Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bácvừa nói xong, Trình Tiêu sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên cầu thang.
Vương Nhất Bác đỡ lấy cô, khóe miệng hơi cong, "Mới chỉ là giúp tôi tắm rửa đã làm em kích động đến thế?"
Kích động em gái anh!
Trình Tiêu dùng ánh mắt xem thường nhìn anh, nhưng mà trên mặt vẫn mang theo cười, nhẹ nhàng mà đẩy anh một chút, "Em còn chưa nấu xong, tự anh tắm đi, tắm xong có thể ăn cơm."
Cô nói xong, xoay người chạy xuống lầu. Tốc độ cực nhanh, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị Vương Nhất Báctúm về giúp tắm rửa.
Vương Nhất Bácnhìn cô chạy trối chết, khóe miệng hơi cong một chút, ngay sau đó liền xoay người lên lầu.
Trình Tiêu mới vừa đem bưng đồ ăn lên bàn, Vương Nhất Bácliền đi xuống. Anh mặc một chiếc áo thun rộng cùng quần thể thao màu đen. Khác với khi Vương Nhất Bácmặc tây trang, trông anh mặc như vậy phảng phất hình bóng người con trai trẻ tuổi năm đó.
Trình Tiêu nhìn anh đến thất thần.
Vương Nhất Bácđi đến bàn ăn, kéo một cái ghế ngồi xuống.
Trên bàn đều là đồ ăn anh thích, chay mặn đều có, trông vô cùng hấp dẫn.
Vương Nhất Báclưng dựa trên ghế, ánh mắt thật sâu mà nhìn Trình Tiêu, "Nói đi, có chuyện gì cần tôi giúp?"
Lúc nãy là thay dép lê cho anh, rồi tiếp giúp anh chuẩn bị nước tắm, hiện tại còn làm một bàn đồ ăn lớn như vậy, nói cô đơn giản chỉ là chăm sóc anh, đánh chết hắn cũng không tin.
Trình Tiêu ho khan một tiếng. Nếu anh đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi, cô cũng không cần thiết tiếp tục giả vờ nữa, Trình Tiêu ngẩng đầu, nhìn anh, "Thẩm Chi Niên, bộ phim điện ảnh do anh đầu tư, tôi đã tham gia thử vai......"
"Làm sao? Tiếp tục nói." Vương Nhất Bácnhìn cô, ngón tay thon dài ở trên bàn cơm nhẹ nhàng gõ.
Trình Tiêu nghe tiếng ngón tay của Vương Nhất Bácở trên bàn gõ nhẹ, trong lòng không khỏi khẩn trương lên. Ngón tay cô đặt ở bàn liền túm lấy váy.
"Ừm...... Ngày đó buổi tối, chắc anh còn nhớ? Em bị trúng thuốc......" Trình Tiêu ấp a ấp úng, nói lại ngừng một chút, sắp xếp từ ngữ rồi tiếp tục nói: "Người hạ dược là Tiếu Từ, anh chắc là biết, là một nhà đầu tư phim. Anh ta đối với em...... ừm...... Lòng mang ý xấu. Lần trước Ngư lão đại là chuẩn bị đem em bán cho anh ta, chính anh đã cứu em lần đó. Lần trước ở khách sạn Minh Nguyệt anh ta cho em uống thuốc, đương nhiên là em chạy trốn. Chẳng qua, chuyện này anh ta ghi hận trong lòng, hiện tại muốn phong sát em ở giới giải trí." Nói tới đây, cô đã nói hết tình cảnh của mình. Trình Tiêu dừng lại, ánh mắt trông mong nhìn Vương Nhất Bác.
"Cho nên?"
"Khụ......Cho nên khả năng trong khoảng thời gian tới em sẽ không có việc làm, hai chúng ta lại quen biết, anh có thể cho em một vai diễn được không?" Trình Tiêu đặc biệt khẩn trương nhìn Thẩm Chi Niên. Tống Hi đã minh xác, công ty sẽ không cho cô cơ hội, Tiếu Từ lại phong sát cô, không một đoàn làm phim nào dám cho cô tham gia. Hiện tại cũng chỉ có Vương Nhất Báccó thể trợ giúp cô.
Vương Nhất Bácnhìn cô một cái, "Không có việc thì thôi, em là vợ của Thẩm Chi Niên, tôi nuôi em là được."
Trình Tiêu không ngờ được Vương Nhất Bácsẽ nói như vậy, cô sốt ruột, liền nói: "Không được a, em còn phải trả tiền nợ cho anh!"
Vương Nhất Bácnghe thấy lời này, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, "Kiếm tiền của tôi tới trả lại cho tôi? Trình Tiêu, em thật biết tính toán đấy!"
Anh bỗng nhiên phát hỏa, Trình Tiêu sợ tới mức ngón tay cũng run lên. Cô ngơ ngẩn nhìn anh, bị nghẹn đến nói không ra lời.
Vương Nhất Báctrừng mắt nhìn cô một cái. Qua một lát, anh mới hạ hoả, "Giúp em cũng không phải không thể, em mang cái gì đến đổi đi?"
Anh nhìn cô, tầm mắt không tự giác mà dừng ở trên ngực Trình Tiêu.
Trình Tiêu đột nhiên trợn tròn đôi mắt, phản xạ có điều kiện ôm lấy ngực, "Không được! Không sử dụng quy tắc ngầm!"
Vương Nhất Bácđem tầm mắt rời đi, nhìn chằm chằm cô, "Tôi muốn làm cái gì, còn cần tiềm quy tắc sao?"
Trình Tiêu tròn mắt trừng trừng nhìn anh.
Vương Nhất Bácnhìn cô trong chốc lát, nâng cằm, "Em lại đây."
Trình Tiêu hơi hơi nhíu mi, vẻ mặt cảnh giác, "Làm gì?"
"Em lại đây." Vương Nhất Báchướng cô vẫy tay, lại hô một tiếng.
Trình Tiêu nghi ngờ mà nhìn anh một cái, nghĩ một lúc, chung quy vẫn là đi tới gần anh.
"Ngồi gần hơn."
Trình Tiêu lại nhích người gần hơn chút.
"Lại gần nữa."
Trình Tiêu không tình nguyện nhưng vẫn ngồi gần anh hơn.
Vương Nhất Bácgiơ tay kéo cô lại, ấn cô ngồi trên đùi anh.
Trình Tiêu khẩn trương đến cả người đều căng thẳng, thanh âm phát run, "Không...... Không thể sử dụng quy tắc ngầm......"
Vương Nhất Báccười khẽ một tiếng, "Không quy tắc ngầm, chỉ thân mật một chút." Lời còn chưa dứt, anh liền cúi đầu, hôn lên môi Trình Tiêu.
Trình Tiêu bỗng chốc mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng. Cô đang ngồi trên đùi Thẩm Chi Niên, không dám cử động, càng không dám giãy giụa.
Môi Vương Nhất Báchơi lạnh đặt trên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy răng cô, tiến quân thần tốc.
Trình Tiêu bị anh hôn đến trống rỗng. Trừ bỏ ngày đó buổi tối bị hạ dược, mơ mơ màng màng cùng Vương Nhất Bácxảy ra quan hệ, cô chưa từng hôn qua ai. Khi đóng phim, cũng không có cảnh hôn. Lần hôn mà tỉnh táo như vậy, thật sự là lần đầu tiên.
Cô khẩn trương đến nỗi tay chân cũng không biết đặt ở đâu. Vương Nhất Báchôn khi nhẹ khi mạnh, Trình Tiêu phương diện này không có kinh nghiệm, nhanh chóng cảm thấy cả người mình mềm nhũn, không tự chủ mà dựa vào người anh.
Vương Nhất Bácôm eo cô, càng hôn càng nhập tâm.
Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bácrốt cuộc mới buông cô ra. Nhìn Trình Tiêu gương mặt ửng đỏ, anh cong khóe miệng, cuối cùng cười cười, anh giơ tay sờ đầu cô, "Nói đi, muốn cái nhân vật nào?"
Trình Tiêu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức từ trên đùi Vương Nhất Bácnhảy dựng lên. Theo bản năng mà giơ tay lau môi.
Vương Nhất Bácnhìn động tác cô lau miệng, đôi mắt nheo lại.
Trình Tiêu nhìn trộm anh. Trong lòng không khỏi nghĩ, người này kĩ thuật hôn tốt như vậy, không biết là tích cóp được bao nhiêu kinh nghiệm!
Cô gắt gao cắn môi, ngồi lại bên ghế.
Vương Nhất Bácnhìn cô, đang chờ cô trả lời.
Trình Tiêu liếc anh một cái, bắt đầu nói: "Em lần trước chuẩn bị thử nhân vật nữ số 3, bất quá nhân vật kia anh đã điều động nội bộ tặng cho tiểu tình nhân của anh rồi."
Vương Nhất Bácgắt gao mà chau mày, "Cái gì mà tiểu tình nhân?"
" Tiểu tình nhân của anh nha, Thôi Tiểu Như!"
"Khụ --" Vương Nhất Bácnghe thấy cái tên này thiếu chút nữa phát sặc, "Trình Tiêu, ai nói với em Thôi Tiểu Như là tình nhân của tôi?"
Trình Tiêu nói: "Còn cần đến người khác nói với em sao, trong giới giải trí ai mà chả biết vị kim chủ đằng sau Thôi Tiểu Như chính là Thẩm tổng nha."
"Nói hươu nói vượn." Vương Nhất Báccau mày, nhìn Trình Tiêu nói: " Nếu quả thật là kim chủ của ai, thì cũng là của em - Trình Tiêu."
Trình Tiêu nghe vậy, trong lòng nhảy dựng lên, bàn tay đặt ở bàn hơi nắm chặt.
"Yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai dám phong sát em."
Trình Tiêu ngơ ngẩn nhìn anh, qua một hồi lâu, nhịn không được nói: "Vương Nhất Bác, anh hiện tại với cả trước kia thật sự không giống nhau?"
Vương Nhất Bácmới vừa cầm lấy chiếc đũa, nghe thấy lời này, hơi hạ tầm mắt, trong giọng nói mang theo chút châm chọc, "Tôi phấn đấu nhiều năm như vậy, nếu còn giống như trước đây, tôi chẳng phải chính là phế vật hay sao?"
Anh phấn đấu nhiều năm như vậy, nếu còn giống như trước đây, làm sao có dũng khí xuất hiện trước mặt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro