Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THÍCH EM NHƯ THẾ
Khi xếp hàng thanh toán, Vương Nhất Bác xách rổ đứng phía trước. Trình Tiêu nhìn trong chiếc rổ đầy ắp chocolate đến mức phát sầu.
"Còn chưa đủ?" Vương Nhất Bác thấy Trình Tiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm rổ chocolate, cho rằng cô mua chưa đủ, đang chuẩn bị đi tới lấy thêm mấy hộp.
Trình Tiêu sợ tới mức vội vàng bắt lấy tay anh, "Đủ rồi!" Ngừng một lát, mới nói: "Kỳ thật là quá nhiều, suy cho cùng thì...... tôi vẫn còn là diễn viên,ăn nhiều như vậy sẽ phì chết."
Vương Nhất Báchừ mũi, mang theo trào phúng, "Diễn viên bị đuổi khỏi đoàn làm phim trong một đêm?"
Trình Tiêu nhíu mày một chút, "Anh cứ phải chọc vào vết sẹo chưa lành của tôi sao?"
Vương Nhất Bácliếc nhìn cô một cái, "Tôi cho rằng em sẽ không để bụng."
Trình Tiêu rũ mắt, không nói gì.
Không để bụng sao? Thật sự không để bụng sao? Mỗi một bộ phim, cô đều rất nghiêm túc chuẩn bị, luôn nỗ lực để đảm bảo từng cảnh quay có chất lượng tốt nhất, cuối cùng lại bị đoàn làm phim đuổi đi.Cô thường xuyên an ủi chính mình không cần để ý, bởi lẽ mỗi người sống ở trên đời này đều không dễ dàng.
Thanh toán xong, Trình Tiêu đi theo sau Vương Nhất Báctrở về.
Siêu thị này mở cửa 24/24, trên thực tế lúc này đã quá muộn.
Chân của Vương Nhất Báccũng tính là dài, một bước của anh bằng 3 bước chân của Trình Tiêu, mặc dù cố ý thả chậm bước, chờ đến lúc hồi phục lại tinh thần, Trình Tiêu đã bị anh bỏ lại một khoảng lớn.
Vương Nhất Bácquay đầu lại, mới phát hiện Trình Tiêu dừng lại trước một quán ăn nướng.
Vương Nhất Báchơi hơi hạ mắt, "Em đang làm gì?"
"Tôi có thể ăn không?" Cô không có một xu dính túi,ánh mắt trông mong nhìn VươngChi Niên.
Vương Nhất Bácnhăn mày. Anh bước đến, lôi kéo Trình Tiêu đi.
"Tôi đói bụng!" Trình Tiêu hô một câu.
"Đói bụng về nhà ăn, trong nhà cái gì cũng có."
"Tôi muốn ăn cái này." Trình Tiêu chỉ vào sạp nướng thịt BBQ , "Ăn cái này, tôi đặc biệt thích món sườn."
"Trình Tiêu, đồ ăn ở đây rất bẩn, tôi nhớ rõ trước kia em chưa bao giờ ăn quán ven đường." Vương Nhất Báccau mày.
"Trước kia là trước kia, bây giờ anh cho rằng tôi vẫn còn là thiên kim tiểu thư?" Trình Tiêu quay đầu lại liền cầm lấy kẹp gắp thức ăn, "Coi như tôi mượn anh đi, trở về trả lại anh sau."
Vương Nhất Bácnghe vậy, sắc mặt khó coi, "Còn tiền? Trình Tiêu, em xác định muốn trả tôi tiền? Tôi sợ em còn trả không nổi."
Trình Tiêu ngây người, chớp mắt một cái, rất muốn phản bác, nhưng lại không có tự tin. Hiện tại với thu nhập của cô, có thể trả như thế nào đây? Một ngàn vạn, e rằng cả đời này cô cũng không trả nổi.
Trình Tiêu không đáp, xoay người, tìm ghế ngồi xuống.
Vương Nhất Báccũng đi theo.
Hai người ngồi gần nhau, trầm mặc không nói chuyện.
Qua rất nhiều năm không liên hệ với nhau, đột nhiên quan hệ lại biến thành như vậy, ít nhiều gì vẫn có chút không kịp thích ứng. Khi cô vẫn còn thích anh, anh cũng không thèm nhìn cô đến một cái. Thời điểm này tình cảm đã phai nhạt,cô lại cùng anh kết hôn.
Trình Tiêu cảm thấy, chuyện này quả thực so với với những giấc mơ còn hoang đường hơn.
"Trình Tiêu."
"Hả?"
"Em có mang hộ khẩu bên người không?"
Trình Tiêu nghe anh nói, ngón tay hơi nắm chặt lại, "Không...... Không có."
"Để ở phòng trọ?"
"Đúng vậy."
"Ngày mai tôi cho người qua lấy, tới Cục Dân Chính làm giấy đăng ký kết hôn."
Trình Tiêu cau mày, "Không cần giấy đăng ký kết hôn mà? Chuyện này cũng không phải là thật, hà tất......"
"Mẹ tôi sẽ kiểm tra!" Vương Nhất Báccắt lời cô. Từ khi cô đồng ý kết hôn với anh, liền không nghĩ ngợi mang cô đi.
Trình Tiêu không còn cách nào, lấy giấy đăng ký kết hôn thì kết hôn, cùng lắm thì đến lúc đó lại phải ly hôn thôi!
Ăn xong BBQ nướng, về nhà, đã là 3 giờ sáng.
Trình Tiêu mệt mỏi, nằm ườn trên sô pha.
"Đừng nằm ở chỗ này, rất dễ bị cảm."
"Anh mặc kệ tôi, tôi cứ ngủ ở đây......"
"Trình Tiêu ——"
"VươngChi Niên, mẹ anh không ở đây, hôm nay anh sẽ không bắt tôi ngủ cùng anh trong một phòng đi?" Trình Tiêu từ trên sô pha ngồi dậy, có chút mệt mỏi.
"Có phòng ngủ cho khách, em không cần phải ngủ với tôi, cũng đừng ngủ trên sô pha."
Trình Tiêu kỳ quái nhìn VươngChi Niên. Lần này gặp lại, Vương Nhất Bácso với trước kia có chút không giống nhau, tự nhiên anh lại quan tâm cô?
Sợ cô bị cảm, cũng coi như quan tâm đi?
Không biết có phải hay không, thay đổi chổ ngủ, Trình Tiêu nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại mà không ngủ được.
Lúc 4,5 giờ sáng, bụng tự nhiên hơi đau. Cô cuộn tròn thân mình, lúc trước còn có thể chịu đựng, nửa giờ sau thật sự là đau đến nghiến răng nghiến lợi, giống như ruột gan thắt lại với nhau.
Cô thật sự chịu không nổi, cầm lấy di động gọi điện thoại.
Vương Nhất Báccũng không ngủ, ngồi trên ban công hút thuốc. Thấy điện thoại của Trình Tiêu gọi tới,ban đầu còn hơi giật mình, ngay lập tức liền cầm di động đi ra ngoài nghe, "Có chuyện gì?"
"VươngChi Niên...... bụng tôi đau......" Trình Tiêu mang thanh âm nức nở từ điện thoại truyền đến.
Vương Nhất Bác ấn đường căng thẳng, "Em mở cửa,để tôi vào nhìn xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro