Chương 343: Trận Chiến Đỉnh Cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày An Nguyệt Cầm ghé nhà hôm nay là ngày 20/4, còn tận 25 ngày cho đến ngày Phong Bất Giác nộp bản thảo tiếp theo, thực tế là còn rất nhiều thời gian.

Nhưng Giác ca nhà ta lại có thói quen nhây việc sáng tác. Ngoại trừ lâu lâu có cảm hứng bất chợt thì thái độ của hắn đối với việc nộp bản thảo giống như cách một học sinh tiểu học đối xử với bài tập hè: Tháng Bảy nghĩ là kỳ nghỉ mới bắt đầu, ta sẽ viết nó vào tháng Tám; đến tháng Tám sẽ nghĩ, còn một tháng nữa lận, để giữa tháng rồi viết, mà tới giữa tháng sẽ để dành đến cuối tháng viết tiếp, tới cuối tháng lại tính ngày, còn nghĩ vẫn còn năm ngày, không cần gấp, vẫn còn ba ngày, không cần gấp,... cứ thế mà suy diễn, thường thì đến đêm trước khai giảng mới nước đến chân mới nhảy, thức suốt đêm để hoàn thành bài tập.

Tất nhiên, khi Phong Bất Giác còn học tiểu học, hắn gần như chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Bởi vì khi học lớp ba, hắn đã phát hiện cái gọi là "bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè" chẳng qua chỉ là đống xàm xí làm lãng phí tuổi trẻ mà thôi.

Các giáo viên rất nhiệt tình khi giao bài tập về nhà, nhưng đến lúc chấm bài, họ hoàn toàn không đọc nó hoặc để một vài cán bộ lớp kiểm tra việc hoàn thành thay cho họ. Vốn dĩ, nếu một lớp có mấy chục người, và mỗi học sinh nộp lên một đống lớn đó, nếu mấy giáo viên nghiêm túc chấm điểm... chỉ sợ chấm điểm tới ngày Nhà giáo cũng chưa xong.

Kết quả là chuyện này đã thành thông lệ một năm học hai lần, vừa lãng phí tuổi trẻ, vừa làm cho có lệ.

Nói trắng ra là, những thứ như bài tập về nhà trong kỳ nghỉ chỉ là thứ rác rưởi vô nghĩa được tạo ra bởi nhà trường với mong muốn chứng tỏ việc mình rất có trách nhiệm. Các học sinh không cần phải dựa vào đống rác này để củng cố kiến ​​thức của họ, còn những người không muốn học thì lại càng khó có khả năng dựa vào đống rác này để tiến bộ. Đống rác này dường như là một mớ bong bóng lớn nổi trên bề mặt của cái hố nặng mùi của giáo dục định hướng thi cử, và nó vẫn còn tồn tại đến giờ. (Hckt: Ông tác giả cay cái này lắm đúng không)

Điều kinh tởm hơn nữa là một số giáo viên tự cho là đúng sẽ thêm một phần bài tập về nhà của chính họ vào bài tập về nhà của kỳ nghỉ do nhà trường giao. Loại hành vi này sẽ chỉ truyền tải hai thông điệp: Thứ nhất, cuộc sống của người này rất không như ý, thứ hai, người này không có cách nào để trút giận.

Khi Phong Bất Giác nhìn thấu những điều này, hắn cũng bắt đầu dùng thái độ qua loa để đối phó những bài tập này, hơn nữa còn kiên trì thêm một đoạn vào bài tập kỳ nghỉ đông và hè hàng năm:

"Rõ ràng là năm nay thầy/cô cũng sẽ không chấm điểm bài tập về nhà của kỳ nghỉ cho lớp chúng con, thầy/cô chỉ đang lãng phí thời gian quý báu và mực bút bi của chúng con mà thôi.

Mấy tờ giấy này không khác gì mới đóng thành sách đã trở thành giấy phế liệu, khiến con cảm thấy rất mệt mỏi và chán nản.

Dựa trên kết quả con điều tra được, thầy/cô hoặc là hoàn toàn không nhìn, hoặc là chỉ nhìn qua loa xem chúng con có lấp đầy tập sách nhàm chán này hay chưa. Nếu đã vậy, con cũng sẽ viết đại cho xong, thấy đề toán liền điền 250, thấy đề Anh liền viết 'you are fool', thấy đề ngữ văn liền viết đại lời của một bài hát nào đó, tiện thể cũng chia đoạn văn này thành câu đơn và điền vào từng đề đó.

Nếu một ngày nào đó, thầy/cô có thể tìm thấy phần nội dung con chia nhỏ và điền vào, điều đó chứng tỏ rằng thầy/cô thực sự nghiêm túc trong việc sửa bài tập trong kỳ nghỉ này. Khi đó, con chắc chắn sẽ hoàn thành những câu hỏi này một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, cá nhân con không nghĩ sẽ có ngày này, vì vậy con muốn nói ở đây rằng tuổi trẻ mà mỗi học sinh trong lớp chúng con đã mất do điền vào đống bài tập trong kỳ nghỉ sẽ tích lũy thành án tra tấn dưới địa ngục. Xin cho linh hồn thầy/cô có thể sửa đổi và chuộc lại những tội lỗi đã gây ra trong sự đau khổ đó."

Đây là Phong Bất Giác lúc chín tuổi... Năm năm sau, khi các bạn cùng lứa bước vào trường cấp hai, hắn vẫn luôn dùng giọng điệu của một người từng trải mà nói: "Nhớ mấy năm trước ca còn chơi mấy trò nổi loạn, tính tình của ta rất hung hãn, mạnh hơn đức tính ngu ngốc của các ngươi rất nhiều."

Không để ý mà nói lạc đề mất, câu chuyện về thời thơ ấu của Giác ca để sau này có cơ hội bàn tiếp, giờ quay lại chính đề đi. (Hckt: Lại câu chữ...)

Công bằng mà nói, cựu biên tập viên của hắn, lão Trần, là một người tốt bụng. Trước đây, vấn đề nhây bản thảo của Giác ca vẫn luôn để lão Trần xử lý. Mặc dù thường xuyên bày ra tư thế chơi bạc mạng trước mặt Phong Bất Giác, nhưng khi bị lãnh đạo tạp chí mắng mỏ một cách tội nghiệp, lão Trần chưa từng phàn nàn một câu nào về Giác ca. Cũng bởi vì như thế, Phong Bất Giác không hiểu tại sao lão Trần bị "áp lực quá lớn".

Nhưng nay đã đổi biên tập viên, Giác ca đương nhiên không thể lộn xộn như trước. Hắn cũng rất hiểu, vị đại tiểu thư An mới được bổ nhiệm này như cây đuốc sáng chói, nếu mình không biết điều, gây khó dễ cho cô ấy trong tháng đầu tiên, nhất định sẽ dẫn lửa thiêu thân. Cân nhắc thân phận của đối phương, hậu quả của vụ cháy này là không thể tưởng tượng nổi...

Vì vậy, ít nhất bản thảo đầu tiên này phải được giao đúng thời hạn, chất lượng và số lượng phải được đảm bảo, không có một chút cẩu thả, thiếu sót nào... Mọi sai sót đều có thể trở thành dây dẫn nổ.

Chiều ngày 20, sau khi Phong Bất Giác tiễn An Nguyệt Cầm, ngồi trước máy tính, minh tư khổ tưởng.

Trên thực tế, hắn vẫn có thể viết ngay cả khi không có cảm hứng, suy cho cùng, hắn là một nhà văn chuyên nghiệp, vì vậy hắn phải có một chút bản lĩnh. Chỉ là sáng tác như thế này... đau khổ.

Có lẽ tính từ này không thích hợp lắm, nhưng trạng thái đó cũng tựa như vậy.

Tác giả càng có trách nhiệm với tác phẩm bao nhiêu thì càng đau đớn bấy nhiêu khi buộc mình phải sáng tác.

Nếu Phong Bất Giác được yêu cầu viết ngẫu nhiên gì đó thì hắn sẽ không bận tâm, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, hắn thậm chí có thể viết được 10.000 từ về việc đứng dậy và đi vệ sinh. Nhưng giờ hắn đang viết tác phẩm của mình, muốn hạ bút (gõ bàn phím) thành văn, ít nhất hắn phải vượt qua cửa của chính mình.

"Ah..." Phong Bất Giác nhìn chằm chằm vào bản thảo tháng Năm trong nửa giờ, nhưng vẫn không gõ một chữ nào của nội dung tháng Sáu, đầu tiên hắn rên rỉ, sau đó gầm lên, "A—"

"Ai, không được, rặn không ra chút tình tiết nào cả." Phong Bất Giác nói: "Thôi... hay là vào game tìm cảm hứng đi?" Hắn nhanh chóng lắc đầu và phủ nhận ý kiến ​​đó: "Không không không... Không thể làm vậy, vào cabin trò chơi thì không biết khi nào mới đi ra." Hắn thì thầm: "Dù sao thì Tự Vũ cũng sẽ không online mấy ngày này, ta cứ đợi đến lúc cổ khỏe hơn rồi online lại. Trong khoảng thời gian này, tất cả đều sẽ dùng để viết bản thảo."

"Chà.." Phong Bất Giác vuốt cằm nghĩ: "Hay lên diễn đàn trò chơi xem thử, chuyển hướng chú ý một chút, có lẽ sẽ có ích." Nghĩ đến đây, hắn di động con chuột, tạm thời tắt file, sau đó mở trình duyệt, nhấp vào một URL trong mục yêu thích.

Sau khi lướt vào diễn đàn, thình lình đập vào mắt là một dòng ký tự màu đỏ: 【 Trận Chiến Đỉnh Cao, chiến hỏa bùng cháy! Bạn đã sẵn sàng chưa? 】

Bên dưới còn có một font chữ bình thường có nội dung: Trận Chiến Đỉnh Cao (Mùa Xuân 2055) của Thiên Đường Kinh Hãi sắp bắt đầu, xin hãy bấm "xem" để biết thông tin chi tiết.

"Cái gì đây, game này chỉ mới hoạt động được mười lăm ngày mà thôi... Không khí quyết chiến này là cái gì?" Phong Bất Giác không khỏi nghĩ đến hai ngày Closed Beta ngắn ngủn.

Hắn bấm vào đường dẫn ngay lập tức, trang hướng dẫn liên quan đến trò chơi nhanh chóng được hiển thị trên màn hình.

Sau khi đọc một đoạn, Phong Bất Giác đã hiểu, kế hoạch của công ty Mộng là tổ chức một cuộc thi quy mô lớn vào tháng 5 (mùa xuân) và tháng 11 (mùa thu) hàng năm, và cuộc thi này được gọi là "Trận Chiến Đỉnh Cao".

"Bởi vì vẫn đang trong giai đoạn Open Beta, cuộc thi này chỉ có hạng 1v1. Tất cả người chơi trên cấp 30 đều đủ điều kiện đăng ký. Hạn chót là 23:59 ngày 30/4/2055. Người chơi có thể hoàn thành thao tác đăng ký trong không gian đăng nhập." Phong Bất Giác nhìn vào màn hình và đọc: "Vào lúc 00:00 ngày 1/5, hệ thống xếp hàng sơ loại sẽ được mở ra, và các thí sinh có thể tham gia vào cuộc tuyển chọn bằng cách xếp hàng."

Giác ca đọc đến đây, trầm ngâm nói: "Chà... đăng tin sớm như vậy, một là để người chơi có đủ thời gian đăng ký, hai là để những tên cấp hai mấy liều mạng lên cấp 30 a." Hắn cười lạnh một tiếng: "Hừ... Trong mười ngày tới, doanh số bán thẻ kinh nghiệm x2 có lẽ sẽ tăng lên gấp mấy lần."

Hắn tiếp tục nhìn xuống, đoạn văn đầu tiên ở dưới, khác với quy tắc thường thấy trong các giải đấu, không phải quy tắc cuộc thi mà là danh sách phần thưởng.


【 Những người chơi hạng 100-50 sẽ nhận được thẻ nhân đôi kinh nghiệm (24 tiếng thời gian trò chơi) *10, 200.000 tiền trò chơi, cùng với một cái áo T-shirt số lượng có hạn. 】

【 Những người chơi hạng 50-30 sẽ nhận được trang bị phẩm chất tốt ngẫu nhiên tương ứng với cấp *2, và 2.000 điểm kỹ xảo 】

【 Những người chơi hạng 30-11 sẽ nhận được trang bị phẩm chất tốt ngẫu nhiên tương ứng với cấp (được chọn loại) *1, và 3.000 điểm kỹ xảo 】


Đọc tới đây, Giác ca vẫn khá bình tĩnh, nhưng sau đó, thưởng hạng 10-4 suýt nữa khiến tròng mắt hắn rớt ra ngoài...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro