Chương 43: Lộ diện (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Cùng like page: "Thiên hạ kỳ duyên - Ánh Tuyết Triều Dương" trên facebook để cập nhật tình hình up truyện và ủng hộ tác giả nhé! ^^)

Lực kể rằng, Hoàng Văn Bảo vốn không phải người của xã Thiên Bình. Ông ta là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi trong rừng, may mắn được người tiều phu tên Bân nhặt được. Vợ Bân vốn hiếm muộn, trông thấy đứa trẻ bị bỏ rơi thì vừa quý vừa thương, bèn quyết định nuôi dưỡng đứa trẻ, đặt tên là Bảo và chăm sóc không khác gì con đẻ của mình. Thiên Bình là một xã nghèo, nhưng Hoàng Văn Bảo sống với bố mẹ nuôi chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc. Cuộc sống của gia đình họ lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng phước bất trùng lại, họa vô đơn chí, năm Hoàng Văn Bảo mười sáu tuổi, vợ chồng ông Bân lên núi kiếm củi thì gặp lở đất, từ đó một đi không trở về. Chuyện này xảy ra cách đây đã gần hai mươi năm, kẻ nhớ người quên, bản thân Lực cũng chỉ nghe người già trong thôn kể lại. Sau đó, Hoàng Văn Bảo thuận theo mong mỏi của cha nuôi, ông ta tìm đến thầy đồ giỏi nhất trong vùng để xin học chữ, mấy năm sau thì lều chõng vào kinh thành dự thi. Nhưng Hoàng Văn Bảo bắt đầu học muộn, lại thêm vận số xui xẻo nên thi mấy lần đều rớt, cực chẳng đã, cuối cùng ông ta đành trở lại xã Thiên Bình, cùng mọi người lên rừng kiếm củi, rau cháo sống tạm bợ qua ngày. Mọi người thấy Hoàng Văn Bảo hiền hậu chất phác lại có học t nên nhất trí bầu ông ta làm xã trưởng. Lực còn nói thêm, Hoàng Văn Bảo cần mẫn chất phác, cả xã Thiên Bình này ai cũng yêu quý, kính nể.

...

Trở lại hiện tại.

Dò sông dò biển dễ dò - Mấy ai lấy thước mà đo lòng người. Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh Hoàng Văn Bảo bổ hai nhát rìu vào giường của mình, có lẽ Từ Trọng Sinh sẽ chẳng bao giờ tin hung thủ lại chính là vị xã trưởng chất phác ấy!

"Mấy người đang nói gì vậy?" Cố gắng trưng ra một nụ cười thân thiện, Hoàng Văn Bảo vội vàng giải thích. "Là tôi thấy mọi người vật vã khổ sở quá nên mới đến tìm thần y, nhờ ngài ấy nhanh chóng kê đơn thuốc thôi mà."

Bình thường Hoàng Văn Bảo vẫn hay thể hiện mình là một xã trưởng hiền lành, nhưng giờ đây, vẻ mặt vô tội ấy lại khiến Trường Giang ghê tởm. Cậu mỉa mai liếc xéo ông ta:

"Đến nói chuyện thì mang theo rìu làm gì? Giường của Trọng Sinh sắp bị ông chém nát rồi kia kìa!"

Sắc mặt Hoàng Văn Bảo tái nhợt.

"Có gan làm phải có gan nhận. Xã trưởng à, chuyện đã đến nước này, ông vẫn muốn nói mình vô tội?"

Không trầm mà sâu, không phẫn nộ nhưng đanh thép, lời này của Hoàng Lan đã chặn đứt mọi của sự chống chế Hoàng Văn Bảo. Khi hiểu rằng nói nữa cũng vô dụng, Hoàng Văn Bảo bỗng nhiên nở nụ cười gian tà, vỏ bọc chất phác bị lột xuống, trong ánh mắt hiền lành thường ngày chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện bóng tối âm trầm.

"Thì ra chuyện chiều nay là giả? Các người cố tình khoa trương để dụ tôi ra mặt?" Hoàng Văn Bảo căm hận nghiến răng.

Sau khi tìm ra cánh đồng hoa anh túc và lờ mờ đoán được chân tướng, Trường Giang liền bàn với mọi người tương kế tựu kế. Chỉ cần xuất hiện tin đồn, dù đúng dù sai, hung thủ nhất định sẽ giật mình. Quả nhiên Hoàng Văn Bảo còn nôn nóng hơn cả Trường Giang nghĩ. Hắn không chỉ tìm đến, mà còn chu đáo bổ hai nhát rìu vào đống chăn gối bùng nhùng không rõ hình dạng kia.

"Ông nói đúng, nhưng chưa đủ." Trường Giang cười nhạt. "Chúng tôi rút lính huyện đi để ông có không gian tiện bề hành động. Chúng tôi nói rằng trong vùng xuất hiện thảo khấu để ông thoải mái xách rìu đi giết Trọng Sinh rồi nhân thời buổi rối ren, đổ mọi tội danh lên đầu đám thảo khấu đó. Xã trưởng à, chẳng lẽ ông không thắc mắc vì sao mọi hành động tối nay của mình lại thuận lợi như vậy sao?"

Hoàng Văn Bảo bất giác cứ lẩm bẩm tự hỏi vì sao. Bản thân hắn che giấu giỏi như thế, đến cả dân Thiên Bình còn bị hắn qua mặt suốt một năm nay, vậy mà cuối cùng lại bại trong tay mấy kẻ mới tới. Nực cười!

Phạm Anh Vũ tiến về phía chiếc gương đồng treo ở vách tường. Y gạt nhẹ tay, chiếc gương liền xê dịch sang một bên, từ đó để lộ ra một lỗ hổng nhỏ.

"Ta vẫn thắc mắc tại sao luôn là ông sắp xếp chỗ ở cho khách thập phương chúng ta..." Phạm Anh Vũ hừ lạnh. "cho đến khi ta phát hiện ra thứ này. Sự hào phóng của ông suy cho cùng đều có dụng ý cả."

Hoàng Văn Bảo cúi đầu càng sâu. Lúc ở bên ngoài xã Thiên Bình, hắn đã có ý đuổi khéo đám người Hoàng Lan đi nhưng không được. Cố tình đuổi người lộ liễu quá sẽ gây nghi ngờ, cực chẳng đã, hắn đành bố trí bọn họ ở tại chính nhà mình, từ đó thông qua những lỗ hổng đặc biệt được ngụy trang kín đáo để âm thầm giám sát họ.

Bởi vì Hoàng Lan không kể về chuyện nàng cần nhờ cậy Từ Trọng Sinh! Nàng đến vì lí do cá nhân, kẻ có tật lại giật mình suy nghĩ sâu xa...

Giọng nói của Hoàng Lan vang lên, cắt đứt dòng tâm tưởng hỗn độn của Hoàng Văn Bảo.

"Thật ra còn một lý do nữa khiến chúng tôi dám khẳng định hung thủ chính là ông. Ông còn nhớ phản ứng của mình chiều nay không? Phản ứng đó, không phải sững sờ vì vui sướng, mà là thất vọng đến sững sờ." Hoàng Lan thở dài. "Ánh mắt một người không biết nói dối. Ngay cả khi đeo một chiếc mặt nạ, con người ta vẫn phải chừa ra đôi mắt của chính mình. Ông thuyết phục chúng tôi rời xã Thiên Bình, ông cho chúng tôi mượn nhà, ông sớm ngày kề cận Trọng Sinh... kẻ vươn tay quá dài, nếu không vì thành ý thì ắt vì dã tâm, xã trưởng ạ."

Hoàng Văn Bảo không phản bác, bởi bây giờ thần trí của hắn đã quá lộn xộn. Hắn diễn kịch khéo như vậy, cuối cùng vẫn bị vạch trần chỉ bằng một ánh mắt...

"Ta sai vì đã coi thường các người."

Hoàng Lan hơi hạ giọng:

"Kẻ mua đất một năm trước là người của ông phải không? Vì sao phải giết hắn?"

Khi thấy cánh đồng anh túc, Hoàng Lan liền hiểu ra chân tướng vụ án năm xưa. Kẻ đến mua đất, không phải vì muốn có đất làm ăn sinh sống, mà là muốn đuổi người dân xã Thiên Bình đi chỗ khác, tránh cho cánh đồng hoa anh túc bị bọn họ phát hiện.

Giọng nói của Hoàng Văn Bảo lúc này đã trở nên trầm đục một đáng sợ:

"Đối với những kẻ vô dụng, giết bớt vài tên cũng không đáng tiếc."

Kẻ mua đất là người của Hoàng Văn Bảo. Việc không thành, hắn một rìu bổ chết người ta, sau đó bỏ xác trên núi và bịa ra mấy câu chuyện ma quỷ, dọa người dân trong xã sợ đến mức không dám bén mảng đến khu vực đó nữa.

Có bóng tối thoáng qua trong đáy mắt của Hoàng Văn Bảo. Hắn nhìn những người trước mặt mình như thôi miên. Rốt cuộc họ là ai?

"Vậy còn những người dân xã Thiên Bình? Họ là bà con lối xóm, là người thân của ông cơ mà, tại sao lại đối xử với họ như vậy?"

Bàn tay đang nắm chặt vạt áo bỗng nhiên siết chặt lại hơn, Hoàng Văn Bảo khinh thường lắc đầu:

"Người thân? Cô nhầm rồi, ta chưa bao giờ coi lũ người ấy là người thân của mình. Mười chín năm trước..."

Mười chín năm trước, đó là một ngày mùa thu u ám, như thường lệ, cha mẹ nuôi của Hoàng Văn Bảo cùng hơn hai mươi người khác lên núi kiếm củi. Bình thường công việc nặng nhọc này chỉ dành cho đàn ông, nhưng khi ấy Hoàng Văn Bảo bị bệnh nặng, trong nhà lại thiếu thốn đủ bề nên mẹ hắn cũng theo chân chồng mình đi lên núi, những mong kiếm thêm chút tiền để mua thuốc cho con. Ai ngờ đi được nửa đường thì trời đổ mưa. Mưa càng lúc càng to, sau đó đất đá trên núi thi nhau lăn xuống, nhằm thẳng hướng đoàn người đang đi đốn củi mà lao tới. Chỉ những người nhanh chân mới tránh được kiếp nạn, còn hai người chậm chân nhất đều bị đất đá vùi lấp.

Hai người xấu số ấy là cha mẹ nuôi của Hoàng Văn Bảo!

"Ta không bao giờ tin đó là tai nạn ngoài ý muốn. Hai mươi bảy người cùng lên đường, tại sao chỉ có mình cha mẹ ta là không trở về?" Khi Hoàng Văn Bảo kết thúc câu chuyện, hắn đã không còn là chính hắn nữa, giọng nói cũng lạc hẳn đi. "Nếu ngày ấy bọn chúng không bỏ mặc cha mẹ ta, họ đã không chết tức tưởi như thế. Mấy mươi năm qua, ta ghê tởm mình khi phải cười cười nói nói với lũ người độc ác ấy. Cô nói ta nhẫn tâm? Ta hận mình nhẫn tâm còn chưa đủ!"

Nếu người đó không bảo giữ lại tính mạng người dân trong xã để làm vật thử nghiệm thuốc, Hoàng Văn Bảo đã chôn sống bọn họ theo cha mẹ hắn rồi!

"Độc ấy là vô phương chữa trị. Các người cho rằng Từ Trọng Sinh là thần y thật sao?"

Khóe môi Hoàng Văn Bảo nhếch lên đầy nham hiểm. Nếu Từ Trọng Sinh bịa chuyện để nhằm dụ hắn ra mặt, tức là hắn vẫn còn đường lui.

Không thể chịu nổi vẻ mặt dương dương tự đắc của Hoàng Văn Bảo, Từ Trọng Sinh bèn lên tiếng:

"Ai nói rằng việc chữa được bệnh là giả?"

Dưới ánh trăng màu hổ phách, trong màn đêm trong vắt như thủy tinh, sự xuất hiện của Từ Trọng Sinh giống như một tia sét giáng xuống chút tự mãn cuối cùng của Hoàng Văn Bảo. Hắn mở tròn mắt, trừng trừng nhìn vị thần y phong thái ung dung đang đứng trước mặt mình.

Và cũng đúng lúc này, mọi người mới nhớ ra, trong tay Hoàng Văn Bảo vẫn cầm một chiếc rìu!

...

(Mời các bạn đón đọc Chương 44: Tử thanh thiên.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro