Chương 475: Bệnh Viện Bị Nguyền Rủa (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong phòng 216 một lúc rồi đi ra sẽ không phải lo việc sẽ gặp phải Chad trong thời gian ngắn.

Kết quả là tốc độ của Phong Bất Giác cũng chậm một chút.

Nói ngắn gọn, mười phút sau, hắn vào lại thang máy và nhấn nút B1.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, tiếng ầm ầm vang lên.

Một lúc sau, cánh cửa lại mở ra. Trước cửa là một hành lang chỉ dài năm mét, đối diện là cánh cửa kim loại dày dặn.

"Sao mà trông giống một kho tiền ngân hàng vậy..." Phong Bất Giác lẩm bẩm và bước ra khỏi thang máy.

Trong vài bước từ cửa thang máy đến cửa kho máu, hắn dường như đã đoán ra điều gì đó, đột nhiên mỉm cười: "Đúng vậy... Ở Vương quốc Quái Vật, những thứ như máu thực sự cần được bảo quản tốt."

Rất nhanh, Phong Bất Giác đã dùng chìa khóa mở cửa kho máu. Còn chưa tiến vào, đã nghe thấy bên trong có tiếng người: "Ai?"

Giọng nói của "người đàn ông" này rất độc đáo, giống như tiếng cú kêu, dù anh ta nói một chữ ngắn, nhưng âm thanh "coo coo..." kỳ lạ vẫn phát ra từ cổ họng anh ta.

"Là ta..." Phong Bất Giác phản ứng rất nhanh, hắn trả lời không chút đắn đo, "Lester."

"Ồ..." Người kia thản nhiên đáp lại.

Giác Ca trong lúc đáp lời đã nhìn vào trong phòng...

Phía sau cánh cửa kim loại là một không gian rộng khoảng 200m2. So với các phòng khác trong bệnh viện, nó rộng rãi đến kinh ngạc. Giữa cả cái kho máu chỉ có một chiếc bàn, tủ đông lạnh để đựng máu được sắp xếp gọn gàng xung quanh phòng và tựa vào tường.

"Người" ngồi ở bàn làm việc lúc này đang lật từng trang tạp chí với động tác chậm rãi. Đối với việc "Lester" đến thăm, đối phương dường như mang thái độ đã quá quen rồi.

"Vì ở dưới lòng đất... cho nên không gian rất rộng rãi..." Phong Bất Giác bước vào cửa, nhìn xung quanh nghĩ.

"Hôm nay là cậu trực ban à." Người đàn ông ngồi ở bàn lại lên tiếng.

Sau khi đến gần hơn, Phong Bất Giác nhận thấy tên NPC này cũng có vẻ ngoài cực kỳ thú vị...

Khuôn mặt của tên này có thể chia thành ba lớp... Đầu tiên, lớp da dưới cùng của anh ta có kết cấu giống như đá, có nhiều vết rỗ, ẩn ẩn lộ ra tia sáng mờ nhạt. Tiếp theo, trên lớp da này mọc lên một lớp lông màu xanh nhạt thưa thớt, trông khá mềm mại... Cuối cùng, ở lớp ngoài của khuôn mặt anh ta có một lớp chất liệu giống như hàng rào, giao nhau và che mặt lại, kết cấu rất giống móng tay của con người.

Phong Bất Giác thấy khuôn mặt của người này, ba câu nói lập tức hiện lên trong đầu: "Mục đích tồn tại của ngươi là gì? Đây có phải là nghệ thuật không? Ngươi có ngứa không?"

Đương nhiên, hắn sẽ không thực sự nói những lời này.

"Ừ, là ta." Sau khi liếc nhanh bảng tên của đối phương, Giác Ca nói tiếp, "Sao rồi... Frank?"

"Vẫn như cũ," Frank trả lời. "Đối với những người làm việc theo ca 72 giờ như chúng ta (một số quái vật chỉ ngủ vài ngày một lần) thì như nhau." Hắn nói, ngẩng đầu lên và liếc nhìn Phong Bất Giác, "Anh đến vừa đúng lúc, có thể gọt vỏ táo giúp ta không?" Hắn hất đầu về phía quả táo đặt trên bàn.

Phong Bất Giác nghe được yêu cầu này không khỏi có chút kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ: Tên này không thể tự gọt hả? Mà... làm sao hắn biết ta tình cờ mang theo một con dao gấp trên người?

Mặc dù có chút nghi ngờ nhưng Phong Bất Giác vẫn làm theo lời đối phương để không lộ đuôi. Hắn nhặt quả táo lên, ngồi xuống mép bàn, đối diện với giỏ đựng giấy vụn và bắt đầu gọt vỏ quả táo.

"Cảm ơn, lần nào cũng phiền anh." Frank nói, đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, lấy tài liệu và bút trên bàn ra, "Cậu tới để lấy máu giúp Bá Tước đúng không?"

"Tên này có thể đọc được suy nghĩ của người khác à..." Phong Bất Giác thầm nghĩ, "Không thể nào... Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu ta rồi?"

"Ah... Đúng vậy." Giác Ca đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng bề ngoài vẫn hành động bình thường, dùng giọng điệu bình tĩnh đáp lại đối phương.

"Ừ, để ta điền một vài giấy tờ đã." Frank vừa nói vừa cúi đầu bận rộn, "Chờ một chút."

Lúc này, Phong Bất Giác nhận thấy tay trái của Frank dường như bị tật. Bàn tay trái của hắn không có ngón tay, chỉ có hai mảnh đá ngắn (đối với hắn là thịt) nhô ra khỏi lòng bàn tay. Frank miễng cưỡng có thể dùng tay để cầm giấy, nhưng chắc chắn là không thể cầm được một quả táo hay một con dao.

"Cậu đúng là người tốt, Lester." Frank nói, "Haiz... Không biết sau khi cậu rời đi ai sẽ đến gọt táo cho ta." Hắn nói xong, lắc đầu, lại là một tiếng thở dài.

"A..." Phong Bất Giác mỉm cười và đáp lại, "Nhưng mà... ý kiến ​​của người khác khác với ý kiến ​​của anh. Không phải có rất nhiều người đang mong chờ sự ra đi của ta ư?"

Giác Ca nhớ rõ lời mở đầu ở đầu kịch bản có đề cập đến... "Chẳng ai ưa anh cả, Lester" ; "Phòng nhân sự đã quyết định sa thải anh, và người thay thế anh sẽ là một quý ông sắp nghỉ hưu... mọi người đều cho rằng ông ấy có thể làm tốt hơn anh"...

"Cậu đang nói gì vậy?" Frank ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, "Cậu là nhân viên được yêu quý nhất ở đây... Mặc dù thường làm những việc trái với quy tắc nhưng cậu luôn giúp đỡ mọi người. Mọi người đều rất buồn khi biết rằng viện trưởng nhất quyết muốn đuổi cậu."

"Cái gì?" Phong Bất Giác ngừng gọt táo, sắc mặt hơi thay đổi, hỏi: "Đợi đã... còn... Chad? Chắc hắn muốn ta rời đi đúng chứ?"

"Hôm nay cậu làm sao vậy? Nói toàn những điều tào lao." Frank trả lời với vẻ mặt không hiểu, "Hai người là bạn thân từ mẫu giáo đến trung học." Hắn khẽ thở dài, "Ta biết, sau cái chết của em gái, Chad vẫn không thể thoát ra khỏi nỗi đau đó, cho nên giận lây sang cậu, nhưng ta nghĩ hai người cuối cùng cũng sẽ hòa giải..."

Khi Phong Bất Giác nghe đến đây, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại: "Chuyện gì đang xảy ra vậy... nó khác với đoạn đầu kịch bản..." Bỗng nhiên, một cảm hứng lóe lên, "Đợi đã... điều gì sẽ xảy ra nếu... người đưa ra nhận xét đó... là viện trưởng..."

......

Hai phút sau, Phong Bất Giác gọt xong quả táo, đặt trước mặt Frank, cười nói: "Được rồi, anh bạn."

Frank nói: "Ah... Ta ở đây có việc bận một lát." Hắn hơi nghiêng đầu, "Nhóm máu B ở chỗ cũ, trong tủ số 17, cậu cứ lấy hai gói là được."

"Được." Phong Bất Giác đáp lại, đi đến bên tường, mở tủ đông, lấy ra hai bịch máu loại B.

Sau đó, hắn quay người và đi về phía cửa.

"Ừm... Tiện thể cho ta hỏi một cái." Khi Phong Bất Giác bước đến cửa, lại dừng bước lại, quay đầu lại nói, "Anh biết bây giờ là ngày mấy mấy giờ đúng không, Frank?"

Đây là một điều hiển nhiên, một người làm việc trong kho máu dưới tầng hầm, cứ 72 giờ xong một ca nên có thứ gì đó để canh thời gian. Nếu không... vạn nhất người tiếp quản anh ta không bao giờ đến, anh ta có thể sẽ vô tình ở lại đó đợi mãi...

"Bây giờ là..." Frank không nhìn đồng hồ hay dụng cụ gì, ánh mắt đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, "Ngày 6 tháng 12, 3 giờ 30 phút sáng." Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giác Ca và nói, "Lester... Thời gian của cậu, thật sự không còn nhiều."

Hắn không phải là người (hoặc hồn ma) đầu tiên nhắc nhở Lester chú ý đến "thời gian"... nhưng hệ thống chưa bao giờ đưa ra bất kỳ lời nhắc liên quan nào.

"Ta sẽ làm nhanh, yên tâm đi." Phong Bất Giác đáp lại, sau đó im lặng hai giây, trước khi ra ngoài vẫn để lại lời nhắn, "Nhớ... bảo trọng."

Lúc này, ánh mắt Giác Ca nghiêm nghị, tựa hồ đã biết cái gì đó...

Hắn nhanh chóng bước vào thang máy, quay trở lại tầng hai và lập tức chạy ra hành lang.

"Quả nhiên..." Phong Bất Giác vừa chạy vừa lẩm bẩm, "Khi ta 'nhận ra', phản ứng sinh lý đã xuất hiện..." Hắn cúi đầu nhìn vào tay mình, toàn bộ lòng bàn tay chuyển sang màu tím đen..

"Hừ..." Hắn thử thở ra một hơi, sương trắng xuất hiện.

"Thời gian thực sự không còn nhiều nữa." Phong Bất Giác thầm nghĩ, "Những đạo cụ vẫn chưa rõ công dụng là... một chiếc tất trắng, một chiếc chìa khóa dự phòng có thể mở một cánh cửa không xác định và một chiếc gương nhỏ... Hy vọng có thể dùng tới..." Hắn lại liếc nhìn lòng bàn tay mình, "Hừ... Giao nhiệm vụ bịch máu này xong, ta cũng phải lên lầu ba... Xét theo tình hình hiện tại, nhiều nhất có thể kiên trì một giờ nữa... thì 'cơ thể' của Lester sẽ chết..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#tdkh