nhà ngươi, xem như cũng phúc hậu. Ở dưới đây hối cải sửa sai cho tử tế, có cơ hội ta sẽ nói tốt cho ngươi trên Thượng thiên đình, yên tâm đi!"

Im lặng giây lát, Bùi Túc mở miệng "Cảm ơn đại nhân. Có điều ta luôn cảm thấy, phải chăng ngài đã hiểu lầm gì đó, thật ra thường ngày Bùi tướng quân không phải thế này đâu, chỉ vì chuyện lúc trước nên mới lo lắng cho ta hơi quá thôi. Vả lại ngài cũng biết, Vũ Sư đại nhân..."

Cuối cùng, dường như cảm thấy bản thân nhiều lời, Bùi Túc lắc đầu, chắp tay nói "Cáo từ."

Hai người đưa mắt tiễn hắn rời đi, Tạ Liên hỏi "Phong Sư đại nhân, Vũ Sư đại nhân mà vừa rồi ngươi nói là Vũ Sư Hoàng sao?"

Sư Thanh Huyền xoay người nói "Đúng vậy. Vũ Sư đã mấy trăm năm không đổi rồi. Sao thế, huynh quen hả? Có giao tình xưa à?"

Tạ Liên lắc đầu, dịu giọng đáp "Tuy chưa may mắn được diện kiến, nhưng vị Vũ Sư đại nhân này từng có ơn với ta, ta vô cùng cảm kích."

Sư Thanh Huyền cười nói "Vậy thì đúng rồi. Mặc dù những người quen biết Vũ Sư đại nhân rất ít, nhưng chỉ cần có quen thì chưa nghe ai nói Vũ Sư đại nhân không tốt. À, ngoại trừ Bùi Minh."

Tạ Liên hỏi "Giữa hai vị ấy có hiềm khích gì sao?"

Sư Thanh Huyền trả lời "Dĩ nhiên là có hiềm khích rồi. Những người lăn lộn trên Thượng thiên đình nhiều năm, ai mà chưa từng có chút hiềm khích hay cấu kết. Ta nói huynh nghe, Vũ Sư đại nhân chính là nỗi ám ảnh trong lòng Bùi Minh đấy."

"......" Tạ Liên hỏi "Ám ảnh?" Lòng y vẫn luôn cho rằng Vũ Sư đại nhân là người làm ruộng.

Sư Thanh Huyền nói "Huynh cũng biết Bùi Minh rồi, hậu duệ nhiều vô kể, đâu đâu cũng là con cháu của hắn. Trước Tiểu Bùi, điện Minh Quang từng có một phó thần khác, cũng là hậu duệ mà Bùi Minh điểm mặt chọn lên, sau đó phi thăng."

Tạ Liên kinh ngạc "Hậu duệ của Bùi tướng quân quả là nhân tài lớp lớp."

Đâu phải nhà ai cũng có thể biến phi thăng thành 'gia học uyên nguyên' chứ.

Sư Thanh Huyền mở quạt nói "Nhân tài thì cũng xem là nhân tài, nhưng đức hạnh y xì Bùi Minh, bản lĩnh lớn, tật xấu cũng chẳng vừa. Phó thần kia thường xuyên phạm tội trên địa bàn của người khác, song ỷ vào thế lực lớn của Bùi Minh nên chẳng ai dám nhiều lời. Kết quả có một ngày, gã xâm phạm địa bàn cũ của nước Vũ Sư ngày xưa."

"Bình thường Vũ Sư đại nhân gần như không ra ngoài, chỉ ở trong núi sâu làm ruộng, bởi vậy có biệt danh là lão nông núi sâu Vũ Sư Hoàng, nào ngờ vừa ra ngoài đã thẳng tay đập cho hậu duệ của Bùi Minh một trận, sau cùng xách gã lên trời, quẳng đến trước mặt Đế Quân, phán tội lưu đày."

Tạ Liên nghĩ thầm "Sao chuyện này nghe quen quen vậy ta?"

Sư Thanh Huyền kể tiếp "Ban đầu Bùi Minh nghĩ, lưu đày thì lưu đày, một trăm năm sau lại vớt lên cũng chẳng sao. Nhưng mà, một trăm năm ở nhân gian có thể xảy ra bao nhiêu chuyện chứ? Mỗi một năm, thậm chí mỗi một ngày đều có kỳ nhân dị sĩ mới xuất hiện, như đèn kéo quân, hoa hết cả mắt, sóng sau xô sóng trước, đợt này nối tiếp đợt kia. Mới qua mười năm, những tín đồ ban đầu đều lũ lượt chuyển sang tin thờ thần quan khác. Qua năm mươi năm, vị phó thần quan kia đã bị quên tuốt luốt. Qua một trăm năm, cuối cùng không lên nổi nữa, thần quan trẻ tuổi tiền đồ vô lượng ngày nào cứ thế lụn bại, không còn nữa. Mãi đến khi Tiểu Bùi xuất hiện, Bùi Minh mới lại tìm được trợ thủ hợp ý."

Hèn gì Bùi tướng quân không từ thủ đoạn cũng quyết phải vớt Tiểu Bùi lên cho bằng được, thì ra đã có tiền lệ, sợ Tiểu Bùi lụn bại, tuy rằng cách làm không đúng đắn lắm. Tạ Liên như có điều nghiền ngẫm, thở dài một tiếng, nói "Nhân gian."

Sư Thanh Huyền cũng nói "Đúng vậy, ở nhân gian quá lâu sẽ bị mài mòn đến mất hết linh khí và ý chí chiến đấu."

Cả hai cùng gật đầu, nhưng khác biệt ở chỗ, Tạ Liên vô thức không tự chủ gật đầu, còn Sư Thanh Huyền lại tự chủ gật đầu một cách khoa trương. Gật một hồi, Tạ Liên sực nhớ đến một người cực kỳ quan trọng "... Lang Huỳnh! Thằng bé kia!"

Các sự việc liên tiếp diễn ra quá nhanh, kích thích quá lớn, không ngờ lại làm y quên béng đứa bé kia. Sư Thanh Huyền lên tiếng "Huynh nói thằng bé huynh đưa về từ Cực Lạc phường hả? Đế Quân đã gặp nó rồi, bây giờ nó đang ở chỗ ta, lát nữa dẫn nó xuống cho huynh."

Tạ Liên nghĩ bụng, trong Bồ Tề quán còn nhốt Thích Dung và một đứa bé nữa, không thể để người khác trông thấy, bèn nói "Vậy thì ngại quá, để ta tự lên thì hơn."

Sư Thanh Huyền vui vẻ gật đầu "Cũng như nhau thôi. Vừa khéo vài hôm nữa là tiệc Trung thu rồi, mỗi năm chỉ có một lần thôi, huynh đừng nên bỏ lỡ. Năm nay ca ca của ta cũng sẽ về một chuyến, đến lúc đó ta giới thiệu cho huynh làm quen."

Giọng điệu của Sư Thanh Huyền đầy ắp tự hào về huynh trưởng của mình, Tạ Liên nghe mà không khỏi buồn cười, nghĩ thầm "Tiệc Trung thu à..."

Ngày hội Trung thu hàng năm, chư thiên thần tiên nhất định sẽ tổ chức tiệc Trung thu chúc mừng, nhìn vẻ hân hoan của trăm hộ nhân gian làm niềm vui. Ngoài ra, trong buổi tiệc còn có một 'trò chơi' vô cùng quan trọng, có thể nói là tiết mục chính trong tiệc Trung thu – Đấu đèn.

Một ngọn đèn cầu phúc, không phải là thứ mà người thường cúng được. Trăm vị thần đấu đèn trong tiệc Trung thu, cái họ đấu chính là vào ngày hội Trung thu, quán chính của mỗi vị thần quan có thể nhận được bao nhiêu ngọn đèn cầu phúc mà các tín đồ dâng cúng.

Tuy ngoài miệng mọi người đều nói "chỉ là trò chơi thôi mà", "đừng coi là thật đừng coi là thật", "ta chỉ chơi chút thôi, không để bụng gì đâu", song thực tế thì, có mấy ai thật sự không để ý chứ? Đa số đều âm thầm tích sức, ngóng trông năm nay các tín đồ sẽ phấn đấu làm mình nở mặt nở mày. Nếu nói thật sự có vị nào không phấn đấu, vậy thì chỉ có Đế Quân thôi, bởi vì theo lẽ tất nhiên, năm nào đấu đèn cũng là điện Thần Võ toàn thắng, đã thế năm sau còn cao hơn năm trước, vì vậy Quân Ngô mới là thần quan thật sự xem trò này như trò chơi. Về phần các thần quan còn lại, cho dù không tranh hạng nhất chỉ tranh hạng hai, tình thế cũng hết sức quyết liệt.

Vào thời nhang đèn thịnh vượng nhất, cung Tiên Lạc cũng nổi trội không ai bì kịp trong tiệc Trung thu, cùng vượt lên dẫn đầu với điện Thần Võ, bỏ xa các thần quan khác. Chỉ là hôm nay đây, ắt hẳn sẽ rất khó coi. Tạ Liên khỏi cần đoán cũng biết năm nay mình sẽ có bao nhiêu ngọn đèn cầu phúc. Chắc chắn một ngọn cũng chẳng có!
___________________________________________

Chương 90: Đêm Trung Thu xem tiệc đấu đèn(2)

Có điều cho dù khó coi, tốt nhất vẫn phải đi một chuyến. Tạ Liên không theo phái ẩn tu mấy trăm năm như Vũ Sư, cũng không mang trọng trách bí mật như Địa Sư, càng không thể thích gì làm nấy ngươi làm gì được ta như Thủy Sư. Nếu đã chẳng phải là ai, lại cứ hay trở thành trường hợp đặc biệt, muốn không tham dự cái gì là không tham dự cái đó, cứ cái đà này, người ngoài bất mãn xì xào bàn tán, cho dù bản thân Tạ Liên không có cảm giác gì, Quân Ngô cũng sẽ khó xử. Vì vậy, y lập tức nhận lời Sư Thanh Huyền: "Được, lúc đó ta nhất định sẽ có mặt."

Suốt mấy ngày qua, Tạ Liên đã thử nhiều cách, nhưng vẫn không thể thành công tách hồn phách của Thích Dung ra khỏi cơ thể người đàn ông kia, Thích Dung càng đắc ý hơn. May nhờ có Cốc Tử không ngại đút cơm cho "cha" mình, bằng không Tạ Liên thật sự chẳng muốn nhét bất cứ thứ gì vào mồm gã nữa. Ngày Trung thu, Tạ Liên bố trí một trận pháp bên ngoài Bồ Tề quán, sau đó khóa trái cửa, để Nhược Da lại tiếp tục trói chặt Thích Dung, cuối cùng mới lên Tiên kinh trình diện.

Thơ rằng, "Thiên thượng Bạch Ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh".

*Trích từ thơ Lý Bạch. Tương truyền, Bạch Ngọc kinh là kinh đô Thiên giới, bao gồm quần thể kiến trúc thanh tịnh mà tráng lệ. Ý của hai câu thơ là, Bạch Ngọc kinh trên trời năm thành mười hai tòa, có tiên nhân chỉ điểm cho bí quyết trường sinh bất lão.

Bạch Ngọc kinh được nói đến ở đây chính là Tiên kinh. Ngày hội Trung thu, khung cảnh cả Tiên kinh đổi mới toàn diện. Ngoài ra gần đường lớn, hành lang và lầu gác, Tạ Liên trông thấy rất nhiều hộ vệ, đoán chừng sau lần Hoa Thành xông lên, việc canh gác đã tăng cường gấp bội. Buổi tiệc được tổ chức trước vầng trăng ngoài trời, hương hoa lượn lờ, mây lành may mắn, hoa như tuyết bay, vừa hân hoan chè chén, vừa ngắm cảnh đêm trăng. Nhân gian ngắm trăng, nối ngón cái và ngón trỏ thành một vòng, ánh trăng cùng lắm chỉ vừa khít khung tròn. Nhưng ngắm trăng ở Tiên kinh, trăng tròn vằng vặc sáng trong tựa như một tấm màn ngọc khổng lồ dựng cách đó không xa, như thể bước thêm vài bước là đuổi kịp được nó, quả là cảnh đẹp mà nhân gian không tài nào chiêm ngưỡng được.

Vị trí cao nhất trong buổi tiệc, dĩ nhiên khỏi nói cũng biết là Quân Ngô. Song những người khác ngồi thế nào đều ẩn giấu huyền cơ thâm sâu, thứ tự và vị trí rất được chú trọng, ngồi cao tất nhiên không thể nào, ngồi thấp thì nói chung bản thân thần quan cũng không bằng lòng. Tạ Liên lại thấy chuyện này chẳng sao cả, có điều đến dự tiệc Trung thu phải ăn mặc chỉnh tề, nói cách khác, tốt nhất là tượng thần của ngươi ở nhân gian mặc thế nào thì hôm dự tiệc ngươi cứ mặc thế nấy. Hiện tại Tạ Liên chẳng có tượng thần nào, thế nên y vẫn mặc đạo bào trắng lưng đeo nón, khó tránh có phần giản dị, nhưng thật sự không có trang phục nào khá hơn. Tuy nhiên trang phục này cũng rất gây chú ý, do vậy Tạ Liên cảm thấy ngồi khuất một chút sẽ tốt hơn.

Nào ngờ y vốn đã tùy tiện tìm một góc ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lại thấy Phong Tín bước tới đây. Đôi bên ngập ngừng giây lát, khẽ gật đầu với đối phương, xem như đã chào hỏi. Phong Tín đi lên trước vài bước, chợt vòng trở lại hỏi: "Sao huynh lại ngồi đây?"

Tạ Liên tưởng mình ngồi sai chỗ, bèn đứng dậy nói: "Ta tưởng ngồi đâu cũng được chứ."

Phong Tín đang định mở miệng, Tạ Liên đã thấy Sư Thanh Huyền đứng xa xa phía trước vẫy tay với mình. Sư Thanh Huyền lúc này mang hình hài nữ nhi, Phong Tín ngoảnh đầu nhìn mà hốt hoảng biến sắc, như thể trông thấy nỗi ám ảnh gì đó, bỏ Tạ Liên lại rồi vội vã đi mất. Sư Thanh Huyền lại gọi: "Thái tử điện hạ, chỗ này nè!"

Phong Sư chính là đại hồng nhân (người nổi tiếng, người có địa vị cao) trên Thượng thiên đình, dĩ nhiên chỗ ngồi của "nàng" cực kỳ tốt, khá gần với Quân Ngô. Nghe tiếng gọi mời này, rất nhiều thần quan đưa mắt nhìn sang, Quân Ngô vốn đang chống cằm lặng thinh cũng nhìn thấy Tạ Liên, khẽ gật đầu với y, Tạ Liên đành phải đi qua. Dọc đường đi, quả nhiên không thấy bóng dáng Lang Thiên Thu, nghe nói cậu ta vì truy tìm tung tích của Thích Dung mà sớm đã chối từ tiệc Trung thu. Sư Thanh Huyền tìm cho Tạ Liên chỗ ngồi ngay cạnh mình, phong thủy tuyệt vời, Tạ Liên cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng Phong Sư quá nhiệt tình khó khước từ, chưa chi đã ấn y ngồi xuống, nói: "Đợi lát nữa tan tiệc, ta dẫn huynh đi tìm thằng bé kia. Xấu thì hơi xấu thật, nhưng mà ngoan ngoãn lắm." Đã đến nước này, Tạ Liên không thể làm gì hơn ngoài nói lời cảm ơn. Quay đầu sang, ngồi gần hai người chính là Minh Nghi đang lặng thinh thưởng thức một cái chén ngọc, tay cầm chén thế mà còn trắng hơn cả ngọc. Thấy sắc mặt Minh Nghi không có gì đáng ngại, xem chừng thương tích lần trước ở chợ Quỷ đã khỏi rồi, Tạ Liên lên tiếng: "Địa Sư đại nhân, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Minh Nghi gật đầu, dường như không muốn nói chuyện cho lắm. Sư Thanh Huyền lại hoàn toàn trái ngược với hắn, ai cũng quen biết, người trước người sau người trái người phải, thậm chí cách xa mười vạn tám ngàn dặm cũng có thể nói đôi câu, Tạ Liên vô cùng bội phục Sư Thanh Huyền thế mà nhớ hết được tên của nhiều thần quan lớn nhỏ đến thế. Ngồi cạnh Tạ Liên là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, mũi cao mắt sâu, tóc đen hơi xoăn. Tạ Liên không quen cậu ta, cậu ta cũng không quen Tạ Liên, hai người nhìn nhau một hồi, đôi bên đều ù ù cạc cạc, cuối cùng kết thúc bằng việc Tạ Liên chào hỏi qua loa. Nhìn quanh bốn phía, hai người Phong Tín và Mộ Tình ngồi cách xa tít tắp, còn mấy người ngồi đối diện y đang nói chuyện hết sức quen thuộc là ba vị thần quan.

Ngồi bên trái là một văn quan mặc áo đen, mặt mũi đoan chính, thong dong thoải mái, lúc đang nói chuyện, năm ngón tay gõ nhẹ theo nhịp lên mặt bàn, nét mặt điềm tĩnh như thường, có vẻ quen mắt đến lạ. Người ở giữa dĩ nhiên là Bùi Minh không thể nào quen hơn, còn bên phải lại là một công tử áo trắng, quạt giấy trong tay phe phẩy, mặt trước của quạt viết một chữ "Thủy", mặt sau vẽ ba đường gợn sóng, dung mạo loáng thoáng có sáu phần tương tự Sư Thanh Huyền, chỉ là khi đưa mắt liếc nhìn, nét ngông cuồng ngạo mạn lộ rõ mồn một, ngoài mặt trông thì nhã nhặn, nhưng đáy mắt viết rõ hắn khinh thường tất cả. Ngoại trừ vị "Thủy Hoành Thiên" kia thì còn ai vào đây?

Trong lòng Tạ Liên đã hiểu: "Tam độc lựu."

Vị văn quan áo đen này, chắc hẳn là hình hài nam nhi mang pháp lực mạnh nhất của Linh Văn, điệu bộ quả nhiên oai vệ khí phách. Ba người hàn huyên chuyện trên trời dưới đất, đổi đủ kiểu tán dương tâng bốc lẫn nhau, Sư Thanh Huyền nghe mà liên tục làu bàu: "Giả dối. Giả dối quá thể." Tạ Liên lại cảm thấy khá thú vị. Lúc này, thấy trước bàn tiệc có dựng một lầu gác nhỏ tráng lệ, bốn phía đều che màn đỏ, y bèn hỏi: "Đó là gì thế?"

Sư Thanh Huyền cười đáp: "Ồ, huynh không biết rồi, đó là một trò chơi rất được hoan nghênh trên Thượng thiên đình. Nào nào, để ta đưa huynh đi xem, bây giờ bắt đầu rồi đó!"

Vừa dứt lời, ngoài trời truyền đến mấy tiếng sấm rền. Quân Ngô nhìn trời, rót một chén rượu, chuyển xuống dưới. Thế là giữa tiếng sấm ầm ầm, các thần quan trên bàn tiệc bắt đầu vừa cười cợt vừa hú hét truyền chén rượu kia, nhao nhao nói: "Đừng đưa cho ta! Đừng đưa cho ta!"

"Đưa cho hắn kìa!"

Chỉ nhìn người khác chơi, Tạ Liên cũng nắm sơ quy tắc, nhủ thầm: "Ra là đánh trống truyền hoa." Mọi người truyền chén rượu mà Quân Ngô chuyển xuống, không được làm đổ, truyền cho ai cũng được, nhưng không thể truyền ngược lại. Lúc tiếng sấm ngừng, chén rượu nằm trong tay ai thì sẽ lôi người đó ra làm trò cười. Có điều không biết sẽ làm trò gì thôi.

Trò chơi này, có thể nói Tạ Liên không hứng thú lắm. Ngươi truyền chén rượu cho ai tức là muốn trêu chọc người đó, vậy nên thông thường sẽ truyền cho những người có quan hệ tốt với mình. Tiếc rằng y chẳng quen thân với phần lớn các thần quan ngồi đây, sao có thể không biết xấu hổ mặc sức trêu chọc người khác chứ? Cùng lắm chỉ có thể truyền cho Phong Sư, nhưng ai biết liệu Phong Sư có phải là người truyền rượu cho mình không?

Tạ Liên nghĩ thầm: "Tốt nhất đừng ai truyền cho mình, mà nói không chừng mình chỉ tự đa tình thôi."

Y còn chưa mở miệng, vòng thứ nhất đã kết thúc. Chén rượu mà mọi người hướng về dừng trong tay Bùi Minh, coi bộ Bùi Minh đã quen rồi, hắn uống một hơi cạn chén rượu giữa tiếng trầm trồ khen ngợi, các thần quan vỗ tay bỡn cợt: "Lên! Lên!"

Trong tiếng hoan hô reo hò, lầu gác tráng lệ chậm rãi kéo màn che bốn phía. Chỉ thấy một vị tướng quân cao to đứng trên đài, ngẩng đầu sải bước, oai phong vô cùng. Dường như hắn chẳng hề nhìn thấy các thần quan bên dưới, cũng không hề thấy được cảnh trời đẹp lạ thường ngoài lầu gác, đi vài bước rồi bắt đầu cất tiếng hát, lanh lảnh mà vang dội.

Hóa ra chén rượu truyền đến tay vị thần quan nào, lầu gác sẽ đưa vở hí kịch có liên quan đến vị thần quan đó ở nhân gian lên đây, diễn cho mọi người xem. Do con người rất thích biên soạn bậy bạ, làm sao biết được họ sẽ soạn ra tiết mục long trời lở đất thế nào, cũng chẳng biết có tình cờ dính chưởng không, có thể nói trò chơi này vô cùng đáng ngại và nguy hiểm. Tuy nhiên, điểm thú vị cũng nằm ở chỗ đó. Phải biết hí kịch về Bùi tướng quân vô cùng đặc sắc, bởi vì vai nữ của mỗi lần đều khác nhau, lúc thì là thần tiên, lúc thì là yêu nữ, lúc lại là tiểu thư khuê các. Vai nữ thì người sau đẹp hơn người trước, cốt truyện thì cái sau khó đỡ hơn cái trước, các thần quan xem mà thích thú không thôi, chăm chú ngóng trông vai nữ lên sàn. Quả nhiên không lâu sau, một tiểu thư áo đen xuất hiện trên sân khấu, giọng thánh thót như chim hoàng oanh, hai người hát đối đáp một hồi, ca từ hết sức ngả ngớn và táo bạo.

Chúng thần quan càng xem hai người này diễn càng cảm thấy không ổn, rối rít hỏi nhau: "Vở kịch này tên gì thế?"; "Lần này cô gái mà Bùi tướng quân dụ dỗ là ai vậy?"

Đúng lúc đó, "Bùi tướng quân" trên đài cất tiếng: "Kiệt khanh ——"
*Khanh: cách vợ chồng hoặc bạn bè gọi nhau thân mật.

Dưới đài, Bùi tướng quân và Linh Văn cùng phun một ngụm rượu.

Kiệt khanh còn có thể là ai, tên thật của Linh Văn chính là Nam Cung Kiệt. Chúng thần quan kinh hãi: Sao hai vị này lại có gian tình được?!

Linh Văn dùng khăn vải lau khóe miệng, hờ hững nói: "Khỏi cần phải nghĩ. Bịa đặt thôi."

Tuy hai đương sự đều có hơi buồn bực, song may là da mặt cả hai đủ dày, trên đài diễn í a í ới, bọn họ ở dưới đài vờ như không nhìn thấy. Sư Vô Độ lại không tha cho bọn họ, phẩy quạt cười hỏi: "Vở kịch này đặc sắc thật. Các ngươi có cảm tưởng gì không?"

Linh Văn đáp: "Không có cảm tưởng gì hết. Vở này cũ rồi, khi đó tượng thần của ta đâu giống như bây giờ. Truyền thuyết dân gian thôi, huynh nghĩ kỹ lại xem, trong truyền thuyết dân gian, phàm là nữ giới, có mấy ai chưa từng bị lão Bùi dụ dỗ?"

Mọi người đều cho là thế. Bùi Minh nói: "Này này, không thể nói vậy nhé. Những truyền thuyết dân gian khác, ta đích thực đã dụ dỗ gần hết, nhưng cái này ta thật sự không có. Đừng đổ oan cho người tốt."

Linh Văn nói: "Theo cách nói của huynh, số nam thần quan mà ta từng dụ dỗ trong truyền thuyết dân gian còn nhiều hơn thế nữa, mà ta chưa bao giờ dụ dỗ người nào hết, há chẳng phải như ngồi bàn chông sao."

Từ khi Linh Văn được điểm mặt chọn lên, truyền thuyết dân gian vẫn truyền rằng nàng leo lên được là nhờ dụ dỗ vị thần quan nào đó, đây cũng là một trong những nguyên nhân thuở đầu điện Linh Văn nhang đèn quạnh quẽ, không người thờ cúng. Nghe đâu lúc kháng nghị quyết liệt, nàng bị mắng cho tơi bời hoa lá, thường xuyên có kẻ quăng yếm và vải kinh nguyệt vào hòm công đức của nàng. Trái lại, nếu nam thần quan dính tin đồn kiểu này lại được danh phong lưu, hãy còn thích thú ấy chứ. Vì vậy đủ để thấy rằng, mặc dù hoàn cảnh tương tự, nhưng vẫn có sự khác biệt giữa nam với nữ, kết quả cũng khác một trời một vực.

Vừa nghĩ thế xong, vòng tiếp theo lại bắt đầu. Khi nãy Sư Vô Độ vẫn còn cười, lần này đến lượt hắn, hai vị "độc lựu" bên cạnh đồng loạt giơ tay làm động tác chúc mừng hắn: "Quả báo trước mắt, lo mà nhận đi."

Sư Vô Độ nhướn mày rồi uống rượu, tấm màn lại từ từ kéo lên, còn chưa kéo lên trên cùng, bên trong đã truyền đến hai tiếng hô dài:

"Nương tử ——"

"Lang quân ——"

Liếc mắt đưa tình, cao trào khúc chiết, uyển chuyển triền miên. Ngay sau đó, Tạ Liên ngồi bên dưới tận mắt trông thấy Sư Vô Độ và Sư Thanh Huyền nổi da gà khắp nửa người.Sư Thanh Huyền nhảy bật dậy: "Ca ——! Mau cắt đi!"

Sư Vô Độ vội quát: "Hạ xuống! Mau hạ xuống cho ta!"

Khỏi cần nhìn cũng biết, chắc chắn lần này rút trúng truyền thuyết dân gian của "vợ chồng" Thủy Sư đại nhân và Phong Sư nương nương. Yêu hận tình thù, vĩnh viễn là đề tài yêu thích nhất của mọi người khi kể chuyện. Có là tốt nhất, không có càng tốt, có thể bịa thoải mái. Theo lý mà nói, việc mà bản thân các vị thần quan làm mới là thần thoại chính thống, nhưng đôi lúc xem thứ mà mọi người gán cho họ, không thể không bội phục rằng, đây mới gọi là thần thoại đích thực.

Sư Vô Độ vừa ra lệnh, quả nhiên bức màn rơi soạt xuống, chúng thần quan muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến khổ sở, Tạ Liên lại cười hỏi: "Phong Sư đại nhân, thì ra được kêu hạ màn sao?"

Sư Thanh Huyền nghĩ lại mà rùng mình, đáp: "Được chứ, chuyện nhỏ ấy mà, quyên mười vạn công đức là được nha!"

"..."

Lúc Tạ Liên cạn lời để đáp, vòng thứ ba đã bắt đầu. Lần này, tiếng sấm rền vang chưa bao lâu, chén rượu đã truyền đến thiếu niên ngồi cạnh Tạ Liên.

Thấy kết quả này, phản ứng của các thần quan hơi kỳ quặc. Không quá sôi nổi, cũng chẳng mấy lạnh nhạt. Dường như có hứng xem kịch, nhưng không muốn thể hiện quá lộ liễu. Thiếu niên có vẻ chẳng hứng thú gì với trò chơi này, nhưng vẫn nâng chén uống rượu. Cậu ta vừa đặt chén xuống, tấm màn lại kéo lên.

Chỉ thấy trên đài có hai người đang đứng, một người là tiểu tướng quân trẻ tuổi, đầu đội tóc xoăn như bờm sư tử đá, tuy lố lăng thật nhưng cũng xem như khí thế hiên ngang, hẳn là đóng vai thiếu niên thần quan này. Người còn lại là một kẻ má hóp mỏ nhọn, rặt một bộ vai hề hèn mọn, nhảy tới nhảy lui trên đài.

Khi thiếu niên đối mặt với gã, gã bèn giả vờ đứng đắn, nhưng lầy lội miễn chê, khiến người ta sinh lòng phản cảm; khi thiếu niên xoay người đi, gã lập tức nhẹ răng nhếch miệng, lấy kiếm đâm lén sau lưng, rõ là vai tiểu nhân đê tiện "trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu".
Vai hề diễn hết sức khoa trương, hệt như một vở hài kịch, phản ứng của chúng thần quan đang xem cũng khác nhau. Tạ Liên nhận thấy rằng, các thần quan ngồi thấp hơn đều cười hô hố, các thần quan ngồi cao hơn như Sư Thanh Huyền và Sư Vô Độ, đa số đều im lặng nhíu mày, chẳng hề cảm thấy buồn cười. Đồng thời y còn phát hiện, mu bàn tay của thiếu niên ngồi bên cạnh đột nhiên nổi gân xanh, trong lòng chợt sinh cảnh giác. Mặc dù y không rõ trên đài đang diễn cái gì, nhưng cũng đoán sơ được là đang sỉ nhục một người khác. Hơn nữa cho dù không biết là ai với ai, y cũng cảm thấy kiểu sắp đặt này khiến người ta khó chịu cùng cực. Thấy thiếu niên có vẻ sắp nổi cáu, Tạ Liên bèn lấy một chiếc đũa trên bàn, ném về phía sợi dây mắc màn.

Chiếc đũa chẳng hề bén nhọn sượt qua sợi dây, thế mà vẫn cắt đứt được nó. Tấm màn soàn soạt hạ xuống, chúng thần quan giật mình, nhao nhao lên tiếng: "Sao lại thế chứ?"

"Làm cái gì vậy hả!" Thế rồi lũ lượt nhìn về phía Tạ Liên, có kẻ còn đứng phắt dậy. Tạ Liên đang định mở miệng, giây tiếp theo, bên tai có tiếng thứ gì vỡ vụn, không ngờ thiếu niên nọ lại bóp nát chén rượu bạch ngọc.

Dường như bị tuồng kịch này kích động đến nổi cơn thịnh nộ, thiếu niên ném mảnh vụn chén ngọc trong tay, nhảy lên trên mặt bàn, chân giẫm một cái, thân hình bay thoắt lên lầu gác như mũi tên, phóng vào trong màn. Vài thần quan nhào lên vén màn đỏ, bên trong đã không còn bóng người. Mọi người hốt hoảng kêu lên: "Không ổn rồi, không ổn rồi, Kỳ Anh điện hạ lại xuống đánh người rồi!"

Tạ Liên nghĩ thầm: "Kỳ Anh? Điện Kỳ Anh? Võ Thần phía Tây, Quyền Nhất Chân?" Y vội hỏi Sư Thanh Huyền: "Phong Sư đại nhân, có chuyện gì thế? Kỳ Anh điện hạ đánh người là sao?"

Sư Thanh Huyền phục hồi tinh thần lại, đáp: "Đánh người tức là... đánh người. Khụ, nói ra chắc huynh không tin, có điều Kỳ Anh thường xuyên đánh tín đồ của mình."

"..."

Đây quả thật là lần đầu tiên Tạ Liên nghe nói có thần quan dám đánh tín đồ của mình, việc này ắt sẽ khiến thần quan xuống dốc không phanh trong lòng các tín đồ. Tạ Liên còn muốn hỏi tiếp, chợt nghe bên dưới có thần quan tỏ vẻ không hài lòng: "Quyền gì đó thật chẳng hiểu chuyện gì cả. Mọi người đang chơi vui vẻ mà, cậu ta lại không biết phối hợp một chút. Có ai chưa bị chế giễu chứ? Bùi tướng quân, Linh Văn chân quân chưa bị chế giễu sao? Vả lại người bị chế giễu có phải cậu ta đâu, giận đến thế làm gì?"

"Đúng đó, tên này đề cao mình quá thì phải. Cho dù trong lòng tức giận, sao có thể bùng phát ngay lúc này chứ? Tiệc rượu đang yên lành, có ai đến để coi sắc mặt của cậu ta đâu? Thật đúng là..."

"Được rồi được rồi, ranh con còn non tóc là thế đấy. Cậu ta cũng đã đi rồi, không có cậu ta chơi sướng hơn."

Nghe vậy, Tạ Liên như có điều suy ngẫm. Trên bàn tiệc chỉ rối loạn một chút, hình như Linh Văn đã phái người xuống giải quyết chuyện của Quyền Nhất Chân. Sau khi vài thần quan đứng ra trấn an một phen, tiệc rượu và trò chơi lại tiếp tục. Thế là giữa tiếng sấm ầm ầm, lượt đánh trống truyền hoa thứ tư đã bắt đầu.

Tạ Liên vốn chỉ xem người khác chơi chứ không hùa vào, cũng mừng là người khác không tìm đến mình. Đang định nói chuyện với Sư Thanh Huyền, nào ngờ đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên duỗi sang, đưa chén rượu bạch ngọc kia cho y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#dammy